TIM ĐẬP CỰC ĐỘ

Quan Yếm ngồi giữa hai người, ngăn cách cái tên Thời Nguy không thể khống chế cứ hướng mắt nhìn mặt Thích Vọng Uyên.

Hình như Thời Nguy nhận ra mình bị bệnh nặng rồi, vò đầu bứt tai mà giải thích: “Hai người đừng hiểu lầm, tôi thật sự không thích đàn ông đâu!”

Thích · người trong lòng · sát thủ đẹp trai không biểu cảm nói: “Có việc gì quan trọng thì nói mau, không có việc gì thì tôi đi.”

Nếu không đi thì sẽ không kìm được xử anh ta mất.

“Cậu đừng đi mà!” Thời Nguy ngăn cản theo bản năng, sau đó tự vả miệng mình: “Tôi đang nói bậy gì đấy… Không đúng, nhất định là ánh trăng… Mẹ nó, các người chắc chắn không phải là người!”

Quan Yếm: “Anh mắng anh ta thì mắng anh ta đi, đừng thêm tôi vào.”

Thích Vọng Uyên liếc cô một cái.

Cô đang nhếch miệng cười trộm chợt nín thinh, ho khan vài tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Được rồi, chúng ta nói chuyện chuyện chính đi. Thời Nguy à, anh còn nhớ rõ tình huống bắt đầu sự kiện ánh trăng xanh là như thế nào không?”

Hỏi như vậy chủ yếu là muốn anh ta nhớ tới việc anh ta không phải người dân của thế giới này.

Người cầu sinh giả có thể quên đi một số việc vì nguyên nhân nào đó, nhưng có lẽ họ sẽ không biết rõ về bối cảnh của thế giới đó trước khi tham gia nhiệm vụ.

Nhưng mà Thời Nguy lại nói: “Đương nhiên là nhớ rõ, sao vậy, không lẽ mấy người cũng quên rồi à?”

Ánh mắt anh ta nghi ngờ bắt đầu đánh giá Quan Yếm, tất nhiên lại đang hoài nghi cô.

Quan Yếm im lặng thở dài, đoán là có liên quan tới danh hiệu làm giảm độ tin cậy kia của cô, vốn dĩ trên người cô đã đầy chuyện đáng nghi, nay lại càng làm người ta không tin tưởng thêm.

Cô cũng không dám nói với anh ta rằng họ không phải là người của thế giới này, nếu không, Thời Nguy chắc chắn sẽ xem họ là kết quả sau khi bị ô nhiễm tinh thần.

“Chúng tôi là vận động viên,” cô bịa một cái lý do: “Mấy ngày đó đang phải luyện tập kín nên không có cách nào nhận được tin tức bên ngoài, lúc phát hiện điều kỳ lạ thì đã trễ rồi.”

Có vẻ cái lý do này cũng tạm ổn, Thời Nguy giật mình nói: “À… Thì ra là vậy. Tôi đã nói mà, dáng người cậu ta được tới vậy… Shit! Con mẹ nó tôi đang nói bậy gì đấy!”

Anh ta lại tự vả mình một cái, gương mặt đã đỏ một mảng to.

Chỉ có ánh mắt sắc như dao của một người là không giấu được.

Quan Yếm cảm nhận được ánh mắt tràn trề ác ý của Thích Vọng Uyên từ phía bên kia, cô thật sự không kiềm được, hai tay che mặt lại, tránh trong bóng tối cười đến nỗi hai vai run run.

Vì thế ánh mắt nguy hiểm kia chuyển từ Thời Nguy sang bên cô.

Thích Vọng Uyên bắt lấy nón áo khoác kéo xuống, cứ thể làm cô ngẩng đầu nhìn lên, sau đó vẻ mặt anh không chút biểu cảm nhếch một bên lông mày, cũng chả thèm nói gì mà chỉ nhìn cô chằm chằm.

Quan Yếm co rụt cổ lại, kéo mũ áo lên trùm lên đầu: “… Tôi thật sự không có cười mà.”

Anh hừ lạnh một tiếng, buông tay ra nói với Thời Nguy nói: “Kể một lần từ đầu tới đuôi.”

Thời Nguy gãi gãi đầu, nghĩ một lát, rồi mới kể từ đầu.

Tin tức do anh ta kể tất nhiên là hoàn chỉnh hơn trên mạng rất nhiều, nhưng cũng không có manh mối đáng giá gì.

Quan Yếm vừa nghe vừa nghĩ, nếu bây giờ bọn họ vẫn không có bất kỳ manh mối gì để ngăn cản “Thần giáng”, vậy thì có lẽ nên hiểu rõ điều kiện bắt đầu xảy ra mọi chuyện.

Chờ đến khi Thời Nguy nói xong, cô hỏi ngay: “Anh còn nhớ rõ những sự kiện quỷ dị đó bắt đầu từ nơi nào trước tiên không?”

Anh ta nhún vai: “Từ thành phố Y của chúng ta đấy, cụ thể là chỗ nào thì… Tôi chỉ nhớ là, trong khoảng thời gian ngắn liên tục đã xảy ra vài việc lạ, nhưng cái nào xảy ra đầu tiên thì không biết.”

Quan Yếm nói: “Không sao, như vậy cũng đủ rồi, vậy mấy sự việc đó xảy ra ở chỗ nào?”

Thật ra lời Thời Nguy nói lúc này cô cũng không dám tin tưởng hoàn toàn, thậm chí trong lòng còn đang suy nghĩ xem người này có thật sự tồn tại hay không, hay tất cả mọi thứ trước mắt vẫn là ảo giác của chính cô?

Nhưng cho dù có là ảo giác vẫn là chuyện thật, chỉ cần nó đã xảy ra thì bên trong chắc chắn cất giấu manh mối cần thiết cho nhiệm vụ.

“Tôi nghĩ lại đã…”

Thời Nguy xoay người đi tới chỗ một kệ hàng trong siêu thị tìm một cuốn tập và bút, vừa nhớ lại vừa viết tên vài khu phố.

Một lát sau anh ta buông bút xuống, nói: “Tôi chỉ nhớ đại khái vài khu phố, cụ thể hơn thì không nhớ nổi.”

Anh ta còn nhớ mấy chuyện này là vì anh ta có một nhóm chơi game lớn trong cùng thành phố, những người đó từng có mặt tại khu vực xảy ra vụ việc, ngày hôm đó bọn đều hét lên “ôi vãi, ôi vãi” trong nhóm, thậm chí có người còn chạy đến hiện trường quay video cho họ xem.

Lúc ấy, những người họ chỉ là những người bình thường đi hóng chuyện. Họ chỉ cảm thấy khiếp sợ vì những sự việc đó mà chẳng hề nhận ra, ngày tận thế của thế giới đã bắt đầu.

Hồi mười ngày trước, khi đang chạy trốn thì làm rơi điện thoại khiến nó bị hỏng nên lịch sử cuộc trò chuyện trong đó cũng đã mất hết, tất cả cách thức liên hệ cũng bay luôn, dù có muốn gọi một cuộc xem những thằng bạn kia còn sống hay không thì cũng không làm được.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Thời Nguy chợt suy sụp hơn rất nhiều.

Quan Yếm nhìn xuống, tổng cộng có năm khu phố, tất cả cách nơi này không xa lắm.

Cô cảm thấy nên tới những nơi đó một chuyến, nói với Thích Vọng Uyên: “Tới đó xem thôi, chúng ta phân công nhau hành động đi. Khoảng cách cũng không xa lắm, trên đường có vài chiếc xe đạp công cộng, có thể lấy một chiếc để đi.”

Thích Vọng Uyên không nói gì nhưng lập tức đứng lên.

Thời Nguy đứng dậy theo: “Đừng nói là hai người sẽ khờ dại muốn đi cứu thế giới đấy chứ?”

Quan Yếm cầm balo đi tới chỗ kệ hàng lấy hai cái đèn pin cầm tay, lấy thêm một cái khẩu trang hồng nhạt đeo vào, sau đó lấy thêm một đôi găng tay vận động hở nửa đầu ngón tay, nhìn như đã trang bị đầy đủ cho mình.

Đeo găng tay xong, cô ném cho Thích Vọng Uyên một đôi, quay đầu lại nói với Thời Nguy: “Nếu anh đang chờ chết thì sao không khờ dại mà đi với chúng tôi một lần xem? Cho dù là thành công hay là thất bại thì tình huống sẽ không tệ hơn so với bây giờ đâu.”

Anh ta ngẩn người, cúi đầu cười vài tiếng rồi chợt ngẩng lên với đôi mắt sáng rỡ nhìn cô nói: “Nói cũng phải, tôi đi cùng hai người.”

Ba người, năm địa điểm, Quan Yếm và Thích Vọng Uyên một người phụ trách hai nơi, Thời Nguy một nơi.

Vì ít đường vòng, bọn họ tìm được một hiệu sách ở lân cận, cạy cửa ra cầm ba tấm bản đồ. Sau khi trao nhau số điện thoại rồi phân biệt hướng mục tiêu chạy đi.

Trước khi tách ra Thời Nguy còn nhắc nhở: “Tuy rằng chúng ta đều che rất kín nhưng cũng không thể hoàn toàn cản được ánh trăng, nhớ cẩn thận một chút.”

Nơi đầu tiên Quan Yếm muốn đi là đường Nhạn Quy gần đây.

Đó là một con phố buôn bán sầm uất, theo lời Thời Nguy nói, một ngày nọ có người nhảy từ tòa nhà cao nhất xuống đất.

Nhảy lầu cũng không phải việc lạ, chuyện quái dị nhất là khi người đó rơi xuống đất vỡ thành những mảnh nhỏ, sau đó mọi người đứng gần thi thể anh ta trong khoảng 30 mét đều giống như bị phát điên, toàn bộ đều xông lên lầu, tranh nhau nhảy xuống dưới.

Quan Yếm chạy theo bản đồ, thấy trên đường có vài căn nhà đang sáng đèn.

Đa số toàn thành phố đều giống nhau, tuy rằng trên đường không có người nhưng có rất nhiều nhà đều có “người” ẩn núp.

Bọn họ chắc chắn không phải là người sống bình thường, nhưng cũng nhất định không phải là người chết.

Biết đâu tới lúc người cầu sinh hoàn thành nhiệm vụ, những người ngây ngô mơ màng đang đứng giữa sinh tử có thể tỉnh lại, thế giới không thứ tự này sẽ khôi phục lại như bình thường. Nhưng, khi nhiệm vụ hoàn thành, cái phó bản này chắc hẳn sẽ biến mất ngay.

Ước chừng nửa tiếng sau, biển báo giao thông đường Nhạn Quy xuất hiện trước mắt.

Yêu cầu đầu tiên là cần tìm tòa nhà cao nhất ở con đường này.

Con phố rất dài nhưng những tòa nhà lại không cao lắm, từ xa có thể nhìn thấy rõ một tòa trung tâm thương mại cao ngất ngưởng.

Những tòa nhà khá thấp bé ở xung quanh như làm nền cho tòa nhà cao lớn nhìn như một con quái vật khổng lồ đang nhìn xuống đường phố từ trên cao.

Bởi vì số dân sống trên con đường này rất đông nên số lượng thây khô trên đường nhiều hơn những chỗ khác một tí, xe đạp cũng không dùng được nữa.

Cô bỏ xe chạy bộ, chạy vượt qua không ít thi thể, vài phút sau, cuối cùng cũng tới một quảng trường nhỏ trước cửa ra vào của trung tâm thương mại.

Nền gạch ở khu vực này rõ ràng đã bị hư hại rất nhiều, thậm chí còn thiếu đi một thứ, đó là phần lớn số lượng người nhảy lầu xuống.

Bởi vì khi sự việc xảy ra xã hội vẫn chưa hỗn loạn, mặt đất đã được dọn dẹp sạch sẽ từ lâu, không có thi thể nhảy lầu mà cũng không có vết máu, chỉ có một vài bộ thây khô mới chết sau này, nhưng chắc hẳn là nơi này không thể sai được.

Chẳng qua là vì an toàn, Quan Yếm vẫn đi về phía trước, cô vòng qua chỗ tòa nhà này đi tới trước xem thử.

Nhưng ngay lúc cô tránh đi, bên ngoài tòa trung tâm thương mại, ở chỗ quảng trường vốn dĩ chẳng một bóng người chợt xuất hiện đầy “người” đứng lúc nhúc.

Dưới ánh trăng, từng bóng người kia kéo dài trên mặt đất, vừa cao vừa ốm tong teo, tầng tầng lớp lớp, tất cả đều không thấy rõ dáng vẻ.

Quan Yếm đi được một lúc đã thấy ngã rẽ ở cuối đường Nhạn Quy, tuy rằng phía trước có vài tòa nhà dân cao ngất nhưng đã vượt khỏi phạm vi, bởi vì có thể xác nhận tòa nhà cao nhất trên con đường này là trung tâm mua sắm kia.

Cô đặt balo xuống lấy dao và đèn pin ra, xoay người vòng về.

Chuyển qua góc tường, cô đi tới chỗ quảng trường nhỏ lần nữa, mở đèn pin lên chiếu vào chỗ cửa chính vào trung tâm thương mại cách đó không xa rồi từ từ đi vào.

Cả trong và ngoài đều có không ít thây khô, nhưng cô đã thấy quá nhiều rồi, chừng này còn không thể làm cảm xúc của cô dao động một chút nào.

Phía trước là thang cuốn tự động để lên lầu, Quan Yếm dự định đi thẳng lên tầng cao nhất, bởi vì nơi đó là khởi đầu của sự việc ma quái kia.

Bên trong trung tâm thương mại im ắng, chỉ có tiếng bước chân có quy luật của cô đạp lên thang cuốn là vang lên không ngừng.

Khi cô đi lên lầu hai, chuẩn bị rẽ qua để đi lên lầu ba là lúc, trong đại sảnh lầu một trống không dần xuất hiện từng bóng đen hình người không một tiếng động, tạo ra một đội ngũ rất dài.

Cái đội ngũ này tựa như một dòng sông đen đúa, kéo dài từ quảng trường bên ngoài tới gần chỗ thang cuốn lầu hai.

Lúc Quan Yếm đi tới lầu ba thì chợt dừng lại.

Không biết vì sao, rõ ràng đã mặc hai lớp quần áo và còn đang leo cầu thang, thế mà cô lại có cảm giác độ ấm xung quanh giống như đã giảm xuống khá nhiều, lại còn hơi lạnh lẽo.

Chuyện này tuyệt đối không phải là báo hiệu gì tốt lành.

Cô đứng trên thang cuốn, dùng đèn pin chiếu xung quanh rồi lại đi lùi xuống một đoạn, từ lan can lầu ba chiếu xuống vài tầng khác.

Không có gì cả, cũng vô cùng yên tĩnh, tất cả đều giống như lúc cô mới tới, không có bất kỳ thứ gì khác thường.

Cô không nhìn nữa, nhìn thang cuốn do dự một lát.

Theo lý thuyết, rõ ràng cô đã cảm nhận được nguy hiểm thì nên lập tức rời khỏi nơi này mới đúng, nếu không thì sẽ giống y như mấy nhân vật mù quáng nhất quyết đi tìm đường chết trong phim kinh dị.

Nhưng vấn đề là, không tiếp tục dò xét thì làm thế nào mới tìm được manh mối nhiệm vụ đây?

Cô hít vào một hơi, nhắm mắt lại, nhanh chóng đưa ra quyết định — tiếp tục đi lên trên.

Trong những nhiệm vụ, nguy hiểm và thời cơ dường như vẫn luôn song hành cùng nhau.

Trong lòng Quan Yếm mơ hồ có một loại linh cảm, nơi này nhất định cất giấu một manh mối vô cùng quan trọng.

Nhìn thì như là đi chịu chết, trên thực tế thì không tìm thấy manh mối cũng tương đương với cái chết từ từ, còn không bằng cứng đầu làm tiếp.

Cô bước nhanh hơn, dứt khoát chạy lên.

Mà theo chân cô rời đi, một đám người đen sì nối dài chen chúc đầy thang cuốn.

Chúng nó khẽ ngẩng đầu lên, nhìn theo tiếng bước chân mà không thấy bóng người trên lầu, như đang xuyên qua lớp vật cản thật dày đuổi theo cô.

Khi Quan Yếm chạy lên lầu năm, cô mơ hồ cảm thấy bên dưới có rất nhiều người đang nhìn cô chằm chằm.

Thứ ánh mắt quỷ quái không biết ở đâu này làm da đầu người ta tê dại.

Cô lại dừng lại lẫn nữa, tắt đèn pin đi, bước nhẹ lùi lại rồi đột nhiên mở đèn lên chiếu xuống chỗ thanh cuốn.

Vẫn trống không.

Cô nhíu mày, vẫn không thừa nhận cảm giác lúc nãy của mình là ảo giác.

Chỉ là không nhìn thấy gì cả, cũng không xuất hiện nguy hiểm gì mà cứ đứng mãi ở đây cũng vô ích.

Quan Yếm chỉ có thể làm như không có gì xảy ra, tiếp tục lên lầu.

Trung tâm thương mại này có chừng bảy tám tầng lầu, bởi vì lúc ở bên ngoài có ánh trăng nên cô không thể ngẩng đầu đếm, nhưng chắc hẳn cũng không quá cao.

Cô thở hổn hển, nhưng lập tức đi lên, cũng không dừng lại, kiên trì leo lên ba tầng lầu nữa.

Khi lên tới lầu tám, trên đây không còn thang cuốn nữa, đây chính là tầng cao nhất của trung tâm thương mại này.

Quan Yếm đi xung quanh một vòng, phát hiện ngoại trừ một số cửa sổ nhỏ mở ra ngoài được, còn lại đều mặt khác toàn bộ đều bị đóng chặt không thể mở ra.

Cho nên địa điểm nhảy lầu là ở… Cô nhanh chóng tìm được cửa cầu thang thông lên sân thượng ở một góc hẻo lánh.

Có lẽ là vì đã xảy ra sự việc nhảy lầu tập thể nên bây giờ cửa đã bị khóa lại bằng một dây khóa sắt.

Quan Yếm cầm cái ổ khóa to kia lên nhìn, nhíu mày nghĩ: Bằng sức lực của cô, không có dụng cụ thì chẳng thể nào đập vỡ nó ra.

Chẳng lẽ đi chuyến tay không?

Nhưng lúc cô nghĩ tới đây, bỗng một tiếng “lạch cạch” vang lên, ổ khóa lớn trên xích sắt nảy lên rồi mở bung ra.

Cùng lúc đó, một luồng gió lạnh âm u từ sau lưng thổi tới làm da gà cả người nổi lên, luồng gió này thổi tới từ một nơi rất gần cô.

Cả người Quan Yếm cứng đờ, cô sợ hãi từ từ quay đầu lại.

Vẫn trống không.

Nhưng cô vô cùng chắc chắn, trước khi quay đầu lại, 100% có thứ gì đó tồn tại ở bên cạnh cô.

Nhưng kỳ quái chính là…

Cô cúi đầu nhìn cái ổ khóa to bự bị bung ra, trong lòng nổi lên một sự nghi ngờ.

Chẳng lẽ cái thứ vẫn luôn đi sau cô thật ta là tới giúp cô ư?

Không thể nào, không bằng nói là nó muốn cô đi lên tầng thượng, trực tiếp đối mặt thì sẽ càng khủng khiếp hơn mới đúng.

Nhưng đã đi đến bước này, Quan Yếm cũng không định quay về.

Cô gỡ ổ khóa xuống, kéo dây xích sắt đang quấn nhiều vòng quanh thanh nắm cửa. Khi xích sắt lỏng ra, cánh cửa kia cũng chậm rãi đẩy vào trong hé ra một khe hở.

Gió trên sân thượng tràn vào cầu thang, xuyên qua kẹt cửa táp vào mặt cô, thổi bay từng sợi tóc, nhìn cái bóng chiếu bên cạnh giống như nữ quỷ đang giương nanh múa vuốt.

Cuối cùng, vòng xích sắt cuối đã bị gỡ xuống.

Trong tòa nhà rộng lớn, âm thanh xôn xao dao động càng được phóng đại hơn gấp nhiều lần, giống như một khúc nhạc dạo cho màn mưa gió sắp tới.

Quan Yếm ném nó xuống đất, nhìn chằm chằm khe cửa đang không ngừng đẩy gió ra, cô từ từ hoạt động chân tay, kéo mạnh cửa ra.

Cô cầm đèn pin bên tay trái, tay phải rút con dao nhỏ cắm bên hông balo ra, cất bước đi lên cầu thang không biết thông tới nơi nào.

Theo chuyển động của cơ thể và bóng tối mờ ảo đong đưa của lớp lớp cầu thang, nhìn cực kỳ giống như một sinh vật nào đó đang thầm cười trộm.

Vượt qua chỗ ngã rẽ cầu thang bộ, Quan Yếm đã nhìn thấy ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào đây.

Cô không biết hiện tại mặt trăng trên không trung đang nằm ở vị trí nào, vì thế không dám ngẩng đầu nhìn cửa cầu thang, trái lại cúi gầm xuống che khuất tầm mắt, nhìn chằm chằm chỗ chân cầu thang.

Một bước, rồi lại một bước, cách sân thượng càng ngày càng gần hơn.

Đèn pin chiếu sáng phía trước, bỏ rơi khu vực sau lưng cô chìm trong bóng đêm dày đặc.

Ở nơi Quan Yếm không nhìn thấy có vô số bóng người chen chúc đầy cầu thang không một tiếng động, theo sát phía sau cô.

Mới vừa lên tới trên cùng, gió ở trên đây còn dữ dội hơn nhiều so với mặt đất.

Mũ trùm trên đầu Quan Yếm bị gió thổi tuột xuống, đuôi ngựa buộc lỏng lẻo bung ra, mái tóc dài tung bay theo gió, thổi tới nổi làm người ta không thể mở mắt.

Cuối cùng ánh trăng chiếu tới mặt cô.

Cô giật mình, cắn con dao nhỏ, một tay trùm mũ lên lần nữa, lập tức lùi người vào chỗ cầu thang đen sì.

Nhưng vừa quay đầu lại thì phát hiện, toàn bộ cầu thang đều đen thui, đầy bóng người đứng chen chúc nối dài xuống dưới.

Chúng nó chặn cửa ra vào chật như nêm cối, lúc nhúc đầy người từ trên xuống dưới thành một biển người.

Ánh đèn pin chiếu trúng mặt một con, vì chỉ có nó mới lộ rõ mặt để cô nhìn thấy.

Trong nháy mắt Quan Yếm nhìn thấy gương mặt kia, cô đột nhiên hoảng hốt, đó là… chính cô!

Khuôn mặt quen thuộc bất ngờ xuất hiện trước mặt theo một cách thức không ngờ tới, mặc kệ bình thường cô có bình tĩnh đến cỡ nào thì lúc này vẫn không kiềm được lùi lại hai bước, mũ trùm đang bị cánh tay níu lại cũng tuột xuống.

Luồng gió to thổi qua, mũ choàng tuột xuống, mái tóc tung bay, cô nhìn thấy ánh mắt của “Quan Yếm” kia vẩn đục mơ hồ, biểu cảm đờ đẫn như một con ma nơ canh, dù bị ánh đèn chiếu vào mắt mà nó vẫn không có phản ứng gì.

Ngón tay Quan Yếm giật giật, lia ánh đèn pin sang một bóng người khác.

Đừng nói là thêm một cô nữa đấy, trong nháy mắt này, cô như ngừng thở.

Ngay sau đó lại nhẹ nhàng thở ra, đó là một người xa lạ, trước nay cô chưa từng gặp qua.

Biểu cảm của họ đều chết lặng y như nhau, không nhúc nhích đứng một chỗ, dường như mục đích chỉ là chặn lối ra này.

Tim Quan Yếm đập thình thịch, vài giây sau mới phản ứng lại, kẹp đèn pin dưới nách, trùm mũ lên rồi rút chặt lại.

Dù không có cách để che khuất mặt nhưng cô có đeo khẩu trang, nên phần bị ánh trăng chiếu tới không nhiều lắm.

Khi cô làm những động tác này, những bóng người đó vẫn không cử động.

Cô thử lùi về sau, chúng nó bất động. Cô thử đi xuống, chúng nó vẫn chặn ở đó không động đậy.

Bây giờ là sao đây? Chặn cô trên sân thượng, từ từ chờ cô chết đi sao?

Quan Yếm nhìn chằm chằm cái “người” giống cô như đúc, đề phòng lùi lại tầm mười bước, thấy chúng nó đều không cử động cô liền xoay người chạy như bay về nơi những người đó nhảy lầu, ở bên dưới chính là chỗ quảng trường nhỏ.

Mặc dù còn nửa tấm tường, cô cũng không dám đứng quá gần, cô dừng cách chỗ đó 3 mét rồi quay đầu lại nhìn.

Sau đó, ấn đường giật giật.

Những bóng người đó đã cử động. Một bộ phận đi tới trên sân thượng, thưa thớt đứng ở các địa phương.

Tuy rằng thân hình bất đồng, nhưng chúng nó lại làm động tác y hệt: Im lặng nhìn Quan Yếm.

Sau đó, càng ngày càng nhiều bóng người từ cửa cầu thang đi ra, im lặng, lấp kín các khe hở mà không hề phát ra một tiếng động nào, mãi cho đến khi lấp đầy xung quanh.

Mà chúng nó chỉ luôn làm một động tác – nhìn cô, với gương mặt không biểu cảm như ma nơ canh.

Đứng trước chúng nó vẫn là “Quan Yếm”.

Cơn gió lạnh băng vẫn thổi đùng đùng, thái dương Quan Yếm vẫn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Vì sao? Rốt cuộc chúng nó có mục đích gì?

Nếu muốn giết cô thì đã nhanh chóng nhào lên rồi.

Điểm mấu chốt nhất định nằm trên người “mình”.

Giờ phút này, cô nhớ tới số điện thoại gọi tới để nhắc nhở chính mình.

Nếu, nếu người trước mặt thật sự là chính cô thì sao?

Cô đã chứng kiến ​​sự hỗn loạn của thế giới này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Nếu cô ta thật sự cũng là cô…

Quan Yếm nghĩ, chính mình thì sẽ không thể làm hại mình, nếu cô đã xuất hiện ở đây thì nhất định sẽ có ý khác.

Suy nghĩ này làm nhịp tim đang đập dồn dập chợt bình tĩnh lại.

Cẩn thận suy nghĩ một chút thử xem, sẽ là gì đây?

Cô nhắm mắt lại, nhìn qua một đám “người” lúc nhúc kia, khi một cơn gió mạnh quét qua, cô bỗng hiểu ra tất cả.

Cô biết rất rõ ràng, nhiệm vụ phó bản này, từ lúc bắt đầu đã không phải một phó bản độc lập.

Cô, Thích Vọng Uyên và cả Thời Nguy, ba người đều đã trải qua nhiệm vụ “Xã hội không tưởng” rồi mới tiến vào nơi này.

Tuy rằng bối cảnh hai nhiệm vụ nhìn thì không hề liên quan, nhưng chúng đó đúng thật là một chuỗi.

Chỉ cần liên hệ chúng nó lại rồi nghĩ thử… Những bóng người này vì sao lại đi theo cô.

Là vì danh hiệu của cô, danh hiệu “Nhân danh thánh giáo chủ”!

Khiến người ta thần phục và sùng bái, càng hiệu quả đối với sinh lực có năng lực càng thấp.

Nguyên nhân có được danh hiệu này là do cô thành công giả danh “Thánh giáo chủ” lừa dối đám người mù kia, hiệu quả chắc chắn kém hơn cái gọi là “thần” của mặt trăng xanh, mù, nhưng nó nhất định cũng có một phần sức mạnh.

Vì mặt trăng xanh nên những thứ “sinh vật” mới hình hình, mà cô cảm giác trên người mình có được năng lượng của thần.

Đó là hơi thở mà chúng nó sùng bái nhất.

Cho nên lúc đầu chúng nó xuất hiện rồi bám theo cô không phải vì muốn tổn thương cô mà muốn giúp cô mở khóa ra!

Khi Quan Yếm đã nghĩ thông suốt tất cả thì “cô” đứng đối diện trong đám đông kia chợt cử động.

Đối phương giống như người máy mới được kích hoạt, động tác nó cứng đờ rồi cử động, đôi mắt đục ngầu nhanh chóng tỉnh táo, sau đó nhìn về phía cô, từ từ mở miệng ra như chuẩn bị nói gì đó…

“Leng keng leng keng…”

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên làm Quan Yếm sợ tới mức giật nảy mình.

Cô vội lấy điện thoại ra, sau đó sửng sốt: Lại là một dãy số lạ lẫm.

Khi điện thoại kết nối, trong tiếng gió ồ ồ, Quan Yếm nghe thấy giọng nói giống cô hô to lên: “Mau nhảy từ tầng thượng xuống nhanh! Không được tiếp nhận sự sùng bái của chúng nó! Nếu không cô sẽ trở thành vật chứa để thần giáng thế!”

Cùng lúc đó, rốt cuộc “Quan Yếm” đứng phía trước vừa mới tỉnh táo lại hô lên: “Đó không phải là thật! Đừng nghe cô ta! Cô ta muốn cô chết! Mau tới đây nắm chặt tay của tôi! Tất cả những ký ức của tôi sẽ truyền cho cô ngay lập tức!”

“Rẹt…”

Điện thoại lại bị cúp lần nữa.

Hết chương 43

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi