TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM

Chương 657

Tô Nhạc Phi: “Ặc, hiểu nhầm con chim kia rồi, ai kêu nó phát sáng xanh biếc cơ, nhìn chẳng thấy giống con chim đứng đắn gì cả!”

Tiểu Ngũ ở nhà hắt hơi một cái.

Thời gian sung sướng luôn ngắn ngủi, đảo mắt đã tới mười giừo tối, Túc Bảo mệt mỏi không chịu nổi nhưng vẫn ghé vào bên cạnh giường bà cụ Tô, dùng ngón tay chống mí mắt của mình lên.

Mộc Quy Phàm nhỏ giọng nói: “Đi nào, ba đưa con về nhà trước.”

Túc Bảo lắc đầu: “Không ạ, con phải trông chừng bà ngoại.”

Khắp nơi trong bệnh viện đều có hồn ma lang thang đang lảng vảng khắp nơi, người vào bệnh viện không ốm cũng tiều tụy, nguyên nhân nằm ở âm khí bên trên bệnh viện.

Bé phải tuân thủ trông coi bà ngoại, không cho âm khí tới gần.

Đêm nay bà cụ Tô ngủ rất ngon, không cảm thấy khó chịu chỗ nào, cũng không giống bệnh nhân khác, cứ hai tiếng lại giật mình tỉnh dậy một chút.

Ngay cả bác sĩ đến kiểm tra phòng cũng không tỉnh giấc.

Ngày hôm sau.

Về đến phòng làm việc trong viện điều dưỡng của mình, viện trưởng Vu hỏi: “Hôm qua bà cụ Tô thế nào rồi?”

Trợ lý trả lời: “Tôi nghe đồn tối qua bà cụ Tô hôn mê cả đêm, cả lúc bác sĩ tới kiểm tra phòng bà ấy cũng không tỉnh dậy.”

Bạn đồng học trong bệnh viện nói cả đêm qua không tỉnh lại lần nào, chỉ là ý trên mặt chữ, nhưng trợ lý lại hiểu nhầm, tự động bẻ cong nghĩa, cho rằng cậu ta không tiện nói còn thật ra là bà cụ Tô đã hôn mê một buổi tối.

Đáy lòng viện trưởng Vu dâng lên niềm vui, trên mặt càng hiện rõ “Quả y như tôi lường trước, ông ta lại hỏi: “Cứu chữa chưa? Đẩy và phòng ICU chưa?”

Trợ lý lắc đầu: “Hình như chưa.”

Viện trưởng Vu cười nhạo một tiếng: “Không biết nhốn nháo ra sao đây!”

Đáng đời!

Xem kìa, không còn lâu nữa, bọn họ sẽ tới cầu xin ông ta… Năm năm trước, bà cụ Tô xuất huyết não, bất tỉnh bảy ngày, nhưng được bọn họ đánh thức.

Viện trưởng Vu bắt chéo hai chân, uống trà hoa kim ngân kỳ tử, chờ nhà họ Tô tìm đến ông ta.

Nhưng mà không đợi được người nhà họ Tô.

Trái lại chờ được hàng đống bên A, bên B trả hàng, hoàn tiền.

Bên A trả hàng là mấy hiệu thuốc lớn.

Bọn họ nói rằng sản phẩm thuốc Đông Y nhãn hiệu Stand Up do bên viện điều dưỡng sản xuất bọn họ vừa đắt vừa không hiệu quả, một năm bán không nổi hai hộp, nhưng lúc trước lại bắt bọn họ nhập hàng ít nhất hai thùng.

Một hộp Stand Up cần một trăm tám nghìn tệ, hai thùng tổng một trăm hộp gần hai mươi triệu rồi.

Hai mươi triệu không phải số tiền nhỏ nên các hiệu thuốc lớn yêu cầu viện điều dưỡng bồi thường tiền!

Bên B là công ty cung cấp thiết bị, dụng cụ bên trong viện điều dưỡng để kiểm tra, sửa chữa, bảo trì các thiết bị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi