TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM

Chương 661

Bà cụ già nhìn Túc Bảo không nói gì, vội vàng nói: “Ôi, đứa nhỏ ngốc nghếch này, mau nói không phải cháu đi! Thời điểm như này đừng quan tâm đến việc nói thật hay nói dối, biết không hả?”

Túc Bảo trừng mắt nhìn, chần chờ nói: “Không… Không phải con…”

Y tá khó thở: “Chính là mày!”

Một điều dưỡng viên nói: “Haizz, được rồi, được rồi. Chị Quyên nhìn nhầm rồi đúng không? Con bé nhỏ thế, sao mà đẩy được chị!”

Y tá tên chị Quyên kia ngẩn người, nhanh chóng giấu hết buồn bực oan khuất xuống dưới lòng, gãi gãi đầu như chị gái ngốc nghếch: “Xin lỗi nhé, xin lỗi, tôi vừa nhìn thấy bóng người chạy tới, chưa thấy rõ ràng gì đã bị bay ra ngoài.”

“Giờ nhìn lại mới rõ hóa ra là đứa trẻ con… Haizzz, đều tại tôi hết, tối qua tôi trông ông cụ cả đêm không ngủ nên hơi lơ ngơ…”

Mọi người đều chẳng hiểu chuyện gì, nhưng nếu hiểu lầm đã được giải quyết thì ổn rồi.

Có vài người còn nói: “Vất vả rồi, vất vả rồi!”

Y tá Quyên cười ngây ngô bò dậy, gãi đầu với vẻ mặt xấu hổ rồi lập tức chạy tới chăm sóc ông cụ.

Lúc này, một người đàn ông trung niên bước nhanh tới, nói: “Ba! Ba không sao chứ?”

Theo sau ông ta là viện trưởng Vu.

Y tá Quyên vội nói: “Thưa ngài, đừng lo lắng, ông cụ không sao cả. Có lẽ hôm qua tôi trực đêm buồn ngủ quá nên ban nãy mới bất cẩn mà ngã thôi ạ…”

Một y tá giúp y tá Quyên nói đỡ lời: “Đúng vậy, ca đêm hôm qua, chúng tôi thấy chị Quyên bận bịu luôn tay luôn chân đấy.”

Y tá khác cũng cười nói: “Chị Quyên như này gọi là đứng ngủ gật à? Chắc chắn chị ấy đang nói mớ nên mới thốt ra mấy lời hoang đường như ‘bạn nhỏ kia đẩy ngã’ gì gì đó chứ.”

Y tá Quyên cười ngượng, không hề bào chữa cho mình, chỉ lặng lẽ lau nước miếng cho ông cụ, nhìn đến là dịu dàng, tỉ mỉ.

Túc Bảo vừa toan bóc mẽ y tá Quyên thì viện trưởng Vu bỗng lên tiếng: “Chưa chắc đâu, nghe nói cô nhóc nhà họ Tô rất khỏe và nghịch ngợm, lỡ như cô bé nhân lúc tinh thần y tá không tỉnh táo rồi đẩy y tá thì sao?”

Ánh mắt viện trưởng Vu tối lại, ông cụ cười lạnh nhìn Túc Bảo.

Tốt lắm, con nhóc này vừa hay rơi vào tay mình!!

Ông cụ muốn lấy lòng Hác tiên sinh, còn đang nghĩ cách khiến Hác tiên sinh có ấn tượng xấu với nhà họ Tô.

Kết quả thì con nhóc kém may mắn này đã rơi vào tay ông cụ!

Khuôn mặt nhỏ của Túc Bảo lộ vẻ căng thẳng, cô bé vừa toan nói gì đó thì một giọng nói khác vang lên:

“Viện trưởng Vu vừa mở miệng ra đã vu oan cho con gái tôi rồi, sao nào, tưởng con gái tôi không có chỗ dựa nên bắt nạt hả?”

Mộc Quy Phàm cầm hộp thức ăn trong tay đi tới, sắc mặt lạnh lùng: “Hành lang này có camera, ông có muốn kiểm tra không?”

Nghe thấy kiểm tra camera, đáy mắt y tá Quyên thoáng hiện chút hoảng loạn.

Viện trưởng Vu lập tức nghẹn họng: “Tôi chỉ đoán như vậy vì trông cô y tá này không giống người đang nói dối.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi