TIỂU TÚC BẢO ĐÁNG GỜM


Trong lòng cô Vương cảm thấy rất tức giận và bất bình.
Nhưng đến giờ phút này rồi, cô ta vẫn cảm thấy chuyện này chẳng có gì to tát cả.
Dù sao thì cô ta chính là giáo viên tiếng Anh có thành tích tốt nhất toàn trường đấy!
Trường tiểu học tư lập Quốc Tế Ngũ Tượng dựa vào cô ta mới có thể chiến thắng trước đối thủ là trường tiểu học công lập Thành Bắc.
Dù rằng ngoài mặt hiệu trưởng đáp ứng nhưng chắc chắn ông ta vẫn sẽ che chở cho cô ta.
Hiệu trưởng Lý đang giả chết ở bên cạnh cũng không còn cách nào khác, vội vàng nói: "Lần này cô Vương cũng không đúng, chưa phân rõ phải trái đúng sai đã dùng cách phạt về thể xác đối với học sinh*, quả thật phải xử phạt!"
(*) như phạt đứng, quỳ, đánh tay.
Cô Vương không thể tin được: "Hiệu trưởng Lý, tôi chỉ cố gắng làm tốt bổn phận của một giáo viên mà thôi! Cũng là do tôi có trách nhiệm đối với học sinh nên mới phạt em ấy!"
Tô Nhất Trần lạnh giọng nói: "Chưa phân rõ phải trái đúng sai đã dùng cách phạt về thể xác đối với học sinh, căn cứ vào thành tích học tập của học sinh để phân biệt đối xử."
"Dán thành tích học tập của học sinh lên bảng đen, công khai phân biệt đối xử, đả kích học sinh."
"Như vậy mà gọi là có trách nhiệm ư?"
Cô Vương kích động nói: "Từ xưa đến nay làm gì có học sinh nào không bị ăn mắng ăn đánh mà có thể trở nên xuất sắc chứ? Tôi đều là vì muốn tốt cho học sinh thôi! Nói trắng ra, chẳng qua mấy người là vì Túc Bảo nên mới xử phạt tôi còn gì? Mấy người ác độc quá rồi đó!"
Tô Nhất Trần cười lạnh: "Thế ư?"
Ngay lúc ban nãy, Khúc Hưởng đã tra xong toàn bộ thông tin của cô Vương.
Khúc Hưởng đọc thông tin lên: "Hai năm trước, cô Vương tặng quà hối lộ cho chủ nhiệm Khoa nhưng bị từ chối, bị phạt viết bản kiểm điểm một lần."
"Kể từ tháng chín năm ngoái đến nay, cô Vương mượn chức vụ giới thiệu học sinh đến các lớp phụ đạo bên ngoài nhà trường để lấy phí giới thiệu trung gian."
Tô Nhất Trần lạnh lùng liếc cô Vương một cái, không thèm nhìn hiệu trưởng Lý chút nào.
Anh chỉ để lại một câu: "Giáo viên có phẩm hạnh như vậy, nếu hiệu trưởng Lý không tiện xử lý cũng không sao, tôi sẽ khiếu nại lên trên."
"Còn nữa, về việc đầu tư xây dựng trường học lần này, tôi sẽ xem xét lại một lần nữa."
Quyên góp tiền cho trường là vì điều gì chứ?

Quả thật cũng có một phần là vì muốn làm việc thiện.
Nhưng nói thật ra, chắc chắn cũng là vì hy vọng con cái nhà mình sẽ được chăm sóc nhiều hơn một chút khi đi học tại trường rồi.
Hiệu trưởng Lý: "..."
Nhìn Tô Nhất Trần nghênh ngang rời đi, hiệu trưởng Lý sắp hộc máu tới nơi rồi.
Cô Vương vẫn còn đang tức giận bất bình: "Hiệu trưởng Lý, bọn họ hung hăng quá đáng thật sự!"
Hiệu trưởng Lý cả giận nói: "Cô câm miệng đi! Mau thu dọn đồ đạc rồi cút ra khỏi trường học cho tôi!"
Cô Vương sợ ngây người, lần này là thật sao?
Cô ta vội vàng nói: "Hiệu trưởng Lý, ngài không thể làm như vậy! Ngài xem, sắp phải thi giữa kỳ rồi, đang là thời điểm quan trọng nhất..."
Hiệu trưởng Lý đi thẳng luôn.
Nửa tiếng sau.
Cô Vương cầm theo đồ đạc của mình, chật vật bị đuổi ra khỏi trường học.
Các phụ huynh ở xung quanh đều đồng loại quay sang nhìn cô ta, cô ta lập tức cảm thấy mình giống như những học sinh đã bị cô ta đuổi ra ngoài đứng lẻ loi khi trước...
Xấu hổ, giận dữ, mất mặt, bất an...
"Dùng cách xử phạt về thể xác đối với học sinh...!Hừ, tôi đây còn không nỡ nặng lời với con gái mình...!Vậy mà cô ta còn dùng cách xử phạt về thể xác cơ đấy."
"Từ lâu tôi đã thấy khó chịu với cô ta rồi...!Tôi cứ tưởng rằng cô ta có cơ to lắm..."
"Giới thiệu học sinh đến các lớp phụ đạo bên ngoài nhà trường để nhận tiền phí trung gian...!Chậc chậc, thế mà cũng xứng làm giáo viên à?"
Cô Vương chạy trối chết!
Lần này cô ta không chỉ bị đuổi việc mà còn bị huỷ bỏ tư cách làm giáo viên theo quy định của pháp luật.
Vậy thì sau này cô ta biết phải sống thế nào đây?
**(??? )? Dải phân cách! ——
Tô Nhất Trần ôm Túc Bảo, bờ vai dày rộng vững vàng che chở cho cục bột nhỏ, bước đi không nhanh không chậm.

Tô Tử Chiến, Tô Tử Du đi theo phía sau, Tô Tử Du vẫn còn đang xị mặt cầm lấy cặp sách của Túc Bảo.
Túc Bảo muốn nói lại thôi.
"Cậu cả..."
"Thật ra Túc Bảo cũng không bị phạt đứng quá lâu á!"
Ngược lại, bé còn được đi ăn một bữa thịnh soạn với anh trai nữa á!
Giọng nói Tô Nhất Trần hơi dịu lại: "Không liên quan đến Túc Bảo."
Lời này cũng là để an ủi Túc Bảo.
Cô Vương đúng là nên bị trừng phạt nhưng sao có thể không liên quan đến Túc Bảo được chứ?
Khúc Hưởng đã hỏi thăm mấy bạn học sinh, cô Vương không chỉ dùng cách xử phạt về thể xác đối với Túc Bảo, còn mắng Túc Bảo ngay trên lớp.
Nói bé vừa trở về đã khiến cho Tô Tử Lâm và Vệ Uyển ly hôn?
Anh bỏ qua cho cô Vương mới là lạ.
Vẻ lạnh lẽo trong mắt Tô Nhất Trần như một lưỡi dao sắc bén, việc cần làm hôm nay đã làm hết rồi, thái độ của anh cũng rõ rành rành.
Ai dám bắt nạt thiên kim nhà họ Tô, anh chắc chắn sẽ khiến đối phương phải trả giá đắt.
Cho dù người khác có nói nhà họ Tô của anh ngang ngược, thế thì đã sao?
"Đi thôi, cậu cả dẫn con đi dạo phố, không phải Túc Bảo nói rằng muốn mua đồ à?"
Túc Bảo lập tức vứt chuyện này ra sau đầu, gật đầu như gà con mổ thóc: "Dạ dạ dạ!"
Muốn mua ngân châm.
Để chữa chân cho bà ngoại.
Để bà ngoại có thể đứng lên nhảy múa trên quảng trường!

Đột nhiên bé nghĩ đến điều gì đó, vội vàng hỏi: "Cậu cả, chúng ta không ngồi xe của trường ạ?"
Chiếc xe màu vàng chanh xinh xắn đáng yêu sắp rời bến rồi.
Tô Nhất Trần nhìn Tư Diệc Nhiên đang xếp hàng để lên xe của trường, nói: "Không ngồi.

Chúng ta đi dạo phố luôn."
Túc Bảo: "Dạ ~ヽ(╯▽╰)?"
Tư Diệc Nhiên đeo cặp sách, từ xa liếc Túc Bảo một cái.
Cục bột nhỏ cười đến cặp mắt cong cong, hai má núng nính, lúc cười bên khóe miệng còn lộ ra hai cái má lúm đồng tiền đáng yêu nữa.
Lúc đang thất thần, chợt cậu nhìn thấy Túc Bảo nhìn qua bên này, vẫy tay với mình.
Tư Diệc Nhiên sửng sốt, theo bản năng vẫy tay đáp lại.
Sau đó bước chân trong vô thức, đi thẳng lên xe của trường.
Đường Điền Điền ở bên cạnh cuối cùng cũng bắt được cơ hội sáp tới, tươi cười nói: "Chào tổng giám đốc Tô, chào tiểu thư Túc Bảo!"
Ông ta vừa nói vừa đẩy đầu Đường Tử Hàng một phen: "Mau chào hỏi đi!"
Đường Tử Hàng đành phải làm theo: "Chào chú Tô, chào Túc Bảo!"
Tô Nhất Trần nhìn về phía Đường Tử Hàng.
Cậu nhóc đã truyền giấy cho Túc Bảo trong lớp rồi sau đó cùng bị phạt đứng ư?
Người ta thường nói nếu trong nhà có con trai, nhìn bé gái nào cũng thấy giống con dâu nhà mình.
Nhưng nếu trong nhà có con gái, nhìn ai cũng thấy giống tên nhãi ranh sẽ cuỗm mất bé ngoan nhà mình.
Cậu cả híp mắt, mặt không chút thay đổi: "Có chuyện gì?"
Đường Điền Điền khụ một tiếng, nói: "Thì là, tôi muốn nhờ tiểu thư Túc Bảo giúp một chuyện..."
Tô Nhất Trần nhíu mày, nhờ Túc Bảo giúp?
Túc Bảo tò mò hỏi: "Chuyện gì ạ?"
Đường Điền Điền thở dài: "Ngày đó tôi có nghe bọn họ nói, tiểu thư Túc Bảo đã cứu được tiểu thiếu gia Tư..."
"Là như này, mẹ của tôi cũng hôn mê đã lâu nhưng vẫn chưa thấy tỉnh lại, nên tôi muốn nhờ tiểu thư Túc Bảo đến xem giúp tôi."

Nhìn mặt của Đường Điền Điền, không biết tại sao Túc Bảo lại nhớ tới bà lão mặc bộ quần áo kiểu thời Đường màu xanh thẫm ấy.
Kỷ Trường đột nhiên nói: "Mẹ già? Không phải là bà lão mà con đã mơ thấy đó chứ?"
Túc Bảo nhỏ giọng trả lời: "Sư phụ, con cảm thấy là bà ấy đó.

Mặt của ông chú giống hệt bà lão! Đều rất điêu luyện sắc sảo."
Khóe miệng Kỷ Trường giật giật.
Nhìn thử Đường Điền Điền… Ờm, quả thật rất điêu luyện sắc sảo.
"Đồng ý với ông ta đi, ngày mai đi xem."
Túc Bảo gật đầu, nói: "Được rồi! Ngày mai đi xem."
Đường Điền Điền sửng sốt, chợt cực kỳ vui mừng, ông ta không ngờ Túc Bảo lại đồng ý đến thật!
**
Bên kia, Tuyết Nhi đã rời đi ghé vào trong lòng ngực của mẹ mình, khóc đến dứt ruột xé gan.
"Mẹ, con đâu có làm gì sai đâu!" Tuyết Nhi khóc: "Có phải em Túc Bảo không thích con đúng không, nên đã nói linh tinh với anh Tử Du về con, anh ấy mới đánh con!"
Mẹ Tuyết Nhi thở dài một tiếng, nói: "Tuyết Nhi, ráng nhịn đi con!"
"Có lẽ chúng ta không nịnh bợ được nhà họ Tô rồi, hiện tại xem ra nhà họ Tư mới là sự lựa chọn tốt nhất cho chúng ta."
Mục tiêu hiện tại của bọn họ là Tư Diệc Nhiên...
Nếu để tất cả mọi người biết chuyện Tuyết Nhi tỏ tình với Tô Tử Du xong lại bị đánh, sau này Tuyết Nhi biết phải ở bên Tư Diệc Nhiên như thế nào đây?
Tuyết Nhi khụt khịt, tỏ ra ngoan ngoãn: "Con biết rồi mẹ."
Nhưng cô bé thật sự cảm thấy rất đau, cảm giác mình như bị người ta hung hăng đè xuống mặt đất, xương cốt đau nhức.
Bởi vì đau như vậy nên sao Tuyết Nhi có thể không oán hận cho được? Cô bé cực kỳ oán hận Túc Bảo.
Lần này rõ ràng là cô bé bị bắt nạt, nhưng Túc Bảo có người cưng chiều bảo vệ, còn cô bé lại phải nhẫn nhịn.
Dựa vào gì chứ?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi