TÌM LẠI HẠNH PHÚC



Tử Hà cùng Masami đang ngồi trong một nhà hàng năm sao ‘Jane”, bầu không khí tĩnh lặng tới mới đáng sợ. Tử Hà phá vỡ bầu không khí hiện tại “Masami, cô muốn gì”, hai người là tình địch tại sao lại có chuyện cùng nhau ngồi ăn uống chứ.
Masami đi thẳng vào chủ đề “chúng ta cùng một kẻ thù, tôi muốn biết người tên Hà Thái Văn”. Masami chẳng vui vẻ khi nói ra.
Sắc mặt Tử Hà trầm lại “con ả đó đã về rồi sao, hừ”. Masami thấy khuôn mặt quỉ dữ của Tử Hà thì lo lắng hỏi “lúc trước Dương Phàm cùng Hà Thái Văn có quan hệ với nhau ư?”
Tử Hà cười lạnh, giọng mỉa mai “gái bao vẫn là gái bao, cần gì phải lo lắng, yên tâm đi”. Masami chẳng thể vui mừng được, chẳng nghĩ đơn giản như Tử Hà.
Lúc này Hiếu Tùng đang bước vào thì thấy Tử Hà Masumi đang ở trong nhà hàng năm sao cao cấp. Không khí rất ngột ngạt, Hiếu Tùng vốn muốn ngồi ăn yên tĩnh một mình thì bắt gặp Tử Hà cùng Masumi, họ nhanh chóng lôi kéo Hiếu Tùng vào cuộc, Hiếu Tùng khẽ ai oán cuộc đời Hiếu Tùng thật bất hạnh mà.
Tử Hà để ý, má trái của Hiếu Tùng hơi sưng, mau chóng hỏi “Hiếu Tùng, má trái của cậu không sao chứ”
“Tốt nhất đừng nhắc, không sao”. Hiếu Tùng càng nghĩ càng giận, giận anh họ mình vô tình bạc bẽo giận cá chém thớt, dù lần này có chết anh cũng chẳng bao giờ bước chân vào Dương thị nữa, chết tiệt.
Tử Hà khẽ ai oán từ hồi mà con ả chết tiệt kia mất tích thì Hiếu Tùng chẳng còn sự tôn trọng nào dành cho Tử Hà nữa nữa, ngay cả Dương Phàm cũng lạnh lùng như băng thà cặp kè với các người mẫu cũng chẳng thèm ngó hoài gì đến Tử Hà.
Thấy được kẻ thù của mình bị chữi thì Masumi mát dạ vô cùng, cười thầm trong lòng.
Sắc mặt của Tử Hà trắng bệch “không, không thể nào”. Cả Masumi cũng biến dạng, Hiếu Tùng nhìn theo tầm mắt của Tử Hà.
Thái Văn mặt chiếc váy giản dị rất đẹp, bước vào, nhanh chóng ổn định vào bàn. Hiếu Tùng muốn qua chào hỏi nhưng mà hai người này đều là cọp cái, rất đáng sợ, Hiếu Tùng thầm ai oán Thái Văn tại sao lại đi vào.
Tử Hà nhanh chóng kéo ghế ra thì bị Hiếu Tùng ngăn lại “Tử Hà, cậu muốn làm gì”. Giọng nói của Hiếu Tùng hệt như Dương Phàm làm cho Tử Hà giật mình, bĩu môi, ủy khuất “cô ta chẳng xứng đáng bước vào nơi này, vả lại cô ta nên biến mất khởi nơi này vĩnh viễn rồi”, nói vậy nếu cô ta quay về thì Phàm, liệu có nối lại tình xưa không.
Hiếu Tùng cười mỉa mai “Tớ nhớ không lầm nhà hàng này là gia sản của Âu thị, chứ chẳng phải là Túc thị?”
Lúc này người bước vào càng làm cho họ hoảng hốt, đó chính là Dương Phàm phía sau có thêm Gia Bảo.
Thái Văn yên lặng nhìn bóng dáng Dương Phàm ngồi vào ghế, dù tim có chút rung động như vội vàng dập tắt sự rung động đáng quyền rủ này. Đi thẳng vào vấn đề “Dương tiên sinh, xin hỏi có gì chỉ giáo”

“cô về đây làm gì”. Giọng nói chẳng có chút tình người của Dương Phàm vang lên khiến Thái Văn nhíu mày “tôi về vì mẹ tôi, được chứ Dương tiên sinh”.
Dương Phàm cũng biết mình ngu ngốc khi hỏi ra câu nói đó, nhưng Dương Phàm vẫn luôn nhớ nhung hình bóng Thái Văn, chẳng dứt ra được “thế thì tại sao lại tiếp cận với Âu thiếu gia, lại có ý đồ bất lương gì?”
Nàng cười lạnh, hai tay đan thành mười món giấu dưới bàn “Dương tiên sinh, đó là vấn đề cá nhân của riêng tôi, tôi nghĩ chẳng cần thiết phải nói cho ‘Dương tiên sinh’ nghe”. Hai người cứ đấu khẩu, Dương Phàm lại cười kinh bỉ “vấn đề cá nhân của cô tôi chẳng có quyền hỏi, nhưng cô nên xem lại đức hạnh cùng phẩm chất của mình thì đúng hơn”,
Thái Văn cười khổ, khom tới, cười nhẹ “phẩm chất cùng đức hạnh của tôi, tôi biết là được rồi cần gì phải làm phiền ‘Dương tiên sinh’ bình luận .Hai người dùng đôi mắt ai oán mà liếc nhìn nhau. Gia Bảo ngồi kế bên thấy lạnh người với hai người này.
Masumi nhanh chóng chen chân vào “Phàm, thật là trùng hợp nha”, Masumi càng nhìn Thái Văn thì càng không ưa, dùng ánh mắt đưa tình sao sợ thiên hạ chưa loạn sao? ( =)) ), hừ, thật là biết cách quyến rũ đàn ông, nhờ khuôn mặt ngây thơ trong sáng như thiên thần mà làm cho Dương Phàm cùng Hiếu Tùng say sẫm, đáng kinh tởm. ( =)) )
Dương Phàm vội kéo Masumi vào ghế ngồi, lúc này không khí càng lạnh hơn, Hiếu Tùng hết cách nhanh chóng đến giải vây cho Thái Văn.
Trong nhà hàng lúc này, một chiếc bàn hình chữ nhật, Dương Phàm, Thái Văn, Hiếu Tùng, Gia Bảo, Masumi, Tử Hà cũng nhập cuộc, dù đang ăn như không khí rất ngột ngạt khó thở
Gia Bảo vội ho khan, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này “Văn, ngày mốt là ngày cưới của anh cùng Trúc Hồng, Trúc Hồng muốn em làm phù dâu của em ấy”.
“phù dâu, ha, chỉ có chị Trúc Hồng mới nghĩ ra, phù rể có đẹp trai chứ anh?”lúc này Thái Văn mặc kệ kế bên có bao nhiêu người, mà cười phá lên.
Gia Bảo nghe Thái Văn nói, cười sảng khoái “Văn, quả nhiên em rất thông minh”, hôm qua Trúc Hồng đã bàn bạc kỹ lưỡng với anh, còn kêu anh cẩn thận vì Văn rất gian xảo, quả thật là thế.
Hiếu Tùng cười thầm “xem ra Trúc Hồng muốn em mau chóng xuất giá đó Văn”. Nàng bĩu môi “em còn chưa lo lắng, thế mà chị Trúc Hồng còn lo lắng hơn em”.
Gia Bảo cười ôn nhu “này, Văn, em yên tâm đi, phù rể bảo đảm rất đẹp trai đấy”. Tử Hà hừ lạnh, thêm vài phần kinh bỉ nói “đúng đó Gia Bảo anh nên kiếm chàng trai giàu có nào mà giới thiệu cho cô ta đi”
Mí mắt Hiếu Tùng khẽ giật giật, Masami dùng giọng nói nhã nhặn thanh tao nhưng vẫn chứa chút khinh thường trong đó “yên tâm, nếu Gia Bảo không có người nào thích hợp thì với quan hệ của Saitô Masami này rất sẵn lòng giới thiệu cho Hà tiểu thơ”
Thái Văn thở dài, hít một ngụm khí lạnh tuôn ra tiếng Nhật lưu loát và hoàn mỹ , bắn nhanh nhứ gió “xin lỗi Saitô tiểu thơ, người ‘bạn tình’ kế bên tiểu thơ còn chưa giữ được thì chẳng có tư cách nói chuyện về đàn ông với tôi”
Hiếu Tùng hiểu được thì cười hả hê dù cho lời nói có chút dung tục nhưng mà chữi đúng lắm, Gia Bảo thì ho khan.
Mí mắt Dương Phàm giật giật nhưng vẫn có một vài tia tán thưởng Thái Văn, Tử Hà thì chẳng hiểu gì, mặt của Masami chín ngượng quát “Hà tiểu thơ tôi tôn trọng cô mà cô lại làm cái thái độ đó, thật chẳng gia giáo”

Thái Văn cười lạnh, giọng nói tự tin “Saitô tiểu thơ, Túc tiểu thơ, ai bắt đầu cuộc chiến này trước thì chính kẻ đó là kẻ chẳng hề có gia giáo tôi cùng Dương tiên sinh chẳng qua là bạn cũ hội ngộ, nếu tiểu thơ nghĩ tới đánh ghen thì xin thứ lỗi tôi còn có nhiều việc phải làm, chẳng dở hơi mà đàm phán chuyện này , tôi bận”
Thái Văn lịch sự đẩy ghế ra, đứng thẳng người bước ra đi, Hiếu Tùng nhìn sắc mặt Masami đen xì như ‘Bao thanh thiên’ thì ôm bụng cười “xem ra Saitô tiểu thơ cùng Túc tiểu thơ phải biết tự trọng, ha ha ha ha” ôi thì ra Văn thật sự có chút thay đổi.
Masami tức giận, õng ẹo nhìn sang Dương Phàm, bắt gặp sắc mặt Dương Phàm cũng rất tệ, Masami vội khoác tay Dương Phàm, lúc này Dương Phàm đang tức giận nào để ý.
Tử Hà thì cắn môi dưới, ai oán nhìn Masumi, vì gia tộc saitô ở Nhật Bản cũng ngang ngửa với Dương thị, nếu Tử Hà làm bừa Túc thị thì chắc chắn sẽ bị uy hiếp, dù có tức giận tới đâu thì vẫn khoang tay đứng nhìn.
Chết tiệt từ khi nào miệng lưỡi của em lại lưu loát tới vậy hả, còn dám nói chẳng quan hệ, cũng phải có Âu Nhạc Phong che chở thì trời không sợ đất không sợ chứ gì, được làm Hà Thái Văn, tôi tính tha cho cô nhưng xem ra cô càng làm tôi hứng thú đến phát điên đây.
=====
Hôm nay nàng mặc áo sơ mi nữ , khoác thêm áo khoác màu đen, chiếc váy vạt chéo làm cho chân nàng càng dài, mặc thêm vớ màu đen kéo sát lên đùi che đi phần da thịt trắng nõn, mái tóc thì cột cao được sang bên trái, tay bên phải còn xách theo cái túi xách màu đen , nhìn gu ăn mặc của nàng không tệ, bất quá toàn ‘màu đen’,y chang tâm trạng của nàng lúc này
Nhanh chóng bước vào biệt thự của Âu thị. Gia Bảo thấy Thái Văn thì qua chào hỏi, Gia Bảo dò xét người nàng nói “Văn, em cứ thích ăn mặc như thế này sau”.
Đồng Đồng thì hỏi “Văn, cậu không phải thích mặc thế sao, tại sao anh Gia Bảo hỏi lạ thế”. Chí Chung cũng sờ cằm nói “Văn, ăn mặc cũng không tệ, có điều chưa nhìn qua Văn mặc váy”, lần duy nhất thấy Văn mặc váy là lúc lễ hội.
Thái Văn vội biện minh “em biết em đẹp, nên em cũng chẳng muốn dẫn sói vào nhà”. Nghe đến đây thì bốn người cùng cười khanh khách, Đồng Đồng nhận được tin tức nhanh chóng báo “này Văn, tớ nghe nói bữa tiệc này có rất nhiều đại gia hoặc các doanh nhân giàu điếu đổ đó”
Thái Văn gật đầu, Đồng Đồng lại nói “tớ nghe nói Túc thị chẳng được tham dự trong cuộc hội họp này”, nói đến đây thì ai cũng mát dạ, có Tử Hà thì chẳng khác gì chiến trường.
Lúc này bỗng nhiên nổi lên điệu nhạc tango, nhiều người bắt đầu nhảy, Âu Nhạc Phong nhanh chóng mời Thái Văn nhảy một điệu.
Đến đây thì ai cũng ngạc nhiên nhìn Âu Nhạc Phong cùng Thái Văn nhảy rất ăn ý với nhau, lại còn rất đẹp nữa. Nhảy xong thì Âu Nhạc Phong lấy khăn cho Thái Văn lau, hành động ôn nhu khiến ai cũng nghi ngờ cả, nhưng khi Thái Văn đi qua bên kia thì bị một tiểu cô nương hất ly nước cam vào áo, khỏi hỏi cũng biết bị đánh ghen tại hiện trường.
Âu Nhạc Phong đi qua giải vây, cùng nhau bước vào phòng, sau khi được ‘tút tát’ kỹ lưỡng Âu Nhạc Phong mới hài lòng để Thái Văn ra, quả thật ai cũng chú ý đến hành động của hai người, đặc biệt là chiếc váy đồ trang sức đang đeo trên người của Thái Văn chẳng hề rẻ tiền cứ như được thiết kế dành riêng cho Thái Văn vậy, xem ra Âu Nhạc Phong thật phong lưu, nhanh chóng kiếm được bạn tình mới mà lại là một mỹ nhân xinh đẹp.
Dương Phàm cùng Masami đã chứng kiến hết, Hiếu Tùng thì sắc mặt có vui có buồn, nhưng vẫn không hiểu tại sao phải tin tưởng Thái Văn. Masami thì nở ra nụ cười mãn nguyện, xem ra Hà Thái Văn thật biết dụ dỗ đàn ông, không sao Âu Nhạc Phong không tệ rất hào phóng với Thái Văn, đó cũng là lý do mà Thái Văn kiêu căng và ỷ lại Âu Nhạc Phong sao?, sao cũng được, Thái Văn có miếng mồi ngon của mình cũng chẳng thèm tranh Dương Phàm với cô, Dương Phàm xem ra chỉ thuộc về cô.
Bên này Thái Văn khẽ hỏi Âu Nhạc Phong “đồ thiên hạ đệ nhất tồi tệ, cuối cùng em đã đắc tội gì với anh mà anh lại chơi em thê thảm hả, anh có biết sức quyến rũ của anh là vô hạn không”. Âu Nhạc Phong nhíu mày nhìn xung quanh thì thấy rất nhiều ánh mắt tò mò cùng ghen tỵ đều bắn lên người Thái Văn, lúc này Âu Nhạc Phong nhún nhún vai, kéo Thái Văn đang đứng trừng mắt đứng ngẩn ngơ lên lễ đài.

Âu Nhạc Phong búng tay một tiếng, thì đèn xung quanh đều tắt hết, chỉ còn mỗi một ánh đèn màu vàng chiếu sáng cả sân khấu. Âu Nhạc Phong cười ôn nhu liếc nhìn các nữ nhân “Hà tiểu thơ đây là vị khách quan trọng nhất của Âu thị, vì thế nếu ai chống đối với Hà tiểu thơ tức là chống đối với Âu thị, tức là Âu Nhạc Phong tôi đây”.
Đến đây thì các nữ nhân đều sụ mày cau có, xem ra Âu Nhạc Phong chẳng còn cần họ nữa, đa số các nữ nhân góp mặt trong buổi tiệc này đều là bạn tình cũ của Âu Nhạc Phong, xem ra Hà Thái Văn thật sự là người nắm giữ trái tim của công tử đào hoa Âu Nhạc Phong.
Một câu nói của Âu Nhạc Phong đều nói rõ lên tất cả dù chẳng có xưng thẳng ‘đây là bạn gái tôi mong mọi người đừng đụng vào’ .Nhưng tất cả mọi người đều đã hiểu rõ.
Thái Văn cứng đơ trên lễ đài, mí mắt giật giật, thật muốn bóp chết tên Âu Nhạc Phong xấu xa và vô lại này mà. Thái Văn ráng mở ra nụ cười gượng gạo, khẽ nói “Âu thiếu gia thật quá vinh hạnh cho tôi”
Âu Nhạc Phong nhún nhún vai, cười gian xảo, cố tình nói trong mirco “kêu tôi là anh Phong được rồi, Âu thiếu gia thật xa lạ nha, chúng ta đã quá ‘thân’ rồi còn gì?”
Thái Văn thật muốn kiếm cái hố chui xuống cho rồi, rùng cả mình vì ánh mắt dâm tà của Âu Nhạc Phong, thở dài xoay lưng xuống lễ đài, lúc này chẳng ai dám làm khó dễ Thái Văn. Masami khoác tay Dương Phàm cùng đi đến, Masami cười ngọt ngào, Dương Phàm cướp lời của Masami, cười kinh bỉ“chúc mừng cô, Hà tiểu thơ xem ra ánh mắt của Hà tiểu thơ không tệ”
Trái tim Thái Văn như thắt lại, gáng cười gượng “cám ơn, Dương tiên sinh đã quá quan tâm”.Thái Văn lại một lần nữa đi lướt qua Dương Phàm cùng Masami. Chương 22-3
Vội vàng đi ra khỏi biệt thự , đi khỏi chỗ thị phi này. Đến nơi mà nàng muốn đến, đến nơi này, gió sông thổi ào ạch, nàng tháo tóc ra, đứng lên can can , đưa hai tay ra, chỉ như vậy nàng mới cảm thấy thoải mái, hầu như đó là thói quen của nàng.
Bỗng nhiên thấy một người đang ôm lấy eo nàng, thân thể thật quen thuộc, nàng bị ôm chở xuống “đang làm cái quái gì thế”
Giọng nói oán trách từ miệng Dương Phàm mở ra khiến Thái Văn ngạc nhiên nhìn Dương Phàm, hất tay anh ra khỏi eo mình, vội mang lại giày cao rót “cám ơn, Dương tiên sinh”
“đứng lại”. Thấy Thái Văn cứ thích ngó lơ Dương Phàm, Dương Phàm càng tức giận, nhưng Thái Văn giống như đứa trẻ chẳng chịu nghe lời mà đi thẳng chẳng thèm nghe lời Dương Phàm, Dương Phàm vội đè lấy Thái Văn xuống đất.
“Dương tiên sinh, xin hỏi đây là ý gì”. Thái Văn vẫn lạnh lùng nhìn Dương Phàm, Dương Phàm thở dài, nớ lỏng một chút “nếu cần tiền, tôi có thể cho cô”.
Thái Văn cười lạnh “Dương tiên sinh, tôi chẳng hiểu ông nói gì?”. Dương Phàm là ai, từng tiếp xúc với Thái Văn, hiểu rõ Thái Văn là thế nào, nụ cười cố gắng cười ra trên lễ đài Dương Phàm đã nhìn ra, chỉ vì ghen tỵ với Âu Nhạc Phong nên Dương Phàm mới trêu trọc Thái Văn.
“ý gì ư, tôi bảo nếu cô cần tiền, hoặc bị uy hiếp tôi có thể giúp cô”. Dương Phàm vẫn lạnh lùng nói nhưng vẫn chứa một sự ấm áp nào khiến Thái Văn khẽ rung động, không được Hà Thái Văn mày chẳng còn là Hà Thái Văn như xưa, nên nhớ mày là Etsuko, mày tên Etsuko, chẳng thuộc về nơi này nữa.
Thái Văn hừ lạnh “cám ơn, hảo ý của Dương tiên sinh, tôi chẳng có bị làm sao cả, thả tôi ra được chứ”
Dương Phàm bực mình quát “Hà Thái Văn, sao cô vẫn cứ thích ăn bám đàn ông, sao cô cứ thích lấy thân thể để đổi lấy sự vinh hoa phu quí hả”
Thái Văn cười điên loạn “phải tôi chính là loại người này, tôi đang xài tiền của đàn ông mà đàn ông giàu có hơn anh, chính vì anh nghèo khổ tôi đã bỏ anh xa xứ, anh đã hài lòng với câu trả lời của tôi chưa” Dương Phàm anh nói chính xác quả thật tôi đang xài tiền đàn ông, mà là hai người đàn ông, vừa lòng chưa, vừa với câu trả lời của anh chưa.
Dương Phàm điên não tát cho cô một bạt tay, cô trừng mắt để Dương Phàm giáng một bàn tay đau đớn vào má, nước mắt từ trong khóe mắt sắp rơi ra, nhưng lại gáng gượng ngăn cản không cho mình rớt nước mắt.

Dương Phàm lần đầu tiên tát phụ nữ, mà còn là người phụ nữ đã phản bội Dương Phàm, và cũng là người phụ nữ Dương Phàm yêu nhất, dáng vẻ bây giờ khiến cho Dương Phàm nhất thời kích động mà hôn lấy Thái Văn, Tái Văn tính nói thì bị lưỡi của Dương Phàm xâm nhập, nhanh chóng tách miệng của Thái Văn ra dùng lưỡi Dương Phàm quấn lấy lưỡi của Thái Văn.h
Tâm trạng của cả hai lúc này đều trống rỗng hỗn loạn, cả hai cùng dây dưa với nhau trong nụ hôn quá ngọt ngào. Masami đi theo Dương Phàm đã chứng kiến hết cảnh đó, nhanh chóng chạy lại ngăn cản nếu không hai người cứ ôm nhau hôn nhau thân thiết và làm chuyện đó ở tại đây sao?
“Phàm, Hà tiểu thơ, hai người đang làm gì vậy”. Masami dùng giọng nói nghẹn ngào xúc động đi tới, giả bộ rất yếu đuối tội nghiệp, rõ ràng đã có Âu Nhạc Phong mà còn dụ dỗ Phàm cuối cùng Hà Thái Văn cô muốn làm gì hả?
Hai người giật mình, thở dốc, Thái Văn đẩy Dương Phàm ra, đứng lên “xin lỗi”. Thái Văn vội vã đi ra khỏi cuộc chơi tình ái này, quá mức đau khổ, quá mức bi ai, lại rất thống khổ.
Tại sao, tại sao lại phải nhớ nhung, tại sao lại phải quay về nơi này, có phải mày đã sai không Thái Văn, mày đã sai, nơi này đã không thuộc về mày.
Dương Phàm nghe thấy tiếng khóc của Thái Văn muốn níu kéo Thái Văn, nhưng lại bị Masami ôm trầm lấy “Phàm, Hà tiểu thơ đã có Âu thiếu gia, Phàm hãy cho em thêm một cơ hội được không Phàm”
Dương Phàm vốn dĩ đã tha thứ cho Thái Văn về những chuyện cô đã phản bội mình như thế nào, dù Thái Văn đã bỏ Dương Phàm ra đi, và đã đi theo nhiều người đàn ông khác, nhưng tại sao, tại sao ông trời lại đối xử với Dương Phàm tôi như thế hả, cuối cùng tính hành hạ Dương Phàm tôi như thế nào đây, thật sự mày đang muốn thứ gì ở người đã phản bội mày chứ Dương Phàm.
Hiếu Tùng chứng kiến hết nhanh chóng tấp xe bên lề đường, đón Thái Văn trong tình trạng thất thần ra đi.
Trong xe , Hiếu Tùng vội đưa hộp khăn giấy cho Thái Văn, giọng nhỏ nhẹ “em không sao chứ ,Văn?”, xem ra Dương Phàm còn có tính người, nhưng họ có thể làm lại từ đầu không, đó mới là vấn đề.
Thái Văn nhận lấy, lau đi những giọt nước mắt đau khổ “Vâng, em không sao, cám ơn anh Hiếu Tùng”
Hiếu Tùng vội hỏi “Văn, em cùng Âu thiếu gia có quan hệ gì”, Hiếu Tùng cũng nhìn ra nụ cười miễn cưỡng của Thái Văn trên lễ đài, khi thấy Dương Phàm cùng Masami qua chào hỏi xong thì Thái Văn dời đi Hiếu Tùng vội vã chạy theo.
Thái Văn khịt mũi “Tùng, em cùng Âu Nhạc Phong quen nhau tại Paris”, Thái Văn chẳng muốn giấu giếm một tri kỷ như Hiếu Tùng vì Hiếu Tùng rất thương lấy Thái Văn điều đó đã làm cho Thái Văn thành tâm đối đãi với Hiếu Tùng như một anh trai.
“thế tại sao lần trước em lại chẳng nhận tên Âu Nhạc Phong?”. Lần trước trong khách sạn hai người tỏ ra vẻ xa lạ không nhận nhau nhưng trong buổi tiệc này thì thấy thái độ của Âu Nhạc Phong chẳng hề đùa chút nào, mà còn uy hiếp các tình cũ không cho đụng vào Thái Văn.
Nàng thở dài, cười khổ “vì lần trước rất nhiều người ở đó, em chẳng muốn người ta bảo em thấy sang bắt quàng làm họ, vả lại em chẳng muốn bị đánh ghen vô cớ nữa”, Âu Nhạc Phong thích tình một đem nếu nàng dại dột dựa dẫm vào thì chẳng phải càng bị các nữ nhân kia ăn hiếp đến không thở nổi sao.
Hiếu Tùng khẽ cười ra tiếng “Văn, em thật là khổ mà, cứ bị mang tai tiếng, chỉ vì em có độ hấp dẫn người khác giới quá cao”
Nàng cười thầm “Tùng, anh đang khen em hay là chê bai em đây”. Hiếu Tùng cười hả hê “anh khen em đó, chẳng lẽ em chưa nghe rõ, cần anh lập lại”.
Hai người lại cười với nhau trong xe tràn ngập tiếng cười hạnh phúc. Chỉ cần ở bên Hiếu Tùng thì mọi tâm sự mọi đau khổ của Thái Văn đều được giải tỏa hết, cả hai thân thiết với nhau tựa như an hem ruột thịt.
Âu Nhạc Phong nhận được cuộc gọi khẩn khi quay ra thì chẳng còn thấy bóng dáng Thái Văn nữa, thật bực mình mà.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi