TÌM LẠI HẠNH PHÚC



Ngày hôm sau, trường Hòa Hiếu rất đông người, mới sáng sớm đã nghẹt cả cổng trường.
. Cả ba người đều ngạc nhiên, Dương Phàm liếc nhìn Trúc Hồng, Trúc Hồng tỏ vẻ ủy khuất nói “thật sự không phải tớ”.
Dương Phàm khẽ nói “biết, Tử Hà cuối cùng đang giở trò gì”, tính làm bẽ mặt của Thái Văn sao. Lúc này Hiếu Tùng đi vào hậu trường “này Thái Văn, em thi cuộc thì hoa khôi của trường ư?”
Thái Văn lắc đầu, Hiếu Tùng ánh mắt sụp xuống. Loa lại loa lên một lần nữa

Chắc chắn là Tử Hà muốn chơi khăm nàng, nên mới đưa nàng vào danh sách, tất cả mọi người đang cười ở ngoài, nàng cảm thấy mất mặt. Hiếu Tùng nhanh chóng nháy mắt với Trúc Hồng, thỉ thủ vào tai Trúc Hồng.
Hiếu Tùng kéo tay của Thái Văn đi, Dương Phàm khẽ cười, được Tử Hà tôi sẽ cùng cô đùa. Mặc định
Vì Trúc Hồng muốn nàng thi hoa khôi nên đã thủ sẵn cái váy màu hồng, như công chúa, Hiếu Tùng trang điểm nhẹ cho nàng. Nàng đã hiểu ra họ muốn gì, Hiếu Tùng thì thầm với nàng “Thái Văn, em không thể trốn cả đời, Tử Hà làm khó em thì em càng phải chứng tỏ bản thân mình cho Tử Hà thấy, nếu muốn cùng với Dương Phàm thành đôi thì trước hết phải tập cho bản thân mình có ý chí chiến đấu, hiểu chứ”
Ánh mắt chứa chan sự quan tâm của Hiếu Tùng khiến nàng khẽ rung động “cám ơn anh”. Hiếu Tùng tặc lưỡi “được rồi, công chúa, chúng ta cùng ra ngoài”
Tất cả mọi người chờ đợi quá lâu, đều than thở. Bỗng thấy Hiếu Tùng ăn mặc như một hoàng tử bước ra, ánh mắt mọi người đều trầm trồ hẳn lên, hội trường càng náo nhiệt. Hiếu Tùng xoay mặt sang bên trái, quì xuống giống như một Hoàng Tử, nở nụ cười tươi như ánh mặt trời, tay giơ lên, nhìn về phía Thái Văn.
Thái Văn hít một ngụm khí lạnh, khẽ cười gượng, đi ra. Mọi người đều ngạc nhiên “trời ơi, đây là ai, đẹp quá”, một người hét lớn nhất.
Lúc này hội trường như điên vậy, hò hú rất càng lúc càng to. Hiếu Tùng nắm lấy tay nàng, lịch thiệp hôn lên tay nàng. Lúc này Dương Phàm xuất hiện, mọi người càng thêm ngạc nhiên, trợn mắt há hốc, hội trường im lặng đến mức ruồi bay qua cũng nghe tiếng.
Dương Phàm chưa từng mặc bộ áo Hoàng Tử thế mà phá lệ mặc lần này chỉ vì Thái Văn, nụ cười vô cùng soái ca cộng thêm bộ dạng lịch lãm nhìn lấy Thái Văn, khẽ nói “Hiếu Tùng, giao lại công chúa cho anh được chứ”

Đến đây thì mọi người tỉnh giấc, hò hú càng thêm nhiều, Hiếu Tùng trong lòng khẽ bái phục anh họ mình, gật đầu dắt tay của Thái Văn, Hiếu Tùng như đóng vai trò cha xứ, đưa cánh tay của Thái Văn cho Dương Phàm, tâm trạng giống như một người cha đưa tiễn con gái mình cho người đàn ông nó yêu nhất, trong lòng Hiếu Tùng giờ đây rất vui rất vui.
Dương Phàm lại nở nụ cười mà chưa bao giờ nở ra, ánh mắt cực ôn nhu nhìn lấy nàng. Thái Văn đôi gò má ửng hồng, đầu óc trống rỗng, khẽ ai oán Dương Phàm, nhưng vẫn xúc động vì hành động của Dương Phàm
Lúc Dương Phàm dắt tay Thái Văn đi một vòng sân khấu “cuộc đời của em, trên con đường của em, anh cũng sẽ luôn bên em”. Dương Phàm thì thầm bên tai nàng, nàng mỉm cười nhìn anh.
Ở dưới sân khấu một số người không ủng hộ cách mấy, nhưng họ thật đẹp đôi, cứ như công chúa và hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích vậy, vì thế họ đã càng thêm hưng phần, ủng hộ hết mình, cùng nhau chúc phúc cho họ.
Tử Hà từ trên phòng kính nhìn xuống, ánh mắt cực kỳ ai oán nhìn lấy hai người, cắn móng tay, thầm nghĩ, chết tiệt, không ngờ họ lại được ủng hộ tới mức này, xem ra cô đã tính sai lầm, quá sai lầm, thật sự mày là đồ điên mà Tử Hà, Tử Hà cứ tưởng Thái Văn sẽ bị fan cuồng của Dương Phàm ném đá, nào ngờ nào ngờ họ lại ủng hộ Thái Văn hết mình, khiến Tử Hà càng phẫn nộ.

Tử Hà rất khó khăn mua được tin tức từ tài xế của Lâm Khả Việt, vì hôm đó cô theo dõi Dương Phàm đi tới trường Đức Triển, đó cũng là lần đầu tiên cô thấy Dương Phàm đánh người, ánh mắt lạnh lùng, cười như không cười. Thật sự khiến cô ghen tỵ chết đi được, nhưng không sao, Tử Hà chỉ cần Dương Phàm
Dương Phàm là tất cả của cuộc đời cô, cô từ lần đầu gặp Dương Phàm đã ái mộ Dương Phàm biết chừng nào, nhưng Thái Văn lại xuất hiện, cướp mất Dương Phàm của cô, xem ra lần này cô phải làm liều, nhất định bác trai bác gái sẽ giúp nàng, vì trong mắt họ nàng mới xứng đáng làm thiếu phu nhân của Dương thị, dù ngươi có chiếm được trái tim của Dương Phàm, nhưng vĩnh viễn sẽ chẳng lấy lòng được bố mẹ Dương Phàm.
Tử Hà cười như điên trong phòng kính, khiến cho một số bạn học cảm thấy sợ hãi, vì Tử Hà chẳng còn là công chúa bạch tuyết mà chính là mụ phù thủy, thật đáng sợ mà.
Khi bước vào hậu trường, Thái Văn dùng ánh mắt ai oán nhìn lấy Dương Phàm, Dương Phàm lại dùng ánh mắt cực kỳ quyến rũ, cộng thêm nụ cười siêu cấp soái ca, khiến Thái Văn đổ gục, thở dài, Dương Phàm là khắc tinh của Thái Văn mà, dù Dương Phàm làm gì sai Thái Văn mãi mãi cũng tha thứ cho Dương Phàm.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi