TIM ĐẬP KHÔNG NGHE LỜI

Tác giả: Thần Niên

Edit: xanhngocbich

- -------------------------------

Phó Ấu Sanh về nhà nhìn đến phòng khách vốn dĩ ngăn nắp sạch sẽ, hiện giờ khắp nơi chồng chất giá treo quần áo và thùng hòm.

Những chiếc sườn xám này là thứ cô yêu thích, thứ khác thì tàm tạm.

Nếu Ân Mặc đã không cần.

Thì cô cũng không nỡ vứt bỏ.

Phó Ấu Sanh kiểm tra số dư tài khoản ngân hàng của mình một chút, mấy năm nay ở giới giải trí kỳ thực trong tay cô không có nhiều tiền, hơn nữa cũng không có ý thức tiết kiệm tiền gì cả, dẫn đến số dự hiện tại chỉ có 1006 vạn (10, 06 triệu).

Cuối cùng cắn cắn cánh môi, nhấn nút xác nhận trên điện thoại, quét sạch tài khoản cũng phải trả anh.

Khi Ân Mặc nhận được hai lần chuyển khoản tổng cộng 10 triệu của Phó Ấu Sanh, suýt chút nữa phát ra tiếng cười khẩy.

Di động rung lên, theo sau là một tin nhắn WeChat.

Ấu Ấu: [Tiền cho anh, đồ cho tôi, chúng ta thanh toán xong.]

Thanh toán xong?

Sao trước kia anh không biết, người phụ nữ mình nâng trong tay nhiều năm như vậy, sẽ hướng con dao đâm vào tim anh như thế.

Ân Mặc nhắm nghiền mắt.

Anh vẫn ở dưới lầu của Phó Ấu Sanh, xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía tầng 17 nơi rèm cửa đã đóng lại.

Hồi lâu.

Mới lạnh mặt, nhập từng chữ từng chữ: [Không thanh toán xong được.]

Sau khi gửi, Ân Mặc ném di động lên ghế phụ, mắt không thấy tâm không phiền.

Đạp ga, trực tiếp rời khỏi nơi này.

Tránh cho bản thân anh không nhịn được, sẽ trực tiếp lên lầu đánh cho tiểu bạch nhãn lang vô lương tâm kia một trận.

Mãi đến khi tới công ty.

Vốn dĩ Ân Mặc bị Phó Ấu Sanh chọc cho tâm tình phiền muộn.

Nhưng anh chỉ cần tính toán một chút liền biết, 10 triệu này phỏng chừng là toàn bộ số tiền tiết kiệm của cô.

Bên nhau nhiều năm như thế, ngoại trừ những thứ anh mua cho cô, cô rất ít khi chủ động tiêu tiền của anh, cho dù là sau này tiến vào giới giải trí, cũng là dùng tiền của bản thân nuôi nhóm nhân viên trong phòng làm việc, làm gì còn dư tiền.

Nửa giờ sau, Ân Mặc vẫn là nhấc di động lên, việc đầu tiên chính là chuyển lại 10 triệu vào tài khoản trước kia anh mở cho Phó Ấu Sanh.

Lập kế hoạch đầu tư thu lợi nhiều nhất với tốc độ nhanh nhất.

Phó Ấu Sanh thấy Ân Mặc không chuyển lại 10 triệu kia, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Đối với tin nhắn không khác gì buông lời tàn nhẫn kia của anh, Phó Ấu Sanh coi như không thấy.

Xóa bạn tốt, mắt không thấy tâm không phiền. Dù sao đã thanh toán xong rồi.

Về phần chứng nhận ly hôn, Ân tổng trăm công ngàn việc, cô sẽ nhờ luật sư liên hệ với thư ký Ôn.

Như vậy xem ra, cô hình như cũng không cần thiết phải giữ lại phương thức liên lạc của Ân Mặc nữa.

Người tiền nhiệm đạt chuẩn tốt nhất là giống như đã chết, cô không có sở thích thỉnh thoảng hiện ra như xác chết vùng dậy.

Làm một người tiền nhiệm đạt chuẩn, là sự ôn nhu cuối cùng cô dành cho Ân Mặc.

Phó Ấu Sanh xem xong kịch bản liền chuẩn bị lên giường đi ngủ.

Không ngờ lại phát hiện mấy nhóm đoàn phim đều đang điên cuồng tag cô.

Phó Ấu Sanh mù mờ: "???"

Ngay cả nhóm của đoàn phim đã tham gia rất lâu trước đây, nhóm đã lạnh rất lâu, hiện tại đều có người hiện ra tag cô.

Còn hỏi cô có quan hệ gì với Sở Vọng Thư.

Còn có thể là quan hệ gì?

Không phải chính là quan hệ đồng nghiệp tạm thời.

Mặt mũi cô chưa lớn đến mức nói rằng là bạn bè với Sở thần.

Lúc này liền nhìn thấy sức hút của Sở Vọng Thư trong giới giải trí, rất nhiều diễn viên minh tinh đều là fan của anh.

Phó Ấu Sanh rất nhạy bé cầm iPad mở Weibo.

Mọi người giống như đều kích động với việc này, trên Weibo khẳng định có phân tích trực quan.

Quả nhiên.

Phó Ấu Sanh vừa lên Weibo.

Liền nhìn thấy chữ bạo theo sau hot search, có tên của cô.

#Sở Vọng Thư theo dõi Phó Ấu Sanh#

#Sở Vọng Thư Phó Ấu Sanh hư hư thực thực công khai tình yêu#

#Nữ thần của Sở Vọng Thư#

Phó Ấu Sanh nhìn thấy những hashtag này, chỉ biết cảm thán về sức hút mạnh mẽ đến từ vị trí nam thần hàng đầu.

Và năng lực bổ não của cư dân mạng.

Chỉ vì Sở Vọng Thư theo dõi Weibo của cô, liền có thể liên tưởng ra nhiều thứ như vậy.

Phó Ấu Sanh nhấp vào từng cái một.

Lúc này, Văn Đình gọi điện tới, đi thẳng vào chủ đề: "Xem Weibo chưa?"

Phó Ấu Sanh ừ một tiếng, một bên tiếp tục lướt Weibo.

Sau đó đầu ngón tay dừng một chút.

Mày liễu thanh mãnh khẽ cau lại: "Lời đồn thổi cũng quá vô lý rồi, em trở thành nữ thần của thầy Sở úc nào chứ."

"Không phải bịa đặt, là bạn bè ngoài giới của Sở thần trêu chọc hắn."

"Cô không nhìn thấy cái Weibo kia sao?"

"Nhìn thấy rồi..." Phó Ấu Sanh nhìn thấy ảnh chụp màn hình của fan.

Là Weibo của một phú nhị đại(*) vô danh ngoài giới: Chúc mừng anh Sở cùng nữ thần tu thành chính quả, quá không dễ dàng.

(*) Phú nhị đại (富二代), dịch theo nghĩa đen là "thế hệ giàu có đời thứ hai" và ban đầu chỉ đến hậu duệ của các Phú nhất đại, nói về những cá nhân sinh trưởng trong các gia đình có địa vị kinh tế xã hội cao. Phú nhị đại sau đó được hợp nhất vào định nghĩa cuộc sống khá giả lên thông qua thừa kế, đối lập với tự thân làm ra.

Các nhân vật phú nhị đại ngày càng gia tăng độ phủ sóng trên truyền thông, với xu hướng tăng lên trong việc dùng thuật ngữ này theo kiểu nhạo báng. Mô tả về phú nhị đại theo góc nhìn này nhấn mạnh các yếu tố buông thả bản thân quá mức với những lối sống tiêu xài hoang phí và phóng đại tầm quan trọng của chủ nghĩa duy vật chất. (theo Wikipedia)

Căn nguyên là Sở Vọng Thư công khai theo dõi Weibo của cô, đây chỉ là chuyện nhỏ, bởi vì Weibo của vị phú nhị đại này, trực tiếp làm Weibo bùng nổ luôn.

Phó Ấu Sanh: "......"

Thầy Sở, đây là cái bạn bè đồng đội heo gì thế.

Văn Đình gõ bàn phím: "Hiện tại Sở thần bên kia vẫn chưa làm sáng tỏ, chúng ta tiếp tục cọ nhiệt, hay là liên hệ phía Sở thần làm sáng tỏ?"

"Em là đến đóng phim, lại không phải là lăng xê hắc hồng(*)." Phó Ấu Sanh nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp cự tuyệt vế trước.

(*)Hắc hồng: nổi tiếng bằng scandal

"Được, cô lại không phải không có kỹ năng diễn xuất, sau này chúng ta chính là muốn tóm lấy giải ảnh hậu, lăng xê quá không có thuyết phục." Văn Đình lập tức quyết định phương án tiếp theo, "Trước hết mua ít thủy quân(*) để khống chế dư luận đã, hiện giờ đều chửi cô lăng xê. Nếu đã muốn đi con đường diễn xuất, thì chúng ta không thể bị dán cái mác yêu đương lăng xê này được."

Phó Ấu Sanh trầm mặc mấy giây: "......."

Văn Đình: "Cô có ý kiến gì khác?"

Phó Ấu Sanh nghĩ đến tài khoản vừa mới rút sạch của mình, ngữ điện nặng nề: "Văn Đình......"

"Em không có tiền mua thủy quân."

Văn Đình: "Mẹ kiếp!"

"Phó Ấu Sanh! Cô sẽ không thực sự để lại toàn bộ tiền cho chồng cũ, bản thân tay trắng rời đi chứ!!!"

Nghĩ đến tiền của mình đều đang trong tay Ân Mặc.

Hình như lời này của Văn Đình, cũng không sai.

Phó Ấu Sanh không nói gì.

Trong lòng Văn Đình: Cô ngầm thừa nhận rồi, ngầm thừa nhận rồi!!!

Đây đã là thời đại nào rồi, sao vẫn còn có nữ minh tinh ngốc bạch ngọt giống như Phó Ấu Sanh vậy chứ!

......

Không có tiền mua thủy quân, Văn Đình rất đau đầu.

Cuối cùng tự mình móc tiền trải thảm cho Phó Ấu Sanh!

Phó Ấu Sanh hứa hẹn: "Anh yên tâm, chờ khi em có tiền, nhất định sẽ lập tức trả anh."

Văn Đình thở dài: "Anh chỉ hy vọng sau khi cô có tiền, đừng bị loại đàn ông lừa đảo như chồng trước của cô lừa đến sạch bách thêm lần nữa."

Không lâu sau, Phó Ấu Sanh nhận được cuộc gọi của Sở Vọng Thư.

Giọng nói luôn luôn trong trẻo ấm áp của Sở Vọng Thư truyền đến: "Ấu Sanh, thật xin lỗi, lần này là tôi gây phiền phức cho em rồi."

Vừa cất lời, Sở Vọng Thư liền xin lỗi Phó Ấu Sanh.

Anh rất chơi Weibo, lần này fans không ngừng tag chuyện nụ hôn đầu màn ảnh của anh, Sở Vọng Thư liền nhìn thấy hot search của Phó Ấu Sanh, thuận tay theo dõi cô, không ngờ lại mang đến phiền toán lớn như thế cho cô.

Phó Ấu Sanh vốn dĩ chính là người được lợi trong chuyện kia, huống hồ đây cũng không phải lỗi của anh.

"Là ngoài ý muốn."

Thuận tiện trêu chọc hai câu, "Còn giúp kéo ít nhiệt cho phim của chúng ta, trong lòng đạo diễn khẳng định vui muốn chết."

Ngữ điệu Sở Vọng Thư lộ ra sự áy náy: "Bên tôi sẽ thanh minh, không làm ảnh hưởng tới em."

"Cảm ơn thầy Sở."

Rất nhanh, Phó Ấu Sanh liền nhìn thấy thanh minh, đầu tiên là xin lỗi cô, sau đó mới làm sáng tỏ.

Trong thời gian ngắn dư luận liền xoay chuyển, không những không có bình luận ác ý về cô, mà còn khen bọn cô có cảm giác CP, bộ phim đang quay rất đáng mong đợi, thu hút dư luận vào bộ phim mới, một công đôi việc, có thể gọi là khuôn mẫu quan hệ công chúng.

Đội ngũ quan hệ công chúng của Sở Vọng Thư thực không hổ là đội ngũ PR có năng lực cường đại nhất giới giải trí, vừa chuyên nghiệp vừa có hiệu suất.

Có điều, mặc dù là PR nhanh chóng.

Nhưng độ hot của Sở Vọng thư bày ở đó, vẫn có rất nhiều cư dân mạng cảm thấy bọn họ xứng đôi.

Số lượng người hâm mộ của siêu thoại (*) CP "Phó Sở", một đêm đã tăng vọt hơn 10 vạn.

(*) Siêu thoại hay Super Topic (超话) gần tương tự như một group trên Facebook. Mỗi người nổi tiếng hay nhân vật đều sẽ có 1 siêu thoại chính thức. Bất kỳ tin tức gì liên quan tới người nổi tiếng, nhân vật đều sẽ được đính kèm siêu thoại để giúp gia tăng độ nhận diện, mức độ thảo luận.

*

*

Tư bản Thắng Cảnh.

Ân Mặc ngồi trên ghế văn phòng, nhìn video của Phó Ấu Sanh và Sở Vọng Thư do truyền thông thăm ban quay trên di động.

Thư ký Ôn ở bên cạnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám lên tiếng.

Tiếp theo anh đặt điện thoại lên bàn, bưng ly cà phê thư ký Ôn pha cho anh lên nhấp một ngụm.

Ánh mắt nhìn về phía cửa sổ sát đất, cách lớp kính trong suốt, có thể nhìn thấy rõ địa điểm quay phim được dựng ở sân thượng phía đối diện.

Bí thư Ôn thận trọng hỏi: "Gỡ hot search sao ạ?"

Ân Mặc biểu tình u sầu, "Gỡ."

Mọi người đều nói bọn họ là cặp đôi trăm năm có một, còn anh thì sao?

Ngay khi thư ký Ôn gọi điện cho bộ phận PR, Ân Mặc đột nhiên kêu dừng.

Sau đó cầm điện thoại lên lần nữa, mở Weibo tìm kiếm Phó Ấu Sanh và Tề Yến Chi.

Lần trước không phải cô nói muốn cùng Tề Yến Chi xào CP sao, nếu muốn gỡ hot search, thì cùng gỡ.

Tất cả video, ảnh chụp CP không kể thật giả của cô cùng người đàn ông khác, anh đều không muốn nhìn thấy.

Xem đến thời gian thực tìm kiếm, cô cùng Tề Yến Cho hoàn toàn không có bất cứ hashtag ái muội nào.

Ấn đường Ân Mặc bỗng cau lại, chuyện gì xảy ra vậy.

"Lần trước tôi đi công tác, khoảng thời gian đó, bọn họ không xào CP?"

Ngón tay Ân Mặc gõ gõ trên màn hình.

Theo tín hiệu của Ân tổng, thư ký Ôn nhìn vào màn hình, là Phó tiểu thư và Tề Yến Chi.

Hai người họ chưa từng xào CP mà.

Đợi đã......

Thư ký Ôn đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Khoảng thời gian đó, Phó tiểu thư xảy ra sự cố ngoài bất ngờ, nằm viện một tháng, hình như lúc đó Ân tổng không cho anh ta nhắc tới bất cứ tin tức nào về Phó tiểu thư, cho nên anh ta liền chưa nói.

Do dự vài giây, thư ký Ôn nơm nớp lo sợ: "Ân tổng, về Phó tiểu thư, tôi có chuyện muốn nói với ngài."

Sau mấy phút đồng hồ.

Ân Mặc dựa lưng vào ghế, ngón tay thon dài phủ lên mắt, trầm mặc không nói.

Hình ảnh và đoạn video Phó Ấu Sanh lúc bị thương hiện lên trong tâm trí anh, cô gái xưa nay mềm yếu trước mặt anh, thời điểm cô bị thường phải nằm trên cáng, khuôn mặt đau đớn đến mức trắng bệch cũng không có khóc, kiên cường đến mức khiến người ta đau lòng.

Ân Mặc chưa bao giờ hối hận.

Nhưng lúc này đây, hối hận chi chít dày đặc như trận mưa kiếm nặng nề xuyên qua áo giáp, ép thẳng đến đầu quả tim của anh.

Lúc trước vì không muốn biết tin tức Phó Ấu Sanh giận dỗi với anh mà cùng người đàn ông khác xào CP, bảo thư ký Ôn chặn mọi tin tức trong nước liên quan đến cô.

Ân Mặc nhắm nghiền mắt.

Một tháng nằm viện, yếu ớt như cô, vậy mà một cuộc điện thoại cũng chưa từng gọi cho anh.

Đến tận hôm nay, Ân Mặc cuối cùng cũng hiểu, vì sao cô lại dứt khoát ra đi như vậy.

Cô không phải giận dỗi, cô thực sự không cần anh nữa rồi.

Đầu ngón tay Ân Mặc vuốt ve chiếc di động mỏng lạnh băng.

Muốn nghe giọng nói của cô.

Ngồi ở công ty ước chừng một ngày một đêm, cuộc gọi này Ân Mặc đều không có ấn gọi.

Ngày thứ hai.

Ân Mặc bước ra ngoài.

Khi thư ký Ôn bước vào cửa trùng hợp nhìn thấy Ân Mặc đang muốn đến địa điểm quay phim ở tòa nhà đối diện.

Theo bản năng hỏi: "Ân tổng, đến giờ họp buổi sáng rồi."

"Tôi nghỉ phép, bảo phó tổng chủ trì." Ân Mặc cả đêm không uống nước, lúc nói chuyện giọng khàn khàn.

Thư ký Ôn phản ứng lại, biết rằng Ân tổng muốn đi gặp Phó tiểu thư.

Lần này không có do dự, lập tức nói thẳng: "Ngài muốn đi gặp Phó tiểu thư nói chuyện, e rằng phải đến vùng núi ở ngoại ô(*) đằng kia, cô ấy đang ở đó chụp ảnh bìa cho tạp chí thời trang 《VL》."

(*) Giao sơn 郊山 (Núi ở ngoại ô): Nó thường dùng để chỉ những ngọn núi cao dưới 1.500 mét so với mực nước biển, thường có thể đi lại trong một ngày

Thư ký Ôn từ sau ngày hôm qua nhận ra tâm tư của Ân tổng nhà mình đối với Phó tiểu thư, luôn muốn lấy công chuộc tội.

Đem lịch trình của Phó tiểu thư tìm hiểu tường tận.

Bước chân Ân Mặc dừng lại.

Chuyển hướng đi đến bãi đậu xe, "Đưa chìa khóa xe cho tôi."

"Ân tổng, ngài đã một đêm không ngủ, để tôi đưa anh qua đó." Thư ký Ôn nhìn thấy ấn đường u sầu mệt mỏi, cùng đôi mắt đỏ ngầu của Ân Mặc, lo lắng nói.

"Chìa khóa xe."

Khuôn mặt tuấn tú của Ân Mặc nặng nề, không dễ chọc vào.

Anh muốn đi gặp cô, ngay lập tức.

Không muốn lãng phí thời gian trên đường.

Một đường chạy thẳng tới vùng núi ngoại ô.

Ân Mặc xa xa nhìn thấy studio, đôi mắt đỏ hoe mệt mỏi chớp một cái, ánh mắt bình tĩnh dán vào người phụ nữ mặc sườn xám cổ điển, ôm đàn tỳ bà cách đó không xa.

Tầm mắt dường như xuyên qua thời không, hiện ra dáng vẻ năm đó thời điểm lễ tốt nghiệp cấp ba của cô, cô cũng mặc một thân sườn xám phong cách cổ điển, ôm một cây đàn tỳ bà.

Ở trên sân khấu đàn tấu, mắt gợn nước, eo dương liễu, từng cái nhíu mày từng nụ cười đều xinh đẹp đến kiều diễm lại phong tình.

Vào thời điểm đó, anh nhìn thấy rõ ràng ánh mắt kinh diễm lại si mê của đám con trai xung quanh, nghe rõ ràng sự ái mộ cùng say đắm của bọn họ đối với cô.

Lần đầu tiên anh phát hiện, cô bé thích túm lấy vạt áo của anh, thích dính bên người anh kia, đã trưởng thành rồi.

Phong hoa(*) mới nở liền thu hút sự thèm muốn của biết bao người.

(*) Phong hoa: chỉ phong thái tài hoa, tao nhã, đẹp đẽ.

Lúc ấy, anh có một khoảng khắc khí thế tuổi trẻ.

Muốn đem cô cất giấu ở nơi tất cả mọi người đều không dòm ngó được, tốt nhất là chỉ có một mình anh có thể thưởng thức được sự xinh đẹp kiều diễm của cô.

Ân Mặc khó khăn thu hồi suy nghĩ, anh nhìn thấy bóng dáng của Phó Ấu Sanh, ánh mắt dừng lại trên mắt cả chân mảnh mai oánh nhuận dưới chiếc sườn xám kia của cô.

Ôm cây tỳ bà nặng như vậy, có khiến chân đau bị đè ép hay không?

Nghĩ đến đây, Ân Mặc rốt cuộc mở cửa xe.

Anh muốn ngay lập tức,

xuất hiện trước mặt cô.

Tận mắt nhìn xem chân bị thương của cô đã lành hay chưa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi