TÌM LẠI HẠNH PHÚC



"ừ, cứ bịch miệng viện trưởng”. Dương Phàm vừa tỉnh dậy dặn dò đủ điều với thư ký của mình.
Vì nghe được tiếng nói thoang thoảng đâu đây nàng thức dậy, ôm chầm lấy bụng, thật là đau mà, nàng khẽ rớt nước mắt
“Tại sao chẳng ngủ thêm”. Từ đằng sau truyền đến giọng ôn nhu của Dương Phàm khiến lông tơ nàng dựng lên, dùng mắt kiên quyết nhìn lấy Dương Phàm “Dương tiên sinh, xin ngài hãy thả tôi”
Dương Phàm nhíu mày, khẽ nói “Văn, đừng như vậy được không”, hôm qua anh đã suy nghĩ rất lâu, nếu chỉ nói thì anh chẳng tin, nhưng bố mẹ anh đã chụp ảnh hẳn hoi, trong tấm hình có sự giao dịch mua bán giữa Văn cùng Lâm Khả Việt, lại có ảnh Lâm Khả Việt khoác tay của Văn vào khách sạn, anh làm sao mà chẳng tin chứ, trừ khi đó thật sự là một nhầm lẫn.
“đủ rồi, tôi chỉ là hạng ‘gái bao’……”. Nàng lại bị Dương Phàm cưỡng hôn, Dương Phàm lau đi giọt nước mắt của nàng, dùng hết sức ôm lấy thân thể trần trụi của nàng “Văn, đừng nói nữa được không…đừng nói nữa”
Nàng òa khóc lên, vùi mặt vào trong chăn. Dương Phàm càng đau khổ hơn nàng lúc này “xin lỗi, là anh đã sai”.

Giọng nói của Dương Phàm khiến nàng đau lòng, tại sao lại sử dụng giọng nói như vậy với nàng, chẳng phải Dương Phàm luôn hận nàng sao.
Nghe thấy tiếng bước chân của Dương Phàm càng xa, cửa phòng đóng lại, thì nàng nhìn ra cửa thấy cửa đóng lại, thì nàng cắn chặt môi dưới, nhặt lấy đồ còn xót, nhanh chóng mở cửa sổ, nhìn quanh đây có một đường ống dẫn nước nhà này cũng khá giản dị chỉ là lầu một nhầm nhồ gì, lấy một chiếc áo từ từ theo đó mà đi xuống.
Rất may nàng đã từng học lớp đào tạo cảnh vụ bên Nhật để rèn luyện sức khỏe và phòng chống trường hợp nàng gặp nguy hiểm.
Khi nàng chạy về cô nhi viện thì viện trưởng gặp nàng rất mừng, nàng trấn an viện trưởng nói nàng không sao, Dương Phàm là bạn của nàng, với Dương Phàm chỉ cần tình một đêm là thỏa mãn đôi bên coi như chẳng ai nợ ai nữa.
“vậy thì tốt, Dương tiên sinh rất tốt”. Viện trưởng nghe được từ ‘bạn’ thì yên tâm hẳn ra.
Sắc mặt nàng tái nhợt “vậy sao”.
Viện trưởng nhanh kể “ừ, ngài ấy đã dừng thi công nơi này và hứa sẽ tài trợ nơi này, mới đầu sơ còn tưởng là …..”
Nàng cười gượng nhanh chóng di chuyển vào phòng mà viện trưởng chuẩn bị riêng cho nàng, mau chóng tắm nước nóng quả nhiên hạ thể bớt đau đớn, nhớ lại đêm qua nàng chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, tim đập thình thịch, chẳng còn chút oán hận nữa, thật ra nếu nói nàng ghét Dương Phàm thì chắc chắn hôm qua sẽ ngăn cản tới cùng, nên nàng chỉ biết thở dài.
Nàng tắm xong leo lên gường, dù chẳng mềm mại nhưng nàng cũng chìm vào giấc ngủ lần nữa vì quá miệt mỏi.
Đến trưa thì nàng tỉnh dậy, đã thấy Dương Phàm ở phòng nàng, đang cầm lấy bức ảnh mẹ nàng, nàng chạy đến giật lại “buông ra”
Dương Phàm vừa nhìn thấy nàng kích động thì lại đau lòng, Dương Phàm bước đến thì nàng lùi lại, đến một góc tường nàng chẳng còn đường để lui, giống như con chuột nhỏ bị chú mèo đe dọa
“đừng khóc được không, anh xin lỗi”. Nhin thấy nàng nước mắt lưng tròng Dương Phàm chỉ biết xin lỗi. Nàng thì lắc đầu “xin anh, anh có được tất cả rồi, buông tôi tha tôi được không”
“không được”. Giọng nói của Dương Phàm chắc như đinh đóng cột, khiến nàng ngạc nhiên hỏi “tại sao”

Dương Phàm khẽ cầm lấy tay nàng đặt lên tim Dương Phàm “nếu vắng bóng em, cuộc đời của anh sẽ là địa ngục, vì thế anh sẽ không bao giờ buông ra”
Nàng chỉ cảm nhận được nhịp tim của Dương Phàm đập rất nhanh, lại nghe giọng ôn nhu cùng lời nói mật ngọt thì nàng khẽ rung động, không được nàng lắc đầu, Dương Phàm lại nói “Văn, anh biết em yêu mà, phải không”
Nàng chỉ biết khóc, hai tay bịch lấy tai nàng, ngồi xổm xuống “không, tôi không muốn nghe, chẳng có chuyện cổ tích nào cả, không muốn nghe”
Dương Phàm thở dài, quả là Dương Phàm tổn thương nàng quá nặng rồi, suốt đời này chẳng bù đắp được cho nàng, Dương Phàm ơi mày thật thất bại, tại sao vì tình yêu mà bị che mờ con mắt, chẳng tin tưởng nàng, để mất đi nàng vĩnh viễn, không, không được, Dương Phàm chẳng muốn trở lại 4 năm về trước, suốt ngày sống trong đau khổ hận thù, cái Dương Phàm muốn là xây dựng gia đình hạnh phúc với nàng.
Dương Phàm ôn nhu ôm lấy nàng, đặt nàng lên gường, khẽ an ủi “đừng khóc được không, hãy cho anh một cơ hội, chỉ một cơ hội nữa thôi”
Nàng giãy giụa như con cá, nhưng khi nghe Dương Phàm thành khẩn van xin thì nàng đã dừng lại “không, tôi không biết, tôi chẳng thể tin ai ngoài tiểu hoàng tử”
Dương Phàm tức giận máu tràn lên não, nhưng lúc này là lúc nào mà đi ghen tỵ chứ, tính sở hữu của Dương Phàm rất mạnh tuyệt đối không cho phép người nào tồn tại trong tim của nàng ngoài Dương Phàm, hít một ngụm khí lạnh “Văn, nghe anh nói được không, xin em”
“không”. Nàng lắc đầu kiên quyết không nghe, Dương Phàm dù bất đắc dĩ nhưng vẫn ráng ôm lấy nàng, ôm chặt lấy thân thể nàng, không chừa chút khe hở “ngoan ngoãn nghe anh nói, Văn, chúng ta là bị *** hại nên mới phải xa cách nhau 4 năm, em biết cuộc sống của anh trong những năm ấy là thế nào chứ, chỉ biết hận thù, thống khổ, cứ như địa ngục vậy, có lúc anh tự nhủ chẳng còn thiết tha cuộc sống này nữa”

Anh thở dài, tâm sự cho nàng nghe “Văn, nhưng anh vẫn bảo hộ cho người nhà em, anh có đi tìm em, nhưng chẳng thể tìm ra, anh rất giận em vì sao có chuyện gì em cũng không nói cho anh nghe, mà lại dùng tiền của người khác, em xem anh là người ngoài, em đã chẳng tin tưởng năng lực bảo vệ của anh”
Nghe đến đây, nàng bình tĩnh lại thôi giãy giụa , nhưng lại không nói gì, chỉ biết im lặng , Dương Phàm lại nói “chính vì anh yêu em quá nhiều mà bị che mờ mắt, dù anh có hận em thế nào thì anh vẫn tìm em, cho đến khi anh nhận được một bức hình chụp của em cùng một đàn ông tuổi trung niên lại đang cùng nhau bước chân ra khách sạn, thì lúc đó trái tim anh tan vỡ em biết chứ”
‘tuổi trung niên’, nàng khẽ hỏi “có phải ở bên Paris” Dương Phàm khẽ gật đầu “đó là ai”.
Nàng không trả lời bĩu môi nói “đó là ai có quan trọng sao”. Câu nói của nàng khiến Dương Phàm muốn nổi đóa lên, bóp cổ nàng nhưng đêm qua Dương Phàm đã biết nên tạm thời ngừng tranh chấp với nàng, ôm nàng vào lòng “anh muốn cùng làm lại tất cả với em, cùng xây dựng gia đình mà lúc trước chúng ta mơ ước”
Nàng không trả lời, đơn giản là nàng chẳng còn lòng tin tưởng vào tình yêu nữa, Dương Phàm lại nói “Văn, anh sẽ dùng thời gian để chứng minh, giờ anh đã đủ khả năng để bảo vệ em”
“bảo vệ tôi, để Tử Hà sỉ nhục tôi, Masami nhìn tôi bằng ánh mắt hận thấu xương, để cả thế giới gọi tôi là ‘gái bao’ ”. Nàng nghiến răng lợi nói, làm cho Dương Phàm bị nhục chí khí, tự an ủi bản thân mình “không sao, rồi em sẽ biết, tin tưởng anh được không”
Nàng xoay lưng lại với Dương Phàm, nhưng Dương Phàm vẫn bám theo nàng, ôm lấy nàng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi