TÌM NÚI


Quý Duy Tri muộn màng phát hiện ra rằng cả khuôn mặt của cậu cứ như bị nướng cháy vậy, màu hồng phấn lan thẳng đến tận cổ.
Cậu của lúc đó thật sự cái gì cũng dám viết.
Sau khi Quý Duy Tri viết xong mấy dòng chữ súc tích phía sau nhật ký tuổi mười bảy, cuối cùng tâm trạng của cậu cũng bình tĩnh hơn nhiều.

Cậu giấu kỹ cuốn sổ, nhét nó vào trong tủ sách.
Lần trước lúc đến đây, cậu hỏi Thịnh Tuy có từng lật mở cuốn nhật ký chưa, cậu cũng không ngạc nhiên khi nhận được câu trả lời phủ định, nhưng cậu từng để lộ biểu cảm tiếc nuối.

Nhỡ sau này Thịnh Tuy biết cậu từng ấp ủ tâm tư như thế, anh sẽ phản ứng thế nào? Quý Duy Tri không dám nghĩ.

Nhưng có lẽ cả đời này cậu sẽ chẳng có được đáp án cho câu hỏi ấy.

Lời mà năm mười bảy tuổi không thể nói ra, đến năm hai mươi tuổi vật còn người mất lại càng không thể để ai kia biết.
Quý Duy Tri lề mề trong phòng hết nửa ngày.

Bất ngờ trở về chốn xưa, cậu cứ suy nghĩ vẩn vơ về tay của Thịnh Tuy, về nụ cười của Thịnh Tuy, về cái ôm vào lòng của Thịnh Tuy.

Chút màu trên mặt vừa mới vơi đi giờ lại nhuốm sắc, đợi cậu hoàn toàn bình ổn nhịp tim, trời cũng đã tối.
Người ngoài phòng đợi cả nửa ngày cũng không thấy Quý Duy Tri bước ra khỏi cửa.

Anh dò hỏi: "Thanh An ơi, cần anh giúp không?"
"Không cần!" Quý Duy Tri thuần thục trải xong chăn rồi mở cửa một cách ỉu xìu.
Thịnh Tuy đã đứng yên ngoài cửa, thấy dáng vẻ chột dạ của cậu, anh nghi ngờ: "Sao lâu thế em? Hành lý nhiều quá à?"
Chỉ hai cái túi mà thôi, đâu đến mức phải sắp xếp đến tận lúc này.

Quý Duy Tri hắng giọng, cố gắng che giấu vẻ bất an bằng giọng điệu đứng đắn: "Em vừa mới ở trong đó suy nghĩ một chút."
Còn rất nghiêm túc nữa chứ.
Thịnh Tuy hỏi: "Suy nghĩ gì thế em?"
Quý Duy Tri ăn không nói có: "Em đang nghĩ là, mặc dù em đến, khụ, đến bảo vệ anh —"
Cách cậu đưa ra ý kiến tinh nghịch đáng yêu đến lạ.

Thấy Thịnh Tuy không phủ nhận, lòng can đảm của cậu tăng lên không ít: "Nhưng dẫu sao em ở chỗ anh, ăn của anh, em vẫn thanh toán chi phí ăn ở như thường.

Vậy nên hiện tại hai chúng ấy mà, miễn cưỡng xem như quan hệ chủ nhà và khách thuê.

Nếu đã có tiền bạc tới lui, vậy thì chúng ta không thể sơ suất, phải lập ba chương ước pháp."
Thịnh Tuy không biết cậu lại muốn quậy gì nữa, anh kiên nhẫn hỏi: "Được, em nói đi."
"Thứ nhất, không thể tiếp xúc vượt qua khoảng cách xã giao bình thường." Quý Duy Tri duỗi ngón tay đầu tiên.
Dựa vào cảnh tượng chỉ bị Thịnh Tuy sờ mặt mà cậu đã xúc động mạnh lúc nãy, Quý Duy Tri không dám tưởng tượng, nếu cách nhau gần thêm một chút, mặt của cậu phải đỏ thành cái gì đây? Thế chẳng phải cậu mất mặt chết à?
Thịnh Tuy dần chau mày.
Quý Duy Tri lại duỗi thêm một ngón tay: "Thứ hai, không thể vào không gian riêng của người kia khi chưa được cho phép."
Vết nhăn ở ấn đường của người đàn ông càng rõ ràng hơn.
Quý Duy Tri không nghĩ nhiều, cậu nói cho hết: "Thứ ba, không thể ăn mặc lộ liễu ở khu vực chung."
Thịnh Tuy chừng như bị cậu chọc giận đến độ bật cười.

Ý gì đây? Bé con đang vạch rõ giới hạn với anh ư? Chẳng phải hai ngày nay quan hệ rõ ràng đã dịu bớt rồi sao?
Chẳng nhẽ...!Quý Duy Tri đã phát hiện ra anh thích cậu? Không thể nào, anh luôn biết kiểm soát chừng mực.

Vậy chẳng nhẽ sau khi chia xa quá lâu, họ đã nảy sinh ngăn cách?

"Ừ, sau này anh sẽ chú ý." Mặc dù Thịnh Tuy không vui nhưng anh vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên mặt, chỉ nói đôi câu vài lời thể hiện ý phản đối: "Nhưng anh có thể hỏi vì sao không?"
Quý Duy Tri ngẫm nghĩ, không thể nói thẳng là em thích thầm anh ba năm nên mới không dám đến gần anh, thế chẳng phải dọa chết anh à?
Song lúc cậu mở miệng lại là: "Tại sao gì mà tại sao?"
Thịnh Tuy diễn đạt một cách rất dịu: "Do hành động của anh khiến em không thoải mái à? Nếu em muốn anh duy trì khoảng cách với em, vậy —"
"Không phải không phải!" Quý Duy Tri nhận ra anh đã hiểu lầm, cậu vội vàng giải thích: "Đây là nhà của anh, đương nhiên anh muốn thế nào thì là thế đó.

Điều thứ ba là giúp anh ràng buộc em."
Thấy ai kia vẫn còn nghi ngờ, Quý Duy Tri chỉ đành nói cụ thể hơn một chút: "Em ở trong đội xuề xoà quen rồi ấy mà, giờ phải để ý một xíu, vậy nên em lập cho mình ba chương ước pháp: Em không thể tùy tiện vào phòng của anh, em không thể tuỳ tiện chạm vào anh, em không thể tùy ý quá mức ở khu vực chung.

Anh hiểu chưa?"
Thêm chủ ngữ vào thì anh hiểu nhiều hơn rồi.
Thịnh Tuy thở phào một hơi.

Hoá ra bé con không có ý kiến gì với anh, chỉ đơn thuần là lớn rồi nên hơi xa cách thôi.
"Vậy à..." Trong mắt Thịnh Tuy toàn là Quý Duy Tri, giọng nói ấy tựa như tuyết tan bên sông Bạc Thành.
"Dạ dạ." Quý Duy Tri gật đầu như giã tỏi.
"Vậy điều thứ ba..."
"Quyết định thế nhé?" Quý Duy Tri đang tính toán rằng sẽ quyết định trong một câu cuối.
Người đàn ông lắc đầu phủ nhận: "Bỏ hết đi."
"?"
"Em với anh giống nhau, em cũng có thể muốn thế nào thì là thế đó."
Quý Duy Tri cuống quýt xua tay: "Không không không, vẫn phải chú ý một chút chứ!" Nếu không cái mất đi có thể là mặt cậu đó.
Thịnh Tuy nào hay biết nội tâm phức tạp của cậu.


Anh kéo cậu lên lầu, đẩy cửa phòng ra: "Phòng của anh không khoá, em cứ vào tùy thích; Người anh đây, em cũng có thể tuỳ ý sai bảo; Còn quần áo —"
Thịnh Tuy ngập ngừng, nửa trêu nửa đùa nói: "Nếu em chịu lộ, anh cũng không cản em."
Rõ ràng mấy câu này rất bình thường, nhưng anh lại nói đến nỗi làm nhịp tim của Quý Duy Tri tăng nhanh.
Cậu trai chẳng có xíu nghị lực nào mà cúi đầu, nhìn bộ quần áo chỉn chu gọn gàng sạch sẽ của mình rồi nhỏ giọng ấp úng: "...!Anh nằm mơ đi."
Mặc dù Thịnh Tuy khăng khăng không "ràng buộc" Quý Duy Tri, nhưng cậu trai vẫn tự giác giảm thiểu xuất hiện ở không gian chung, ăn cơm xong là phóng về phòng ngay.
Sau ngày mai là hai ngày cuối tuần, cậu có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian ngắn, vùi mình trong chiếc chăn màu xanh quân đội, vò tóc cho rối bời.
"AAA—"
Tiếng la hét của Quý Duy Tri kẹt trong cổ họng, cả tâm trí của cậu đều đang nghĩ rằng: Có phải ban ngày cậu làm bừa quá không? Mặt đã đỏ đến thế cơ mà, Thịnh Tuy sẽ không nhận ra chứ! Xong rồi xong rồi chắc chắn đã anh nhận ra!
Nhưng sau khi nhận ra sao Thịnh Tuy không phản ứng gì? Còn mặc cho cậu sai bảo nữa chứ? Vậy có phải cậu có thể mặc sức tùy thích không?
Không được, ngừng lại, hành vi lưu manh không được chấp nhận.
Quý Duy Tri liên tục che đầu, cố gắng đi vào giấc ngủ.
Đông xuân chuyển giao, tuyết rơi mãi chẳng thấy ngừng.

Chưa đến giờ Tý, cùng với tiếng mưa rả rích, một chuỗi tiếng sấm sét lại truyền đến từ phía xa xa.
Vốn dĩ Bạc Thành không thường xuất hiện sấm mùa đông, gần đây cũng không biết vì sao hay có, tựa như sau khi Thịnh Tuy trở về tất cả đều rất bất thường.
Quý Duy Tri bực bội lật người, nghe tiếng đùng đoàng ở bên ngoài, toàn bộ tâm trí của cậu đều đã rối bời, những chuyện đáng sợ ùa về như đèn kéo quân.
Quý Duy Tri cầm gối bịt tai song chẳng có tác dụng.

Chẳng biết có phải trong lòng đã có duyên cớ để trông chờ hay không mà nỗi sợ đã lâu không xuất hiện giờ lại ùa về với khí thế mãnh liệt, đến nỗi Quý Duy Tri nảy ra một suy nghĩ: Thịnh Tuy ở trên lầu, nếu không thì...
Đùng đoàng, một tiếng động lớn lại vang lên.
Tình cảnh bi thảm máu chảy thành sông trên chiến trường vụt qua trước mắt Quý Duy Tri.
Nếu không thì, đi tìm anh ấy đi? Dù sao Thịnh Tuy cũng không bài xích việc cậu lẻn vào, nhỉ?
Biết đâu cậu còn có thể mượn cơ hội lần này để nhận sai, hàn gắn mối quan hệ giữa hai người.

Bằng không họ cùng ở dưới một mái nhà, bế tắc mãi chỉ càng thêm ngượng ngùng.
Nếu đối phương đã thể hiện thành ý muốn làm hoà, cậu cũng nên bước ra một bước nhỉ?
Vì sự hài hoà khi chung sống, đôi khi hành vi lưu manh vẫn có thể được chấp nhận.

Ba giây sau, Quý Duy Tri vội vàng ôm chăn, ấn mở hết đèn hành lang, giẫm lên sàn nhà, hốt hoảng gõ cửa.
Người đàn ông đáp lại rất nhanh, chắc là bị tiếng bước chân gấp gáp của cậu dọa sợ nên anh đã xuống giường từ lâu.
"Sao vậy em?" Thịnh Tuy vừa nói vừa che tai cậu theo thói quen.
Quý Duy Tri ngoan ngoãn mặc cho anh che tai, giống như lúc nhỏ vậy, nói với vẻ vừa ngơ ngác vừa cẩn thận: "Em sợ tối."
Về nước lâu vậy rồi, lần đầu tiên Thịnh Tuy thấy Quý Duy Tri tỏ ra yếu đuối.
"Chẳng phải lần trước em nói không sợ à?" Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng, tựa như ánh trăng hay gió đêm trong tối mùa xuân, như một người chuyên trị chứng mất ngủ.
"Bây giờ em lại sợ rồi." Quý Duy Tri rất biết giả vờ nũng nịu, giống như bé đáng thương mà ôm lấy ai kia.
Thịnh Tuy nào chịu nổi.

Giờ đã hơn nửa đêm, còn bị người như quả bóng lửa ôm lấy, cả cơ thể anh cũng bắt đầu khô nóng.
Anh muốn đưa Quý Duy Tri về phòng, đợi dỗ cậu ngủ xong anh sẽ về phòng ngủ.

Dẫu sao họ đã trưởng thành, ngủ chung với nhau như lúc nhỏ sẽ không thích hợp lắm.
Nhưng bé con không biết mình quyến rũ bao nhiêu, cậu vòng tay ôm eo người đàn ông không buông, chỉ lo không ghẹo ra ngọn lửa tà: "Em có thể đến chỗ anh ngủ không? Giống như lúc nhỏ vậy."
Bụng dưới của Thịnh Tuy căng cứng.
"Được..." Đồng ý là thói quen.

Sau khi Thịnh Tuy buột miệng nói ra, suy xét đến định lực của mình, anh không nhịn được mà lo rằng mình sẽ làm ra những việc cầm thú.

Anh hạ giọng nhún nhường: "...không?"
Nhận được câu trả lời không chắc chắn, Quý Duy Tri hơi mất mát, ngoan ngoãn nói: "Nếu không được, vậy em xuống lầu nhé."
"Đợi đã." Thịnh Tuy nhéo sống mũi rồi lại xoa thái dương: "Được."
Mắt của Quý Duy Tri sáng lên.
Đùng đoàng.
Đợi tiếng sấm ấy qua đi, Quý Duy Tri nhoẻn miệng cười, liên tục cọ tới cọ lui trong ngực Thịnh Tuy: "Thật không anh?"
Thịnh Tuy cắn răng, lấy mười vạn phần tự chủ để dằn xuống sự thay đổi khác thường từ cơn khô nóng trong cơ thể, anh nói: "Ừ, được.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi