TÌM LẠI YÊU THƯƠNG NGÀY XƯA


Sáng sớm, khi Ngọc Loan mở mắt thức dậy, ánh sáng đã xuyên qua bức màn màu xanh nhạt, len lõi vào trong phòng, nắng đã lên cao quá đầu.
Ngọc Loan quay đầu nhìn sang bên cạnh mình, người bên cạnh vẫn đang ngủ say. Cô mĩm cười nhìn ngắm gương mặt đang nghiêng về phía mình. Bàn tay vẫn vòng ôm chặt lấy eo cô. Hơi thở nóng ấm của Vũ Phong đều đặn phả ra, khiến Ngọc Loan nhớ lại đêm hôm qua, cô bỗng đỏ mặt xấu hổ. Ngọc Loan khẽ đưa tay vuốt ve cặp chân mày rậm nhưng ngăn nắm đầy chất đàn ông của Vũ Phong, cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Ngọc Loan chui rúc vào lòng Vũ Phong, ước mơ mỗi khi thức dậy đều có thể nhìn thây gương mặt người con trai mình yêu thương nhất đã thành sự thật. Thân nhiệt Vũ Phong ấm áp như tia nắng bên ngoài soi rọi hạnh phúc hiện tại của Ngọc Loan. Ngọc Loan khẽ chồm lên hôn trộm lên môi Vũ Phong một cái thật nhẹ thể hiện hạnh phúc yêu thương nhỏ bé của mình mà không muốn Vũ Phong tỉnh giấc.
Thú nhận là dù đêm qua hai người đã…nhưng cô vẫn không đủ can đảm đối mặt với anh khi mà cơ thể trần truồng không có lấy mảnh vải che thân như thế.
Ngọc Loan đành lùi người, gỡ nhẹ tay Vũ Phong đi ra, rồi vén chăn lên, cô cố gắng ngồi dậy muốn tắm rửa sạch sẽ che giấu đi vết tích còn sót lại của trận kích tình đêm hôm qua.
Nhưng khi cô muốn bước xuống dưới thì một trận tê nhức kéo đến khiến cô kêu lên một tiếng, Ngọc Loan nhăn mặt cố nhịn đau, cô không muốn đánh thức vũ Phong dậy, cô vẫn thích giữ thói quen thức dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh. Cô thích cái cảm gi1c được nhìn thấy người mình yêu thương nhất ăn những ón ăn mình nấu bằng vẻ mặt hạnh phúc nhất.
Nhưng dù Ngọc Loan kêu rất khẽ, nhưng vòng tay bị mất đị hơi ấm cùng âm thanh nhỏ vang lên cũng đủ đánh thức Vũ Phong dậy. Anh mở mắt nhìn thấy Ngọc Loan đang cô gắng với tay lấy chiếc áo tắm bị vứt vương *** dưới đât lên. Vũ Phong không nói một lời, anh kéo Ngọc Loan ngã lại trên giường. Ngọc Loan bị bất ngờ, cảm giác đau nhức tê dại toàn thân khiến cô rên rĩ.
- Còn đau sao – Vũ Phong nheo mắt nhìn Ngọc Loan cười gian hỏi rồi sau đó cười gian nói tiếp – Có cần anh giúp em tiếp tục làm giảm đau hay không?
Ngọc Loan khẽ than thầm, nếu không phải vì anh, cô có đau đến thế này hay không? Để anh giúp, cô liệu còn sức để ngồi nữa hay không?
- Không cần – Cô vội vàng nói – Anh mau đi tắm đi. Cứ mặc em…- Cô vừa nói vừa cố kéo chăn che kín người lại.

Vũ Phong chẳng những không đi mà còn nhìn cô cười cười, Ngọc Loan vừa xấu hổ vừa tức giận, cô trợn mắt nhìn anh hỏi:
- Anh nhìn cái gì chứ? Nhìn cả đêm qua vẫn không đủ hay sao?
Vũ Phong phá ra cười, anh hất tấm chăn mà Ngọc Loan cố níu giữ che chắn thân người mình ra, Ngọc Loan sợ hãi kêu lên một tiếng. Nhưng Vũ Phong không để cho cô kịp vùng quẫy, anh bế thốc cô lên nhẹ nhàng đi vào buồng tắm, anh đặt cô vào bồn, nhẹ nhàng dùng nước rửa sạch cho cô, tỉ mỉ cẩn thận vô cùng. Ngọc Loan nhìn thái độ yêu thương của anh dành cho cô, cô khẽ cười hạnh phúc, nhưng Vũ Phong nhân lúc cô hưởng thụ sự chăm sóc của anh mà bắt lấy môi cô đặt lên đó một nụ hôn thật sâu.
Sau khi tắm rửa xong, Ngọc Loan định đi làm bữa sáng cho hai người, nhưng Vũ Phong ngăn lại, anh bảo cô cứ ngồi yên. Tự bản thân anh đi làm điểm tâm sáng dù hơi muộn cho hai người.
Bữa sáng chẳng có gì cao sang, chỉ là bánh mì sandwich với xúc xích và dăm bông, nhưng hai người ăn rất ngon miệng. Ngọc Loan luôn miệng nói cười hạnh phúc, đáy mắt cô luôn hiển hiện niềm vui khôn tả.
Vũ Phong không muốn Ngọc Loan phải vất vả nấu bữa cơm trưa, cho nên anh gọi điện cho ba mẹ mình thông báo cả hai muốn về nhà ăn trưa, mẹ anh nghe được thì vui mừng khôn xiết, luôn miệng giục:
- Ừ, hai đứa mau về nhà ăn cơm. Lâu rồi hai đứa không về đây, ba con ra viện rồi cứ nói mãi.
- Con biết rồi mẹ, lát nữa tụi con về.
Cúp điện thoại, Vũ Phong khẽ ôm Ngọc Loan đứng lên đi ra xe, Ngọc Loan mắc cỡ bèn đập tay anh mắng:
- Em có phải là con nít đâu mà anh phải bế.
- Em có chắc mình đi được không đó – Vũ Phong nhìn cô ngờ vực.
- Anh đừng có xem thường xem – Ngọc Loan lườm anh đáp, sau đó nũng nịu trách móc – Anh cứ bế em thế này thì khi đến nhà ba mẹ sẽ phải làm sao chứ.
Vũ Phong khẽ cười, rồi bước đến ôm eo cô nói:
- Để anh dìu em đi, dù sao trách nhiện cũng thuộc về anh mà . Anh cam tâm tình nguyện chịu trách nhiệm cả đời.
Ngọc Loan biết Vũ Phong ám chỉ điều gì, cô tức giận cáu nhẹ vào tay anh, Vũ Phong chỉ khẽ nhăn mặt chịu đựng mà thôi.
Hai người vui vẻ bước ra khỏi nhà, đang chuẩn bị vào xe thì đã thấy Hà Trang đứng trước cửa nhà, Ngọc Loan và Vũ Phong đều khựng lại, Hà Trang vừa thấy họ thì khẽ gọi:

- Vũ Phong.
Ngọc Loan đờ cả người, cô nắm lấy tay Vũ Phong, anh quay sang nhìn cô khẽ nói:
- Em vào xe trước đi, chờ anh một lát.
Ánh mắt Vũ Phong toát lên vẻ quyết tâm khiến Ngọc Loan thấy yên tâm vô cùng. Cô ngoan ngoãn bước vào trong xe. Vũ Phương bước đến mở cổng nói vài câu với Hà Trang, Ngọc Loan thấy cả hai người dằn co níu kéo, vẻ mặt Vũ Phong có chút tức giận. Anh khẽ đẩy tay Hà Trang ra khỏi tay mình rồi quay đầu bước về xe, anh nhanh chóng lên xe, mĩm cười vỗ lên tay cô trấn anh, sau đó lái xe chạy đi.
Hà Trang không cam lòng, cô ta đứng trước cổng chặn đường xe, nhưng Vũ Phong vẫn không hạ thấp tốc độ, Ngọc loan nhìn thấy chiếc xe vẫn lao đi không hề dừng thì hoảng hốt vô cùng. Hà Tarng cũng không ngờ Vũ Phong lại tuyệt tình như thế, cô vội vàng tránh đi khỏi đầu xe.
Vũ Phong khẽ nhếch môi cười, Ngọc Loan thấy vậy thì biết Vũ Phong là cố tình chạy như thế.
- Thì ra anh biết cô ấy sẽ tránh, còn làm em lo muốn chết đi được – Ngọc Loan phụng phịu nhìn Vũ Phong khẽ trách.
- Làm người ai mà chẳng sợ chết chứ. Chỉ có cô bé ngốc như em là cam tâm tình nguyện lao vào chỗ chết mà thôi – Vũ Phong cười nói, sau đó anh nắm chặt tay cô nói – Cũng nhờ vậy mà anh mới biết, tình yêu thật sự sẽ như thế nào.
Ngọc Loan khẽ xiết tay Vũ Phong cười, cô nghiêng người ngã đầu vào vai anh, cảm nhận hạnh phúc bình dị đang đến gần.
Ngọc Loan bỗng nhận được điện thoại của Tùng Quân, cô bèn nghe điện thoại, hóa ra Tùng Quân thông báo cho cô ngày đi đến thăm trại trẻ mồ côi.
- Được , em nhất định sẽ đến – Ngọc Loan hứa chắc qua điện thoại với Tùng Quân – cám ơn anh – Nói xong cô tắt máy, quay sang nhìn vẻ mặt Vũ Phong đã tối sầm lại.

- Sao vậy?
- Anh tưởng em giận lẫy anh mà đồng ý đi chứ – Vũ Phong im lặng một lúc rồi nói.
- Anh đang ghen đó à – NGọc Loan nghiêng đầu cười chế giễu nhìn Vũ Phong – Yên tâm đi, em không có thói quen ngoại tình đâu. Anh hãy tin em.
- Anh tin em, nhưng anh không tin cậu ấy.
- Em chỉ muốn giúp các em nhỏ một chút thôi mà, đừng nhỏ mọn như thế – Ngọc Loan hôn Vũ Phong một cái để thỏa mãn lòng hờn ghen của anh – Trong lòng em không ai bằng anh đâu.
Vũ Phong được hôn cũng không muốn làm kẻ nhỏ mọn nữa. Anh lái xe nhanh về nhà ba mẹ.
Sau khi ăn cơm xong, ba Vũ phong trò chuyện với hai người một chút, ông than vãn già rồi, chẳng biết làm gì nên cảm thấy buồn chán vô cùng. Ngọc Loan bèn kể với ông chuyện cô tham gia giúp đỡ trại trẻ và rủ ba chồng mình cùng tham gia. Ba Vũ Phong vui vẻ đồng ý.
Sau đó, ông cùng cô đi thăm trại trẻ, hoạt động rất vui vẻ, sau khi xong việc cả hai lên đường trở về nhà, nhưng chẳng may trên đường bị tai nạn.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 13


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi