TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM

Chương 509

Giọng Mộc Quy Phàm truyền tới: “Ừm?”

Túc Bảo nói: “Không có gì, con xem thử ba có còn sống không đó mà!”

Mộc Quy Phàm: “…”

Chưa được nửa phút, Túc Bảo lại gọi: “Ba ơi?”

Mộc Quy Phàm: “…Ba vẫn còn sống nè!”

Túc Bảo yên tâm hơn nhưng nửa phút sau lại gọi tiếp: “Ba ơi?”

Mộc Quy Phàm: “…”

Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra, Mộc Quy Phàm đứng ở cửa với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Anh mặc áo choàng tắm, tiện tay quăng luôn chiếc khăn tắm ban nãy vào giỏ giặt, nói: “Bảo bối, đây là lần ba tắm nhanh nhất đấy!”

Túc Bảo nghiêng đầu hỏi: “Vậy tắm sạch chưa ba?”

Mộc Quy Phàm: “…”

Con nói xem?!

Mộc Quy Phàm ngồi trên sofa, Túc Bảo ngồi xổm trước mặt anh, nắm cổ chân anh để kiểm tra.

Chỉ thấy dấu tay màu xanh tím trên chân của Mộc Quy Phàm sẫm màu hơn, như thể bị ăn mòn dần.

Túc Bảo lấy lá bùa màu vàng ra đốt, sau đó lấy một cái chậu chứa nước, rắc tro của lá bùa vào trong chậu rồi dùng thanh kiếm nhỏ bằng gỗ gụ khuấy đều.

Túc Bảo nắm chân Mộc Quy Phàm đặt chúng vào chậu để rửa chân bằng nước lá bùa.

Cô bé lẩm bẩm: “Chân thối, chân thối to của ba, chân vừa to vừa thối ơi…”

Khóe miệng Mộc Quy Phàm khẽ giật.

Anh không có bệnh hôi chân đâu nhé!

Khi nước bùa tạt vào dấu tay xanh tím trên chân, Mộc Quy Phàm chỉ cảm thấy đau nhói, sau đó dấu xanh tím dần mờ đi.

Một lúc sau, chậu nước đã chuyển sang màu đen.

“Woa, lệ quỷ đó nha!”

Túc Bảo kinh ngạc: “Lệ quỷ còn không kéo được ba xuống dưới, ba thật quá lợi hại!”

Mộc Quy Phàm: “….”

Anh nhất thời không phân rõ, rốt cuộc bảo bối đang khen anh hay khen lệ quỷ?

Túc Bảo bưng chậu chạy vào phòng tắm, đổ nước vào bồn cầu, xả nước thải, sau đó lại lấy nửa chậu nước ấm.

Lặp lại hai lần như vậy, chân của Mộc Quy Phàm đã trở lại bình thường.

Túc Bảo lại vớ chiếc áo choàng màu vàng trên lưng cô bé xuống rồi quấn quanh chân Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm nhìn Túc Bảo bận bịu trước mặt anh. Cô bé con rất nghiêm túc, ban nãy bưng nước rửa chân cho anh, giờ lại dùng áo khoác lau sạch chân anh.

Mộc Quy Phàm chợt thấy cảm động—- Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày được làm ba của ‘chiếc áo bông nhỏ’ biết quan tâm và săn sóc như này.

“Được rồi! Tối nay ba không được cởi tấm vải màu vàng này ra đâu nha!” Túc Bảo vỗ tay nói.

Mộc Quy Phàm gật đầu, giơ tay ẵm Túc Bảo lên: “Cảm ơn bảo bối, con vất cả rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi