TIỂU YÊU TINH SAO EM CÓ THỂ MÊ NGƯỜI ĐẾN THẾ



Tối hôm đó, ở Blue Light, một trong những quán bar sang trọng nhất thành phố, người đàn ông vest đen khí chất bức người thoải mái ngả người trên ghế da, đôi chân thon dài bắt chéo.

Phong thái ung dung, đĩnh đạc hoàn toàn áp chế người đàn ông trung tuổi đối diện.

Ông chủ Cố, Cố Địch Ca, vẫn luôn nhắm đến khu đất phía Tây Nam thành phố mà Phong thị đang là chủ sở hữu.

Một dự án béo bở mà không nhà đầu tư nào không muốn có.

Tuy nhiên, dù ông ta luôn lấy cái mác là bạn cũ của Phong Vân, cha ruột của anh, để tiếp cận Phong Thừa Vũ.

Nhưng Chủ tịch Phong thị này trước giờ công tư phân minh, còn không biết nể mặt người khác, nên chưa từng để Cố thị vào tầm mắt.

Cố thị thời gian gần đây căn cơ không còn vững mạnh như xưa, chỉ còn cách dựa vào Phong thị để tìm lại chỗ đứng trên thương trường.

Nhưng Cố Địch Ca làm mọi cách cũng đều chỉ nhận được cái lắc đầu của Phong thị.

Thậm chí trong lần gặp gỡ gần đây nhất còn không được Phong Thừa Vũ liếc nhìn lấy một lần.


Cố Địch Ca dù trong lòng rất tức giận, nhưng nếu không tranh thủ tiếp cận Phong Thừa Vũ thì cơ ngơi Cố thị ông gây dựng cả đời người sẽ tiêu tán.

Tối nay ông đã bỏ ra không ít tiền để mua chuộc nhân viên quán rượu, bỏ loại thuốc nào đó vào mấy chai thượng hạng kia.

Tài xế lái xe cho Phong tổng cũng đã được tạm thời thay đổi thành người của ông ta.

Chỉ cần Cố Mỹ Đan có thể ở cùng Phong Thừa Vũ thì nhà báo được bố trí sẵn bên ngoài sẽ chụp ảnh đăng tin.

Trong những chuyện như thế này, chắc chắn con gái của ông sẽ được dư luận bảo vệ.

Ván đã đóng thuyền, dù Phong Thừa Vũ không muốn cũng không thể đẩy con gái ông ra được.

Một mũi tên trúng hai con nhạn, ông chủ Cố vừa có thể tìm cho Cố tiểu thư một chốn hào môn ưng ý, lại có thể có được sự ủng hộ của Phong Thừa Vũ, cứu vãn Cố thị đang sắp phá sản.

Thế nhưng, mọi điều tốt đẹp đó chỉ nằm trong sự tính toán của Cố Địch Ca.

Cố Mỹ Đan không hề được Phong Thừa Vũ ban cho bất kỳ một ánh mắt nào.

Nếu không phải tài xế ông ta cài vào cố tình chờ cửa để cô bước lên xe, thì e rằng cô cũng không có cơ hội ngồi trên đó.

Cố Mỹ Đan trên người mặc chiếc váy trễ vai quyến rũ, để lộ gần nửa vòng một nóng bỏng như muốn nhảy ra ngoài.

Khuôn mặt họa phấn tô son cầu kỳ, nhìn kỹ cũng có nét đẹp nhưng không đặc biệt.

Trên người mang theo mùi hương nước hoa nồng đậm, khiến người ngồi xung quanh không khỏi cảm thấy khó chịu.

Thật vậy, Phong Thừa Vũ trong người có men rượu cùng dược tính, ngửi thêm mùi nước hoa trên người Cố Mỹ Đan chỉ thấy thêm đau đầu.

Liền ra hiệu cho tài xế dừng xe, mở cửa đạp cô ta bay xuống đất.

Cố Mỹ Đan bất ngờ bị ngã đau, chỉ biết ngồi đó gào thét, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng
"Còn không lái xe đi"
Tài xế nghe rõ, nhưng vì Cố tiểu thư đã bị đạp xuống xe nên anh ta vẫn chần chừ chưa khởi động xe.


Bên ngoài, Cố Mỹ Đan gõ cửa xe ầm ĩ, mãi một lúc sau, Phòng Thừa Vũ mới hạ kính xuống nhìn cô ta.

Đôi mắt anh đen thẳm như biển đêm cuồn cuộn, đôi hàng lông mày cau lại dưới mái tóc hơi rối tung vì một cơn gió bên ngoài bất ngờ thổi vào.

Trước vẻ mặt lạnh băng của Phong tổng, mọi ý chí muốn đòi lên xe của Cố Mỹ Đan bỗng chốc tiêu tán như bị cơn gió khi nãy cuốn trôi đâu mất.

Cô ta chỉ dám lí nhí
"Em để quên điện thoại"
Phong Thừa Vũ không thương tiếc ném cho cô ta chiếc điện thoai rơi trên ghế xe rồi ra hiệu cho tài xế đi thẳng về Tòa nhà Hoàng Thịnh.

Cố Mỹ Đan còn đang đứng đó trân trân nhìn cửa kính lạnh lùng che khuất khuôn mặt mỹ nam tuấn tú của anh, giậm chân bực tức, thì điện thoại trong tay rung lên.

Một tin nhắn: "Anh ngủ chưa?"
???
Cố Mỹ Đan giật mình nhìn lại, đây không phải điện thoại của cô, là của Phong Thừa Vũ.

Cô ta lập tức gọi lại thăm dò.

Điện thoại của Phong tổng vốn đặt bảo mật mức cao, nhưng vừa nãy khi cầm điện thoại lên để đưa cho cô ta thì vô tình chạm tay vào khu vực mở mật khẩu bằng vân tay, cho nên lúc này Cố Mỹ Đan hoàn toàn có thể sử dụng được điện thoại của anh.

************************
Phong Thừa Vũ về đến nhà thì nằm dài trên chiếc giường lớn, trong đầu là hình ảnh cô gái nhỏ ngại ngùng chạm môi anh.


Dược tính lúc này đã ngấm vào mạch máu, chạy khắp các tế bào, nóng ran.

Anh cảm nhận rõ dục vọng mãnh liệt đang sôi sục trong người, nơi nào đó đã nóng bỏng bất thường.

Anh nhớ cô, muốn ở bên cạnh cô lúc này.

Cả tuần qua, không phải anh bận đến nỗi không thể gọi cho cô một cuộc, mà anh chỉ là cho cô có thời gian để xác định rõ tình cảm của bản thân, nhìn nhận lại mối quan hệ của cả hai.

Thế nhưng lúc này, anh thừa nhận bản thân không còn kiên nhẫn để chờ cô chủ động gọi cho anh nữa rồi.

Lúc này anh rất muốn nghe giọng nói trong trẻo ấy, rất muốn ngắm nhìn gương mặt đỏ hồng lúc xấu hổ của cô, rất muốn hôn lên đôi môi anh đào đỏ mọng ấy, rất muốn...!rất muốn...!rất muốn...!
Phong Thừa Vũ lục tìm điện thoại để gọi cho cô, nhưng không thấy điện thoại đâu cả.

Men rượu khiến đầu óc anh mơ hồ, không còn nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra.

Lục Nghị, trợ lý riêng của Tổng giám đốc Phong thị, rõ ràng hôm nay đã xin nghỉ mà giờ này còn nhận được điện thoại bàn từ căn hộ của Phong tổng
"Giúp tôi tìm điện thoại".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi