TÌM CHÂN MỆNH THIÊN TỬ

Sau khi đậu nành có vẻ gật gù tin tưởng, nàng mới tiếp tục tra hỏi cô nương ấy là ai.

Trong bụng y vẫn đang mở cờ, y thấy hết sức vui vẻ. Y phải đóng vai một chàng khờ thật đạt.

- Cô nương đó… thật ra thì… à…mà…

- Trời ạ, ngươi nói mà cũng không xong. Cô ấy là ai? Nếu mà ta quen biết cũng cô ấy, có dễ hơn không? – Nàng suốt ruột.

- Thật ra… đúng ra thì tôi mới “thực sự” gặp cô ấy hai lần… Cô ấy cũng thực sự không biết tôi là ai…

- HẢ? VẬY LÀ NGƯƠI THẦM TƯƠNG TƯ NGƯỜI TA? – Nàng thốt lên, ngạc nhiên hết sức – YÊU SÉT ĐÁNH, TRỜI ƠI, THẬT KHÓ TIN! Xem ra ngươi còn không thân quen, chắc không phải là người xung quanh y xá này, vậy ta không biết rồi.

- Tôi … – Y đang nói những lời vừa thật, vừa lấp lửng – Lần đầu gặp là nhìn thấy cô ấy trên núi, đã đắc tội với cô nương ấy. Lần thứ hai cũng là trên núi, tôi có dịp giúp đỡ cô ấy, nhưng cô ấy cũng không biết đó là tôi…

- Mới chỉ thực sự gặp mặt hai lần? Hơn nữa lần sau cô ta còn không biết đó chính là ngươi? Đồ ngốc, ngươi tương tư vớ vẩn người ta. Ngươi quả là làm khó ta đấy!

Y không hề nói dối nàng. Đó là lần gặp gỡ với con người thật của y. Y nhất định không dối nàng, chỉ có điều là nàng cũng không thể đoán ra đâu…

- Bây giờ… tôi không biết phải làm sao… – Đậu nành ủ rũ.

Nàng cảm thấy dường như y rất thích cô gái ấy, đã hứa, nàng phải làm thôi.

- Vấn đề của ngươi là không tự tin, không thể đứng trước mặt cô ấy bày tỏ phải không?

- Cô nương nói rất đúng… đúng là như vậy.

- Được, ta sẽ giúp ngươi cải tạo, hoàn thiện để có cơ hội gặp lại thì sẽ thổ lộ lòng mình! – Nàng càng quả quyết.

- Có thật là chỉ cần lần sau gặp lại là tôi có thể bày tỏ không?

- Đúng!

- Liệu cô ấy có thích tôi không?

- Tất nhiên, ta sẽ làm cho ngươi toại nguyện, cô ta không thể không thích ngươi! Ta có kinh nghiệm đầy rẫy nhờ đọc nhiều truyện tình cảm mà! – Ánh mắt nàng hân hoan đầy tự tin.

“ Nàng đã nói, lần sau gặp lại, nhất định là nàng thích ta”

Đậu nành không giấu nổi nụ cười trên môi. Nụ cười của y vốn có nhiều hàm nghĩa, thực sự thì nàng lúc đó chỉ nghĩ rằng y đang rất vui, không biết được y cũng đang cười nàng.

- Cô nương, nếu… cô nương đó đã thích người khác? – Y chợt nghĩ đến, không biết nàng sẽ trả lời thế nào đây.

Nàng mím môi, có vẻ nàng chưa tính đến chuyện này. Đúng, đây mới là chuyện y quan tâm.

- Thì… ngươi phải giành lấy cô ta chứ sao? Ngốc! – Nàng cốc đầu y một cái – Ngươi nhất định phải tốt hơn, ưu tú hơn hắn ta, ngươi phải tìm mọi cách mà lấy được tình yêu của nàng. Tất nhiên ta sẽ giúp đỡ ngươi thêm, đừng lo, ta nhất định không để ngươi thua hắn!

Nàng vẫn đầy tự tin và hồn nhiên như thế, không biết là đã vô tình bị y dẫn để nói ra những lời đó. Dù thế nào, y vẫn muốn tin lời nàng. Không biết sau này thế nào, bây giờ nghe được những lời này của nàng, y thực sự không cần gì hơn.

Đúng vậy, lời nàng nói không phải không có lý đâu.

- Cô nương, thực sự cảm tạ! – Y cố nhìn nàng với ánh mắt đầy biết ơn.

Nàng cũng thấy vui lây, mỉm cười rạng rỡ. Nàng không biết từ nay nàng còn công việc nữa là chuyên gia tình yêu để cho người khác chinh phục mình…





Đêm khuya. Nàng cũng trở về phòng. Nàng thay y phục ra, định mặc vào bộ quần áo ngủ rộng rãi.

Chợt khi cởi lớp áo trên mình ra, nàng nhìn trên cổ mình còn dấu hôn của hắn.

Nàng đỏ mặt, bối rối, suy nghĩ lại hỗn loạn rồi…

Cảm giác hơi thở ấm nóng, vòng tay mạnh bạo, cử chỉ lả lơi của hắn vẫn còn quanh quẩn đâu đây khiến nàng rùng mình. Hắn, quả là đã mê hoặc nàng. Bây giờ hắn không khác nào một mê cung.

Nàng, có lẽ tốt hơn không nên bước vào đó nữa…

Hình ảnh của hắn cứ luẩn quẩn bên nàng, hầu như lúc nào cũng vậy, chỉ trừ khi nàng đang trêu chọc hay chơi đùa với tên đậu nành đó. Nàng chợt nhận ra điều đó. Có lẽ vẻ ngoài buồn cười, đáng thương, ngốc ngếch của đậu nành khiến nàng thấy thú vị và thoải mái. Nàng thấy hơi có lỗi khi nghĩ như vậy, nhưng nàng đang cố tìm cách nào đó để thoát khỏi ám ảnh của Hạ Tử Thiên.





Buổi sáng bình minh cuối cùng cũng đến. Dường như sắp vào đông, trời sáng muộn hơn. Vân Anh thức dậy, chui ra khỏi tấm chăn thấy hơi se lạnh. Nhưng mà nàng nhận ra ở nơi này mình không có áo rét. Đành mặc chồng hai lớp áo lại.

Quần áo như vậy mùa đông chắc không đủ mất, chắc phải đi mua thêm thôi. Lát nữa nàng sẽ hỏi Lý Anh tỷ tỷ đi mua đồ cùng.

Lúc nào y xá cũng tất bật như vậy, Lý Anh và nàng phải nhanh tay sắp xếp mãi mới rảnh ra chút thời gian. Lý Anh bảo mới nàng đồ may ở các tiệm rất đắt, phải rồi, thời này làm gì có đồ may sẵn chứ, phụ nữ toàn tự may vá. May vá nàng cũng đâu có rành rọt gì, muốn có áo mặc, chắc lại phải thỉnh giáo Lý An tỷ tỷ rồi.

Cuối cùng hai tỉ muội cũng có được một buổi đi mua sắm. Nàng đã đem hết số tiền dành dụm được và chút bạc vẫn còn dư lần trước để đi. Ở thời này, ắt cũng phải có cái để mua chứ.

Hôm nay phố xá đông vui lạ thường. Thành này đúng là nơi tốt nhất, an bình nhất rồi. Nghe nói gần đây quân phía Nam yếu thế, chắc không thể đánh lên tận đây. Mấy chuyện loạn lạc thế sự nàng cũng không mấy màng.

- Tỷ tỷ, hôm nay là ngày lễ gì sao? – Nàng vừa ngắm quang cảnh vừa hỏi Lý Anh.

- Ngày tế lễ đầu đông. Năm nào cũng tổ chức lớn, chỉ sau lễ mừng năm mới thôi. Tiếc là y xá bận bịu, chỉ đón lễ qua qua thôi.

- Thảo nào đông vui đến thế! Mình đi xem lễ hội có được không tỷ? – Nàng hào hứng.

- Không chắc, còn nhiều việc lắm, ta thấy cứ đi mua đồ trước, còn thời gian thì tỉ muội chúng ta sẽ đi dạo chơi, được không?

Nàng gật đầu đồng ý. Trước hết là đi mua vải. Lý Anh dẫn nàng đến một tiệm vải lớn nhất thành, nói rằng vải ở đây rất nhiều, từ bình dân đến cao cấp, thượng hạng, tha hồ chọn lựa.

Đúng là tiệm vải lớn thật, nhưng cũng phân biệt giai cấp. Vải thượng hạng được xếp gọn gàng ở quầy trong cùng, còn mấy loại bình dân bị phơi ra nhan nhản ở ngoài.

Đã đến rồi thì nàng cũng muốn thừa cơ ngắm đủ, cả loại cao cấp cũng thế. Nàng lượn vào hàng cao cấp đầu tiên. Quả đúng là vải đẹp, chất lụa lóng lánh lạ thường. Sờ vào cũng thấy trơn mịn, sướng tay, màu sắc lại đa dạng, phong phú hơn hẳn hàng bình dân ngoài kia.

Trong đầu nàng hình dung ra đủ kiểu mẫu thiết kế trong đầu, có điều không biết có may ra được không nữa. Quần áo của nàng ắt phải độc nhất ở đây.

Nàng mải ngắm, chợt vô duyên vô cớ có người đụng vào. Đã không xin lỗi lại còn ra vẻ dửng dưng, khinh thường. Đó là một thiếu nữ trẻ, đi cùng là hai nha đầu khác. Kẻ va vào nàng có vẻ là tiểu thư quý tộc, còn có thị nữ theo hầu kia mà. Ả ăn mặc, trang sức đã toát lên mùi tiền rồi, cộng với thái độ có vẻ kiêu kì nữa. Ả chọn đi chọn lại, súc vải nào dường như cũng muốn lấy. Kẻ nhiều tiền đúng là sướng thật.

- Bạch Tiểu thư, màu này cũng đẹp! Nàng xem, nếu nàng mặc áo lụa này lên người, kiêu sa diễm lệ, cả thiên hạ sẽ gục dưới chân nàng … – Lão chủ quán đang cố nịnh nọt ả, Vân Anh thấy thật buồn cười.

Ả nghe vậy, ngắm qua một lượt rồi cũng lấy luôn. Bấy giờ nàng mới ngắm nhìn kĩ ả. Quả là tiểu thư nhà giàu, tuy kiêu kì, thấy khó ưa nhưng đúng là cô ta khá đẹp, gương mặt như búp bê, lại được ăn mặc, trang điểm cầu kì xinh đẹp, lộng lẫy. Tự nhìn mình ăn mặc tuềnh toành, trong lòng có thấy chút đố kị thường tình. Nàng đành tự an ủi: Nếu mình cũng được như cô ta, thì mình cũng không quá tệ chứ?

Hay là mình cũng mua thứ một tấm lụa? Nàng nghĩ thầm, đã về thời này bao lâu, mà chưa bao giờ thử mặc áo váy, tết tóc, trang điểm như nữ nhi ở đây, xem như chuyến đi này vô vị. Nàng bèn ngắm một lượt, tìm cho mình một tấm ưng ý.

Đây rồi! Màu đỏ! Nàng thực sự thích màu đỏ, màu đỏ rạng rỡ, màu đỏ xinh đẹp, màu đỏ nổi bật. Tấm vải màu đỏ này màu sắc rất tự nhiên, không lòe loẹt, rất hợp với nước da nàng. Tấm vải còn thêu chìm những hoa văn lạ mắt, đúng là độc nhất ở đây. Nàng vừa cầm nó lên, định hỏi giá thì đã có kẻ giật lấy:

- Ồ, cái này ta rất thích! – Là ả tiểu thư đáng ghét đó.

- Tiểu thư, nếu nàng thích xin cứ lấy!

Vân Anh cảm thấy thái độ của nhỏ này thật khó chịu.

- Cô nương này, là ta chọn trước!

- Cái gì? – Ả nhìn nàng, xem chừng khinh bỉ – Vậy ta trả giá gấp ba, ông chủ, thế nào?

Lão chủ mắt đã mờ đi vì tiền, xem chừng chả có ý công bằng. Con nhỏ này đang đắc ý, còn nhìn nàng xem thường, thật đáng ghét. Nếu ở thời hiện đại nàng đã xem xét xem có nên gọi hội để dọa nó không. Ỷ mình là tiểu thư nhà giàu thì có thể xem thường người khác sao? Nàng đây không sợ cả vương gia, cớ sao phải sợ ả.

- Cô nương là tiểu thư khuê các mà không biết lễ nghi sao? – Nàng cũng nhìn lại ả, tỏ ý coi thường.

- Cái gì, ngươi dám … – Ả chỉ thiếu điều nổi khùng lên khi nghe nàng nói vậy.

Tức thì lão chủ nhảy vào can, lão thì thầm vào tai nàng: “Khách quan, tiểu thư này là tứ tiểu thư của Bạch gia đó, không động vào được đâu, cô chọn vải khác đi!”

Bạch gia tiểu thư? Bạch gia là ai, nàng nghe quen quen, thế lực nhà đó to lớn lắm sao. Chắc con bé này từ nhỏ đã ỷ thế coi trời bằng vung, không coi ai ra gì. Động phải tổ kiến đúng là phiền, nhưng bỏ qua thì thật là nhục, cái thời phong kiến này, giai cấp, quyền thế lúc nào cũng áp bức người khác… Nếu nàng là người hiện đại đến mà cũng phải tuân theo nó, sợ nó, sống theo nó, không dám đấu tranh thì nàng đến đây có nghĩa gì chứ?

Nhìn kìa, ả đang mân mê tấm vải, xem chừng được thể sung sướng. Ả còn quay sang hỏi lũ nô tì:

- Các ngươi nhìn xem, nếu ta mặc cái này vào, thêm phần diễm lệ, liệu có khi nào đến cả Tử Thiên đó cũng bị mê hoặc không?

Tai nàng tự dựng lên. Con nhỏ này si mê ác mỹ nam Tử Thiên đó sao. Một cặp bất nhân độc ác, kiêu ngạo. Nhưng nàng thấy xem như nhiều phần ả thích hắn đơn phương, vì Tử Thiên là kẻ phóng đãng nhưng có vẻ coi rẻ phụ nữ. Tự nhiên trong đầu nàng nảy sinh ra kế độc địa:

- Ai cha! – Nàng ra vẻ tiếc nuối – Ta định chọn súc vải đó may áo cho Tiểu Cẩu nhà ta, ai dè cô nương lại thích, màu sắc quả vốn hợp với màu lông xám tro của nó mà, cô nương mà mặc vào thì ắt vương gia cũng thấy thú vị, biết đâu để ý đến nàng đấy, ha ha …- Nàng cười châm chọc.

- Ngươi dám nhục mạ ta? Ngươi có biết ta là ai không? – Ả thực sự xù lông nổi giận rồi đây.

- Cô là Bạch gia tiểu thư, người người muốn với tới, nhưng lại thầm ngưỡng mộ vương gia, tiếc thay, vương gia mà ta quen biết dường như không thích kiểu của cô, cô muốn đột phá sao? – Nàng đang đợi ả xù lông lên.

Quả thật ả không thể kiềm chế, lại nghe nàng nói quen Tử Thiên, càng không thể bình tĩnh:

- Ngươi nói láo? Làm sao ngươi quen hắn? Làm sao ngươi biết hắn thích gì?

- Ha ha – Nàng cười đầy đắc ý – Ngươi không tin sao, tình cảm của ta và vương gia thân thiết đến mức trên người ta còn có tín vật của vương gia đây… – Nàng lôi ra mảnh ngọc bội ở cổ, nhìn ả với con mắt thương hại và đầy kiêu hãnh – Tiểu thư xem, nó còn khắc tên mẫu hậu hắn, từng là bảo vật bất ly thân của hắn…

Mặt tiểu thư đó không cách nào miêu tả sự kinh hoàng và ấm ức. Hai tai cô ta đỏ dựng lên, tay siết chặt áo, tức giận mà không nói được câu nào. Là nàng đã thắng ả, nhưng nàng cũng chỉ làm phóng đại lên chuyện giữa mình và hắn để ả tức thôi, chắc không đến nỗi ả tìm hắn đối chứng, không nàng chẳng biết làm thế nào nữa, nàng không muốn dính líu đến hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi