TÌM TÌNH YÊU TRONG BÌNH YÊN

Ngồi trong phòng làm việc của mình, Đức Minh mệt mỏi rời tay ra khỏi máy tính, đặt kính xuống bàn, tựa lưng vào thành ghế, ngửa mặt nhìn trần nhà. Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi thì đã chuyển qua một ngày mới, thế là đã 32 ngày trôi qua, kể từ khi Đức Minh quyết định rời xa Thiên Trang, để cô lại với hạnh phúc của mình. Ngày trước, anh rất thích giây phút này, thời khắc chuyển giao giữa ngày cũ và ngày mới, vì anh thích những điều mới mẻ, nó cho anh cảm giác của sự tiến lên và ngày mới đến thì sẽ có nhiều cơ hội trong công việc, cơ hội làm mới mình, thêm thời gian để thực hiện những dự định. Nhưng bây giờ đây anh cảm thấy thời gian đã qua "quá khứ" mới là thời khắc cho anh nhận biết những giá trị. Nếu có điều gì anh nói mà chưa thể làm được, chỉ là không thể giữ đúng lời hứa nắm tay cô dẫn cô đi hết năm châu, bốn bể. Sẵn sàng bỏ lại tất cả lên Cung trăng bầu bạn với cô. Và chính ngày tháng bên cô khẳng định lại cho anh hiểu được giá trị của nỗi nhớ là những kí ức không thể nào quên, là tài sản mà anh sẽ mang theo mãi mãi. Bất giác Đức Minh mỉm cười, vì thời gian qua đã cho anh nhiều kí ức đẹp về Thiên Trang, về tình yêu của anh và cô. Ai đó bảo rằng, “quá khứ có thể giết chết một con người, chỉ có thời gian sắp đến mới có thể cứu rỗi tâm hồn con người mà thôi. Vì đôi khi cứ nhìn mãi về quá khứ, nhìn mãi đến chẳng thể nào đi tiếp nữa”. Nhưng quá khứ về tình yêu của anh thật tuyệt vời. Quá khứ tình yêu ấy là thứ anh muốn mãi mãi giữ gìn, cất sâu trong trái tim vì anh hiểu rằng chẳng thể tiếp nhận thêm tình yêu nào nữa cả. Những bước chân phía trước dài hay ngắn phần lớn tùy thuộc vào những cảm nhận tuyệt vời của tình yêu trong quá khứ.

Một mùa xuân nữa lại đến, anh giật mình nhận ra rằng những gì thuộc về cô đã trở thành giá trị cuộc sống anh đang mang. Vì lúc này anh đã cảm nhận rất rõ rằng: kỉ niệm có thể cũ, kí ức có thể rêu phong ở một góc khuất nào đó trong tâm hồn, nhưng nó tuyệt đối tròn trịa bởi bất kì khi nào trái tim anh đập, bất kì lúc nào anh nghĩ về tình yêu, về người đã từng là vợ của anh thì những kỉ niệm ấy lại ùa về. Ngày gặp cô quá đặc biệt, những con đường dắt tay cô đi quá khó khăn và trắc trở nên những thành quả, những cảm xúc sâu sắc nhất được nén lại và trở thành những kí ức nuôi sống bản thân anh, là hành trang anh mang theo đến cuối cuộc đời này…

Suốt những năm qua anh đã làm ra nhiều thứ, anh có được nhiều thứ, nhưng anh cũng mất nhiều thứ. Có khi, anh ngồi ở vườn hoa trong nhà và tự hình dung, tự đặt ra tình huống rằng nếu như anh mất tất cả thì điều gì anh tiếc nuối nhất. Có những mất mát mà con người ta ngại người đời đánh giá, những điều ấy anh không muốn nhắc đến. Anh chỉ băn khoăn tự hỏi rằng tại sao có những thứ nếu mất đi con người ta tiếc nuối đến như vậy, anh đang nói đến chính tình yêu anh dành cho cô. Tình yêu ấy tựa như những con sóng ngoài biển khơi kia cứ mãi cố gắng tìm về cồn cát, lặng lẽ xô vào bờ, lặng lẽ như thể không biết khi nào dừng lại dù nước của đại dương có ít đi hay nhiều hơn. Những con sóng tình yêu vĩ đại, kiên trì và dai dẳng… nó trở thành những con sóng bất diệt mà nếu như không còn sóng tình yêu thì biển tình yêu cũng không tồn tại nữa.

Đêm này anh cũng muốn gói gọn tình yêu của anh dành cho cô vào khối óc này và ôm theo nó chìm vào giấc ngủ. Dù nó có làm anh đau đớn thức trắng đêm đi chăng nữa thì sự hiện hữu của cô trong vô thức là niềm khát khao giúp anh mạnh mẽ sống tiếp từng ngày. Dù thời gian có thể làm mờ đi những dấu vân tay cô để lại trong nhà, đám bụi thời gian có thể che khuất đi những tiếng cười, ánh mắt của cô thì thời gian cằn cỗi lại làm lộ rõ tình yêu bất diệt của anh. Chắc là ở Việt Nam cô sẽ sống một cuộc đời khác, cuộc đời đầy yêu thương và hạnh phúc; còn anh sẽ giữ mãi trạng thái thăng hoa của trái tim dành cho cô.

"Cốc cốc..." khi anh vẫn còn chìm trong miền ký ức, trong miên man và suy nghĩ thì tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt suy nghĩ của anh. Đức Minh nhíu chân mày, nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ đêm rồi? Ai còn tìm anh vào giờ này.

Anh lạnh giọng trả lời:

- Vào đi.

Sau đó có tiếng mở cửa, tiếng bước chân khẽ khàng đi vào, nhưng đợi một lúc lâu sau cũng không nghe tiếng nói, anh cau mày:

- Có gì nói đi.

Đáp lại anh vẫn là tiếng im lặng.

Đức Minh có vẻ khó chịu, anh mở mắt ra, đưa mắt về trước xem là ai đang chơi trò mèo vờn chuột với anh.  Nhưng anh lại như không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy cô gái đang đứng trước mặt. Anh giơ tay lên dụi mắt vài lần nữa rồi bật đứng dậy, khóe mắt đỏ hoe. Anh lắp bắp nói một cách đầy ngọng nghịu:

- Thật.... thật.. hay mơ? Có phải em không Trang?

Thiên Trang mỉm cười.

- Chứ không thì anh nghĩ là cô nào? Hay anh có người con gái mới rồi nên quên em.

Anh chậm chạp bước ra, đứng đối diện với cô, ôm lấy cô. Anh hạnh phúc nói:

- Sao, sao em qua đây? Giờ này, sao em biết anh ở đây?

- Em qua đây để tìm anh, lúc qua đây em có gọi điện thoại cho Linh, cô ấy nói anh ở đây. Nên em tới tìm anh.

- Em tìm anh có việc gì sao?

- Có, có rất nhiều việc em muốn nói với anh. - Cô tằng hắng một cái rồi mới nói tiếp - Em qua đây là muốn hỏi anh vì sao bỏ thuốc ngủ vào ly rượu của em? Để bữa đó em không nói được gì cả? Anh không cho em nói gì rồi lại bỏ đi. Còn nữa đống giấy tờ anh để lại em không biết gì, giấy li hôn không hiệu lực vì em xé luôn rồi, nhẫn là anh mua sao lại trả lại cho em? Phải là em trả lại cho anh chứ.

- Em.... em.... - Anh vẫn chẳng biết phải nói gì thêm nữa.

- Em gì chứ? Để em nói hết cho anh nghe những gì em muốn nói, những gì em định nói. Anh bắt buộc phải nghe không được phép cắt ngang - Thiên Trang chủ động choàng tay qua cổ anh, ôm lấy anh. Nhìn sâu vào mắt anh, cô nói: - Lúc đầu em đến với anh như một cuộc trốn chạy của chính em với mối tình đơn phương, em mệt mỏi, em đến bên anh như cách trút bỏ mệt mỏi ấy. Nhưng em không rõ từ lúc nào anh đã hiện hữu chân thật trong trái tim em, anh thống trị suy nghĩ và nỗi nhớ của em. Thế Khôi có nói em vấn đề quay lại, chị em cũng thế. Nhưng khi em càng suy nghĩ thì em lại càng cảm thấy không muốn mất anh. Đó không phải là thói quen mà câu trả lời chỉ có một là: Anh làm chủ trái tim em rồi, em yêu anh.

Đức Minh nghe Thiên Trang nói mà hoàn toàn bất ngờ, tim đập mạnh, anh cứ như đang ở trong giấc mơ vậy.

- Em... em nói là... em yêu anh? - giọng anh run run.

Thiên Trang áp môi mình lên môi anh, cho anh cảm nhận được sự chân thật của cô, sau đó cô lên tiếng:

- Vâng, đó là sự thật. Đức Minh, em yêu anh. Và đây... - Cô lấy một tờ giấy trong túi ra đưa cho anh - Em đã nhờ anh Đức Dũng giúp em hoàn thành thủ tục kết hôn của chúng ta, giờ đây visa đi Mỹ của em là lấy chồng, em đã là vợ hợp pháp của anh ở đất Mỹ rồi. Đó là thành ý của em. Anh có tin em chưa.

- Anh tin, anh tin, hoàn toàn tin tưởng em. Từ trước tới giờ, anh chưa bao giờ không tin tưởng em cả - Đức Minh hạnh phúc nói, nước mắt đã rơi.

- Thế mà anh không cho em nói một câu, bỏ rơi em ở Việt Nam, một mình quay về Mỹ. Anh định quay lại đây gái gú với mấy em chân dài khác chứ gì. Bây giờ anh đã có vợ rồi đó nhé. - Thiên Trang vờ giận dỗi.

- Không có, một tháng qua anh chỉ cấm đầu vào làm việc mà thôi, không hề làm gì có lỗi với em cả. Anh xin thề đó. - Đức Minh ôm lấy cô nói.

- Thôi được rồi, em tha cho anh đó. Chúng ta về nhà đi, đã nửa đêm rồi anh vẫn còn ở công ty vầy thì em tin tưởng anh.

Lúc này, Đức Minh mới nhớ lại đây là phòng làm việc của anh ở công ty chứ không phải ở nhà. Anh vội cầm lấy áo khoác ngoài, nắm tay cô rời khỏi phòng làm việc. Vừa đi anh vừa hỏi.

- Em bay qua Mỹ có ăn gì chưa?

- Ban nãy em mới ăn rồi.

- Em bay qua đây có mệt lắm không?

- Anh còn biết hỏi câu đó à? - Thiên Trang bước vào thang máy cùng với anh, thấy anh bấm nút tầng G, cô suy nghĩ một tí lên tiếng. - Em thì cũng không mệt lắm, anh Dũng có bố trí một điều dưỡng đi theo em, trên máy bay cô ấy chăm sóc em rất tốt. Hiện tại em đã bảo cô ấy về nhà chúng ta nghỉ rồi.

- Điều dưỡng? Em bị sao vậy? - Đức Minh lo lắng hỏi.

- Em không bị sao cả, chỉ là anh Đức Dũng lo lắng cho cháu của anh ấy thôi.

"Tinh" đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Đức Minh đứng chết lặng tại chỗ, không dám bước ra, còn Thiên Trang thích thú, dùng tay xoa xoa bụng mình, cẩn thận bước ra khỏi thang máy. Sau đó, cô xoay người lại, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh, cô phì cười, cố ý lớn giọng nói:

- Anh còn đứng đó làm gì? Hay định tiễn mẹ con em ở đây quay lại phòng làm việc? Em nói cho anh biết, em chủ động tìm anh một lần rồi, không có lần thứ hai đâu. Anh mà không bước ra em và con sẽ quay về Việt Nam ngay.

Đức Minh lập tức bước ra, anh đi nhanh như một cái máy. Vẻ mặt vô cùng căng thẳng đi đến bên cạnh cô, nhưng vẫn không thể nói được gì.

- Nhìn vẻ mặt của anh bây giờ rất buồn cười. Bộ ai làm cha cũng như thế sao? Haizzz xem ra con lớn lên rất khó thấy được bộ dạng cao cao tại thượng của anh rồi.

- Em..... em....

- Em gì chứ. Hôm nay anh cà lăm bao nhiêu lần rồi? Em có thai rồi, con của chúng ta.

Anh vội ôm lấy cô, hôn khắp gương mặt cô, nước mắt đàn ông một lần nữa rơi vì hạnh phúc. Anh cố gắng nói trong sự sung sướng:

- Em... em... có thai rồi, anh sắp làm ba rồi. Thiên Trang ơi, em cho anh thật nhiều bất ngờ đó. Anh thật không ngờ hôm nay anh lại hạnh phúc đến thế.

- Vậy mà anh lại bỏ mẹ con em ở Việt Nam. Sau này em sẽ kể lại cho con anh nghe, cho nó hận anh chết luôn.

- Anh xin lỗi, anh thật sự không biết, nếu biết thì anh sẽ không bao giờ để em ở lại Việt Nam một mình như vậy đâu, có đuổi đánh anh thì anh cũng sẽ không đi. - Đức Minh nắm tay cô dắt đến xe, cẩn thận che chắn để cô không đụng đầu - Chúng ta về nhà thôi.

- Dạ được ạ.  - Thiên Trang mỉm cười ngọt ngào cho hạnh phúc viễn mãn ở hiện tại và tương lai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi