TIỂU YÊU TINH SAO EM CÓ THỂ MÊ NGƯỜI ĐẾN THẾ


"Mẹ nó, xin lỗi thì giải quyết được cái quái gì? Tôi như thế này làm sao dự tiệc?"
Buổi tiệc còn chưa bắt đầu, đã sớm xảy ra chuyện.

Là đối thủ cạnh tranh cố tình sắp đặt để phá hỏng bữa tiệc? Ngoài lý do này, thật không thể nghĩ ra khả năng nào khác.
Người đàn ông vì cơn thịnh nộ mà trút ra vài lời khó nghe.

Tròng mắt mang theo sắc lạnh nhắm thẳng vào người con gái vừa cất tiếng nói, cùng lúc cô gái ấy ngước mắt lên trực diện mặt đối mặt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hàn Giai Tuệ thấy người đối diện thoáng sững sờ khi nhìn thấy cô.

Trong con ngươi ấy, loé lên tia bất ngờ, rất lâu sau mới vụt tắt.
Ông ta nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp động lòng người của cô.

Vẻ đẹp thanh thuần tựa minh nguyệt quang, rạng rỡ mà kiêu kỳ.

Đôi mắt trong trẻo như nước, mày liễu thanh nhã.
Người đàn ông càng nhìn càng bị dung mạo như hoa như ngọc thu hút.
Giống.
Rất giống.
Giống đến kinh ngạc.
Bàn tay gân guốc vì thế mà nắm chặt thành nắm đấm, ông ta gằn từng chữ trong cổ họng

"Cô cố tình?"
Đáp lại thái độ tức giận của ông, Hàn Giai Tuệ vẫn giữ vẻ bình tĩnh, mềm mỏng đáp
"Tiền bối, ông hiểu lầm rồi.

Tôi lần đầu đến nhà hàng cao cấp thế này, nên mới lỡ đi lạc, vô tình làm bẩn âu phục của ông.

Thật ngại quá! Tôi sẽ đền bộ âu phục mới."
"Cô có bao nhiêu tiền mà nói đền âu phục cho tôi?"
Cô gái trẻ sững người trước lời coi thường của người đàn ông thượng lưu trước mặt.

Cô còn chưa biết đáp lại thế nào, ông ta đã nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, khoé môi nhếch lên đầy khinh khi
"Khỏi cần.

Chỉ cần cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa là được.

Nếu không, đừng trách tôi không nương tay."
Nói xong, một bước không ngoảnh lại.

Hàn Giai Tuệ nhìn theo bóng lưng ấy chừng ba giây rồi quay gót trở lại phòng ăn.
Vừa bước vào, đã thấy Cảnh Nghi cười lớn
"Cô vừa rời khỏi đã có người thấp thỏm không yên.

Nếu chậm trễ chút nữa, chưa biết chừng tôi cũng phải cùng đi tìm"
Hàn Giai Tuệ chẳng có tâm trạng đâu mà để tâm tới mấy lời trêu trọc kia.

Cô thất thần ngồi xuống ghế.

Thấy vậy, Phong Thừa Vũ lo lắng nhìn sang
"Mệt rồi à? Chúng ta về thôi"
Anh lập tức đứng dậy, kéo tay cô đi về.

Lúc ra khỏi phòng còn nghe thấy giọng Cảnh Nghi với theo
"Này, bữa hôm nay là cậu mời tôi đấy nhé"
**********************
Ngồi trên xe, Hàn Giai Tuệ bần thần hình dung lại dáng vẻ người đàn ông lúc nãy.

Cô không khỏi chua xót, người mà bao nhiêu năm đằng đẵng cô mong được một lần gặp gỡ.


Dù biết chẳng phải là kết cục tốt đẹp gì, nhưng khát khao ấy chưa bao giờ nguôi, thậm chí giày vò cô trong từng giấc mơ.
Ấy vậy mà, lần đầu tiên, người cha bằng da bằng thịt xuất hiện trước mắt cô, lại là ánh mắt xa cách vạn trùng dương.

Lời đầu tiên ông nói với cô lại là bảo cô đừng bao giờ xuất hiện.
Cô cười nhạt.
Thì ra, ông chưa bao giờ muốn thấy sự tồn tại của anh em cô.
Chỉ là cô quá ngộ nhận khi đã cố tình tiếp cận, cố tình gây sự chú ý.1
Cô sai rồi.
Phong Thừa Vũ ngồi bên cạnh cô, rõ ràng vẫn tập trung lái xe, nhưng lại có thể nhìn thấu tâm trạng u ám toả ra từ đôi mắt đẹp đượm u sầu.

Bàn tay phải rời vô lăng, lần mò nắm lấy tay cô, tựa như vừa truyền sang một luồng sinh khí mạnh mẽ
"Sao vậy? Có chuyện gì không vui à?"
"Không có gì.

Em hơi buồn ngủ thôi"
Lời nói dối của cô, tất nhiên không đủ thuyết phục anh, nhưng Phong Thừa Vũ không muốn vạch trần cô.

Cô không nói với anh, chắc chắn cũng có lý do gì đó.
Hàn Giai Tuệ không muốn mang theo tâm trạng buồn bã của mình vào phòng ngủ, càng không muốn vì cô mà ảnh hưởng đến trạng thái ngọt ngào của hai người.

Đành ngồi ở sofa xem vài cuốn tạp chí.
Bỗng trước mặt cô xuất hiện một thanh chocolate.

Anh chìa ratrước mặt cô, đầy nuông chiều
"Chocolate tốt cho tâm trạng"
Hàn Giai Tuệ đón lấy, cô không bóc ra ăn mà cuốn lấy anh như con mèo nhỏ.

Đương nhiên, so với socola thì người đàn ông này có sức xoa dịu tinh thần tốt hơn nhiều.

"Không buồn ngủ nữa sao?"
Anh phả hơi thở lên vành tai, khiến cho Hàn Giai Tuệ nhột, vô thức rụt cổ né tránh.

Phản xạ ngốc nghếch ấy của cô lọt vào mắt Phong Thừa Vũ lại thành một luồng điện phóng xuống phía dưới, dấy lên từng đợt ham muốn thiêu đốt bên trong.
"Lúc nãy nghe em nói, có cách đặc biệt hữu dụng để trói buộc đàn ông, khiến anh rất tò mò, muốn xem thử một chút"
Cô chỉ nói bừa thôi, sao Phong Thừa Vũ lại coi là thật chứ?
Hàn Giai Tuệ giả ngốc
"Em có nói à?"
Phong Thừa Vũ gật đầu, ánh mắt chờ đợi, hai bàn tay giữ chặt vòng eo cô.

Ở tư thế mờ ám như này, cô cảm thấy mình yếu thế hơn hẳn.

Hơi thở của anh phả bên tai cô có phần gấp gáp, hương thơm nam tính của anh quện vào mùi vị rượu vang nồng nàn khiến đầu óc cô trở nên mị tình.
"Bây giờ em thể hiện cho anh xem, hay là để anh?"
Cô ghé đầu một bên cổ, cắn nhẹ một cái.

Vừa cắn vừa hậm hực
"Anh đừng ức hiếp người quá đáng"
"Thế mà anh lại thấy có người rõ ràng là rất thích bị anh ức hiếp"
Dứt lời, liền phủ lên đôi môi anh đào một nụ hôn ướt át..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi