TÌM LẠI ANH VÀ MỘT LẦN NỮA YÊU ANH

Kể từ ngày Chi Nga vào viện, cuộc sống của Quang vẫn cứ thế tiếp tục. Chỉ có một chuyện là vào ngày thứ tư, Ly phòng bên hùng hổ sang nói với Quang:

“Anh định không đi thăm người ta à?”

“Canh nóng không phải là tôi hất, người hất cũng chẳng phải là bạn gái tôi nên tôi đâu cần thay cô ta chịu trách nhiệm. Chi Nga chỉ là bạn học, lớp tôi cũng cử đại diện đi thăm rồi. Có gì không ổn?”

Lý do này Quang đã chuẩn bị rất tốt. Những gì anh nói cũng chẳng có gì sai, không ai bắt bẻ được.

Ly nhìn chằm chằm vào Quang một lát rồi xoay lưng bỏ đi. Quang nghe thấy cô ta nói:

“Đồ máu lạnh, không đáng.”

Quang cũng từng nghe Tery nói với Chi Nga, “Vì cậu ta, có đáng không?”

Quang làm như không nghe thấy tiếng thở dài của thằng bạn cùng phòng, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào tập tài liệu trên bàn, ngón tay vẫn cầm bút thoăn thoắt viết. Chuyện của Chi Nga dường như một chút tác động đến Quang cũng không có. Nhưng đó chỉ là những gì người ngoài nhìn vào rồi tự đưa ra kết luận.

Ngồi trên lớp không có ai xán lại gần Quang nữa. Không có ai kéo tay hắn hỏi hắn cách lập trình mà hắn không thể tập trung trả lời vì tóc người đó chọc vào tay hắn nhưng khiến tim hắn lại tê tê buồn buồn. Chơi bóng bàn tới mệt nhìn về phía góc quán bi-a, cũng không thấy bóng dáng cô nhóc ngồi đọc sách. Đưa mắt nhìn cả lớp, cũng chẳng đụng phải ánh mắt ai. Vậy mà sao ánh mắt hai người hay chạm nhau đến thế? Hình như vì luôn nhìn theo Quang thế nên mỗi lần hắn đưa mắt nhìn mới có thể vừa vặn chạm mắt nhau. Lên thư viện học cũng không bị phân tâm vì nhận ra có người cứ thích ngồi gần mình, chỉ là dù không ai làm phiền vẫn không thể đọc nổi một trang sách. Đạp xe ngoài đường chợt nghe tiếng gọi.

“Này, chờ em với.”

Quay đầu nhìn lại, một cô gái mà anh không quen, đang rướn mình đạp xe đuổi theo người phía trước. Cách đây vài hôm thôi, cũng có một cô gái đuổi theo anh như thế.

Biết đó chỉ là một trò cá cược. Biết mình chỉ là nạn nhân. Biết tất cả những gì cô nhóc làm, chỉ là giả tạo để lừa hắn. Nhưng có thể chỉ vì muốn lừa hắn mà cố gắng để cho những giả tạo ấy trở lên chân thật như thế này không? Nhìn vết bỏng đáng sợ trên đùi Chi Nga, giận dữ vì bị đánh lừa cũng tiêu tan hết cả. Nhưng cơn giận khác lại bùng lên, lần này hắn giận bản thân mình. Giận bản thân biêt rõ mà ánh mắt từ bao giờ đã không tự làm chủ được cứ luôn nhìn ngó tìm kiếm bóng dáng quen thuộc xung quanh. Giận trái tim hắn vì sao lại rung rinh khi cô nhóc kia cụp mắt mím môi che dấu nụ cười đắc ý nếu hắn vô tình khen một câu đồ ăn ngon. Giận vì biết rõ là bị lừa vẫn hy vọng ngày mai cô ấy vẫn tiếp tục lừa mình.

Bất giác Quang đạp xe tới bệnh viện Chi Nga đang nằm. Hắn cười khổ nhận ra, hắn còn giận vì biết là thuốc độc mà vẫn muốn uống. Mười ngày rồi, hắn chưa nhìn thấy cô nhóc.

Từ nhà gửi xe đi ra, Quang nhìn thấy mái tóc đen dài buông lơi quen thuộc. Cô nhóc ngồi ghế đá bên cạnh một bồn hoa rất đẹp.”Đóa hoa” ngoại quốc bên cạnh cô cũng đẹp không kém. Ánh nắng vàng chiếu vài tia xuyên qua đám lá cây càng làm rực rỡ thêm mái tóc vàng của cậu ta. Cả hai ngồi đó như một bức tranh sơn dầu đẹp đẽ khiến Quang cũng chùn chân không muốn bước tiếp. Chi Nga xoay lưng về phía Quang, Tery lại đối diện với Chi Nga. Thế nên chỉ có Tery nhìn thấy Quang. Tery nheo mắt nhìn Quang một cái như muốn nói “tôi biết cậu ở đó” rồi quay lại mỉm cười với người đối diện. Bất ngờ Tery luồn tay vào mái tóc dài và giữ gáy Chi Nga lại mà đặt xuống một nụ hôn. Động tác nhanh đến mức Chi Nga không kịp phản ứng, còn toàn bộ cảnh đó thu hết vào mắt Quang. Chứng kiến cảnh này thì thanh niên nghiêm túc như Quang sẽ chẳng bao giờ thèm để mắt đến một cô gái như Chi Nga nữa rồi, Tery thầm nghĩ.

Quang tái mặt quay người bước vội đi. Bên ngoài mà dám hôn nhau sao? Anh cũng quê mùa quá đi, nhà nghỉ còn vào với nhau rồi, một cái hôn có là gì? Đi được vài bước Quang lại nghĩ: mình cứ thế này mà đi à? Muốn để hai người kia đùa bỡn với mình đến bao giờ nữa đây? Quang quay người lại tiến thẳng về phía hai người. Cố gắng hản nhiên cười nói:

“Hai người cũng thân thiết quá đi ha.”

Nghe được tiếng Quang, Chi Nga kinh ngạc quay đầu lại. Sớm không đến, muộn không đến, tại sao đúng lúc này lại đến. Chi Nga như trẻ con mắc lỗi, lo lắng sợ cảnh rồi bị nhìn thấy, vội vàng đưa tay che miệng lại. Mắt gắt gao nhìn biểu hiện của Quang.

Quang cười nhạt, khoanh tay nhìn Chi Nga đang bối rối.

“Còn nói em thích tôi? Hóa ra là ai em cũng thích.”

Mặt Chi Nga đỏ bừng, trong đầu cô chỉ có bốn chữ: anh ấy thấy rồi, anh ấy thấy rồi.

Quang nén cơn giận, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Anh nói với giọng bình thản nhất.

“Chi Nga, loại con gái như em tôi không bao giờ cần. Người phù hợp với em là người ngay bên cạnh em kia kìa. Đừng làm phiền tôi nữa.”

Khi nhắc tới người bên cạnh Chi Nga, ánh mắt Quang chuyển về hướng ấy. Tery quay mặt đi hướng khác nãy giờ nhưng vì những câu nói của Quang mà khẽ nghiêng đầu nhìn anh, và Quang sửng sốt khi nhìn thấy trên má trái trắng trẻo của hắn hiện rõ dấu vết của năm ngón tay.

Quang thấy chấn động.

Tại sao vậy? Tại sao Chi Nga lại tát Tery?

Quang vội quay sang nhìn Chi Nga. Nhưng cô bé đã cúi đầu xuống, mái tóc dài đã xòa xuống che kín hai bên gò má. Vạt áo bệnh viện phía trước thẫm lại vì từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống tố cáo chủ nhân của nó đang khóc. Dù Chi Nga vô số lần khóc vì anh, nhưng chỉ có lần này là anh biết. Quang cuống lên lắp bắp:

“Chi Nga, em… em…”

“Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Cô luôn âm thầm bên anh, luôn tìm mọi cách tiếp cận anh, nhưng anh thì sao? Anh nói “loại con gái như em tôi không bao giờ cần”. Bị anh bắt gặp cảnh xấu hổ kia, anh phải nổi giận chứ, sao lại thản nhiên như thế? Còn nhân cơ hội này rũ sạch sự theo đuổi bám dính của Chi Nga. Đợi tới ngày thứ mười anh mới tới, vậy mà anh lại nói ra những lời này. Cô có đáng thương đến mức phải cầu xin tình yêu từ anh hay không?



Vai Chi Nga run rẩy vì khóc, Tery rụt rè mãi mới dám kéo cô vào lòng mà ôm. Chi Nga cũng không thèm dãy dụa. Tery nói:

“Cậu ta đi rồi.”

Một lúc sau mới nói tiếp:

“Là tớ thì không được sao?”

Chi Nga chùi mặt vào vạt áo đắt tiền của Tery, hay tay đẩy vai của Tery và thoát khỏi vòng ôm. Cô nói:

“Không phải là cậu thì không được mà là không phải anh ấy thì ai cũng không được.”

Chi Nga không cho Tery đỡ, cứ thế mà tập tễnh bước về phòng. Cô mệt mỏi, cô khóc, và giờ cô muốn ngủ. Tình yêu này nên giữ hay bỏ, nên tiếp tục hay buông tay? Cô mệt mỏi không còn muốn nghĩ đến nữa.

Tery ngồi lại một mình, lòng thầm nghĩ, tại sao lại không giống như dự định nhỉ? Đáng lý tên Đầu to kia phải căm ghét Chi Nga lắm mới phải chứ. Đáng lẽ sẽ không xuất hiện ở bệnh viện mới phải. Mà tại sao nhìn thấy cảnh hôn nhau vừa rồi không xoay người mà bỏ đi giống như trong phim, lại còn quay lại để nhìn thấy hắn bị tát. Hẳn là tên Đầu to ấy đã nhìn thấy sơ hở trong những lời nói dối của mình. Hắn lấy tay xoa má lẩm bẩm “tát cũng mạnh quá đi” nhưng đau rát trên má sao lại chẳng bằng đau rát trong tim. Cô ấy nói “không phải anh ấy thì ai cũng không được”.

Còn Quang thì ngơ ngác vì những gì mình thấy không giống như trong dự liệu. Hình như có chỗ nào đó không đúng.

Hai giờ sáng hắn lôi Thắng đang ngủ dậy, kể cho hắn nghe chuyện của mình. Thắng ban đầu thì mắt nhắm mắt mở, càng nghe càng tỉnh ngủ. Càng nghe càng ngạc nhiên. Hóa ra giữa bạn hắn, Ngọc Hà, và mấy người phòng bên lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy.

“Mày thấy rốt cuộc là sai ở đâu? Sao tao nghĩ mãi mà không thông?”

Thắng vắt tay lên trán, trầm tư một lát mới nói:

“Từ đầu đến cuối sao mày không tới trực tiếp mà hỏi Chi Nga, hỏi xem quan hệ giữa cô nhóc và thằng Tóc vàng là như thế nào?”

Quang giật mình, tự hỏi bản thân: tại sai không hỏi Chi Nga? Ban đầu thì vì suy nghĩ ích kỷ, kệ cho cô ấy cố gắng tiếp cận mình, để cô ấy khổ sở mà không đạt được mục đích. Sau đó thì vì sao không nói? Vì sợ nói ra, cô ấy sẽ thừa nhận. Sáng ngày hôm sau tỉnh dậy mở cửa nhà vệ sinh không còn thấy cô ấy ngồi xổm đánh răng. Bữa ăn không còn thấy cô ấy luyên thuyên nói về cách nấu từng món. Trên đường đi hắn sẽ không phải thả chân đạp chậm lại chờ ai đó nữa. Trên lớp hắn không phải phát phiền vì cái đuôi mọc muộn của mình nữa. Điều mà hắn sợ, có lẽ là nếu hỏi cô ấy, ngày hôm sau cô ấy sẽ biến mất không còn dấu vết nào trong cuộc sống của hắn nữa.

Thắng nói:

“Thằng bạn thân, mày yêu mất rồi.”

Quang gục đầu vào vai. Hắn biết chứ. Từ lúc gặp cô nhóc bị trêu ghẹo ở quán bia hôm nào, từ lúc cô nhóc cúi đầu nói “em biết” khi hắn nói “anh có bạn gái rồi”, Quang biết hắn đã yêu. Vì thế hắn mới tức giận, mới tàn nhẫn với Chi Nga khi mà hắn cho rằng cô đang lừa dối hắn. Vì thế mà chia tay bạn gái, hắn không thấy buồn bã khổ sở, mà chỉ thấy nhẹ nhõm. Nhưng mà phải làm sao đây, cô ấy nói “em không muốn nhìn thấy anh nữa”.



Chi Nga ra viện thì bị anh trai bắt trở về nhà. Trên lớp thì trở nên lặng lẽ hơn rất nhiều. Không ngày ngày bám riết lấy Quang nữa. Tụi con trai trong khoa thấy cơ hội đã tới, vội vàng tiến công. Nhưng cũng như những lần trước, Chi Nga chỉ đọc sách, mỉm cười với bọn họ, còn cái gì cũng không nói. Kỳ thi cuối kỳ nhanh chóng đến. Một tháng vội vã trôi qua, bài thi cuối cùng đã xong. Quang ra khỏi phòng thi vội vã tìm kiếm bóng hình quen thuộc. Hôm nay nhất định anh phải hỏi mọi chuyện cho rõ ràng, nhưng tìm hoài mà không thấy. Lúc này Quang mới nhận ra anh không có số điện thoại di động cũng như số điện thoại bàn của Chi Nga, cũng không biết nhà cô nhóc ở đâu. Vì thế biết đi đâu mà tìm?

Nhác thấy Bóng tròn trong sân trường, Quang túm áo hắn hỏi vội:

“Biết Chi Nga đâu không?”

Bóng tròn nhìn Quang khó hiểu. Vì đây là lần đầu tiên Quang chủ động tìm cô ấy chăng?

“11 giờ 30 bà cụ non bay vào Đà Nẵng”

“Vào Đà Nẵng để làm gì?”

“Bố mẹ cậu ấy làm việc trong đó.”

“Bao giờ thì ra?”

“Không biết, như năm ngoái thì phải khai giảng mới về.”

Quang rũ hai tay xuống, mặt đầy ảo não. Hai tháng nữa sao?

Vì sao trước đây hắn chỉ cần đưa mắt là bắt gặp nụ cười ấm áp của cô nhóc, còn bây giờ, tìm hoài mà không thấy, thấy rồi lại thấy ở rất xa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi