TIÊU VƯƠNG

Edit: Hamano Michiyo(Momo)

Nguồn: Tử Vi Các

Hải vực Nguyệt Mi đảo.

Một đám nữ tử mặc áo đỏ cùng áo lam ở bờ cát ẩm ướt đánh nhau bất phân thắng bại, từ những dấu chân hỗn độn trên bờ có thể biết được, hai bên đánh nhau cũng đã rất lâu rồi.

Thể lực hai bên nhanh chóng cạn kiệt nhưng vẫn cứ cứng rắn chống đỡ, ai cũng không muốn nhận thua.

Bỗng nhiên, một cô gái áo đỏ vươn tay ném ra một loại bột phấn, thứ bột màu trắng theo gió bay đi tạt về hướng đám người mặc áo lam.

“Coi chừng! Có độc, mọi người cẩn thận.” Một cô gái xinh đẹp vội vàng lên tiếng cảnh cáo đồng bọn, sau đó bế khí để tránh hít phấn độc vào người.

Tuy thế, lát sau trong nhóm nữ tử áo lam đã có bốn người trúng độc mà ngất đi.

“Chu La Sát, ngươi thật ti bỉ, lại dám sử dụng loại thủ đoạn ti tiện không dung này.” Mộc La Toa lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt đang lộ ra nụ cười đắc ý mà nói.

“Bớt sàm ngôn đi, chỉ cần bắt được ngươi thì sẽ không sợ đoạt không nổi Nguyệt Mi đảo nữa. Đây chính là thứ mà nương ta hao hết tâm tư cơ mà.”

“Vậy ngươi liền thử xem sao.” Mộc La Toa hừ một tiếng.

Hai phương lại lần nữa bắt đầu tranh đấu, Mộc La Toa cùng với hai người còn lại đối chọi với sáu tên hồng y nữ tử. Công phu của Chu La Sát mặc dù không kém, đấu một chọi một thì nàng còn có thể ứng phó, nhưng bây giờ cô ta có thêm hai người giúp đỡ làm cho nàng khó mà địch lại được.

Hải Đường cùng Mẫn Nhi dù chưa ngất, bất quá cũng hút vào không ít phấn độc, vì thế mà đối phó với địch thủ cũng có chút yếu thế…

Mộc La Toa một bên đánh nhau, một bên vô cùng lo lắng cho Hải Đường và Mẫn Nhi, phân tâm một chút liền tạo cơ hội cho Chu La Sát thừa dịp tiến lên.

Chu La Sát rút kiếm đâm về hướng Mộc La Toa, tuy rằng nàng lắc mình tránh được nhưng vẫn bị thương trên tay. Ả thấy sắc mặt nàng đã có chút tái nhợt, thở hổn hển không thôi, biết nếu bây giờ mình thừa thắng xông lên, nhất định có thể dễ dàng bắt được Mộc La Toa dễ như trở bàn tay.

Mộc La Toa biết nếu còn đánh tiếp như vậy đối với các nàng tuyệt đối là bất lợi, nhưng nàng lại không thể bỏ mặc các tỷ muội đã bị ngất xỉu ở đây mà đào tẩu một mình được.

Đung lúc nàng đang suy nghĩ đắn đo thì một tiếng tiêu từ xa truyền đến, đám người đang đánh giết lẫn nhau vốn không định để ý, nhưng tiếng tiêu này nhu hoà uyển chuyển, thư thái lòng người, bất tri bất giác khiến cho mỗi người ở đây đều đắm chìm vào trong, quên đi hết thảy mọi chuyện.

Sắc mặt Chu La Sát đại biến, phát giác tiếng tiêu này ẩn hàm tiếng nhạc ảnh hưởng đến lòng người, vội vàng ổn định tâm trí, một lần nữa tấn công đến chỗ Mộc La Toa, Mộc La Toa cũng vội vàng tập trung toàn lực ứng chiến.

Tiếng tiêu vào lúc này bất ngờ ngẩng cao, biến đổi bất ngờ, ngàn khúc trăm chuyển, thanh vận réo rắt hết sức thảm thiết.

Mộc la toa chỉ cảm thấy càng nghe tâm tình càng trầm trọng, nàng vội vàng thu tay lại, kêu hai người đi cùng tự bảo vệ tâm mạch, rồi nương theo tiếng tiêu mà điều chỉnh hơi thở của mình.

Tâm tính Chu La Sát luôn cao ngạo, thấy thế không khỏi cười nhạt, thừa dịp này giơ kiếm hướng Mộc La Toa đâm tới, không ngờ, ả vừa vận nội lực, máu liền từ trong miệng phun ra.

Chu La Sát hoảng hốt, nhất thời lĩnh ngộ ra tiếng tiêu kia đúng là tuyệt kỹ có thể đả thương người. Biết chính mình không chiếm được lợi thế nữa, ở lại không ổn, ả lui về sau dùng ánh mắt ngầm thông báo cho đồng bọn, trong chốc lát bóng dáng các hồng y nữ tử hoàn toàn biến mất.

Lúc này, tiếng tiêu bỗng nhiên chuyển đổi, từng trận từng trận âm u phiêu dật trong gió, Mộc La Toa theo âm luật này mà nhắm mắt điều dưỡng hơi thở, không đến một lát đã cảm thấy toàn thân lưu thông, thể lực đã hoàn toàn khôi phục.

Nàng trợn mắt nhìn lên, phát hiện những người bị ngất đều thức tỉnh, cũng đang đi theo tiếng tiêu kia mà điều chỉnh nội lực, nàng nhẹ nhảy, đi theo tiếng nhạc chỉ dẫn, nhanh chóng bước vào một khu rừng cách bờ cát không xa.

Nàng kích động đi vào sâu bên trong, chỉ thấy một nam tử cao lớn, hai tay cầm tiêu, thổi lên nhạc khúc khiến lòng người thư thái, nàng biết đó chính là âm pháp có thể giúp người ta chữa thương.

Mộc La Toa đi đến trước mặt hắn, nhìn thấy nam tử trên mặt mang một cái mặt nạ màu bạc liền kinh ngạc không thôi, đúng lúc nàng đang chăm chú đánh giá gương mặt đằng sau lớp mặt nạ thì tiếng tiêu mê hồn đột nhiên dừng lại, chỉ còn những dư âm quanh quẩn trong không gian.

Nam tử buông cây tiêu và ngẩng đầu, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng, trong đó tràn ngập sự thần bí mê hoặc khiến Mộc La Toa nhất thời chìm sâu vào mà không thể kiềm chế.

Hắn lặng im không nói, ánh mắt hàm chứa một chút u buồn, mà sự u buồn này khiến cho tâm của Mộc La Toa rung động không ngừng. Nam tử không rõ diện mạo này, trong mắt lại có sự đau thương sâu sắc khiến nàng dường như cũng thấy khó chịu theo.

Nàng hiểu được, nếu không mở miệng đánh vỡ bầu không khí đang biến hoá kỳ lạ này, bản thân nhất định sẽ làm ra hành động bất thường.

“Công tử, đa tạ ơn cứu mạng của người.” Thái độ của Mộc La Toa đối với người ngoài luôn luôn lạnh nhạt, nhưng đối với hắn thì trong giọng nói của nàng lại ẩn hàm một chút ôn nhu.

Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả Mộc La Toa cũng cảm thấy kinh ngạc, sợ nếu nàng thô thanh một chút sẽ khiến hắn không thể nào chịu nổi.

Nhưng nam nhân mang mặt nạ màu bạc này không hề nói một câu nào, chỉ chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng giống như cái bàn đá không hề nhúc nhích, đứng yên một chỗ vậy.

Mộc La Toa rõ ràng biết trong mắt hắn không có một chút nào khinh bạc hay coi rẻ mình, phảng phất giống như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật mà thôi. Nam nhân này, một câu cũng không cần nói, chỉ cần đứng ở đó, toàn thân toả ra khí chất lạnh lùng, ánh mắt lơ đãng lộ ra cái nhìn trầm trọng khiến cả người như một viên ngọc quý lóng lánh mà xa xôi khiến người ta không cách nào hái được.

“Công tử, xin hỏi đại danh là gì? Tiểu nữ tử có cơ hội nhất định báo đáp ân cứu mạng của người.” Mộc La Toa cho rằng tính tình của mình đã đủ bình tĩnh, không thích nói lời vô nghĩa hay dài dòng, bây giờ mới phát hiện thì ra người này còn ít lời hơn cả mình nữa.

Nam nhân đeo mặt nạ màu bạc chỉ đạm mạc nhìn nàng liếc mắt một cái, lập tức xoay người bay đu theo gió.

Nhìn bóng dáng của hắn, Mộc La Toa phát hiện mình không thể bước chân đuổi theo nổi, bời vì bóng dáng người này khiến nàng cảm thấy vô cùng run sợ.

“La Toa tỉ, người nọ là ai vậy?” Từ sau lưng Mộc La Toa truyền đến thanh âm của sư muội Liễu Nhi.

Nàng xoay người thì thấy sáu tỷ muội đều đã đi đến bên cạnh mình. “Mọi người đều không sao cả chứ?”

“Tỷ tỷ, đừng lo lắng, công lực của người nọ nhất định rất cao thâm, nếu không sẽ không thể chỉ bằng một tiếng tiêu liền thay chúng ta giải độc được.” Muội muội của Mộc La Toa – Mộc Uyển Toa nói.

Vừa rồi sáu người các nàng đều đề khí thử qua, có thể xác định trên người mình độc đã vơi đi không ít.

“La Toa tỉ, người còn không có nói cho chúng ta biết, người nọ là ai đâu?” Lần này đổi là Mẫn Nhi mở miệng, nàng cùng Liễu nhi là tỷ muội song sinh.

“Ta cũng không biết.” Mộc La Toa lắc đầu, đối với nam nhân phát ra hơi thở tối tăm có thể dễ dàng ảnh hưởng tâm tình của mình càng cảm thấy khó hiểu cùng tim đập dữ dội. “Chúng ta nhanh chút trở về đi! Miễn cho nương lại lo lắng chúng ta.”

Mọi người gật gật đầu, đi theo sau Mộc La Toa trở lại Mộc Gia Trang trên Nguyệt Mi đảo.

∞∞∞

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi