TIM ĐẬP CỰC ĐỘ

Quan Yếm đun một ít nước nóng, rót vào ly đưa cho Trần Yến cầm, tìm một cái chăn lông đắp thêm cho cô ấy, sắc mặt cô ấy từ từ tốt hơn.

Khi Vệ Ung và Long Ân trở về thì sự việc đã tạm thời kết thúc.

Nghe Quan Yếm kể xong chuyện vừa trải qua, Long Ân nhíu mày: “Đang ban ngày ban mặt mà cũng gặp ma sao?”

Vệ Ung giải thích: “Phương diện này không có quy tắc riêng nào, mỗi nhiệm vụ sẽ gặp phải tình huống khác nhau. Có nhiệm vụ đến đêm ma quỷ mới có thể xuất hiện, còn lại thì không bị hạn chế.”

Nghe thấy từ “ma quỷ” liên tiếp xuất hiện, Trần Yến uống thêm một tí nước nóng.

Cô ấy chậm chạp nói: “Thật ra hồi trước tôi không nhát gan tới vậy đâu… Không hiểu vì sao lần này sợ tới nỗi không chịu được.”

Quan Yếm vùi đầu vào hộp cơm chiên được mua mang về, hoàn toàn không dám lên tiếng.

Đột nhiên Vệ Ung nhìn thoáng qua cô, ẩn giấu sau cặp kính viền bạc là một cặp mắt cơ trí. 

Anh ta cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói: “Không sao đâu, chúng ta ăn cơm xong thì đi thăm hỏi mấy nhà hàng xóm khác đi, nhiều khi phát hiện thêm một ít manh mối có giá trị.”

Anh ta chỉ cái túi đặt lên bàn; “Tôi có mua chút kẹo trái cây, chốc nữa mọi người mang theo để lấy lý do gõ cửa nhà hàng xóm chào hỏi.”

Quan Yếm ngẩng đầu khen ngợi: “Thầy Vệ, anh suy nghĩ thật là chu đáo.”

Anh ta nghe vậy thì cười khẽ, hệt như luồng gió ấm áp lướt qua.

Giờ phút này ba người kia đều nảy ra một ý nghĩ trong đầu: Thầy giáo thế này chắc hẳn rất được chào đón trong đám học sinh.

Sau khi ăn xong, trước đó bốn người họ định chia ra hành động, nhưng Trần Yến ra khỏi cửa nhìn thấy hành lang đen sì nên thật sự không dám đi một mình, Quan Yếm đi với cô ấy.

Long Ân lên tầng ba, Vệ Ung phụ trách tầng hai, Quan Yếm và Trần Yến đi gõ cửa phòng đối diện.

Tòa chung cư Vượng Phát chỉ có ba tầng, tầng một có tổng cộng bốn phòng, phòng chủ nhà là 101, đám Quan Yếm là 104, đối diện là 103.

Nhưng cửa phòng 102 và 103 chưa từng mở ra.

Cuối cùng chủ nhà đi ra, ông ta vẫn dùng tốc độ chậm chạp làm người ta khó chịu nói: “Đừng gõ nữa, người ta đi làm hết rồi, có đập hư cửa cũng không có ai ra mở đâu.”

Vì thế hai người chỉ có thể lên tầng trên hỗ trợ.

Quan Yếm mới vừa lên tầng hai thì nhìn thấy… Một cảnh tượng ngoài ý muốn.

Vệ Ung dựa lưng lên vách tường cạnh cửa phòng 202, trên gương mặt luôn luôn nhã nhặn xuất hiện biểu cảm lúng túng. 

Mà trước mặt anh ta là một người phụ nữ đang *dồn anh ta vào tường.

*Bích Đông (壁咚/壁ドン/Kabe-don): Là từ tiếng Nhật thông dụng để miêu tả tư thế dồn đối phương vào chân tường, 壁/Kabe nghĩa là bức tường, ドン/don là âm thanh khi lấy tay đập vào tường.

Đây là người Quan Yếm nhìn thấy lúc đầu, người phụ nữ ở cửa sổ tầng hai đang mắng chửi với người đàn ông ở tầng ba. 

Lúc này khóe miệng đỏ tươi của chị ta vẫn đang ngậm một điếu thuốc, làn khói lượn lờ vây lấy đôi mắt khiến chị ta hơi nheo mắt lại, ngược lại hiện ra vẻ quyến rũ.

Chị ta mặc áo ngủ mỏng tanh, cánh tay trắng ngần chống lên tường ngay đầu Vệ Ung, ngẩng đầu nhìn anh ta không biết đang thì thầm nói gì đó.  

Vệ Ung túng quẫn vô cùng, khuôn mặt đỏ bừng, cả người cứng đờ muốn thoát khỏi chỗ đó, thì đối phương nâng chân lên đạp lên tường một cái “bịch”, hoàn hoàn bao vây anh ta ở trong. 

… Rất giống Đường Tăng bị nữ yêu tinh bắt lại đùa giỡn.

Quan Yếm và Trần Yến nhìn đến nỗi choáng váng.

Vệ Ung thấy các cô như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng hô: “Hai người mau tới đây giúp tôi với!”

Người phụ nữ cũng quay đầu lại, nhìn thấy hai cô gái thì nhướn mày, giơ tay kẹp điếu thuốc hút một cái rồi thở ra khói trắng: “Này, tôi đã nói là không mất tiền mà anh vẫn không chịu vào, thôi thì tình cảm là chuyện đến từ hai người tình nguyện vậy.”

Chị ta lùi về sau, không cảm thấy hứng thú nữa, nói: “Được rồi, lăn đi.”

Vệ Ung bất đắc dĩ nhìn hai người thì nhanh chóng đi tới, bước chân vội vã tựa như đang bị quái vật đuổi theo.

Người phụ nữ hừ một tiếng, xoay người vào nhà đóng cửa một tiếng “cạch”.

Trần Yến không để ý tới sự sợ hãi của mình nữa, nín cười hỏi: “Thầy Vệ, có chuyện gì vậy?”

Vệ Ung lúng túng nói: “Chuyện này… Hình như cô ta hiểu lầm, cho rằng tôi đến tìm gái mại dâm.”

Anh ta nói xong lập tức nói sang chuyện khác: “Tại sao hai người lên đây nhanh vậy”

Quan Yếm nói: “Không có ai ở dưới, nên chúng tôi định lên giúp đỡ …”

Vệ Ung lập tức nói: “Vậy tôi lên tầng ba giúp Long Ân, chỗ này giao cho mấy cô nhé?”

Hai người cùng gật đầu, anh ta vội đi lên tầng với tốc độ nhanh nhất.

Chờ đến khi anh ta đi khỏi, Quan Yếm và Trần Yến liếc nhau, rốt cuộc mới cười ra thành tiếng. 

Sau đó hai người đi gõ cửa phòng 204, một cậu bé chừng sáu bảy tuổi hé mở cửa, một con mắt từ phía sau cánh cửa nhìn chằm chằm hai cô.

Trần Yến lúng túng nở nụ cười lấy một cục kẹo ra: “Chào bạn nhỏ, trong nhà có người lớn không?”

Đứa nhỏ nhìn đồ vật trong tay cô ấy, đẩy cửa ra thêm một chút, hai tay nhận kẹo, đóng cửa cái “đùng”.

Hai người: “…”

Quan Yếm định gõ cửa lần nữa, nhưng đối phương tự mở cửa ra. 

Từ khe cửa, thằng nhóc đưa tay ra, nhìn hai người chăm chú không nói một lời.

Trần Yến do dự, đưa nguyên túi kẹo trong tay cho nó: “Bạn nhỏ à, nếu không có người lớn ở đây, em có thể giải đáp cho tụi chị một vài chuyện hay không?”

Nó gật đầu, nhận hết kẹo trái cây xong rồi xoay người chạy đi.

Nhưng lần này không đóng cửa.

Chờ nó quay lại, Trần Yến lập tức hỏi: “Cả nhà ở đây được bao lâu rồi? Có từng nghe nói trong tòa nhà này có xảy ra chuyện gì đó kỳ quái hay không?”

Ánh mắt thằng nhóc dừng lại túi kẹo Quan Yếm cầm trên tay, mở miệng nói: “Có chứ.”

Ánh mắt Trần Yến sáng ngời, hỏi tiếp: “Là chuyện gì đấy? Có thể nói cho chị không?”

Nghe vậy, nó ngẩng đầu nhìn mặt cô ấy, tầm mắt thì nhìn túi kẹo trong tay Quan Yếm, nói chậm rãi: “Em còn muốn thêm kẹo.”

Quan Yếm cảm giác huyệt Thái Dương của mình không kiên nhẫn mà giật giật.

Cô nhẫn nhịn, lắc lắc túi kẹo trước mặt đứa trẻ: “Em trả lời câu hỏi trước, chờ em nói xong thì cả túi này đều là của em.”

Nghe cô nói vậy, thằng nhóc hừ một tiếng nặng nề, hung hăng trừng cô, giống như nó không có cảm giác tin tưởng đối với cô, thậm chí còn đang vô cùng tức giận. 

Nhưng nể mặt đống kẹo, nó vẫn mở miệng: “Cái chú ở tầng ba đã nửa năm chưa bước ra khỏi cửa, mẹ em nói thật là kỳ lạ, tại sao chú chủ nhà không lên để thu tiền nhà? Ba của em nói, chuyện này thì có gì kỳ quái đâu, chú ấy nhất định là bà con thân thích của chủ nhà.”

… Đây mà là “chuyện kỳ quái” sao?

Tổng cảm thấy bị tiểu hài tử này cấp lừa đâu.

Trần Yến không cam lòng: “Chỉ có nhiêu đó thôi sao? Không có chuyện ma quỷ gì ư?”

Thằng nhóc lại nhìn túi kẹo trong tay Quan Yếm, đảo mắt suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới nói: “Có, mẹ em nói, chung cư Vượng Phát có rất nhiều rất nhiều ma quỷ, còn kêu em đừng có lại gần bọn họ.”

Trần Yến rất kiên nhẫn: “Bạn nhỏ à, em có thể nói cụ thể thêm một chút được không?”

Thằng nhóc gãi mũi, giơ tay ra đếm số: “Có quỷ lười, quỷ nghèo, quỷ nhát gan, quỷ háo sắc, quỷ hẹp hòi…”

“Chị thấy trong đầu em có quỷ thì có!”

Cuối cùng Trần Yến không nhịn được, tức giận cắt ngang lời nói của nó, lôi kéo Quan Yếm đi.

Thằng nhóc cuống lên: “Kẹo!”

Trần Yến quay đầu lại: “Còn muốn ăn kẹo hả, ăn cái rắm!”

Quan Yếm: “…”

Cô dừng lại, ném nguyên túi kẹo cho nó.

Nếu đã nói trước, nó chịu trả lời thì sẽ đưa kẹo cho nó, thì vẫn nên tuân thủ lời hứa thì tốt hơn.

Dù sao thì… Bọn họ ở gần cầu thang lên xuống ở tầng một mà chưa hề nhìn thấy có cặp vợ chồng nào xuống tầng. 

Đã vậy thì, lúc giữa trưa mà trên tầng có tiếng ồn ào vang lên, vậy thì ba mẹ trong lời thằng nhóc này nói đã đi đâu?

Còn lại hai căn phòng vẫn chưa gõ cửa, mà hiện tại trong tay hai người không còn một cục kẹo nào.

Quan Yếm để Trần Yến ở đây đợi, xuống tầng về phòng đi lấy kẹo một mình.

Cửa phòng chỉ khép hờ, cô nhanh chóng đi tới cửa, đang định đẩy cửa ra thì dừng động tác lại.

Hình như trong phòng có tiếng nói chuyện.

Đó là giọng nữ, âm thanh mơ hồ nghe không rõ nhưng Quan Yếm có thể khẳng định, cô không ảo giác.

Cô suy nghĩ rồi sau đó đột nhiên dùng sức đẩy cửa ra. Cùng lúc đó, cô nhanh chóng vọt vào phòng khách.

Nhưng ngay trong nháy mắt, giọng nói kia đột nhiên im bặt.

Đèn trong phòng khách được mở sáng choang, nhìn sơ qua thì chỗ này không có gì bất thường.

Quan Yếm không lỗ m ãng đi vào từng phòng tra xét một mình, lấy kẹo trên bàn rồi rời đi ngay. 

Việc này cô tạm thời không nói cho Trần Yến, để tránh đối phương sợ hãi rồi sẽ không thể hoàn thành công việc.

Chờ đến khi bốn người đều trở về phòng ở tầng một, Quan Yếm mới nói chuyện này ra. 

Bọn họ cùng nhau kiểm tra từng góc nhỏ trong mỗi phòng nhưng không thu hoạch được gì.

Sau đó mọi người họp lại cùng chia sẻ tất cả thông tin lấy được khi đi thăm hỏi hàng xóm.

Đầu tiên, ở tầng một trừ họ và chủ nhà ra, thì hai căn phòng khác tạm thời không có ai.

Tầng hai thì chỉ có hai phòng là của đứa nhỏ và người phụ nữ, hai phòng khác không ai ra mở cửa.

Tầng ba đỡ hơn chút, trừ 304 ra thì ba căn phòng khác đều có người ở. 

Phòng 301 là một bà lão sống một mình, răng đã rụng hết, còn định đòi Long Ân một đống kẹo.

Bà lão này khá lợi hại, nếu Long Ân không cố hết sức ngăn cản, sợ là tiền trên người đều bị mò ra… Kết quả còn chưa đưa ra manh mối gì có ích.

Phòng 302 là người đàn ông cãi nhau với người phụ nữ lúc đầu tiên, thân hình gã cao lớn cường tráng, trong phòng khách đầy túi ni lông, lờ mờ có thể nhìn thấy trong đó có rất nhiều thịt heo, hình như là đồ tể. Nguyên nhân có thể xác định đó là thịt heo là bởi vì bên trong có không ít đầu heo để lẫn lộn.

Phòng 304 không ai ra mở cửa, ở phòng 303 có một tên vô cùng béo ú.

Lúc anh ta ra mở cửa, có một mùi tanh hôi từ trong phòng bay ra, suýt chút nữa  làm Vệ Ung và Long Ân ngửi tới nỗi chóng mặt, thậm chí còn có tiếng chuột kêu chít chít chít.  

Với lại sau khi anh ta mở cửa ra, mặt béo chỉ lạnh nhạt nhìn kẹo trong tay Vệ Ung rồi giật túi kẹo, sau đó đóng cửa lại không để ý tới người khác.

Tên béo này chắc hẳn là cái chú nửa năm rồi không bước ra cửa trong lời nói của thằng nhóc ở tầng hai.

Nói tóm lại, bây giờ bọn Quan Yếm đã hiểu đại khái tình hình cơ bản của đám người thuê nhà, nhưng không có manh mối tiến triển. 

Vệ Ung nói: “Mọi người không nên quá sốt ruột, bây giờ mới là ngày đầu tiên, manh mối sẽ từ từ trồi lên mặt nước.”

Trước mắt đã biết đây là một nhiệm vụ có ma quỷ quái xuất hiện, vì né tránh đi lại vào ban đêm nguy hiểm, tầm bốn giờ rưỡi chiều, hai người đàn ông đi chợ mua đồ ăn về. 

Ăn cơm xong mới năm giờ, nhưng bởi vì ánh sáng có vấn đề, toàn bộ bên trong chung cư Vượng Phát đã đen sì tối tăm.

Bốn người ở phòng khách nói chuyện một lát rồi trở về phòng nghỉ ngơi sớm.

Trần Yến nhát gan, nằm trên giường ôm cánh tay Quan Yếm không chịu buông, vẫn luôn nói chuyện với cô không ngừng, nói một hồi rồi tự ngủ quên luôn. 

Quan Yếm bất đắc dĩ buồn cười, cẩn thận thay đổi tư thế ngủ.

Ngủ được một giấc, ngoài cửa sổ đã hiện lên một luồng sáng nhạt. 

Trần Yến còn đang ngủ, Quan Yếm lặng lẽ rời giường đi vệ sinh.

Ngày hôm qua mới xả nhúm tóc trong nhà vệ sinh, cô cảm thấy sẽ có một bàn tay từ từ chui ra từ cái hố đó.

Mãi đến khi cô dội nước xong mà vẫn không có chuyện gì xảy ra. 

Cùng lúc đó, Trần Yến mơ mơ màng màng trở mình, cánh tay sờ bên cạnh nhưng thấy trống không.

Qua vài giây cô ấy mới ý thức có gì đó không thích hợp, mở mắt ra thì phát hiện trong phòng đen thui không có bật đèn.

… Là Quan Yếm tắt sao? Vì sao muốn tắt đèn thế? Chẳng lẽ ở cái chỗ này mà còn muốn tiết kiệm điện?

Cô ấy vừa oán trách vừa sợ hãi rợn người trong lòng, trở mình định xốc chăn đi bật đèn.

Nhưng trong nháy mắt cô ấy vừa xoay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào một bóng đen hình người ở đối diện.

Nó đứng cạnh cửa phòng ngủ, trong tư thế hai tay ôm ngực đứng ở đó không nhúc nhích, nếu so sánh khập khiễng thì nó còn tối hơn mọi thứ xung quanh hai phần, nó gần như hòa vào cảnh vật trong phòng. 

Trần Yến không nhìn thấy đôi mắt của nó, nó chỉ là một cái bóng đen sì,  đen tuyền một đoàn bóng dáng, như thể đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên khi ánh sáng vô tình được hình thành.

Nhưng mà, cô ấy có cảm giác rất chính xác, nó rõ ràng đang nhìn chằm chằm cô ấy.

Cô ấy không hề nghi ngờ, chỉ cần cô ấy dám làm bất kỳ động tác gì để nó chú ý thì nó sẽ nhào lên xé xác cô ấy ngay lập tức.

Trần Yến vẫn duy trì từ thế nằm nghiêng trên giường, thở rất nhẹ, kéo chăn lên thêm một tí che kín đầu mình lại.  

Thậm chí cô ấy không dám la lên cầu cứu, chỉ biết làm như đà điểu *bịt tai trộm chuông giấu mình lại.

*Bịt tai trộm chuông – 掩耳盗铃 có nghĩa ám chỉ rằng tự lừa dối mình, không lừa dối được người. Lý giải bởi có tích kể rằng có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang. Nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy.

Bỗng nhiên, một tiếng “tách” vang lên.  

Ánh đèn sáng ngời xuyên qua khe hở trên tấm chăn. 

Quan Yếm đi vào phòng ngủ, hơi nghi ngờ mở đèn lên, ánh mắt nhìn thấy ổ chăn cao vút đầu tiên.

Cô nhìn xung quanh, mở miệng nói: “Trần Yến, em sao vậy? Tại sao tắt đèn…”

Còn chưa dứt lời, Trần Yến lập tức xốc chăn lên, “huhu” lao xuống giường, ôm chặt lấy Quan Yếm, khóc đến nỗi tan nát cõi lòng.

… Cô nhóc này thật là xui xẻo vô cùng, hai lần đều là cô ấy. 

Hết chương 16

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi