TIN ĐỒN

Nhà họ Mạnh trải qua một cơn rối ren hơn cả lúc An Hà trở về.

Nghe con trai thốt nên câu vô lý như thế, bà Mạnh hít thở không thông, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Lần này mọi người không đưa bà đi bệnh viện. Ông Mạnh biết một số kỹ năng sơ cấp cứu cơ bản, cho bà Mạnh uống hai viên bảo tâm hoàn và xoa bóp tim cho bà, không bao lâu đã tỉnh lại.

Bà vừa tỉnh lại đã khóc, nước mắt lặng lẽ rơi.

Ông Mạnh không hiểu đầu cua tai nheo, chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra thì Mạnh Triều quỳ phịch xuống.

"Con và An Hà... Không, con và Mạnh Trạch đang ở bên nhau, mong bố mẹ tác thành."

Mạnh Triều nói mà không có lấy một chút tự tin, cũng biết bố mẹ không thể nào chấp nhận trong một sớm một chiều, nhưng việc đã đến nước này, hắn buộc phải đứng ra gánh vác.

An Hà đã chịu đựng quá đủ rồi.

Ông Mạnh nghe Mạnh Triều nói mà trợn tròn mắt, sau đó nghiêm giọng quát: "Hay lắm cái thằng bất hiếu, bố mẹ nuôi anh khôn lớn, hết lòng bồi dưỡng giúp anh thành gia lập nghiệp, bố mẹ đã làm gì có lỗi với anh? Anh lại năm lần bảy lượt, năm lần bảy lượt..."

Thật ra ông bà Mạnh từng nghe nói về quan hệ giữa Mạnh Triều và An Hà từ hồi cậu mới trở về. Dẫu sao cái giới này chỉ to có thế, khi ấy Mạnh Triều lại không hề cố kị dẫn An Hà đi khắp nơi, người này truyền người kia rồi cuối cùng cũng đến tai vợ chồng họ.

Chẳng qua trong tiềm thức bà Mạnh không muốn tin nên giả vờ không biết, cũng chưa từng đề cập đến trước mặt ai. Để quan hệ gia đình trở lại đúng hướng, ông bà Mạnh đã nhiều lần nhắc nhở Mạnh Triều, đồng thời dự định mau chóng thúc đẩy việc hôn nhân của hắn.

Chẳng mấy chốc sẽ đâu vào đấy, mọi thứ tốt đẹp như lúc chưa có gì xảy ra, thế mà An Hà lại mặc kệ tất cả đứng ra chống đối, phá vỡ bề ngoài hòa bình mà ông bà Mạnh vất vả duy trì.

An Hà cũng hiểu phần nào qua lời bố, sau phút kinh ngạc, cậu quỳ xuống theo: "Nếu bố mẹ đều đã biết, vậy thì..."

"Dù thế cũng không được!" Bà Mạnh bất ngờ lên tiếng, lấy mu bàn tay lau nước mắt: "Hai đứa là anh em, sao có thể làm ra chuyện đấy được?"

Mạnh Triều nói: "Nhưng bọn con không có quan hệ huyết thống."

"Không có quan hệ huyết thống thì nó cũng là em trai anh! Sao anh có thể, sao anh có thể như thế với em trai mình..."

Ông Mạnh cực kỳ tức giận, một người luôn nho nhã như ông nay lại quơ cái gạt tàn trên bàn toan đánh Mạnh Triều.

Mạnh Triều thẳng lưng, hoàn toàn không định tránh.

An Hà lại dang hai tay nhào đến trước người hắn: "Anh tốt với con lắm, chưa bao giờ không tốt với con, nếu không có anh con còn chẳng biết nhà mình ở đâu."

Rõ ràng đã sợ đến mức môi tái mét, khắp người run bần bật, An Hà vẫn kiên định: "Muốn đánh cứ đánh con này, xin đừng đánh anh."

Cuối cùng sự việc không ầm ĩ thêm, bởi vì An Hà cũng bị bệnh tim, bà Mạnh lo cảm xúc của cậu lên xuống thất thường, bảo ông Mạnh dừng tay rồi dắt An Hà lên tầng.

Về phòng, An Hà một mực dỏng tai nghe ngóng tình hình bên dưới, xác nhận Mạnh Triều không bị đánh mới yên tâm.

Bà Mạnh tự cảm thấy mình nợ con út rất nhiều, dĩ nhiên không trách móc nặng nề, chỉ hỏi An Hà một cách uyển chuyển: "Anh con bắt con nói vậy phải không?"

"Không ạ." An Hà lắc đầu: "Tự con muốn nói như thế."

Bà Mạnh không tin. Dù sao mọi người đều biết tính tình An Hà mềm mỏng, mà Mạnh Triều lại cực kỳ thông minh, sao có thể không biết muốn nên việc chỉ cần kiểm soát An Hà là được?

Bà Mạnh đổi cách hỏi: "Có phải anh con đe dọa con không? Chẳng hạn như... không nghe lời nó thì nó sẽ đuổi con ra khỏi nhà?"

An Hà vẫn lắc đầu: "Không có. Chính anh nói cho con thân thế, đưa con về nhà, anh sẽ không làm những chuyện ấy đâu."

Nghe An Hà luôn miệng gọi anh, tâm trạng bà Mạnh rất phức tạp.

Thậm chí bà bắt đầu nghĩ phải chăng đã sai ngay từ đầu, họ không nên nhận nuôi Mạnh Triều, không nên để hai đứa trở thành anh em.

Bà Mạnh thử khuyên nhủ: "Hai đứa thân nhau từ bé, mẹ hiểu con ỷ lại anh con, bao giờ anh con lấy vợ, nó vẫn sẽ đối xử tốt với con."

An Hà ngẫm nghĩ, đoạn nói: "Vậy con với anh cũng có thể lấy..."

"Con thì không được." Bà Mạnh thật sự sắp điên đến nơi: "Con là con trai!"

An Hà sợ hãi rụt vai, bà Mạnh lại đau lòng, kéo tay cậu mà rơi nước mắt, cảm thấy con trai số khổ, số mình cũng khổ.

"Mẹ ơi đừng khóc." An Hà lau nước mắt cho mẹ: "Có phải con không nên quay về không? Bây giờ cả nhà đều không vui."

Bà Mạnh không chịu được những lời như thế, ôm An Hà vỗ lưng cậu: "Không, con phải về chứ, con là bé cưng của mẹ. Ngoan, cắt đứt với anh con, như vậy cả nhà đều vui, được không con?"

Sau khi mẹ đi, An Hà cầm sổ tay suy tính, nếu cậu cắt đứt với anh, ít nhất hai trong số năm người sẽ không vui, sao có thể gọi là "đều vui" được?

Cậu gửi tin nhắn cho Mạnh Lam đang đi chơi, biết hai bọn cậu thú nhận với bố mẹ, Mạnh Lam sốc tới nỗi gửi liên tiếp mấy tin nhắn thoại, hỏi sao đột ngột thế, tại sao không chờ lúc cô ở nhà để cô giúp cho dễ.

An Hà trả lời: Chuyện xảy ra bất ngờ, lần sau em gọi chị.

Sau đó cậu để điện thoại xuống và nằm vật ra giường, nghĩ thầm lần sau phải gọi cả anh Giang tới, cho anh Giang kể với mẹ là anh trai tốt với mình nhiều cỡ nào.

Nếu người bạn họ Tịch của anh trai cũng tới được thì tốt.

Đang nghĩ thì điện thoại đổ chuông, nhìn thấy hai chữ "Anh Mạnh" lâu lắm mới liên lạc, An Hà bỗng ngẩn ngơ.

Mạnh Triều gửi một câu: Đừng sợ, từ giờ cứ giao cho anh.

An Hà đọc đi đọc lại tin nhắn tới tận khi không nhìn rõ chữ trên màn hình.

Như thể vốn dĩ không có gì nhưng hắn nói như thế, An Hà mới muộn màng nhận ra mình đã làm một việc kinh thiên động địa. Dù sao ai nấy đều biết An Hà nhát như cáy, trước hôm nay việc quá giới hạn nhất mà cậu từng làm chỉ là lén ăn dưa hấu trong ruộng nhà mình mà thôi.

Cậu vẫn hơi tủi thân.

Nhấc tay quệt chất lỏng trào ra nơi khóe mắt, ban đầu An Hà định trả lời "em không sợ", sau lại sửa thành "anh biết không đã 137 ngày anh không trả lời tin nhắn của em rồi", thế nhưng cuối cùng cậu vẫn xóa hết, chỉ gửi mặt cười toe toét bình thường.

Sợ hãi, buồn bã, tủi thân, tất cả đều không sánh được cảm xúc hân hoan.

Rốt cuộc cũng bước được bước này, An Hà vui tới nỗi muốn uống rượu và hát vang, còn muốn cưỡi trên người Mạnh Triều tự mình nhún nữa.

Trong đầu hiện lên một vài hình ảnh ở trên giường cùng những lời Mạnh Triều nói bên tai mình lúc cao trào, An Hà xấu hổ vô cùng, vén chăn che kín khuôn mặt đỏ bừng.

Những ngày kế tiếp, nhà họ Mạnh luôn trong tình trạng căng thẳng.

Ông bà Mạnh chia ra khuyên nhủ hai đứa nhưng không đứa nào chịu nghe, ông Mạnh hết chịu nổi lại tức giận bảo Mạnh Triều cút khỏi nhà họ Mạnh, đừng hòng mơ tưởng quyền thừa kế hay gì khác nữa.

Vốn dĩ chỉ là lời hăm dọa lúc giận dữ, ai ngờ Mạnh Triều lại thuận nước đẩy thuyền đồng ý luôn, lập tức đặt chìa khóa xe và sổ đỏ lên bàn, nói rằng mình đã viết đơn xin từ chức gửi vào hộp thư điện tử, khi nào xóa hộ khẩu vẫn mong bố phối hợp.

Một loạt việc làm của hắn khiến ông Mạnh tức đến mức mặt mũi đỏ au, quát rống "nghiệp chướng, cái ngữ chẳng bằng súc vật".

Thế nhưng sản nghiệp của nhà họ Mạnh được như ngày nay đều nhờ Mạnh Triều lo liệu, ông Mạnh còn đang tính nghỉ hưu an hưởng tuổi già sớm, nếu người ra quyết định cao nhất là Mạnh Triều rời đi thì ai quản lý công ty?

Ông còn nghĩ hai đứa con chỉ nhất thời mụ mị đầu óc, đặc biệt là Mạnh Triều, tuy hắn ham chơi nhưng từ nhỏ đến lớn luôn lý trí hơn bạn bè đồng trang lứa, hiện giờ đứng trước quyền lợi mà hắn vẫn không chịu hiểu, thật sự vừa khiến người ta không ngờ vừa không khỏi lo sợ e là hai đứa này không dễ chia tay.

Ông Mạnh thở hổn hển: "Bình thường tôi dạy anh thế nào? Anh gánh vác thế à? Tinh thần trách nhiệm của anh đâu?"

Mạnh Triều nói: "Con sẽ làm tất cả thủ tục, bố mẹ chỉ cần ký tên vào thôi."

"Anh còn biết chúng tôi là bố mẹ anh?" Ông Mạnh quát: "Hiếu kính cha mẹ là đức tính tốt hàng đầu, tôi thấy anh học hành nước đổ đầu vịt hết rồi, anh muốn làm chúng tôi tức chết!"

Thế là Mạnh Triều quỳ ngoài cửa. Hắn nói sẽ chờ bố mẹ nguôi giận, khi nào bố mẹ hết giận hắn lại cút.

Lời nói ra như bát nước đổ đi, việc đã đến nước này, ông bà Mạnh trố mắt đứng nhìn, dựng chiến tuyến ở cửa thi gan với Mạnh Triều.

Tình hình nhất thời trở nên giằng co, An Hà xin thương tình cũng không có tác dụng.

Gần đây không khí lạnh tràn về, ngoài trời gió Bắc buốt thấu xương, An Hà tuyệt vọng quá gọi điện cho Giang Nhược rồi không dằn được nước mắt, làm Giang Nhược giật mình vội vàng chạy tới.

Sau đó Mạnh Lam đi chơi về, cảm xúc của ông bà Mạnh dịu đi đôi chút. Sau đó nữa bạn của Mạnh Triều là Tịch Dữ Phong cũng đến, vì không muốn bẽ mặt trước người ngoài, cuối cùng ông bà Mạnh cũng chịu vào nhà sau khi được mọi người thay phiên khuyên nhủ.

An Hà cũng bị mẹ dắt vào.

Nghe nói cậu Giang này là người bạn đã lo tiền phẫu thuật cho An Hà, bà Mạnh xúc động tới nỗi suýt nhận con nuôi ngay tại chỗ, kéo tay Giang Nhược cảm ơn rối rít. Kế tiếp nghe nói Giang Nhược là diễn viên, bà lại muốn đầu tư một bộ phim mời cậu đóng vai nam chính.

Giang Nhược nhận lời cảm ơn, nói: "An Hà là bạn cháu, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm. Đầu tư thì cẩn thận chút vẫn hơn ạ, hiện nay ngành điện ảnh truyền hình sa sút, nếu bác gái đầu tư lỗ vốn, cháu làm sao tiếp tục làm bạn với An Hà được?"

Câu bông đầu khéo léo chọc bà Mạnh nở nụ cười đầu tiên trong mấy ngày qua.

Trong khi Giang Nhược và bà Mạnh đang vui vẻ xem những bức ảnh cũ của cậu với An Hà trong điện thoại thì Mạnh Lam lại trợn tròn mắt: "Nếu mẹ biết đây là con hồ ly tinh tranh giành đàn ông với chị thì chưa biết chừng không cười nổi nữa đâu."

An Hà ngẫm nghĩ: "Có phải tranh giành gì đâu ạ, lúc anh Giang với Tổng giám đốc Tịch ở bên nhau thì bọn chị chưa đính hôn cũng không hẹn hò mà..."

Mạnh Lam tức muốn cấu cậu: "Rốt cuộc em là em chị hay em nó, sao lại ăn cây táo rào cây sung thế?"

Thật ra Mạnh Lam đã bước ra khỏi ám ảnh bị huỷ hôn, cùng lắm chỉ hơi không cam lòng, bởi vậy An Hà không để bụng những lời oán giận thiếu suy nghĩ của cô.

Hiện giờ toàn bộ sức chú ý của cậu đều tập trung vào bóng người đang thẳng lưng quỳ dưới tán cây khẳng khiu ngoài kia.

Trước khi vào nhà, Mạnh Triều nhìn cậu, cậu biết hắn muốn nói "anh không sao, em vào trước đi".

Nhưng sao lại không sao được?

An Hà thừa dịp không ai để ý chỗ mình, lặng lẽ nhích sang cửa sổ.

Qua ô cửa kính, cậu có thể nhìn Mạnh Triều rõ hơn, đồng thời cũng thấy Tịch Dữ Phong dịch cái ghế đẩu không biết lấy đâu ra ngồi trước mặt Mạnh Triều.

Tất nhiên An Hà biết Tịch Dữ Phong là viện binh Mạnh Triều gọi đến, thế nhưng cậu vẫn hơi bất mãn, nghĩ bụng "có phải quỳ anh quái đâu".

Sau đó nghe Giang Nhược nói hai người vẫn chưa làm lành, An Hà lên: "Không phải anh ta huỷ hôn vì anh rồi sao?"

"Chắc không phải vì anh mày đâu." Giang Nhược nói: "Ít nhất là anh ấy không tự nói như vậy."

An Hà không hỏi tiếp nữa.

Bây giờ thân cậu còn lo chưa xong, thực sự không hơi đâu nhọc lòng thay người khác.

Mạnh Triều quỳ từ chiều đến nửa đêm, rốt cuộc bà Mạnh cũng mềm lòng, kêu bà giúp việc đưa cơm cho hắn. An Hà tranh đi, ông Mạnh lại tức mắt: "Để nó ăn xong rồi cuốn xéo luôn, chẳng muốn nhìn thấy cái thằng vô ơn đấy nữa."

An Hà không được đưa cơm mà Mạnh Triều cũng không ăn, tiếp tục quỳ đến khi trời sáng mới đi.

Trước khi đi hắn dập đầu ba cái với bố mẹ nuôi trong nhà.

Nói đúng ra là hắn được khiêng đi.

Quỳ dưới trời lạnh hơn mười tiếng đồng hồ, người có làm bằng sắt cũng không chịu được.

Thấy Mạnh Triều chật vật lên xe nhờ sự dìu đỡ của Tịch Dữ Phong, An Hà suýt khóc ướt bậu cửa sổ.

Cậu nhớ hồi mình làm diễn viên quần chúng từng vào vai một tiểu thái giám theo hầu nương nương trong hậu cung, vị nương nương đó bị hoàng hậu phạt quỳ giữa trời tuyết, chưa đầy một canh giờ đã ngã lăn ra đất, đứa con cũng mất, về sau cơ thể đau ốm héo hon, chẳng mấy mà bị hoàng đế lạnh nhạt.

May sao sức khỏe Mạnh Triều tốt, không đến mức để lại mầm bệnh.

Nhận được bức ảnh vừa truyền nước biển vừa húp cháo trong bệnh viện mà Mạnh Triều gửi, An Hà không còn muốn khóc lắm.

"Anh xấu đi mất rồi." Mạnh Triều gửi tin nhắn thoại.

"Chỉ là tiều tụy thôi." An Hà nói: "Rồi lại đẹp trai ấy mà."

Nghĩ đến vị nương nương thất sủng, An Hà lại bổ sung: "Dù anh hết đẹp trai thì em vẫn luôn thích anh."

Mạnh Triều gửi lại một meme cười toét miệng.

Các cụ có câu nước xa không cứu được lửa gần.

Một tháng sau, An Hà đã không còn thỏa mãn với cách giao tiếp qua Wechat, cũng không chịu nổi cảnh ở nhà mà bị giám sát từng giây từng phút.

Cậu muốn đi tìm Mạnh Triều, dù gặp năm phút thôi cũng được.

Tuy thái độ đã dịu hơn nhưng ông bà Mạnh vẫn chưa chấp nhận. Hơn nữa ngoại trừ bà giúp việc, ông bà còn sai Mạnh Lam ở nhà trông chừng, không cho cậu ra ngoài.

An Hà bó tay trước sự quản thúc này, biện pháp duy nhất có thể nghĩ ra là trèo cửa sổ lén chuồn đi.

Đêm đến, An Hà dán tai vào cánh cửa nghe ngóng tình hình, xác nhận mọi người đều đã ngủ, cậu bèn khoác balo đã chuẩn bị sẵn, mở cửa sổ ló đầu ra nhìn.

Cậu thấy một người đứng dưới cửa sổ đang ngó lên trên.

Chẳng biết Mạnh Lam đến từ bao giờ, hai tay chống nạnh như quản ngục: "Tay chân thì gầy tong teo, em không sợ ngã gãy luôn à?"

An Hà run cầm cập thò một chân ra ngoài cửa sổ: "Chị ơi chị tránh ra, em, em không muốn đụng trúng chị đâu."

Cuối cùng vẫn là Mạnh Lam mở cửa cho cậu đi.

Mạnh Lam đưa em trai đến ven đường, tố tội: "Hai người bọn em thật là, từ nhỏ đến lớn chẳng làm người ta bớt lo gì cả."

An Hà cởi áo khoác trùm cho cô: "Dự báo thời tiết nói ngày mai có tuyết rơi, chị cẩn thận kẻo cảm lạnh."

Mạnh Lam ngẩn người, đoạn nghiêng mặt sang chỗ khác, mất tự nhiên hầm hừ: "Nhóc con đáng ghét, bây giờ mới biết lấy lòng chị."

Rồi cô ủn An Hà lên taxi: "Đi nhanh về nhanh, không thì cứ chờ nhặt xác người chị yêu dấu của em đi."

Nửa đêm, hoa tuyết bay lả tả khắp trời.

Lúc An Hà xuất hiện tại nơi ở mới của Mạnh Triều với cái đầu đầy tuyết chưa tan hết, Mạnh Triều gần như cho rằng mình nằm mơ, mãi đến khi An Hà khua tay trước mắt hắn, hắn mới dang hai tay ôm cậu vào lòng như vừa tỉnh mộng.

Trong nhà bật hệ thống sưởi, An Hà nhanh chóng ấm lại.

Cậu vừa xoa tay vừa nhìn dáo dác, sau đó thu được kết luận: tuy chỗ này khá rộng nhưng vẫn ấm áp hơn căn nhà ban đầu.

Trên tường dán lịch, An Hà bước lại xem, xác nhận đó là tờ lịch mình mua thì cười tít mắt.

Mạnh Triều lo cậu cảm lạnh, giục cậu đi tắm rửa.

Ở đây không có đồ để thay, An Hà đành mặc quần áo ngủ của Mạnh Triều. Cả ống quần lẫn tay áo đều dài, cậu tắm xong người vẫn tỏa hơi nóng, ngồi khoanh chân trên sô pha y như em bé lén mặc quần áo của người lớn.

Cậu mở balo lấy từng món mình mang đến.

Toàn bộ đều là đồ ăn, bánh mì, bánh ngọt, đồ ăn vặt đủ loại... Dạo này An Hà được ăn rất nhiều món ngon, loại nào cũng để dành cho Mạnh Triều một ít.

Mạnh Triều thấy vậy lại nhớ đến hồi An Hà còn bé đi mẫu giáo, hôm nào về nhà cũng mang đồ ăn cho hắn, khi thì bánh quy in hình ngộ nghĩnh, khi thì kẹo sữa, tất cả đều là bữa phụ buổi chiều ở nhà trẻ.

Lúc ấy Mạnh Triều thường cảm thấy phiền, bởi vì những thứ đó rất phổ biến, ở nhà cũng có rất nhiều.

Bây giờ hắn mới biết quý trọng. Trên đời có một người sẵn lòng chia sẻ với mình tất cả những thứ tốt đẹp mà không cần báo đáp, chỉ đơn giản là thích mình, thì sao có thể không cố gắng quý trọng được?

Mạnh Triều - vừa được nhét cho cả đồng đồ ăn vặt - lại ôm An Hà thật chặt, cất giọng dịu dàng: "Bố mẹ có làm khó em không?"

An Hà nằm sấp trên vai Mạnh Triều, chậm chạp lắc đầu: "Không á, anh xem em béo ú rồi này."

Nói đoạn cậu nhéo eo Mạnh Triều: "Anh không được gầy thêm nữa đâu, không thì người khác lại tưởng em bắt nạt anh."

Mạnh Triều nói: "Có anh bắt nạt em suốt thôi."

Hồi bé làm cậu khóc, bây giờ vẫn làm cậu khóc, hắn làm anh mà thất bại quá thể.

"Anh không bắt nạt em mà." An Hà nói: "Tại em nhát gan quá, nếu cùng anh bỏ trốn thì đã không sao từ lâu rồi."

Mất một lúc Mạnh Triều mới nhảy số: "Hôm ấy em không ngủ?"

An Hà hơi ngượng, vùi mặt vào hõm cổ hắn: "Em không cố ý nghe trộm đâu, anh với chị nói chuyện to quá ấy."

"Á à, không ngờ em giả vờ ngủ." Mạnh Triều thò một tay xuống dưới phát nhẹ lên mông An Hà: "Nhóc lừa đảo."

An Hà xấu hổ: "Anh là đồ lừa đảo thì có, bày đặt ngó lơ em nhưng thật ra đã giăng lưới sẵn, chỉ chờ em không nhịn được mắc câu."

Mạnh Triều thừa nhận tội danh này: "Anh cần em cùng đứng lên với anh."

"Được rồi được rồi." An Hà cũng nghĩ mà sợ, vỗ lưng Mạnh Triều như trấn an: "Đâu phải em nhát gan suốt, em cũng vùng lên rồi đó thôi?"

"Đúng vậy." Mạnh Triều vẫn nhớ tâm trạng kinh hãi khi ấy, phụ họa: "Tiểu Trạch siêu dũng cảm."

Biết hồi bé mọi người đều gọi mình như vậy, tai An Hà nóng bừng, có qua có lại: "Anh trai cũng siêu giỏi."

Nghe nói An Hà lén trốn ra ngoài, Mạnh Triều cười bảo cậu vùng lên mà vùng lên không triệt để.

An Hà không chịu, cái tay hư hỏng sờ xuống dưới, sau đó nghiêm túc đánh giá: "Phận làm em, chắc chắn không lên... nhanh được như anh trai rồi."

Ba phút sau, hai người dời vị trí lên giường.

Áo ngủ của Mạnh Triều bằng lụa, sờ vừa trơn vừa khó cởi khuy.

An Hà cởi xong cho Mạnh Triều lại cúi đầu cởi cho mình. Cậu có đủ kiên nhẫn nhưng Mạnh Triều thì không. Hắn kéo phắt An Hà lại gần đặng luồn tay vào vạt áo rộng thùng thình, không hề bất ngờ nghe được tiếng rên khẽ của cậu và nhìn thấy ráng đỏ lan khắp vành tai.

Mạnh Triều vừa làm vừa nói bên tai An Hà: "Chắc chắn bây giờ họ không biết bọn mình đang làm gì."

"Họ" chỉ những ai, không cần nói cũng hiểu.

Rõ ràng suy nghĩ ấy đã vun thêm sự cấm kỵ như thể yêu đương vụng trộm cho cuộc làm t1nh sắp sửa diễn ra. Điều An Hà thấy lạ là trước đây khi quan hệ, bọn cậu từng chơi trò đóng giả anh em rất nhiều lần, k1ch thích thì k1ch thích nhưng thần kinh chưa bao giờ run lên như bây giờ, cả cơ thể bị bủa vây bởi cảm giác đạo đức suy đồi.

Dường như hiện tại đang thật sự có người vây xem hành vi loạn luân giữa anh em cậu, người thì vỗ tay khen hay, người thì phỉ nhổ khinh thường.

Lúc này Mạnh Triều lại nhóm một đốm lửa, hỏi cậu bằng chất giọng trầm khàn: "Sao lại có người em như em nhỉ, suốt ngày bò lên giường anh mình?"

An Hà vô thức hé miệng, chỉ cảm thấy không khí trong phòng nháy mắt bị rút sạch, chẳng mấy mà cậu sẽ ngạt thở.

Một đợt cao trào qua đi, Mạnh Triều dùng ánh mắt say sưa lưu luyến nhìn An Hà đang cưỡi trên người mình.

Hắn nhớ An Hà luôn hỏi "có được hay không", tuồng như người ta đáp rằng không được, cậu cũng không hề gì.

Vất vả lắm hai người mới đi được đến bước này, khó mà không cảm thấy lo lắng.

"Nếu bố mẹ vẫn nói không được," Mạnh Triều hỏi: "Em đồng ý đi cùng anh thật sao?"

An Hà bị làm xụi lơ thở hổn hển, gật đầu bảo: "Đương nhiên, em không lừa ai bao giờ."

Mạnh Triều bị cậu chọc cười: "Thế nếu anh hối hận thì sao? Anh không muốn dẫn em bỏ trốn nữa chẳng hạn."

An Hà chợt ngơ ngác, sau đó vẻ mặt mù mịt dần hiện lên sự kiên định.

Cậu chống hai tay lên nguc Mạnh Triều, giả vờ hung hãn cúi thấp người xuống: "Vậy em sẽ trói anh lại, chờ mọi người ngủ hết thì lén đi tìm anh, lúc, lúc bị anh làm thì bịt miệng mình lại để... không kêu thành tiếng."

An Hà nói tới cuối cũng mất hết tự tin. Cậu biết mình bắt chước không giống, nhát gan cụp mắt liếc cái cà vạt để trên đầu giường.

Mạnh Triều nhìn theo tầm mắt cậu, bật cười như đã hiểu. Hắn buông bàn tay đặt trên eo An Hà, chập cổ tay vào nhau và giơ lên, khẽ nhướng lông mày: "Có muốn trói không?"

Để chứng tỏ mình không còn thỏ đế như xưa, An Hà trói hắn thật.

Cậu quấn cà vạt thành mấy vòng quanh hai cổ tay Mạnh Triều rồi thắt một cái nơ bướm ngay ngắn, cuối cùng sờ mu bàn tay nổi gân xanh của hắn, xác nhận mình trói không chặt lắm.

Cậu nghiêm túc hệt như đang tiến hành một nghi thức tôn giáo thiêng liêng.

Mà Mạnh Triều chính là tế phẩm sắp được dâng lên vua.

Cảm nhận được dục v0ng chưa mềm hẳn đang có dấu hiệu ngóc dậy, An Hà khó chịu uốn éo: "Sao mà anh, anh..."

"Gọi anh trai đi." Mạnh Triều ra lệnh.

"Anh, anh ơi."

"Gọi to lên."

"Anh ơi... anh ơi."

Mạnh Triều luôn có nhận thức rõ ràng đối với bản thân mình.

Hồi tấm bé hắn bị vứt bỏ như mớ phiền phức, được nhà họ Mạnh nhận nuôi là may mắn không sao kể xiết trong mắt mọi người, bởi vậy từ khi hiểu chuyện, chưa một ngày nào là hắn không sống cẩn thận từng li từng tí, chỉ lo làm kém chỗ nào sẽ lại bị ném đi như rẻ rách.

Thế nên đối với hắn, sự xuất hiện của An Hà vừa là cọng rơm cứu mạng, vừa là nhân quả tiền định.

"Ngoan, bây giờ hôn anh trai đi." Tay bị trói của Mạnh Triều giơ quá đỉnh đầu, trông hơi vô tội: "Anh của em không hôn được."

An Hà c4n môi dưới, giống như nghĩ lại còn sợ: "Nhưng mà lần trước anh nói, đấy là lần cuối cùng anh hôn em."

Mạnh Triều nhìn cậu: "Thế nên bây giờ mới cần em hôn anh."

Hắn đã bước chín trăm chín mươi chín bước, chỉ cần An Hà bước bước cuối cùng, hắn có thể bất chấp cho đi tất thảy.

Khi đôi môi dán sát vào nhau, cảm giác thỏa mãn đã lâu không được trải nghiệm khiến hai người cùng bật ra tiếng thở dài.

Dù nụ hôn này không sâu, An Hà hôn xong vẫn thở gấp không ngừng. Cậu nằm sấp trên người Mạnh Triều, xin lỗi vì lần trước đã cắn rách môi hắn: "Em sai rồi, em không nên, không nên cắn mạnh như vậy."

Sau đó cậu lại nói: "Nhưng mà em thích anh nhiều lắm."

Cậu dứt lời bèn chớp mắt nhìn Mạnh Triều, chờ đợi một câu đáp lại.

Mạnh Triều đánh trống lảng: "Trời sắp sáng rồi, em nên về đi thôi."

An Hà thõng vai, mặt cũng bí xị y hệt cún con bị chủ bỏ rơi bên vệ đường.

Sao Mạnh Triều nỡ lòng cho được?

Vì thế khi xin An Hà cởi cà vạt cho mình, Mạnh Triều "miễn cưỡng" ghé vào tai cậu và nói: "Anh yêu em."

Cún con lấy được đồ ăn ngon cuối cùng cũng tươi tỉnh, bắt đầu vui vẻ vẫy đuôi.

Ngón tay đặt trên cái nơ con bướm mình tự thắt, kéo nhẹ sẽ bung ngay, thế nhưng An Hà lại chần chừ.

Chỉ sợ Mạnh Triều được cởi trói sẽ trở mặt không nhận, cậu bật phần mềm ghi âm trên điện thoại, chĩa micro vào Mạnh Triều.

An Hà yếu đuối lần đầu tiên bắt bí người khác, lí nhí đưa ra yêu cầu với khuôn mặt đỏ bừng: "Anh ơi anh nói lại lần nữa được không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi