TIM ĐẬP THÌNH THỊCH - TỬU TIỂU HI


Đường Nghiên ngơ ngác tỉnh lại, chộp lấy "chiếc điện thoại di động" bên cạnh vốn là nguồn phát ra âm thanh, nàng kinh ngạc khi thấy cô Kỷ đang nhìn mình, bối rối hỏi: " chưa đến giờ bay ạ?"
 Kỷ Du Thanh sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn đồng hồ, "Ừm, cũng sắp rồi, con đứng lên một lát cho tỉnh táo."
  Đường Nghiên cảm thấy có chút khát nước, vì vậy vừa đứng dậy liền đi đến quầy tự phục vụ trong phòng chờ lấy nước, Kỷ Du Thanh che dấu rất tốt không nhìn ra một điểm khác thường nào.
  Lần thứ hai đi máy bay, Đường Nghiên không còn sợ hãi và lo lắng như lần đầu nữa, thay vào đó nàng vui vẻ và phấn khích, nàng có thể tự tìm được chỗ ngồi còn tự thắt dây an toàn mà không cần cô Kỷ giúp đỡ.

Khi đến là ban ngày, thứ hai người nhìn thấy trước mắt khi bay trên bầu trời là bầu trời xanh vô tận và những đám mây trắng, khi quay về thì trời đã tối, ở trên cao thấy một thành phố được bao quanh bởi ánh đèn vàng rực rỡ, cây cầu vượt biển dài vô tận, như là đom đóm xuyên thành kéo dài dẫn đến vực sâu của đại dương.
  Đường Nghiên chưa bao giờ nhìn thấy vùng đất nàng sống từ góc độ này, thành phố rộng lớn ngưng tụ thành những ngọn đèn vàng, tỏa sáng chói lóa trên bầu trời đêm, khiến con người càng trở nên nhỏ bé hơn.

Nàng duy trì sự tập trung cao độ trên đường đi thưởng thức cảnh sắc đầy hưng phấn, mỗi khi Đường Nghiên nhìn thấy ngoài cửa sổ có cảnh tượng nào kinh diễm sẽ vô thức quay đầu lại muốn chia sẻ điều đó với cô Kỷ.

Không ngờ cô Kỷ ngồi bên cạnh vẫn im lặng trầm tư, vẻ mặt nghiêm túc, nàng không còn cách nào khác đành quay người lại và im lặng ngồi xuống, cố gắng không làm phiền cô ấy nhiều nhất có thể.
  Đến sân bay Hoa Đô lúc 8 giờ 10 tối, xe của cô Kỷ đỗ ở bãi đỗ xe thu phí của sân bay, đợi thêm mười phút nữa, vali ký gửi được đẩy ra, hai người kéo hành lí bước ra ngoài.

Khi họ đến gần lối ra, một cơn gió lạnh thổi vào mặt khiến cho người ta không nhịn được mà rùng mình, Đường Nghiên và cô Kỷ đều mặc quần áo mỏng manh, dù sao hai người cũng vừa trở về từ một hòn đảo nhiệt đới.
  Sự chênh lệch nhiệt độ quá lớn khiến nàng chưa thể thích ứng kịp.

  Hoa Đô buổi tối gió có chút lớn, ngoài sân bay có rất nhiều người, còn có tài xế đang mời chào khách hàng, cô Kỷ bước đi rất nhanh và vội vàng, Đường Nghiên kéo vali cố gắng đi theo sát cô ấy, giữ nhịp độ cố gắng không bị tụt lại phía sau.
  Sau khi tìm được xe, đặt hành lí cào cốp rồi xuất phát, Đường Nghiên ngồi ở ghế phụ, ngoan ngoãn thắt dây an toàn, Kỷ Du Thanh trước khi xuất phát còn hỏi nàng một câu, "có thể xong việc đã rất muộn, không thì để cô đưa con về nhà ngỉ ngơi trước."
  Đường Yên thoạt đầu không có nói chuyện, nàng quay đầu nhìn Kỷ Du Thanh với ánh mắt kiên định, lắc đầu.
  "Con có chắc chắn muốn cùng cô đến viện dưỡng lão không?"Kỷ Du Thanh hỏi lại để xác nhận.
  Đường Nghiên gật đầu: "Có lẽ con có thể giúp được gì đó..."
  "Được rồi, đi thôi." Kỷ Du Thanh nhả phanh tay.
  Nàng nghe cô Kỷ nói từ sân bay đến viện dưỡng lão nếu không kẹt xe phải mất hơn một tiếng.
  Đường Nghiên ghé vào bên cửa sổ xe, ánh mắt quét qua cảnh vật dọc đường, ánh sáng và bóng tối đan xen, nàng vẫn nhớ buổi tối lần đầu tiên đến Hoa Đô, trời rất nóng khiến mồ hôi đầm đìa giống như một cái lò lớn, trong nháy mắt mọi thứ đều biến mất, hơn một tháng trôi qua, thời tiết bỗng trở nên mát mẻ hơn.
Chớp mắt nàng đã quen cô Kỷ được hơn một tháng, thời gian trôi qua thật nhanh.
  Kỷ Du Thanh đang lái xe thỉnh thoảng liếc sang bên cạnh, không biết nàng ghé vào kính xe ngẩn người suy nghĩ gì, rất tốt, ở tuổi này của nàng tinh lực lúc nào cũng dư thừa, tràn ngập sức sống.
  Xe cứ đi theo đường trên cao tốc, cũng không gặp tắc đường, đến viện dưỡng lão đã gần mười giờ, hai người từ cổng vào đậu xe ở bãi đậu xe ngoài trời.

Đường Nghiên khi xuống xe mới cảm thấy khiếp sợ, nơi này không giống viện dưỡng lão mà nàng tưởng tượng, rõ ràng to như vậy giống như là khu dân cư hay cái bệnh viện vậy.

  Cô Kỷ nói viện dưỡng lão này là tốt nhất ở Hoa Đô, có thể coi là trung tâm y tế dành cho người già, được trang bị đội ngũ y tế chuyên nghiệp và toàn diện, đương nhiên ngoại trừ một số trường hợp cực kỳ khó khăn và bệnh phức tạp, họ vẫn sẽ phải gửi đến các bệnh viện tốt nhất trong thành phố để điều trị.

  Đường Nghiên nghĩ cô Kỷ nhất định là một đứa con rất hiếu thảo, sống ở một nơi tốt như vậy, giá cả không thể thấp, mỗi con đường dù là lớn hay nhỏ đều có đèn nhỏ gắn trên mặt đường để đề phòng người già bị ngã vào ban đêm, đáng tiếc vì là ban đêm nên không có tầm nhìn toàn cảnh, Đường Nghiên chỉ có thể nhìn đại khái những nơi nàng đi qua.
  Nơi này có trung tâm giải trí, trung tâm phục hồi chức năng, các khu giải trí khác nhau, ao hồ, gian hàng, khu tập thể dục dành cho người cao tuổi, v.v., v.v., rất phong phú.
  Điều này hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của Đường Nghiên và trình độ hiểu biết của nàng, hóa ra chỉ cần có tiền thì cái gì cũng có thể có, nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của nàng.
  Theo cô Kỷ lên lầu, đến tòa nhà y tế của viện điều dưỡng, đúng như tên gọi, đây là nơi chữa bệnh và phẫu thuật, lúc này trong tòa nhà này không có nhiều người, thậm chí có chút lạnh lẽo, xìn xung quanh cũng chỉ có vài ánh đèn.
  Mẹ của Kỷ Du Thanh vì bị ngã vào buổi chiều nên tạm thời được chuyển đến tòa nhà này, được bảo chỉ cần ký tên là có thể bắt đầu phẫu thuật ngay lập tức, hiện tại bà đang được tiêm thuốc giảm đau.
  Khi Kỷ Du Thanh và Đường Nghiên tới cửa phòng phẫu thuật, y tá không cho họ vào, bên trong là môi trường vô trùng họ được thông báo rằng họ cần chữ ký của người nhà để có thể phẫu thuật càng sớm càng tốt..
  "Mẹ tôi, bà ấy không sao chứ?" Kỷ Du Thanh thì thào.
  Đường Yên vẫn đi theo cô Kỷ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn người luôn bình tĩnh như cô Kỷ ánh mắt lại toát ra sự bất lực cùng khẩn thiết.
  "Tình trạng bệnh nhân tạm thời đã ổn định, nhưng cần phải phẫu thuật kịp thời." Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Quý Du Thanh, y tá nhanh chóng nói thêm: "Đây chỉ là một tiểu phẫu, đội ngũ y tế rất có kinh nghiệm, nên đừng lo lắng, sẽ không có vấn đề gì."
  Nói xong nôn nóng đưa cây bút cho cô, dù sao thì mọi người cũng đang đợi.
  "Được, tôi ký." Kỳ thật cũng không có gì phải do dự, dù sao Kỷ Du Thanh trước khi trở về cũng đã suy nghĩ kỹ rồi không phải sao?
  Đường Nghiên trơ mắt nhìn cô Kỷ lấy cây bút từ tay y tá ký vào giấy đồng ý phẫu thuật, tay cô run rẩy khi viết, thực sự rất run, mắt thường có thể thấy rõ, Đường Nghiên không thể đoán được cô Kỷ đang nghĩ gì lúc này nhưng chắc chắn phải có sự bối rối, bối rối về những điều chưa biết, thậm chí là sợ hãi.
  Ký xong, Kỷ Du Thanh đặt bút xuống, đưa lại cho y tá, cô tự lẩm bẩm nói: "Chi phí liên quan đến phẫu thuật sẽ được trừ trực tiếp vào tài khoản của tôi."
  Y tá gật đầu cười nói: "Việc này chúng tôi không lo lắng, ca phẫu thuật sẽ kéo dài khoảng hai giờ, cô có thể đợi ở đây, hoặc có thể đến khu giải trí ở tòa nhà bên cạnh thư giãn."

  Kỷ Du Thanh mím môi không nói gì, tự động chọn ngồi trên chiếc ghế ngoài phòng phẫu thuật.
  Đường Nghiên cũng cảm thấy, trong tình huống này, có là ai thì sẽ khôn có tâm tình vui đùa phải không?
  Sau khi nhận được giấy đồng ý phẫu thuật, y tá nói gì đó ở cửa phòng mổ, sau đó đóng cửa lại bước đi.
  Đường Nghiên cũng ngồi xuống, nàng muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, điều duy nhất có thể làm là im lặng ở bên cạnh cô.
  Nàng hy vọng có thể cho cô Kỷ một chút chỗ dựa tinh thần, để cho cô biết rằng giờ phút này cô không phải chiến đấu một mình, cho dù chỉ là một chút sức lực, Đường Nghiên cũng nguyện ý.
  Hành lang rất yên tĩnh, bởi vì là đèn kích hoạt bằng âm thanh, đầu kia của hành lang dường như cực kỳ tối tăm và im lặng, như thể hành lang tối tăm đang kéo linh hồn của người ta vào trong đó, nỗi sợ hãi vô danh tự phát sinh ra.
  "Cô Kỷ, con muốn đi vệ sinh." Đường Nghiên nhịn xuống hồi lâu mới dám lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
  "Có cần cô đi cùng không?" Kỷ Du Thanh nhẹ nhàng hỏi.
  Đường Nghiên vội vàng lắc đầu: "Không, con tự đi được, con sẽ quay lại ngay."
  Kỷ Du Thanh gật đầu, "Cẩn thận, nhà vệ sinh nằm ở bên trái."
  Theo chỉ dẫn của cô Kỷ, Đường Nghiên một mình đi vào, dọc đường, nàng tưởng tượng ra rất nhiều cảnh trong phim kinh dị mà nàng từng xem khi còn nhỏ, khiến da đầu nàng râm ran.
  Đi vệ sinh xong, nàng đứng trước bồn rửa tay rửa tay, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, lấy ra kiểm tra là tin nhắn của Tiểu Vân.
  Triệu Tiểu Vân: [Nghiên Nghiên, đi chơi vui chứ?]
  Đường Nghiên cầm điện thoại gõ tin nhắn trả lời: [ mình về rồi, buổi tối đã đến Hoa Đô.]
  Triệu Tiểu Vân: [Sao đột ngột thế? Không phải là bảy ngày sao? Sao lại về sớm vậy?]
  Đường Nghiên: [Mẹ cô Kỷ bị thương nên chúng mình phải lập tức trở về.]
  Triệu Tiểu Vân: [À, vậy vết thương có nghiêm trọng không?]
  Đường Nghiên: [mình không biết, vừa mới bắt đầu phẫu thuật thôi.]

  Một lúc sau, Triệu Tiểu Vân lại nói: [Khi nào cậu xong việc chúng ta cùng nhau ăn cơm và đi mua sắm nhé, kể từ khi đến Hoa Đô chúng ta chưa bao giờ đi chơi với nhau.]
  Đường Nghiên: [Có lẽ tạm thời mình không có thời gian, mình phải ở với cô Kỷ, hiện tại cô ấy chỉcó một mình.]
  Triệu Tiểu Vân: [Không sao đâu, mình có thể đợi cậu xong việc, đến lúc đó mình sẽ tìm cậu, nhưng cậu đối với cô Kỷ đó thật khác nha.]
  Trong lòng Đường Nghiên căng thẳng, nàng nhanh chóng gõ tin nhắn trả lời: [Có gì khác...!không có đâu.]
  Triệu Tiểu Vân: [Trực giác hahahahahahahahahahahahahahahahahahaha, được rồi, mình đi ngủ, không nói nữa từ biệt.]
  [Tạm biệt.]
  Nhắn lại xong, Đường Nghiên cất điện thoại vào túi, tiếp tục rửa tay, rửa tay xong ra khỏi nhà vệ sinh, đi thẳng về phía phòng mổ, nàng không thấy cô Kỷ, trong lòng đột nhiên có chút bối rối, hoảng sợ.
  Cô Kỷ đâu? Cô ấy đã đi đâu rồi?
  Trong lòng Đường Nghiên bỗng nhiên thắt lại, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện một loạt suy nghĩ hỗn loạn và xấu xa, nàng bắt đầu điên cuồng tìm kiếm khắp nơi.
  Cuối cùng, nhìn thấy cô, đứng một mình bên cửa sổ ở góc tầng này, tóc xõa tung, bóng lưng cực kỳ cô đơn, thậm chí còn hơi gầy, Đường Nghiên lúc này chợt nhận ra rằng cô Kỷ cũng không hoàn toàn là người như nàng thấy là người vô cùng tốt không gì không làm được nhưng cô Kỷ cũng có mặt yếu đuối.
  Mà đây, chính là lúc cô yếu đuối, Trong cuộc đời nàng chưa bao giờ xuất hiện điểm đau lòng một ai đó, nhưng hôm nay, nàng thực đau lòng, đau lòng vì cô.
  Đường Nghiên dần dần tiến đến, tiến lại gần cô.
  Khi bước đến bên cửa sổ, nàng nhận ra gió đêm từ bên ngoài thổi vào rất lạnh, Kỷ Du Thanh đứng khoanh tay đứng đó, bất động, không biết đang suy nghĩ gì.
  Đường Nghiên im lặng cởi chiếc áo khoác mà cô Kỷ đã dặn nàng mặc khi ra khỏi sân bay, cô luôn nghĩ đến người khác mà lại bỏ bê bản thân.
  Đường Nghiên khoác áo khoác lên vai Kỷ Du Thanh, Kỷ Du Thanh vô thức đưa tay lên đè lại cánh tay trên vai cô, quay người lại mới phát hiện ra đó là Nghiêm Nghiên, trong lòng có cảm xúc lẫn lộn, vẻ mặt phức tạp.
  "Cảm ơn, Nghiên Nghiên.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi