TIN ĐỒN

... Cậu chỉ muốn nói với Tịch Dữ Phong rằng em không giận, cũng không trách anh.

***

Giang Nhược mơ một giấc mơ.

Cậu mơ thấy cuộn tranh ký ức cất sâu trong tâm trí trải dài trước mắt như vén bức màn mở đầu để câu chuyện bên trong lũ lượt kéo đến.

Thoạt đầu là hình ảnh mờ nhạt, đôi giày múa màu trắng nằm trong tủ bày hàng, cánh tay bụ bẫm của bé con lặng lẽ chạm vào nó cách một tấm kính.

Tiếp đến là phòng tập vắng vẻ, học mở vai, ép chân, ngả sau, đôi khi sẽ ngã phịch, đi kèm là tiếng xuýt xoa và nụ cười ngây ngô tới muộn.

Kế đó là trên đường, trường học, tiếng trách móc dậy vang khắp chốn, biết bao điệu cười chế giễu hay những ánh mắt chẳng thể giải thích. Người phụ nữ giống mẹ khóc lóc khuyên nhủ cậu bỏ ba lê, dù học múa dân tộc thì ít nhất cũng không cần mặc đồ bó, ít nhất không "ẻo lả" tới vậy.

Sau này người phụ nữ tái hôn, bố dượng râu ria xồm xoàm luôn nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ, cậu sợ, cậu xin sự giúp đỡ từ người phụ nữ nhưng chỉ nhận được những câu "nhịn đi, mình còn phải nhờ gã nuôi".

Về sau nữa, hết thảy hệt như tua nhanh, cuộc chạy trốn trong tiềm thức khiến cậu dù đang nằm mơ cũng không muốn nhớ lại.

Chỉ toàn điều vụn vặt, cậu nhìn thấy những thứ dơ bẩn, giẻ lau, máu, m4 túy, còn có bàn tay vươn về phía cậu nhưng không hề giúp cậu mà muốn kéo cậu vào vực sâu.

Giang Nhược choàng mở mắt, bên ngoài trời vẫn tối om. Cậu không ngồi dậy ngay mà nhìn đăm đăm trần nhà, chậm rãi hít thở đều đặn.

Đã cẩn thận như vậy mà vẫn bị phát hiện.

Một bàn tay lành lạnh phủ lên trán, Giang Nhược rùng mình theo phản xạ có điều kiện, may sao tay tách ra rất nhanh, người bên giường cũng rời đi.

Giang Nhược cũng tự thử nhiệt độ, chắc hẳn không sốt.

Chốc lát sau, người ấy đi rồi lại về, đặt cốc nước trên đầu giường kêu đánh "cạch".

Thấy rằng không tránh nổi, Giang Nhược thầm thở dài, vừa chống tay ngồi thẳng người vừa nói: "Em không sao, chỉ là lâu lắm không múa bài đấy nên thể lực không theo kịp."

Tịch Dữ Phong vẫn không cất lời, chẳng biết có vào tai hay không.

Giang Nhược thật sự mệt rã rời, chẳng hơi đâu quan tâm đại gia nghĩ thế nào. Cậu xuống giường, bước đến cạnh sô pha nhặt kịch bản rơi trên sàn, định về nhà trọ.

Cậu chợt nhớ ra ban nãy Tịch Dữ Phong bế mình vào phòng ngủ chính, khi ấy tình trạng của cậu không tốt lắm, nói không chừng đã chùi hết nước mắt nước mũi lên gối anh.

Giang Nhược không thể không dừng chân. Cậu xoay người, toan mở miệng thì trông thấy Tịch Dữ Phong nhấc chiếc máy tính xách tay để trên bàn lên.

Giang Nhược xém nữa lại nhào sang.

Tuy nhiên lần này Tịch Dữ Phong không định bật máy mà cầm nó ra hiệu: "Đó là video bộ phận tuyên truyền làm, chuẩn bị tháng sau tiến hành tạo tiếng vang."

Giang Nhược ngẩn người, tới khi nhận ra vừa rồi Tịch Dữ Phong chỉ đang xét duyệt tư liệu dùng trong tuyên truyền thì lập tức cảm thấy bối rối muốn độn thổ cho xong.

Dù như vậy, Giang Nhược vẫn nhớ chuyện quan trọng: "Không dùng video đó được không?" Cậu không hỏi video lấy từ đâu, chỉ hỏi: "Nếu được, có thể đừng dùng nó không?"

Tạm thời cậu không thể kể rõ nguyên nhân, hơn nữa dù cậu bằng lòng nói thì Tịch Dữ Phong cũng chẳng hứng nghe. Thế nên Giang Nhược đưa ra yêu cầu bằng giọng điệu trưng cầu ý kiến, cũng không trông chờ anh chấp nhận ngay.

Ai dè vừa dứt câu không lâu, Tịch Dữ Phong đã đồng ý.

Anh cũng không giải thích lý do, chỉ nói thẳng: "Vậy không dùng nữa."

Ngày hè oi ả, không chỉ con người mà thực vật cũng chẳng chịu đựng nổi.

Ngày nghỉ đầu tiên, Giang Nhược dậy sớm chuyển mấy chậu hoa ngoài ban công vào nhà.

Tịch Dữ Phong đánh răng rửa mặt, đi ra thì thấy Giang Nhược đang bận tới bận lui, rất khó để liên hệ người trước mặt với người tối hôm qua múa một bài đã ngã không cựa quậy nổi.

Bữa sáng vẫn là sandwich, Giang Nhược tự chê đồ ăn mình làm, cắn vài miếng rồi thôi, bưng cốc sữa từ từ nhấm nháp.

Gần uống xong thì nghe thấy Tịch Dữ Phong hỏi "hôm nay bận không", Giang Nhược khựng lại, không dám chắc lắm: "Hỏi em à?"

Tịch Dữ Phong: "Ừ."

"Không bận ạ, em nghỉ ba ngày." Giang Nhược nói rồi nhìn ban công: "Ngoài trời nóng thế kia, chỉ ở trong nhà ngủ thôi."

Tịch Dữ Phong gật đầu, không nói gì tiếp.

"Nhà" mà Giang Nhược nói là nhà trọ.

Hai ngày nghỉ rưỡi còn lại cậu định về đó ở, vừa chăm sóc cây cối bên đấy vừa nghiên cứu kịch bản cẩn thận và mày mò vai diễn. Quay xong phim cổ trang sẽ lập tức vào đoàn phim điện ảnh, mặc dù nhân vật ít cảnh, nhưng dù sao cũng là lần đầu cậu lên màn ảnh rộng, không thể qua loa hời hợt.

Thực ra cậu ở đây cũng không cách nào tịnh tâm được, hơn nữa Tịch Dữ Phong bận bù đầu bù cổ, quá nửa là không có thời gian ngó ngàng đến cậu, Giang Nhược xách ba lô định bụng đi lặng lẽ.

Cậu đang thay giày thì cửa phòng sách mở ra từ bên trong.

Tịch Dữ Phong nhìn Giang Nhược đứng ở cửa bèn hỏi: "Đi đâu?"

"Nhà trọ, chắc hoa cỏ bên đấy cũng không cầm cự nổi."

Giang Nhược nói rồi đeo khẩu trang vừa vắt trên một bên tai. Từ đây ra trạm xe buýt phải mất một đoạn, cậu không muốn nghỉ mấy ngày lại biến thành cục than trở về đoàn phim.

Dự tính đi đường sẽ kiếm siêu thị mua cái mũ, tay Giang Nhược đã đặt trên nắm cửa, nghe thấy Tịch Dữ Phong đứng sau nói: "Đợi tí, tôi đưa em đi."

Vẫn là chiếc xe công vụ đó, có điều Tịch Dữ Phong đích thân lái xe.

Giang Nhược quen thói ngồi vào ghế sau, vừa đặt mông bỗng nhận ra điều gì bèn vội vàng xuống xe ngồi lên ghế phụ lái.

Lúc khởi động xe Tịch Dữ Phong nhìn cậu: "Không ngủ thêm lát nữa à?"

Tính tổng cộng đêm qua chỉ ngủ bốn tiếng, Giang Nhược nghe chữ "ngủ" lại định ngáp theo bản năng.

Giang Nhược nhịn lại, giờ cậu đang vô cùng hí hửng vì mình đeo khẩu trang: "Thôi, em không buồn ngủ."

Nhưng khẩu trang che được cậu há miệng chứ không che nổi con mắt ửng hồng. Giang Nhược hoàn toàn không biết Tịch Dữ Phong nhìn dáng vẻ hiện giờ của cậu trông như lại sắp khóc.

Cậu chỉ thấy Tịch Dữ Phong ngó mình một lúc lâu như đang xác nhận chuyện gì.

Giang Nhược bị anh nhìn mà sợ, thăm dò: "Hay là em lái xe, anh ra ghế sau chợp mắt một tẹo nhé?"

Bấy giờ Tịch Dữ Phong mới rời mắt, đạp chân ga, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Em biết lái xe?"

"Biết chứ, em đỗ bằng lái xe từ năm nhất cơ. Em còn từng đóng vai lái xe đấy."

Cậu nói vậy không phải để Tịch Dữ Phong biết cậu lấy bằng lái lâu rồi, mà muốn anh biết mình là một tài xế kỳ cựu có bốn năm kinh nghiệm.

Chẳng hay Tịch Dữ Phong hiểu thế nào, nghe xong lại đánh giá: "Vậy thì rất giỏi."

Giang Nhược rất giỏi xuống xe ở con ngõ nhỏ trước khu chung cư, đi lên mấy bước thì sau lưng vẳng tiếng bước chân, Tịch Dữ Phong khen cậu rất giỏi cũng xuống theo.

"Em tự lên được mà." Giang Nhược vẫy tay với anh: "Anh về đi."

Tịch Dữ Phong vẫn đi tiếp: "Chẳng phải em không bận sao?"

Giang Nhược: "Hả?"

"Có hai tấm vé ca vũ kịch vào chiều nay."

"... Kịch gì?"

Tịch Dữ Phong tìm vé online trên điện thoại, giơ cho cậu xem.

Vừa nhìn đã thấy chữ "Đoàn kịch Phương Hoa", Giang Nhược nghĩ thầm có duyên thế chứ: "Phúc lợi của nhân viên công ty anh à?"

Tịch Dữ Phong hờ hững gật đầu.

"Miễn phí?"

"Ừ."

"Thế thì đi." Giang Nhược ngẩng đầu nhìn trời, quên tiệt kế hoạch trước khi tới đây: "Dù gì cũng rảnh."

Chung cư cũ không có thang máy, Giang Nhược không để Tịch Dữ Phong lên theo, tự mình leo nhanh lên tầng sáu. Cậu tưới nước cho hoa ngoài ban công rồi bê vào trong nhà, tổng cộng chưa đến mười lăm phút đã đi xuống.

Cơm trưa giải quyết tại một nhà hàng Cha chaan teng [1] chuyên món Quảng Đông.

[1] Cha chaan teng là một kiểu nhà hàng bình dân phổ biến ở Hong Kong.

Không biết có phải nghĩ nhiều hay chăng, Giang Nhược nhận thấy thức ăn bưng lên phần lớn đều là món mặn, không món mặn thì cũng bánh bao thịt... Ơ không, hình như nên gọi là bánh bao xá xíu.

Còn có bánh bao xá xíu ngọt, mềm mà không nhũn, ngọt mà không ngấy, Giang Nhược thích cực, ăn một hơi đánh bay ba cái.

Buổi chiều ngồi trong nhà hát vẫn còn ợ hơi, Giang Nhược buồn rầu mở ứng dụng giảm cân, nhập từng món đã ăn để tính lượng calo.

Chừng mười phút nữa mới mở màn, lục tục có người đi vào, xung quanh ồn ào huyên náo.

Nhưng tai Giang Nhược có thể nghe ra chuẩn xác giọng của Tịch Dữ Phong.

"Nghiêm khắc thế?" Tịch Dữ Phong hỏi.

Chuyện này không có gì đáng để giấu giếm, Giang Nhược đáp: "Hồi đi học nghiêm khắc hơn cơ, ngày nào cũng phải cân, có lần em nặng lên hai lạng, bị cô giáo phạt chạy hai mươi vòng sân bóng."

Như thể cảm thấy hình phạt ấy quá đáng quá, Tịch Dữ Phong chau mày: "Bây giờ em là diễn viên, không ai phạt em chạy bộ."

"Diễn viên càng phải tự giác." Giang Nhược sờ mặt mình cách lớp khẩu trang: "Khán giả thích gầy giơ xương chứ không thích kiểu mặt bánh bao."

Tịch Dữ Phong nở nụ cười.

Bản thân vở ca múa kịch không có vấn đề gì, kết cấu kịch bản nguyên tác hoàn chỉnh, âm nhạc duy mỹ, trang phục hóa trang đạo cụ cũng chuẩn bị rất kỹ càng, so ra thì sự phát huy bình thường của diễn viên cũng không gây cản trở quá nhiều.

Suốt buổi diễn, sức chú ý của Giang Nhược gần như đặt hết trên sân khấu, sau khi hạ màn, không như các khán giả khác cảm thấy xem chưa đủ đã, cậu lại hơi cụt hứng.

Bởi cậu nhận ra diễn viên múa nam mắc lỗi nhiều lần, có hai lần rõ ràng không phải do thể lực không đủ mà là thiếu thành thạo.

Nói cách khác là luyện tập ít, đây là điều tối kị của nghề múa, câu "một phút ngắn ngủi trên sân khấu cần cố gắng vất vả trong thời gian dài" chẳng phải thuận miệng nói suông thế thôi.

Nếu cậu múa, chắc chắn sẽ không xảy ra mấy vấn đề này.

Trên đường về, trong xe bật nhạc nhẹ không lời, Giang Nhược tì đầu lên cửa xe ngắm cảnh đêm Phong Thành giật lùi vun vút bên ngoài, bỗng nhiên nói: "Bài múa kia tên là Vô danh."

Cậu không nói rõ là bài múa nào, Tịch Dữ Phong "ừ" như đã biết.

"Bài đấy em tự biên đạo." Giang Nhược nói tiếp: "Sở dĩ tên Vô danh là vì nó không có cách múa cố định, không chịu bất cứ ràng buộc nào, có thể mang rất nhiều loại hình."

Múa là một dạng ngôn ngữ hình thể, mà ngôn ngữ là một dạng biểu đạt, đã là biểu đạt sẽ có quan hệ mật thiết với sự thay đổi của cảm xúc.

"Nhờ nó em trúng tuyển vào học viện múa, hôm ấy nó là một thứ nhiều sắc màu. Sau này nó có màu xanh da trời, màu đỏ, đôi khi là màu xám. Rồi sau đó nữa nó bị làm bẩn, không còn màu sắc, em mới... không muốn múa nó nữa, cũng không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ đã từng đẹp đẽ của nó, sợ bị so sánh, càng sợ bị chất vấn."

Chất vấn tại sao cậu lại từ bỏ, tại sao lại quên tâm nguyện thuở ban đầu.

Nhưng Giang Nhược không nói. Cậu cảm thấy nói đến đây là đủ rồi, cậu không cần thấu hiểu và thương hại, cậu chỉ muốn nói với Tịch Dữ Phong rằng em không giận, cũng không trách anh.

Kể cả anh không định xin lỗi, chỉ là đột nhiên muốn đối xử với cậu tốt hơn một chút mà thôi.

Giang Nhược đoán ắt hẳn Tịch Dữ Phong hiểu, dù từ lúc anh "ừ" thì chỉ lẳng lặng lắng nghe, không cất thêm bất kỳ lời nào.

Tất nhiên hai người về căn hộ cao cấp.

Giang Nhược vào nhà hít sâu một hơi, lòng nhẹ nhõm hẳn vì sự việc cuối cùng cũng được giải quyết.

Đêm mùa hè nóng bức nên nhảy xuống bể bơi, vùi đầu bơi vài vòng chẳng suy nghĩ điều chi.

Nghĩ thế nào làm thế nấy, Giang Nhược vứt ba lô trên sàn, tiến lên nhảy ùm xuống nước, trần đời có thêm một chú cá thoả thê bơi lội.

Giang Nhược nín thở hơn hai mươi giây dưới nước, lúc trồi lên cách thành bể không xa. Cậu trông thấy Tịch Dữ Phong ngồi trên ghế nằm, không ngờ trong tay không phải thuốc lá mà là ly rượu.

Hồi đóng phim Giang Nhược từng thấy cái ly giống vậy, đế dày miệng rộng, hình như là ly uống rượu Whisky [2], thường dùng để uống Whisky thêm đá.

[2] Ví dụ như thế này:

Giang Nhược - một người mê nước đá - li3m môi, cất giọng hỏi: "Ngon không anh?"

Tịch Dữ Phong không trả lời. Anh đứng dậy, đi đến mép bể và ngồi xuống.

Giang Nhược bám vào thành bể phối hợp ngẩng cổ, để cho miệng ly thuỷ tinh kề sát, chất lỏng lạnh buốt men theo đầu lưỡi chảy xuống cuống họng.

Vị êm dịu thoạt đầu được thay thế bằng vị cay xộc thẳng lên não, thậm chí trong chốc lát trước mắt Giang Nhược còn tối đen.

Người bên thành bể khẽ cười, hỏi cậu: "Ngon không?"

Giang Nhược một tay chống thành bể, một tay che miệng, ho khù khụ rồi lại cười.

Cậu ướt đẫm từ đầu đến chân, đôi mắt cũng ngấn nước, ngước đầu nhìn Tịch Dữ Phong: "Ngon mà, vì... có vị của anh."

Lúc được vớt ra quăng lên giường, Giang Nhược mới muộn màng cảm thấy choáng váng.

Nhưng cậu không ghét cảm giác ấy, con người luôn muốn trải qua vài lần say rượu nồng, sa ngã mặc cho khi tỉnh lại sẽ không biết gì hết.

Cậu nằm nhoài trên vai Tịch Dữ Phong, ở một nơi không nhìn thấy, hai tay cởi từng khuy áo sơ mi của anh.

Cậu làm rất chậm, giọng điệu cũng từ tốn say mèm: "Thật ra, em của hai mươi hai tuổi, cũng không khác... em của mười bảy đâu."

Không thể giải thích là để bụng hay mang tâm lý nào khác,  Giang Nhược cảm thấy cương quyết phải phản bác những lời Tịch Dữ Phong nói hôm qua.

Mà không biết câu này có chỗ nào k1ch thích anh, Giang Nhược chỉ cảm thấy bàn tay giữ trên eo siết chặt hơn, kế tiếp mặt được nâng lên đón nhận nụ hôn, mùi thuốc lá hoà cùng rượu, hơi thở lạnh lẽo khiến người ta khó lòng duy trì tỉnh táo.

Cậu bỗng muốn biết Tịch Dữ Phong nghĩ gì khi xem mình múa,  dù cho điều đó đi quá giới hạn, là lòng hiếu kỳ thừa thãi.

Lần này Tịch Dữ Phong thoả mãn cậu.

Ngón cái của anh lướt qua khoé mắt từng rơi lệ, xuống thêm nữa vu0t ve cánh môi hơi sưng, hai người nhìn nhau trong bóng tối.

Tương ứng với "dáng vẻ đã từng đẹp đẽ" Giang Nhược đã nói, giọng Tịch Dữ Phong trầm mà kiên định: "Khác nhiều lắm."

"Bây giờ, càng đẹp hơn."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi