TÌM LẠI YÊU THƯƠNG NGÀY XƯA


- Tối qua…..- Ngọc Loan ngỡ ngàng nói, không ngờ tối qua cô lại uống rượu say vì đau buồn khi quyết định rời xa anh thì anh đang đợi cô để nói với cô rằng anh yêu cô, là cô đã bỏ qua giây phút mình mong chờ rồi. Nhưng đêm qua…người đưa cô về nhà là Tùng Quân, lẽ nào Vũ Phong cũng nhìn thấy.
Vũ Phong không đáp, anh nhìn ra ngoài cửa, bên ngoài Hà Trang vẫn không ngừng đập cửa ồn ào, cô ta đòi Vũ Phong phải mở cửa ình. Sau đó là tiếng mấy cô y tá bước đến lớn tiếng quát:
- Nè chị kia, làm gì mà la lối om sòm vậy hả. Đây là bệnh viên, bệnh nhân cần nghĩ ngơi, xin chị hãy yên lặng, ở đây không chỉ có mỗi bệnh nhân phòng đó mà còn các bệnh nhân phòng khác nữa, nếu chị còn gây ồn ào, chúng tôi sẽ gọi bảo vệ mời chị ra ngoài ngay lập tức.
Vũ Phong đứng bật dậy, anh định đi ra ngoài, nhưng Ngọc Loan đã nắm tay anh giữ lại. Vũ Phong quay đầu lại nhìn cô, Ngọc Loan không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn anh, ánh mắt cô long lanh nhìn anh như muốn níu giữ. Vũ Phong khẽ cười, anh ngối xuống vỗ về cô:
- Anh chỉ muốn bảo cô ấy về nhà, đứng ở đây làm phiền các bệnh nhân khác mà thôi.
Nhưng Ngọc Loan vẫn nhất quyết giữ chặt tay anh, cô cúi mặt lắc đầu, thái độ của cô chẳng khác nào một đứa trẻ đang làm nũng. Cô không biết những lời Vũ Phong vừa nói là có thật hay không. Hơn nữa, cô lo lắng anh hiểu lầm việc Tùng Quân ôm lấy cô dìu vào trong nhà khiến Vũ Phong hiểu lầm. Anh vẫn đang bỏ dỡ lời nói của mình.
Đêm hôm qua, sau khi rời nhà Tú Quyên, anh đã đi đâu. Vì sao lại ở cùng Hà Trang? Lòng cô thắt lại khi nghĩ đêm qua hai người họ trải qua chuyện gì. Thật sự cô rất muốn buông tay, nhưng anh lại nói yêu cô, lời nói còn dang dở, cô muốn nghe tiếp cho đến khi kết thúc.
“ Anh yêu em” – Chỉ ba từ này thôi cũng đủ làm quyết tâm rời xa anh của cô bị trùng lại. Có lẽ đây là một sự mù quán ngu ngốc nhất đời cô. Nhưng tình yêu là có một sức mạnh vô hình khiến sự lí trí bị mài mòn trở nên mù quáng, giống như dẫu biết đó là hố sâu không lối thoát những người ta vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào.
Vũ Phong nhìn bộ dáng của cô cảm thấy đáng yêu vô cùng, có lẽ xuất phát từ tình yêu trong trái tim đang nảy nở, cho nên anh cảm thấy như có mật ngọt đang chảy vào tim, ngọt ngào và ấm áp. Vũ Phong không còn ý định rời đi nữa, anh chỉ muốn được ôm thật chặt cô vào lòng mình mà thôi.
Vũ Phong người xuống giường, anh vươn tay ôm lấy Ngọc loan, một vòng tay thật chặt như thể rời đi thì cô sẽ biến mất.
Bên ngoài, Hà Trang trừng mắt nhìn mấy cô y tác rồi nhìn cánh cửa đang đóng chặt im lìm kia thì tức đến nỗi muốn đập thật mạnh cánh cửa để xông vào bên trong để nhìn xem hai người bọn họ đang làm gì bên trong.
Nhưng cô y tá có gương mặt lạnh như tiền và đầy dữ dằn kia đang nhìn cô với ánh mắt hâm he kêu bảo vệ đuổi ra ngoài. Để bảo vệ đuổi ra thì thật là mất mặt, cho nên Hà Trang lầm bẩm **** một câu, trừng mắt với cô y tá kia xong mới rời đi.

- Người gì đâu mà thiếu văn hóa quá – Cô tá nhìn theo bóng dáng Hà Trang lắc đầu chép miệng mắng.
Cô y tá cũng quay trở lại phòng làm việc của mình, khu phòng bệnh trở nên yên tĩnh như cũ.
Thật ra, khu phòng bệnh nơi Ngọc Loan Đang nằm khá cao cấp, là dạng phòng tốt nhất, đắc tiền. Khu này thường rất ít người, hôm nay cả khu lại chỉ có một phòng bệnh của Ngọc Loan mà thôi. Cho nên căn bản là không sợ làm phiến đến những bệnh nhân khác được.
Hà trang không hề biết điều đó, cho nên cô ấy chấp nhận bỏ đi dễ dàng.
Bên ngoài đã không còn tiếng động, Vũ Phong mới từ từ buông Ngọc Loan ra, cô cắn môi cúi đầu. Vũ Phong đột nhiên nói:
- Đêm qua anh uống say. Không hiểu thức dậy vì sao lại ở nhà cô ấy.
Giọng Vũ Phong mang một sự hờn trách, trách Ngọc Loan đã vội vàng đẩy anh cho Hà Trang. Thật ra, anh nhìn thấy Tùng Quân dìu Ngọc Loan đi trong thân mật như thì rất buồn. Anh đã nổi ghen nên mới uống rượu say như thế, sau đó anh lại còn giận vì cô đẩy anh vào tay Hà Trang. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt nhắm ghiền, nét mặt xanh xao mệt mỏi của cô, bao nhiêu hờn ghen, bao nhiêu bực tức cũng tan theo mây gió chỉ còn lại những yêu thương vô bờ bến mà thôi.
Thật ra thì anh tin Ngọc Loan không phải là loại con gái chỉ trong phút chốc đã thay lòng đổi dạ. Cho nên cũng biết, giữa Ngọc Loan với Tùng Quân sẽ không xảy ra chuyện gì.
- Sao anh lại uống sau đến không biết gì – Ngọc Loan mơ hồ đoán ra ý anh nhưng cô vẫn muốn thăm dò anh, Vũ Phong xưa nay uống rượu rất biết chừng mực.
- Em đoán xem – Vũ Phong nghiêng đầu di dời ánh mắt lên gương mặt cô, đáp một câu đầy hàm ý.
- Hôm qua em uống say, Tùng Quân đi kiếm và đưa em về nhà giúp thôi – Cô ấp úng đáp – em không biết là anh đang đợi, nếu em biết thì….Sáng nay Hà trang bảo là anh tìm đến cô ấy, hai người, hai người hàn gắn và…..
- Không hề có chuyện đó. Anh không biết vì sao mình lại ở nhà Hà Trang, nhưng anh dám khẳng định với em, trong trái tim anh hiện nay chỉ có em mà thôi – Vũ Phong nhìn cô thẳng thắn đáp.

- Thật sao – Ngọc Loan vui mừng phát khóc hỏi lại.
Vũ Phong gật đầu. Ngọc Loan liềm ôm lấy anh bật khóc nức nở, những kiềm nén trong lòng bắt đầu tuông ra, cô khóc ướt đẫm áo của anh, Vũ Phong, cười nhìn cô nói:
- Pé Heo, đừng khóc, em khóc trong xấu xí lắm.
Ngọc Loan nghe Vũ Phong gọi mình bằng nickname thời con đi học, lâu lắm rồi cô mới nghe lại, cám thấy rất vui. Cô dùng tay lau nước mắt nhìn Vũ phong, anh cũng nhẹ nhàng lau nước mắt giúp cô.
- Vũ Phong, có phải em đã đợi được rồi hay không?
- Không phải là em đợi được, mà là cuối cùng anh đã nhận ra. Thì ra người anh yêu là em, chỉ là anh cứ bảo thủ , tự nói với bản thân mình là chỉ yêu cô gái đã giúp mình khi đó. Cho nên dù trái tim đã bị em làm rung động, vẫn một mực phủ nhận nó mà theo đuổi Hà Trang, là anh quá ngốc nên mới khiến em đau khổ.
- Vũ Phong thật ra…- Ngọc Loan ngập ngừng muốn nói ra sự thật, nhưng cô nghĩ đến lời hứa của mình nên ngừng lại.
- Sao?
- Em yêu anh –Ngọc Loan lắc đầu khẽ cười rồi lao vào lòng Vũ Phong ôm lấy anh.
Trời bên ngoài đã bắt đầu nhạt nắng, những tia nắng đang dần xếp lại để ngày mai bắt đầu những giây phút rực rỡ huy hoàng của mình.
Đến tối, ông Hoàng Lâm đi vào thì Ngọc loan đã hoàn toàn khỏe mạnh. Nhìn vẻ mặt hồn hào rạng ngời hạnh phúc của con gái, bàn tay cô và bàn tay Vũ Phong nắm chặt không rời, ông rất hài lòng, vui vẻ nói:

- Xem ra con đã khỏe lại rồi. Vũ Phong đúng là thuốc trị bệnh của con nhỉ.
- Ba….- Ngọc loan đỏ cả mặt xấu hổ khi bị ba trêu , cô khẽ kêu lên.
- Ba, làm ba phải lo lắng rồi. là lỗi con không chăm sóc tốt cho cô ấy – Vũ Phong quay đầu nhìn ba vợ, thành khẩn đáp.
- Không phải lỗi của anh ấy đâu ba, là lỗi của con – Ngọc Loan vội vàng giải thích thay cho Vũ Phong – Là tại con không biết tự chăm sóc mình mà thôi.
- Ba có trách Vũ Phong đâu mà con vội vàng bênh vực thế – Ông Hoàng Lâm phá ra cười nhìn con gái trêu, sau đó ông qua Vũ Phong hiền từ nói – Chuyện này sao có thể trách con được, đời người ai mà chẳng ốm đau bệnh tật cơ chứ. Chỉ cần con luôn đối xử tốt với Ngọc Loan là ba yên lòng rồi – Ông thân tình vỗ lên vai Vũ Phong.
Vũ Phong nhìn ông bằng ánh mắt kính cẩn:
- Ba yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, con sẽ chăm sóc Ngọc Loan thật tốt.
Nói xong, anh quay mặt nhìn Ngọc Loan, khẽ đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô siết chặt, ánh mắt nhìn cô đầy sự yêu thương. Giống như bất kể sau này có điều gì, anh nhất định sẽ ở bên cạnh cô không rời. Ngọc Loan cũng nhìn anh đáp lại bằng ánh mắt hạnh phúc.
Ngày Ngọc Loan được ra viện, Vũ Phong không trở cô về nhà mà chở cô đến thẳng nơi quen thuộc. Ngọc Loan nhìn nơi đó, rồi ngỡ ngàng quay sang Vũ Phong hỏi:
- Sao lại chở em đến đây.
- Vào trong xem thử đi thì sẽ biết – Vũ Phong cười cười rồi mở cửa xe bước xuống.
Ngọc Loan chau mày khỏ hiểu nhìn vẻ bí mật của Vũ Phong thì tò mò vô cùng. Cô cũng đành đẩy cửa bước xuống theo. Vũ Phong vòng qua xe, anh đi đến bên cô, vòng tay qua eo cô rồng ngẩng đầu nhìn nơi quen thuộc này, khẽ hỏi:
- Em còn nhớ nơi này chứ.
Ngọc Loan nhìn nơi này khẽ cười rồi gật đầu. Làm sao cô có thể quên nơi này được chứ, năm đó, cô cứ nghĩ Tùng Quân và Hà Trang đã là một cặp, cô mang tâm trạng thất tình nhắn tin cho Vũ Phong, không ngờ anh lại đưa cô lén lút đi chơi. Chính tại nơi này cô bị cảm xúc chi phối khi Vũ Phong ở sau lưng nắm lấy tay cô gõ từng nhịp từng nhịp trống. Có lẽ bắt đầu từ đó cô thích anh.

- Sao lại dẫn em đến đây – Hồi đó, Ngọc loan thỉnh thoảng đến đây xem mọi người tập nhạc, nhưng từ khi cô biết mình yêu anh nên lấy cớ muốn học để từ chối lui đến nơi này nữa. Hôm nay Vũ Phong lại dẫn cô đến đây.
Vũ Phong không đáp, anh ôm eo cô dìu cô đi vào trong, cánh cửa phòng tập nhạc ngày xưa mở ra khiến Ngọc Loan sửng sốt vô cùng. Tim cô đập mạnh, mắt mở to, tay che lấy miệng thể hiện sự kinh ngạc vồ cùng. Cô quay đầu nhìn Vũ Phong, ngước đôi mắt long lanh trong suốt của mình nhìn anh, muốn mở miệng nói nhưng lại không nói thành lời.
- Có thích không? – Vũ Phong mĩm cười đưa mắt nhìn cô, ánh mắt anh đầu tự hao xen lẫn hạnh phúc.
Ngọc Loan mím môi cố gắng dằn xuống hạnh phúc đang trực trào qua đôi mắt của mình. Cô quay đầu nhìn vào bên trong phòng, Vũ Phong dìu cô từng bước bước vào trong, cánh cửa tự động đóng sầm lại sau lưng họ.
Trước mặt Ngọc Loan là một cái cổng hoa, không để Vu Quy, cũng không để Tân Hôn mà để tấm bảng hình hai trái tim gắn liền vào nhau có ba chữ Lễ Thành Hôn. Trên tường, ở hai bên chữ song hỷ đỏ đẹp mắt kia chính là tên của cô với tên của Vũ Phong.
Đây chẳng khác nào một lễ đường nhỏ, có hoa, có thảm đỏ, được trang trí rất đẹp, không quá xa hoa, nhưng cũng đủ đầy khiến người ta hạnh phúc. Điều duy nhất là, ngoài Vũ Phong và cô ra, không còn ai ở đây nữa.
- Anh muốn tổ chức lại cho chúng ta một hôn lễ đúng nghĩ, muốn bù đắp cho em một hôn lễ thật sự. Nhưng chúng ta đã làm hôn lễ trước mặt tất cả mọi người rồi, cho nên anh tổ chức hôn lễ ở đây, anh hy vọng, dù hôn lễ chỉ có anh và em, nhưng em vẫn là cô dâu hạnh phúc nhất.
- Em không cần gì hết, chỉ thế này là hạnh phúc lắm rồi. Cám ơn anh Vũ Phong, cám ơn anh đã cho em phút giây hạnh phúc như bây giờ – Ngọc Loan rưng rưng nước mắt nghẹn ngào nói.
- Vậy em có bằng lòng làm vợ anh không? – Vũ Phong đột nhiên lôi từ trong túi quần ra một chiếc hộp gấm màu xanh , anh nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, trong đó là một chiếc nhẫn kim cương được mài giũa tình xảo sáng lấp lánh rất đẹp. Đẹp hơn cả chiếc nhẫn cưới mà cô đang đeo trên tay.
Chiếc nhẫn cưới cô đeo trên tay là chiếc nhẫn khá đắc tiền, bởi vì hai gia đình được xem là môn đăng hộ đối. Cho nên nhẫn cưới cũng được đặt làm rất đắct tiền, nhưng Ngọc loan lại thấy chiếc nhẫn Vũ Phong đang đưa trước mặt cô còn đẹp hơn rất nhiều.
Vũ Phong đưa mắt nhìn Ngọc Loan chờ đợi, đợi cái gật đầu của cô, anh sẽ đeo chiếc nhẫn này vào tay cô, hai người chính thức trở thành vợ chồng.
- Em không đồng ý – Ngọc Loan đột nhiên lên tiếng phản đối.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 12.2


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi