TIN ĐỒN

Tịch Dữ Phong mím môi, lại rặt một vẻ tùy em nghĩ sao thì nghĩ.

Giang Nhược không có được đáp án đành nhún vai, bấm vào dấu ba chấm ở góc trên bên phải ngay trước mặt Tịch Dữ Phong, ngón tay lơ lửng trên chữ "xóa", ý muốn rất rõ ràng.

Bấy giờ Tịch Dữ Phong mới bước lên định ngăn cản.

Có điều chưa đến lượt anh hành động thì màn hình thoắt đổi, có người gọi điện thoại.

Giang nhược ngớ ra, thấy là số lạ bèn tắt thẳng tay.

Ngón cái lại dí gần nút "xóa", lần này vẫn chưa kịp ấn xuống thì số lạ kia lại gọi, Giang Nhược tặc lưỡi tiếp tục bấm tắt.

Sau đó người ta không gọi nữa nhưng cậu đã chẳng còn hứng uy hiếp gặng hỏi anh. Giang Nhược thoát Wechat, bó tay nhìn Tịch Dữ Phong.

Hệt như đang nói: Em nhường anh rồi mà anh không định ừ hử gì thật à?

Song sự chú ý của Tịch Dữ Phong đã cuốn theo "cú điện thoại gây rối" ban nãy, anh hỏi: "Có phải dạo này hay có số lạ gọi cho em không?"

Giang Nhược: "..."

Thôi vậy.

Ngay cả cảm giác bất lực cậu cũng dần tập mãi thành quen rồi. Giang Nhược nghĩ thảo nào anh cần thời gian, lâu hơn tí nữa thì e là mình có thể tự tháo gỡ gút mắc được luôn quá.

Một tháng sau đó Tịch Dữ Phong vẫn tranh thủ đến gặp Giang Nhược, thông thường sẽ gửi tin nhắn báo trước rồi đợi dưới nhà.

Giang Nhược cũng không còn né tránh, hai người rất ít khi ra ngoài mà hay ở trong nhà ai làm việc người nấy, hoặc là tự mình nghỉ ngơi.

Thỉnh thoảng cả hai đi ăn hàng cũng lựa lúc tinh thần của Tịch Dữ Phong tốt. Dự án xây dựng đô thị anh thực hiện đang bước vào giai đoạn cuối, có thể bớt thì giờ sang đây đã chẳng dễ dàng gì rồi.

Giang Nhược đã tìm được nhà, là một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách tại khu chung cư phía đông thành phố, chủ nhà cần thời gian dọn dẹp nên cuối tháng cậu mới dọn vào.

Giang Nhược gọi điện thoại báo cho An Hà địa chỉ chỗ ở mới và nói rằng sẽ để lại một phòng ngủ cho cậu ta.

An Hà cười khì đồng ý, Giang Nhược hỏi dạo này thế nào, cậu ta úp úp mở mở chẳng nói nổi nguyên cớ vì sao, chỉ kêu cũng không ở quê được nữa, có lẽ sẽ trở lại Phong Thành.

Gần đây hầu hết các lịch trình của Giang Nhược cũng đều ở Phong Thành, gồm quay một vài quảng cáo, chụp bìa tạp chí và thử vai cho phim mới của đạo diễn Hứa.

Buổi thử vai trùng ngày Tịch Dữ Phong hẹn gặp cậu, anh bèn đưa cậu tới nơi thử vai.

Ban đầu tưởng chỉ mất một tiếng là cùng, ai dè đạo diễn Hứa thấy Giang Nhược diễn ra được cảm giác mà ông muốn nên lập tức bảo cậu thử thêm các cảnh khác, còn triển khai thảo luận ngay tại chỗ, sửa đổi một số tình tiết trong kịch bản để nhân vật phù hợp với đặc điểm riêng của Giang Nhược.

Tuy làm vậy chẳng khác nào đã chốt vai nam chính cho Giang Nhược, thế nhưng lại nhây ra mấy tiếng liền. Lúc Giang Nhược ba chân bốn cẳng quay lại xe thì trời đã sắp tối, Tịch Dữ Phong đánh được một giấc không thoải mái lắm trên xe, hiện giờ đang đọc tài liệu trong máy tính xách tay.

Giang Nhược vừa đặt mông xuống đã nói: "Xin lỗi anh nhé, đột ngột phải thử thêm mấy cảnh nên hơi mất thời gian."

Tịch Dữ Phong đóng máy tính, cất giọng hỏi: "Kết quả thử vai thế nào?"

Giang Nhược giả bộ suy nghĩ sâu xa: "Hẳn là ăn chắc rồi."

Tịch Dữ Phong cười: "Chúc mừng."

"Cảm ơn anh."

Lát sau Tịch Dữ Phong hỏi: "Vậy có phải lại sắp tới lại bận không?"

Giang Nhược ngẩn người: "Bận không tốt ạ? Anh xem anh cũng suốt ngày hết dự án này đến tiệc xã giao nọ, bận bù đầu bù cổ còn gì."

"Không giống, tôi là không còn cách nào." Tịch Dữ Phong nói: "Em không cần lu bù như thế cũng được."

Giang Nhược có thể hiểu phần nào nguyên nhân anh nói như vậy.

Cậu vẫn nhẫn nại giải thích: "Nếu em không bận như thế thì không đủ độ nhận diện, rất nhanh sẽ chẳng còn đạo diễn mời em đóng phim, rồi em sẽ phải ngồi mốc ở nhà."

"Nghỉ ngơi nhiều cũng không có gì không tốt."

"Không có gì không tốt, tức là em có thể một lòng đợi anh ở nhà như trước đây chứ anh không phải đợi em ba tiếng đồng hồ ở trên xe, đúng không?"

Nhận ra giọng Giang Nhược hơi gắt, Tịch Dữ Phong cau mày: "Không phải tôi không sẵn lòng đợi em."

"Nhưng anh đợi mà không kiên nhẫn." Giang Nhược nói lấp lửng: "Chuyện này khác với tưởng tượng của anh, anh cho rằng chỉ cần quay lại tìm em là em sẽ lập tức theo anh về, anh cho rằng chỉ cần anh có mặt là em phải gạt hết bạn bè công việc để nhường chỗ cho một mình anh."

Lần này Tịch Dữ Phong không phản bác.

Không thể phủ nhận rằng đúng là anh có suy nghĩ ấy thật. Bởi vì trước đây trong mắt Giang Nhược chỉ có anh, cậu chưa từng từ chối yêu cầu anh đưa ra. Hiện giờ tình thế thay đổi, trong chốc lát anh vẫn chưa thể thích nghi với khác biệt này.

Khoảng lặng kéo dài giữa hai người, ai nấy đều có nỗi khổ riêng.

Giang Nhược nhìn ra ngoài cửa xe, nỗi buồn bực trong lòng khó mà diễn tả.

Hình như cậu vẫn lạc quan một cách mù quáng, rất nhiều chuyện trên đời dù có dùng thời gian cũng không giải quyết được.

Sau buổi hôm đó, gần nửa tháng hai người không gặp nhau.

Đúng lúc cả hai đều bận, Giang Nhược coi như đây là giai đoạn nguội lạnh, cậu tập trung toàn bộ tinh thần vào diễn tập sân khấu kịch.

Tháng sau phải lên sân khấu biểu diễn mà lúc đó Giang Nhược còn phải tham dự liên hoan phim ở Thượng Hải, thế nên tiến độ tập dượt không thể không tăng cường nhằm đảm bảo buổi diễn không xảy ra bất cứ sơ suất gì.

Hôm nay cũng lại kết thúc diễn tập khi đồng hồ sắp điểm mười giờ tối.

Giang Nhược vào phòng nghỉ thay quần áo tập, vừa cầm ba lô lên định đi thì điện thoại trong túi đổ chuông.

Giang Nhược lôi ra xem, là người bạn Tống Thi Vận ở vũ đoàn Tinh Hồi ngày trước. Cậu ngó lơ chút cảm giác mất mát trào dâng nơi đáy lòng, nhanh nhẹn bắt máy: "Alo chị Tống, sao hôm nay lại nhớ ra mà gọi cho em thế?"

So với cậu thì giọng điệu của Tống Thi Vận trong điện thoại cứng nhắc đến mức hơi là lạ: "Tiểu Giang này, gần đây cậu nhận một sân khấu kịch phải không?"

"Dạ vâng, giới này bé thật, nhanh vậy đã tới tai chị rồi."

"Đoàn kịch đấy có biết trước đây cậu... Dù sao ai ai cũng biết lý do năm xưa cậu rút khỏi giới mà."

Giang Nhược nghe cô nói thì ngẩn người.

"Chị Tống, chị biết em vô tội mà?"

"Chuyện qua lâu rồi, tôi chỉ sợ ảnh hưởng đến thanh danh của Tinh Hồi."

Giang Nhược đã hiểu: "Chị Tống à chị yên tâm, em ra ngoài chưa từng nhắc một chữ nào đến tên của vũ đoàn Tinh Hồi, càng không bao giờ nhắc đến cái gã họ Bành đó."

Bên kia im lặng giây lát, đoạn nói: "Không phải cậu hoạt động trong giới phim ảnh suôn sẻ lắm sao, ngày trước tôi tưởng cậu không có phim đóng mới giới thiệu đoàn kịch cho cậu."

"Em biết, tuy không đi đến đâu nhưng em vẫn rất biết ơn chị." Giang Nhược không muốn nhắc lại chuyện cũ: "Múa là nghề chính của em, nếu không phải khi đó... cũng không có chuyện em bỏ sân khấu tìm con đường khác."

"... Ừ, tôi biết rồi."

Cuộc điện thoại này bắt đầu một cách quái lạ mà khi gác máy cũng khó hiểu.

Trên đường về mí mắt phải của Giang Nhược giật liên hồi, tự dưng cậu có dự cảm nguy hiểm gần kề.

Cậu cẩn thận cầm đèn pin đi xuống tầng. Hôm nay diễn tập đến khuya, cậu không gọi tiểu Thẩm theo cùng.

Hôm sau lúc tập Giang Nhược cũng cực kỳ để ý dưới chân, chỉ lo sắp lên sân khấu lại bị trẹo chân hay gì đó tương tự vậy.

Tận khi tối trời mà hết thảy vẫn sóng yên gió lặng, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nhủ chắc mình chuyện bé xé ra to nghĩ nhiều quá thôi.

Tuy nhiên ngay tại thời điểm Giang Nhược lơi lỏng cảnh giác, có một bóng người núp trong màn đêm lặng lẽ đi từ cổng sau của đoàn kịch theo cậu ra ngoài.

Lúc cậu rẽ vào con đường nhỏ buộc phải băng qua để đến đường cái, gã ta thình lình nhảy bổ ra từ lùm cây bên cạnh.

Không phải Giang Nhược chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Bành Vĩ Bân.

Cậu chỉ không ngờ lại gặp gã vào lúc này và ở đây.

Giây phút xác nhận được kẻ trông thì đứng đắn nhưng thực chất sặc mùi nham hiểm hèn hạ trước mặt chính là thủ phạm chính kéo mình xuống vực sâu khi mình đang nhen nhóm lại hy vọng về tương lai, Giang Nhược bất giác lùi về sau vài bước.

Dường như Bành Vĩ Bân bị dáng vẻ căm ghét của Giang Nhược k1ch thích, nụ cười vụt tắt ngay tắp lự: "Bao lâu không gặp mà cưng vẫn sợ anh thế à?"

Giang Nhược nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt: "Tao chẳng sợ mày, tao không thích cảm giác ghê tởm rồi ói hết cơm tối ra thôi."

Bành Vĩ Bân bật cười: "Ngày xưa Nhược Nhược bé bỏng của anh không ăn nói vậy đâu. Ngày xưa cưng bám anh lắm mà, kè kè bên anh í ới gọi đàn anh suốt, giờ có người tài giỏi hơn chống lưng cho nên không cần đàn anh nữa phải không?"

Giang Nhược nín thinh trừng gã.

Vẻ mặt của cậu khiến Bành Vĩ Bân tìm được bóng dáng cậu nổi cáu trước kia, nom có vẻ đanh đá nhưng thực ra chẳng hề có sức uy hiếp.

Vì thế gã tiến lại gần ra chiều ngắm nghía: "Nhưng sao anh nghe nói cưng bị đại gia chơi chán đá đi rồi nhỉ? Không thì sao tham gia chương trình diễn xuất lại không được quán quân? Không thì tại sao phải chạy đến chỗ khỉ ho cò gáy này tập sân khấu kịch chẳng ai thèm ngó?"

Ngọn gió cuối thu thổi thốc từ sau lưng làm Giang Nhược không khỏi sởn tóc gáy.

Có thể nắm rõ động thái gần đây của cậu như vậy, ắt hẳn gã có chuẩn bị trước khi đến.

Giang Nhược giữ bình tĩnh, đồng thời bắt đầu quan sát Bành Vĩ Bân: "Liên quan gì đến mày."

"Sao lại không liên quan đến tao?" Bành Vĩ Bân nghiến răng: "Tao vừa ra tù đã đi tìm mày, mày không ở đoàn phim thì cũng quay chương trình, gọi điện thoại chẳng buồn nghe, đúng là ra dáng ngôi sao lớn quá cơ."

Cuối cùng Giang Nhược cũng biết số lạ khủng b0 máy mình suốt thời gian qua là thế nào.

Ánh mắt cậu tối đi: "Ra là mày."

Bành Vĩ Bân tỏ vẻ đắc ý.

"Ý tao là thủ đoạn bỉ ổi ấy ngoài mày ra thì chẳng còn ai" Giang Nhược cười khẩy: "Có biết gây rối cũng có thể lập án không, mày vẫn thèm cơm tù đấy à?"

Bành Vĩ Bân trợn mắt: "Mày..."

"Đồn cảnh sát gần nhất cách đây chưa đầy ba trăm mét, mày cũng biết chọn chỗ thật."

Giang Nhược dứt lời, nhân lúc Bành Vĩ Bân đang lia mắt nhìn quanh bèn ba chân bốn cẳng chạy trối chết.

Cậu nào biết đồn cảnh sát ở đâu, chỉ lo chạy theo con đường nhỏ đến nơi đèn đuốc sáng nhất, xe bảo mẫu đỗ ngay bãi đỗ xe bên cạnh.

Tuy cậu không biết lần này Bành Vĩ Bân tìm mình có mục đích gì, song thiết nghĩ hẳn chẳng phải chuyện tốt lành. Mặc dù ở lại chưa chắc đã không đánh thắng Bành Vĩ Bân nhưng nói thế nào cậu cũng là người của công chúng, ngộ nhỡ ngày mai lên báo...

Sân khấu kịch đã mở bán vé, phim điện ảnh của đạo diễn Hứa cũng đang chuẩn bị khởi quay, lỡ đâu giờ phút quan trọng này...

Giang Nhược vừa chạy thục mạng vừa suy nghĩ miên man về các khả năng có thể xảy ra.

Trời tối đen như mực, cậu còn cách nguồn sáng gần nhất một đoạn nữa. Lúc băng qua bụi cây cậu không để ý dưới chân, vấp phải hòn đá vùi trong đất rồi mất thăng bằng đổ nhào về trước.

Ngay khi sắp ngã sõng soài thì bên cạnh có một người đàn ông cao lớn vươn tay ra, vững vàng đỡ cậu vào lòng.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cơ thể Giang Nhược lập tức thả lỏng, song trong đầu cậu lại kêu ong ong.

Âm thanh ồn ã vừa chói tai vừa dài lê thê, xen lẫn tiếng chửi rủa của gã Bành Vĩ Bân bị cảnh sát khống chế ở đằng sau.

Cậu láng máng nghe thấy gã chửi "Không ngờ mày giở trò bẫy tao", "Mới đấy đã tìm được đại gia mới rồi", "Nó có biết trước đây mày là hạng rẻ rách ai cho tiền cũng theo người ta lên giường được không".

Máu cả người như đông đặc, Giang Nhược lắc đầu muốn phản bác, bỗng nhiên có một đôi tay giơ lên bịt hai tai cậu lại.

Hệt như chặn hết những lưỡi dao sắc bén xé rách vết thương của cậu ở bên ngoài, kể cả những tổn thương đau đớn thấu tận tim gan ấy nữa.

Nhưng kỳ lạ thay sự an ủi dịu dàng lại có thể xuyên qua tường đồng vách sắt, đi qua màng nhĩ đến mỗi một sợi dây thần kinh mỏng manh.

Giang Nhược nghe thấy Tịch Dữ Phong nói "Không sao rồi", và còn "Tôi ở đây".

Một tiếng sau, Giang Nhược ngồi trong phòng thẩm vấn tường trình toàn bộ sự việc. Khi nghe cảnh sát nhắc đến một cái tên, biểu cảm của cậu gần như là ngỡ ngàng.

"Tống Thi Vận... Cô ấy là bạn tôi, cũng là đồng nghiệp trong vũ đoàn mà ngày trước tôi hoạt động." Giang Nhược hỏi: "Cô ấy bị làm sao à?"

Cảnh sát trả lời: "Tình hình cụ thể còn cần điều tra, có điều căn cứ theo chứng cứ mà người tố giác cung cấp, cô ta vẫn luôn dò la tin tức của anh, đồng thời giữ liên lạc bí mật với Bành Vĩ Bân. Hôm nay anh đến đoàn kịch tập luyện cũng là cô ta báo cho Bành Vĩ Bân."

Lượng thông tin quá lớn, Giang Nhược đành nghĩ từng việc một: "Sao các anh biết cô ấy dò la tin tức của tôi?"

"Đây là chứng cứ người tố giác cung cấp."

"Vậy sao các anh biết Bành Vĩ Bân xuất hiện khi nào và ở đâu?"

"Cái này cũng do người tố giác cung cấp." Nói đoạn hai viên cảnh sát nhìn nhau: "Có lẽ bên cạnh gã luôn có người theo dõi."

Hai chữ "theo dõi" vô cớ khiến Giang Nhược sợ hãi.

Cậu ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn lên tiếng xác nhận: "Người tố giác là ai?"

Đáp án không ngoài dự đoán.

Cảnh sát nói: "Chính là anh Tịch ở ngoài kia."

Ra khỏi đồn cảnh sát đã gần tảng sáng.

Giang Nhược ngồi trên xe mà vẫn còn hốt hoảng, nghe thấy có người gọi tên mình mới chậm rì rì quay đầu sang.

Tịch Dữ Phong nhìn cậu rồi nói: "Tống Thi Vận vẫn chưa bị bắt, cô ta biết địa chỉ của em. Mấy ngày tới đến chỗ tôi ở trước đã."

Dường như đã kích hoạt cơ chế phòng vệ nào đó, mãi lâu sau Giang Nhược mới hiểu ra ý anh.

Cậu cảm thấy không ổn, nhưng hiện giờ không nghĩ được biện pháp xử lý nào ổn thỏa hơn.

Hơn hết cậu cũng mệt mỏi quá độ, thực sự không muốn bị quấy rầy thêm nữa. Giang Nhược suy nghĩ giây lát, sau cùng vẫn gật đầu: "Thế phiền anh vậy."

Đêm nay Giang Nhược về căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, ngủ trong phòng ngủ chính theo sự sắp xếp của Tịch Dữ Phong.

Trong nhà đầy đủ hệ thống sưởi nhưng Tịch Dữ Phong vẫn cúi người dém chăn cho cậu, lòng bàn tay khẽ khàng vu0t ve vầng trán cậu.

Giọng anh toát lên sự an toàn như thể mọi chuyện đã kết thúc: "Ngủ đi, có việc gì thì gọi tôi, tôi ở ngay bên ngoài."

Tiếc rằng Giang Nhược không thể ngủ ngon.

Có lẽ phải chịu kinh sợ nên vừa chợp mắt không lâu cậu đã tự dưng tỉnh lại, sau đó không thể ngủ nổi nữa.

Cậu mở to mắt nhìn trần nhà và suy nghĩ miên man rất nhiều chuyện, song dường như lại chẳng ngẫm được gì.

Chân trời dần đổi màu, loáng thoáng có tiếng bước chân tiến lại gần. Giang Nhược nhắm mắt nhưng vẫn bị anh phát hiện đang giả vờ ngủ.

Lòng bàn tay khô ráo áp lên trán giây lát lại nhấc ra, cậu nghe thấy Tịch Dữ Phong cất tiếng: "Bên phía vũ đoàn tôi xin nghỉ giúp em rồi. Mấy ngày nay ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ."

Sau đó tiếng bước chân xa dần.

Tịch Dữ Phong gọi dì Phương tới chăm sóc Giang Nhược.

Giang Nhược mở cửa phòng đi ra thì ngửi thấy mùi thức ăn. Dì Phương dắt cậu vào phòng ăn, ấn cậu ngồi xuống và đưa đũa cho cậu, bấy giờ cậu mới hoàn hồn, ngại ngùng nói: "Để con tự làm ạ."

Dì Phương thấy cậu thì vui lắm, cười híp mắt: "Sáng nay tiểu Phong mới bảo dì là con dọn về, dì chẳng kịp chuẩn bị gì, trên đường ghé siêu thị mua con gà rồi lật đật sang đây luôn."

Giang Nhược ngẩn người, vốn dĩ định nói với dì là mình không "dọn về" nhưng dì Phương vừa dứt câu đã đứng dậy đi vào bếp, không chừa cho cậu thời gian mở miệng.

Mà trải qua xáo động đêm qua, cảm giác có đôi bàn tay vô hình thao túng cậu bước về phía trước lại càng rõ ràng hơn bao giờ hết.

Tâm trạng bất an như đã giẫm lên vết xe đổ cũng được đẩy tới mức cao nhất.

Căn phòng tối tăm nơi khu tập thể cũ, hậu trường nhỏ hẹp trong phòng tập ở vũ đoàn Tinh Hồi, và chiếc lồng vàng son rực rỡ dưới chân... Tất cả đều đang toan tính kiểm soát cậu, cố gắng làm cậu nghe lời, để cậu vứt bỏ ý thức riêng cho đến khi quên mất giãy giụa.

Tịch Dữ Phong lần theo địa điểm được đánh dấu tìm thấy người trước cửa siêu thị, Giang Nhược đang đứng khom lưng nhìn sản phẩm trưng bày trong quầy thuốc lá và rượu.

Cậu nhận ra có người thì nghiêng đầu ngó Tịch Dữ Phong, lúc đứng thẳng dậy, ánh mắt không hề ngạc nhiên mà dửng dưng như chuyện đã nằm trong dự đoán: "Anh đến đấy à."

Tịch Dữ Phong tưởng Giang Nhược ra ngoài cho thoáng, không nghĩ lên xe rồi cậu lại móc trong túi ra một bao thuốc.

"Anh từng nói sẽ dạy em hút thuốc." Cậu hỏi: "Bây giờ có thể thực hiện không?"

Tịch Dữ Phong nhìn lom lom điếu thuốc trong tay cậu, đoạn đáp: "Em không hợp hút thuốc."

Rồi anh duỗi tay định lấy nhưng Giang Nhược nhanh hơn, nháy mắt đã ngậm điếu thuốc vào miệng.

Cậu ngoảnh mặt ra đằng cửa sổ xe, miệng làu bàu: "Không dạy thì thôi."

Dù sao cũng không phải lần đầu cậu bị từ chối.

Dù sao cũng đã hằng hà sa số lần bị từ chối không được tìm hiểu thế giới của anh.

Giang Nhược ra ngoài chưa đầy hai tiếng đồng hồ lại bị đưa về căn nhà xa hoa nơi trung tâm thành phố.

Xe đỗ dưới hầm. Cửa xe mở ra kéo theo không khí âm u lạnh lẽo ùa vào, Giang Nhược rùng mình, đóng lại cửa kêu đánh "rầm".

"Ở đây đi." Cậu nói với Tịch Dữ Phong đang định xuống xe: "Em có vài câu hỏi muốn hỏi anh."

"Về rồi nói."

"Có dì Phương đấy, chắc anh không muốn dì nghe thấy đâu."

Tịch Dữ Phong cân nhắc rồi nhấc tay ra khỏi tay nắm cửa, ra hiệu tài xế tránh đi.

Không phải câu gì khó mở miệng, lão Lưu vừa xuống xe Giang Nhược đã cất lời: "Sao hôm qua anh biết Bành Vĩ Bân sẽ đến đó?"

Tịch Dữ Phong cũng thẳng thắn đáp lại: "Tôi cho người theo dõi gã."

"Từ sau lúc em kể với anh gã đã làm những gì à?"

"Ừm."

"Thế Tống Thi Vận thì sao?"

"Cũng điều tra cùng luôn."

"Cả những người khác biết rõ sự việc trong danh sách?"

"Ừ."

"Vì sao không nói với em?"

"Không cần thiết. Tôi sẽ không để em gặp chuyện."

Anh dứt lời rất lâu Giang Nhược mới chợt bật cười.

Cậu đang cười mình dễ thay đổi, nếu là trước đây thì có lẽ câu nói này sẽ làm tim cậu đập rộn, sau đó một lòng một dạ với người thốt ra câu ấy.

Tuy nhiên hiện giờ cảm giác bị anh nắm rõ từng chân tơ kẽ tóc chỉ khiến cậu bùi ngùi và sợ hãi.

"Vậy em thì sao?" Giang Nhược hỏi: "Sao anh biết em ở đó?"

Rành rành là một câu hỏi đơn giản nhưng mãi Tịch Dữ Phong chẳng trả lời.

Rõ ràng anh đã ngờ ngợ ra, biết rằng câu hỏi này không chỉ hỏi hôm qua mà còn cả hôm nay, hay rất nhiều ngày trước nữa.

Và có đôi khi sự im lặng chính là đáp án tốt nhất.

Trong xe quá yên tĩnh, đến mức Giang Nhược có thể nghe được tiếng con tim rơi bịch xuống.

Cậu trả lời thay Tịch Dữ Phong: "Bởi vì anh cài định vị trên điện thoại của em."

"Tôi..."

"Để em đoán nhé, anh cài từ sau đợt em bị em trai anh bắt cóc, đúng không?" Giang Nhược cướp lời: "Lý do là vì an toàn của em, đề phòng xảy ra tình huống tương tự lần nữa?"

Cậu đã nói hết những gì có thể nói, Tịch Dữ Phong mím môi, không thể không thú nhận: "Đúng."

Ngoài xe cũng lặng ngắt như tờ, thỉnh thoảng có hộ gia đình lái xe về, đèn xe vụt qua rồi lại chìm vào bóng tối.

Lúc này Giang Nhược lại lên tiếng: "Nhưng sau này em với anh đường ai nấy đi rồi."

Cậu nói rất chậm như chỉ lo nhanh một chút thôi là sẽ tự làm mình hoảng loạn: "Em tưởng em đã tự do cơ đấy, tại sao anh không nói với em? Tại sao còn dùng nó giám sát em?"

Lúc này không ngoa khi Giang Nhược cảm thấy bản thân mình khi đó hệt như một trò đùa, còn tưởng cuối cùng cũng giành được tự do, có thể đường đường chính chính đứng dưới ánh mặt trời.

Có lẽ không ngờ sự tình lại phát triển đến nước này, Tịch Dữ Phong hiếm khi để lộ vẻ hoảng hốt: "Đấy không phải giám sát."

Mà sự phủ nhận theo bản năng của anh lại phản tác dụng, xới tung toàn bộ cảm xúc Giang Nhược đã dồn nén bấy lâu nay.

"Được, không phải thì không phải. Nhưng không chỉ riêng chuyện này, bắt đầu từ hôm chiếu thử anh đã tiến hành từng bước vô cùng chặt chẽ, mục đích là bắt em trở về trong lồng."

Giang Nhược nhìn Tịch Dữ Phong, ánh mắt chỉ còn sự nguội lạnh sau bao lần mất niềm tin: "Không giữ được thì vứt, thích thì lại bắt về, nói ngon nói ngọt vài câu với em là đã muốn em quên sạch những chuyện đau lòng... Được, em thỏa hiệp rồi đấy, em mặt dày quay về rồi đấy, em cũng cố gắng quên hết, nhưng dựa vào đâu mà anh..."

Dù có ráng bình tĩnh thế nào đi chăng nữa thì nói tới đây Giang Nhược cũng không khỏi nghẹn ngào, chừng như nuốt phải khí lạnh vậy.

Giọng cậu bất giác run lên: "Dựa vào đâu mà anh không cho phép em bước vào thế giới của anh dù chỉ nửa bước, nhưng lại bắt em không được giữ bất cứ một bí mật nào với anh?"

"Đây là tự do mà anh cho em, đây là... quan hệ bình đẳng mà anh có thể cho em ư?"

***

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi