TÌM CHÂN MỆNH THIÊN TỬ

Di Thiên Phủ.

Mặt hồ vẫn êm ái, dương liễu vẫn nhẹ lay…

Một cung đàn, hắn vẫn ngồi cô độc ở đó từ nãy giờ. Đôi mắt u uẩn, lạnh lẽo, khuôn mặt lạnh lùng… kể cả khi hắn đang trầm tư suy nghĩ là lúc này đây…

Hắn vốn giống như một tảng băng… nhưng trong lòng hắn giờ đây, có ngọn lửa đang thiêu cháy bên trong khối băng đó.

Màu đỏ của lửa, màu đỏ diễm lệ khoác trên mình nàng sáng nay…

Hắn nhắm mắt lại. Dừng cung đàn. Tất cả im lặng thanh tĩnh…

Cho đến khi có lão nô tài trong phủ, khép nép lại gần, định mời hắn trở về dùng bữa.

- Ngươi lại đây!

Lão nô tài lại gần, cúi đầu chờ lệnh.

- Ngươi… lập tức mang chỗ vàng bạc, châu báu trong phủ, đem chia cho mỗi phu nhân, thê thiếp, nô tì mỗi người ba trăm lượng rồi cho họ về quê, chỉ để lại một số tì nữ phục vụ, các thê thiếp có thể cho họ nhiều hơn rồi bảo họ lập tức rời khỏi phủ.

- Dạ? – Lão nô tài mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên – Vương gia làm vậy là sao ạ?

- Đừng hỏi nhiều. – Hắn điềm tĩnh nói – Còn nữa, mau chuẩn bị cho ta một hôn lễ vào tối ngày mai, không cần quá rườm rà, nhưng cũng không được sơ sài, thiếu sót.

- Dạ? – Lão nô tài càng ngạc nhiên tột độ, miệng lắp bắp định hỏi thì đã bắt gặp ánh mắt của hắn.

- Ta nói ngươi không hiểu sao?

- Nô tài xin theo ý người. – Lão vội cúi đầu, lắp bắp, vẫn như kẻ trên mây, không tin nổi vào tai mình.





Y xá.

Lúc này Đậu Bình – Hạ Tử Thu vừa trên núi hái thuốc về, trời cũng đã tối. Y vội đi xem nàng và hai kẻ kia đã về chưa, nhưng chỉ thấy có Tú Tú và Tú Minh ở nhà, trong lòng có chút nghi hoặc và lo lắng.

- Tú Tú, Vân Anh cô nương đâu?

Tú Tú gương mặt khó hiểu, hắn đang tính xem phải nói với y thế nào, Tú Minh thì đã chạy lại vội vã kể lể, bảo y mau đi khuyên và đón Vân Anh cô nương về.

Tử Thu nghe chuyện kể từ miệng Tú Minh, dĩ nhiên phải cắt mất phần hai huynh muội nàng cố tình sắp đặt cho Vân Anh đến Minh xuân lầu thì đầy kinh ngạc, y không tin được những gì nghe được, vội vã buông giỏ thuốc, định chạy ra ngoài thì Tú Tú đã nắm vai y, ra vẻ khuyên giải:

- Chuyện tốt của cô nương, là ý muốn của cô nương đó, đã khuyên thế nào cũng không được, ngươi đi có thể làm gì chứ?

- IM ĐI, BUÔNG TAY RA! – Tử Thu không giữ được bình tĩnh, gạt tay Tú Tú ra.

Nhưng Tú Tú vẫn không có ý bỏ cuộc, phi phân ra trước mặt y ngăn cản.

- Ngươi mất lý trí vì cô nương ấy, nhưng ngươi có nghĩ rằng cô nương ấy muốn làm gì không? Nếu trong lòng cô nương ấy có chút gì với ngươi, tại sao lại làm như vậy? Còn nữa, một cô nương tốt tại sao có thể đứng trước nam nhân thiên hạ, trong kĩ viện tuyên bố muốn trao thân gửi phận?

Tú Tú và Tử Thu nhìn chằm chằm vào nhau. Không khí trong chốc lát cực kì ngột ngạt.

- Tú Tú… – Tử Thu dằn giọng – Ngươi tưởng làm bằng hữu với ngươi bao năm ta không biết được ngươi nghĩ gì sao?

- Ngươi nghĩ rằng do ta xếp đặt? – Tú Tú cười khẩy- Mọi người đều chứng kiến cô nương đó…

- Tránh ra! – Tử Thu lặp lại – Nếu ngươi không tránh ra, đừng trách ta không nể mặt. Còn nữa, nếu nàng có mệnh hệ gì, ta nhất định không tha cho ngươi.

Ánh mắt và giọng nói đáng sợ của y trong chốc lát làm Tú Tú biến sắc. Hắn hiểu rõ tính của y, tuy không cam lòng nhưng vẫn phải tránh sang một bên. Trong lòng chỉ thầm cầu Vân Anh cô nương không đổi ý.

Tú Minh nhìn thái độ của Tử Thu, trong lòng có chút hối hận và cảm giác đau đớn.





Minh Xuân lầu.

Lúc này, sau khi được An lão nương đem bữa ăn cho, Vân Anh từ từ dùng bữa rồi cảm tạ, sau đó bước ra ngoài đi dạo. An lão nương trong lúc nàng ăn tranh thủ ngắm nhìn nàng rồi đánh giá. Chính bà cũng không hiểu nổi nữ nhân này. Một nữ nhân làm Tử Thu mê muội, chưa kể bà ta ở đây cũng từng quan sát tỉ mỉ Tử Thiên, đúng kể từ sau lần chạm mặt nàng ở Minh xuân lầu lần trước, cộng với ánh mắt của hắn hôm nay nhìn nàng, vô cùng khác thường. Trong lòng bà ta tự nhiên có mối lo âu.

Vân Anh đang một mình đi dạo ở vườn hoa phía sau Minh xuân lầu. Tối nay Minh xuân lầu đóng cửa để chuẩn bị cho ngày mai, nên không khí nơi này bây giờ lại vô cùng tĩnh mịch.

Lúc này nàng đang mặc một bộ y phục trắng muốt, yểu điệu mỏng manh. Trang điểm cũng rất nhẹ nhàng, là một cô nương trong lầu trang điểm cho nàng. Họ đều nói Vân Anh cô nương chỉ cần trang điểm nhẹ, ăn mặc đẹp một chút thì đã xinh đẹp hơn người. Trong lòng nàng cũng thấy vui vui, hóa ra thường ngày nàng không mấy để ý đến.

Lúc này, nàng đang đi giữa những khóm hoa lá, dưới ánh trăng dìu dịu. Gió cũng nhẹ bay mái tóc được điểm bằng một đóa hoa trắng, y phục cũng lất phất theo chiều gió. Nếu nhìn nàng bây giờ sẽ thấy nàng thanh khiết, mỏng manh, dịu dàng như một nụ hoa nhỏ e ấp, lại có chút thanh lệ thoát tục tựa thiên nữ, ắt cũng làm người ta nhẹ nhàng rung động.

Cảm giác ấy ắt sẽ khác nhiều với cái kiều diễm, mỹ lệ, nóng bỏng, kiêu sa tựa đóa hoa hồng rực rỡ của nàng lúc ban sáng.

Nàng nghĩ về ngày mai, liệu số phận nàng sẽ ra sao?

Nàng đi dạo thêm một vòng, khi quay đầu lại thì vừa thấy một bóng người đi tới.

Dưới ánh trăng mờ mờ, trong chốc lát nàng khẽ giật mình. Bóng người đó áo lam, dáng người cao và thanh thoát.

Cho đến lúc nàng mỉm cười nhận ra, dường như nàng có chút ảo giác trong mắt trong khoảnh khắc vừa rồi. Đó là đậu nành. Nước da đen, chân đi không vững. Y đến tìm nàng.

Y chầm chậm đến bên. Là lúc nãy khi nhìn nàng từ xa, y đã ngẩn người ra trong một chốc, suýt thì quên mất mình đang trong bộ dạng và hình dáng này.

Nhưng, hôm nay y không ngờ có thể thấy nàng xinh đẹp kì lạ.

- Cô nương… tôi đến đón cô nương.

Nàng mỉm cười, lắc đầu:

- Đến đón ta? Cảm ơn ngươi, nhưng ta đành phải để ngươi nhọc công đến đây rồi …

Nàng cũng không vội vã, ngồi xuống một phiến đá nhẵn nhụi rồi ra hiệu bảo y đến ngồi.

Lòng y vô cùng sốt sắng. Là nàng nghĩ gì chứ, nàng muốn làm gì chứ. Y chỉ hận không thể lập tức gắt gao hỏi nàng.

- Ngươi nghe tỷ muội Tú Minh kể lại sao? – Nàng vuốt tóc, chầm chậm nói – Ta không biết giải thích thế nào cho ngươi hiểu, nhưng ta không có ý định sẽ đổi ý, cảm ơn ngươi thời gian qua…

Lòng y như ngàn mũi kim châm, chỉ suýt không kìm được bình tĩnh.

- Tú Minh nói là cô nương có khổ tâm trong lòng, đó là gì vậy?

Nàng trong giây lát ngẫm nghĩ, ánh mắt hơi đượm buồn rồi vẫn cười:

- Không có gì, coi như là do ta ngu ngốc… – Những lời của nàng đầy khó hiểu – Có lẽ ta còn ngốc hơn đậu nành ngươi…

- Cô nương hãy trở về đi! – Y nói, không hề vấp váp khiến nàng có chút ngạc nhiên.

- Đậu nành… – Nàng nhìn y – Ngươi xem ra ngày một khá hơn, ngươi đã biết quan tâm đến suy nghĩ của người khác, chưa kể, ăn nói cũng lưu loát hơn nữa…

Những lời đó, chẳng khác nào dằng xé cõi lòng y. Nàng có biết, chẳng bao giờ y quên để ý xem nàng nghĩ gì. Chỉ có nàng là không quan tâm đến hay không biết y nghĩ gì mà thôi.

Thái độ của nàng, làm y nhớ đến lúc nàng nói chuyện với y trên núi, cũng mơ hồ và có chiều buồn bã như vậy. Nàng khi ấy nhắc đến ca ca của y. Hôm nay, có khi nào nàng nhìn thấy ca ca của y ở đây, trong lòng không kiềm chế được cảm xúc không?

Chẳng lẽ nàng không tiếc bản thân, chỉ vì ca ca của y thôi sao? Y biết ca ca của mình bề ngoài rất lạnh lùng, xem thường nữ nhi, có khi nào ca ca đã từ chối nàng?

Y, vốn đã rất quan tâm đến từng cử chỉ, thái độ bất thường của nàng và mối quan hệ với ca ca của y…

- Cô nương đã hứa làm cho một cô gái thích tôi…

- À … – Nàng sực nhớ ra – Đúng là ta đã nói chuyện đó…

- Nếu cô nương bỏ đi, chẳng phải không giúp được tôi nữa sao?

- Đậu nành… ta thực sự xin lỗi… ta chưa quên nhưng lúc quyết định làm thế này, ta lại không hề nhớ đến ngươi… xin lỗi…

Vạn mảnh thủy tinh cứa vào lòng y. Y mỉm cười đầy buồn bã, tự cười cho mình. Rốt cuộc thì nàng cũng chẳng hề nhớ đến giao ước giữa nàng và y.

Thấy thái độ lạ của y, nàng cảm thấy thực sự có lỗi.

- Xin lỗi, đậu nành…

- Tôi rất buồn đấy… cô nương biết không, đã làm tôi hi vọng đến thế nào…bây giờ chỉ một lời xin lỗi…

- Đậu nành, ta xin lỗi, ta chẳng thể làm gì hơn. Ta chúc ngươi sẽ được hạnh phúc…

– Vậy… cô nương làm thế, cô nương có hạnh phúc không?

- Có lẽ… – Nàng ngước lên bầu trời, ánh mắt xa xăm – Có thể không, nhưng ta buộc phải đánh cược.

Trong giây phút đó, y cảm thấy nàng quá mong manh, liệu nếu y không giữ được nàng ngày hôm nay, y nhất định sẽ vuột mất nàng mãi mãi. Cả nàng và y rồi sẽ khổ đau.

Y yêu nàng. Y biết. Mỗi ngày không thể kiềm chế.

Nàng dường như thích Tử Thiên, ca ca của y. Nàng làm những chuyện ngu ngốc này, không tiếc bản thân, nhưng y thực sự không cam lòng.

Nếu cứ để ngày một xa nàng, y muốn gần gũi, vô tư bên nàng, với hình dạng này, nhưng dường như vậy không được.

Nếu nàng không bao giờ yêu y…

- Cô nương, nhất định không được, hãy trở về! Tôi không cho phép cô nương làm thế!

Y lấy nốt sự bình tĩnh cuối cùng.

- Đậu nành, ngươi làm ơn đừng ngăn cản ta nữa – Nàng sốt ruột – Ta biết ta đã không giữ lời hứa làm chuyện đó cho ngươi, nhưng ta không thể làm được, ta ngàn vạn lần xin lỗi ngươi, được chưa? Làm ơn hãy để ta yên tĩnh!

Nàng cố ý nói to, cố ý ra vẻ tức giận. Nàng nghĩ rằng nổi giận như thế thì y sẽ quay về.

Trong đêm tối, ánh mắt y ánh lên cực kì phẫn nộ.

- TA KHÔNG BAO GIỜ CHO PHÉP!





Trong khoảnh khắc ấy…

Thần trí của nàng không còn ở bên nàng nữa. Cả cơ thể của nàng cũng không thể cử động.

Vì… sự mạnh bạo và bất ngờ của một nụ hôn. Y đã kéo nàng lại, mạnh mẽ và dứt khoát, chiếm lấy đôi môi của nàng.

Đầu óc nàng căng ra, đôi mắt nàng mở to cực độ.

Y, ôm nàng chặt lến mức ngạt thở. Vòng tay của y như sắt thép, nàng cảm nhận được bản thân mình dù một chút cũng không thể cử động. Đầu, cổ. thân nàng bị bàn tay của y khóa chặt.

Đôi môi của nàng. Nụ hôn đầu tiên nàng biết đến trong suốt mười tám năm của nàng.

Nàng… quá kinh ngạc.

Trên tất cả… thực sự quá kinh ngạc. Hàng loạt câu khỏi không thể trả lời. Tất cả đều làm cho tâm trí nàng kinh ngạc, đến mức căng ra cực độ.

Y?

Đậu nành?

Y đang cưỡng hôn nàng sao?

Tại sao?

Đây là đậu nành sao? Tại sao một kẻ như y có thể làm thế này?

Sự mạnh mẽ này? Y là đậu nành yếu đuối và nhu nhược sao?

Tâm trí của nàng tưởng chừng bị hàng trăm ngàn câu hỏi, suy nghĩ xuyên qua, nhào nát. Nàng quên mất việc đôi môi của y đang chiếm lấy môi nàng một cách tham lam, như dồn nén sự tức giận, như đã kiềm chế rất lâu…

Cơ thể nàng một phần bị ghì chặt, một phần vì nụ hôn, máu trong người nàng như đông cứng lại, cơ thể nàng không thể làm theo ý nàng. Ngay cả một chút lý trí muốn đẩy y ra, muốn giẫy dụa cũng không có được, tất cả bị sự kinh ngạc tột độ chi phối.

Nàng, đôi mắt vẫn mở to, thân thể không hề động đậy. Y vẫn đang hôn nàng, vẫn cuồng bạo, vẫn như một kẻ bị bỏ đói vồ vập lấy thứ trái cây thơm ngọt mà y đã kiềm chế bao lâu. Phải, đôi môi nàng vốn như một trái anh đào. Kể cả khi nàng không hề trang điểm, đó vẫn là nét đẹp, sức hấp dẫn mãnh liệt nhất trên gương mặt nàng mà y có thể thấy được. Y đã ở bên nàng bao ngày, chịu đựng sự dày xé trong hình hài một kẻ ngốc, không thể thổ lộ, không thể thể hiện tình yêu của mình.

Trái anh đào, y không thể bình tĩnh nhấm nháp được. Là trong lúc tức giận không thể kiềm chế y đã muốn vồ lấy, nụ hôn mang tính cưỡng đoạt của y, cưỡng đoạt đôi môi nàng, giống như không thể bóc vỏ trái đào mà không ăn tận cùng bên trong. Không cần chút lý trí nào nữa cả, cả vòm miệng nhỏ xinh của nàng, cả chiếc lưỡi xinh xắn bao lần nàng mắng mỏ y, y không thể chừa lại…

Đêm trăng tĩnh mịch…

Vườn hoa lá lay động, gió đêm đầu mùa đông se se lạnh… Hương thơm những đóa hoa nở muộn …

Chỉ có hai người họ là không cảm nhận được những thứ ấy, mọi không gian xung quanh tựa chừng vô nghĩa…

Chẳng biết đã bao lâu trôi qua, chỉ hay rằng khi sự kinh ngạc tột độ của nàng đã dần chìm xuống và ngọn lửa bùng cháy trong lòng y đã dịu đi, vòng tay y mới dần lới lỏng.

Nàng như lấy lại được chút ý thức, giật mình, vội vã dẫy giụa.

Y từ từ buông nàng ra, rời khỏi môi nàng một cách luyến tiếc. Khuôn mặt nàng từ chỗ kinh hãi, nãy còn trắng bệch ra, bây giờ đã dần đỏ ửng lên. Vai nàng bắt đầu run run.

Chuyện gì đã xảy ra với nàng?

Nàng… đã hôn đậu nành…

Không phải là mơ. Đôi môi nàng vẫn còn cảm giác đau. Người nàng vẫn còn cảm giác tê cứng.

Nàng tát y. Y hoàn toàn có thể tránh, nhưng y đã không làm như vậy.

- Ngươi… – Nàng run rẩy, nàng vẫn chưa thể tin – Tại sao….

Nước mắt nàng bắt đầu rơi. Nàng ý thức được nụ hôn của mình bị đã cướp lấy.

Nhưng… kẻ cướp nó… lại là đậu nành yếu đuối, tại sao có thể như vậy? Đây mới là con người thật của y?

Y biết nàng đang ngạc nhiên, nàng không tin vào những gì trước mặt. Y cũng không còn muốn che giấu nàng thêm nữa.

- Đậu nành, ngươi dám…! – Nàng định giơ tay đánh y thêm cái nữa, nhưng lần này y đã túm lấy.

Rất nhanh gọn, y có thể cầm chặt cổ tay của nàng. Đôi mắt của nàng càng ánh lên sự kinh ngạc khi y từ từ dùng tay kia lấy đi lớp hóa trang.

- Ta không phải “đậu nành”, và cũng không bao giờ làm “đậu nành” của nàng nữa. Hãy bình tĩnh nhìn kĩ gương mặt của ta…

Dưới ánh trăng, dù mờ tối nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy ở cự ly rất gần này…

Gương mặt tuấn mỹ của nam tử này. Nàng giật thót mình khi y hoàn toàn xóa đi lớp hóa trang.

In trong đôi mắt hoảng loạn của nàng, gương mặt rõ ràng là của Tử Thiên, nhưng mái tóc đó, không phải là do chính tay nàng cắt sao?

Y là ai?

Tử Thiên! Không phải, không phải là Tử Thiên. Tử Thiên chưa bao giờ nhìn nàng bằng ánh mắt này. Đây không phải gương mặt u uẩn, lạnh lùng của hắn, dù cả hai như cùng một khuôn.

- NGƯƠI LÀ AI? – Nàng cố giật lại cánh tay từ tay của hắn, miệng hét lên trong sự kinh ngạc tiếp theo.

- Ta là Hạ Tử Thu. Tử Thiên là ca ca của ta, ta không thể giải thích cho nàng ngay được, bây giờ hãy theo ta về y xá đã.

Y định nắm lại tay nàng, nhưng đã kinh hãi lùi lại. Từng từ trong miệng nàng còn run rẩy:

- Ta không biết ngươi là ai. Tên đậu nành đó đâu? Tại sao ngươi giả dạng y?

- Ta chính là y, ta không thể nói hết uẩn khúc cho nàng, xin nàng hãy bình tĩnh theo ta về đã! – Y vội nắm lấy vai nàng.

- Buông ta ra, ngươi là ai chứ? – Nàng cố giãy dụa, rõ ràng y cũng biết đường đột thế này nàng không thể tin y được.

- Nàng còn giẫy lên nữa, ta sẽ làm nàng đau đấy! – Y cố khống chế nàng, càng khó có thể giữ bình tĩnh khi nàng cứ la hét và vùng vẫy như vậy.

Một lần nữa.

Y lại kéo nàng vào lòng, giữ chặt, vội vã phủ lên môi nàng một nụ hôn.

Rõ ràng y có thể điểm huyệt nàng, chỉ cần điểm huyệt cũng có thể dễ dàng đem nàng về.

Không quá tham lam như lần trước, lần này y từ tốn hơn, bởi y chỉ muốn nàng bình tĩnh lại. Nhưng lần này, nàng đã cắn chặt răng, không để y tùy ý xâm chiếm, toàn thân vẫn cố giãy dụa.

Hai người cứ như thế, y để nàng giằng co một hồi thấm mệt và nhận ra sự vô dụng của mình, từ từ buông lỏng người trong vòng tay của y.

Đôi mắt nàng đã đẫm nước, nhưng dù nhòa đi nàng vẫn có thể thấy rõ. Mái tóc của y một phần phủ trên gương mặt nàng. Kiểu tóc lờm chờm, cách điệu như vậy, cả thiên hạ này chắc chỉ có đó là sản phẩm của nàng.

Còn nữa, lông mày của y, là hôm trước nàng đòi cạo cho đẹp, vô tình làm bị thương một vết nhỏ, trên mặt y vẫn là vết như vậy…

Y là đậu nành. Vậy đậu nành rốt cuộc là ai?

Chẳng lẽ bao lâu nay y lừa dối nàng…

Tử Thu chầm chậm, si mê thưởng thức đôi môi của nàng. Đôi mắt của nàng cũng đã khép lại. Y biết nàng đang hỗn loạn, đang đau đớn…

Chậm rãi như vậy, nàng cảm thấy rõ nhịp tim đập của cả hai, cơ thể nàng từ chỗ bất lực buông lỏng bỗng thấy có cảm giác xuyên qua như điện giật, rồi máu như nóng dần lên, đầu óc chỉ còn trống rỗng, chẳng còn suy nghĩ được gì…

Miệng của nàng và y cảm nhận được cái đắng, mặn chát của nước mắt. Y vẫn tiếp tục dịu dàng. Một tay y luồn vào mái tóc của nàng, nắm nhẹ.

Nước mắt nàng ngừng rơi. Đầu óc của nàng nãy giờ hoàn toàn căng lên, suy nghĩ chồng chéo, bấy giờ không hiểu sao tất cả dây thần kinh chùng xuống, nàng chẳng suy nghĩ được gì, dường như nàng cũng biết, nếu nghĩ tiếp, có khi nào mạch máu não của nàng sẽ vỡ ra mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi