TIN TỨC TỐ BIẾN DỊ

Trái tim của Việt Thế Trung hơi bay lên, chờ bác sĩ Lý nói ra câu tiếp theo.

Nếu đã gặp qua ba trường hợp, điều này biểu thị rằng ông ấy ít nhất cũng không hề xa lạ gì với bệnh trạng này cả, chỉ là không biết có thể trị được hay không thôi.

Bác sĩ Lý nói: “Đội nghiên cứu của tôi đã đặt tên cho căn bệnh này, gọi là kiểu tin tức tố ngụy trang đặc biệt để chọn người ưu tú.”

Mọi người nghe được đều ngẩn ra.

“Chọn người ưu tú?” Việt Thế Trung hơi nghi ngờ một chút, “Lúc trước chúng tôi đã tới bác sĩ, bác sĩ bảo sau khi tin tức tố của Nhiên Nhiên bị Alpha tiếp thu thì sẽ biến thành mùi vị mà bản thân chán ghét nhất, đây là quá trình chọn người ưu tú sao?”

Bác sĩ Lý lắc đầu: “Không liên quan gì đến mùi vị hết, chán ghét với một mùi vị nào đó, ngửi nhiều hơn một chút đại khái sẽ ói ra chứ không phải là ngất. Tôi đã hỏi mấy Alpha là học sinh và đội cứu viện rồi, cơ bản đều cảm thấy bài xích và da đầu tê rần, nếu như phải hình dung một chút, cảm giác giống như bị Alpha cường thế uy hiếp vậy.”

Mọi người cùng nhau kinh ngạc: “Alpha?”

“Chỉ là cảm giác mà nhóm Alpha đã tả mà thôi,” bác sĩ Lý đáp, “Cũng vì thế nên nồng độ tin tức tố trong kỳ phát tình sẽ tăng lần, công kích và uy hiếp đạt đến giá trị đỉnh điểm mới có thể làm cho mấy Alpha kia ngất đi.”

Ông thấy bọn họ đều đang sững sờ, kiên trì giải thích, “Tương tự như những Beta có chút thiên về Alpha vậy, kiểu tin tức tố biến dị này cũng hướng về phía Alpha, nhưng lại có thể khiến cho nhóm Alpha tinh tường phát hiện ra điểm khác biệt, biết được bọn họ là Omega, vì vậy chúng tôi mới gọi là nó tin tức tố ngụy trang.”

Phượng Trác Hạo nói: “Vậy tại sao tôi có thể đoán được?”

Bác sĩ Lý nói: “Đây là một đặc điểm khác của nó, tin tức tố biến dị của họ thường có một mức độ, tin tức tố của Alpha mạnh hơn mức này thì sẽ có thể tiếp thu và phân tích một cách chính xác, bằng không chỉ có thể cảm thấy bài xích nó mà thôi. Dựa vào tư liệu đã thu thập được trước mắt, kiểu tin tức tố ngụy trang như A này có thể cách ly 90% Alpha, như sàng lọc một hồi để lựa chọn vậy.”

Ông ngừng lại, nhìn Phượng Trác Hạo, “Hơn nữa bọn họ dễ ngửi hơn Omega bình thường gấp mấy lần, đúng không?”

Phượng Trác Hạo ngầm thừa nhận.

Quả thực rất dễ chịu, trạng thái từ lúc bị động dục bị động trong cơ thể cho đến bây giờ vẫn chưa hề giảm bớt, khiến cho hắn không thể không uống thêm hai viên thuốc trước khi đến đây.

Bác sĩ Lý nói: “Lát nữa xuống lầu tiêm thuốc ức chế loại S đi, không thôi hôm nay cậu sẽ ngủ không được đấy.”

Thuốc ức chế loại S chỉ được đặc biệt dùng cho Alpha đã triệt để mất đi lý trí thôi.

Phượng Trác Hạo rung chuyển trời đất nhiều năm như vậy, vẫn luôn cảm thấy Alpha nào cần phải tiêm thuốc ức chế loại S kia toàn là phế vật hết, nhưng lúc này hắn một câu nói cũng chẳng muốn phản bác nữa, vì chất lượng giấc ngủ quý giá, hắn quyết định nghe lời chuyên gia.

Việt Thế Trung thì lại chậm rãi tiêu hóa xong lời của bác sĩ, chỉ cảm thấy mây mưa mù mịt trong lòng bị quét đi sạch sẽ.

Thì ra mấy Alpha kia không thích Nhiên Nhiên nhà ông không phải là vì Nhiên Nhiên không dễ ngửi mà là bọn họ không xứng nên căn bản ngửi không ra mùi nha!

Nhưng ông vẫn hỏi một câu: “Vậy có thể trị không ạ?”

Bác sĩ Lý nói: “Tôi đang nghiên cứu thôi, trước mắt còn chưa tìm ra biện pháp hữu hiệu nào cả.”

Việt Thế Trung “ừm” một tiếng, thấy một đám bác sĩ ở bên cạnh đang chờ thảo luận vấn đề này với bác sĩ Lý nên cũng không quấy rầy bọn họ nữa, nói cảm ơn xong thì mang người đưa đến cửa thang máy, lúc này mới bước về.

Lúc này Việt Nhiên đang gặm táo trong phòng bệnh,vừa ăn vừa thỉnh thoảng liếc nhìn cửa phòng.

Tần Tu Kiệt và Khương Tiêu đều ở đây với cậu, người trước thấy dáng dấp vô cùng tò mò này của cậu, không nhịn cười được một tiếng, ngay sau đó thấy cậu ngay lập tức nhìn mình, vội vã thu liễm, vẻ mặt vô tội.

Lần trước Nhiên Nhiên đã tiêm thuốc ức chế, bệnh trạng trong kỳ phát tình cũng không rõ rệt, quan sát ba ngày là sẽ được xuất viện.

Lần này chỉ là bị Khương Tiêu cắn một cái, tạm thời đè xuống đợt phát tình đầu tiên, sau đó lại phải dựa vào thuốc men mới có thể duy trì tỉnh táo, nhưng những triệu chứng kia sẽ không giảm bớt. Khoảng thời gian này cậu sẽ rất mẫn cảm, bất an và dễ hỏng mất, còn có thể thỉnh thoảng tức giận nữa, hắn không thể trêu chọc.

Quả nhiên Việt Nhiên không buông tha cho hắn: “Anh cười cái gì đó?”

Tần Tu Kiệt đáp: “Nghĩ đến một chuyện đùa thôi.”

Việt Nhiên bảo: “Chuyện gì?”

Tần Tu Kiệt cười híp mắt hỏi: “Em từng gặp Bạch Chính Dương chưa?”

Việt Nhiên đáp: “Chưa.”

Bạch Chính Dương và Khương Tiêu giống nhau, chưa bao giờ ló mặt khi livestream, nhiều lắm là ngữ âm thôi. Cậu nghe nói Bạch Chính Dương cũng là sinh viên, mà trong đám sinh viên có không ít người chơi du hiệp, đại khái là không muốn bị quấy rối.

Tần Tu Kiệt nói: “Tối hôm qua anh và cậu ta có đánh trận, cậu ta đánh tới một nửa thì muốn đi vệ sinh, là bạn cùng phòng của cậu ta đánh đỡ, nhiều chuyện với anh là Dương thần lợi hại như thế nhưng thực ra khuôn mặt như con nít vậy đó.”

Việt Nhiên: “…”

Cậu nhìn về phía Khương Tiêu, thấy người sau gật đầu, tâm tư nhất thời dời khỏi từ trên người bác sĩ Lý, hỏi, “Có ảnh không?”

Khương Tiêu liền bấm một bức ảnh trong điện thoại ra, đưa tới.

Tần Tu Kiệt thấy thế đi tới xem cùng với Việt Nhiên, thấy người trong hình quả nhiên mọc ra một gương mặt trông như con nít.

Nghe đâu Bạch Chính Dương giống như Nguyệt Trầm, gien cũng thiên về Alpha, cho nên ngũ quan của hắn rất dễ nhìn, nhưng đại khái là vì kế thừa bộ dáng của cha mẹ nên mặt mày lại cố tình y như con nít, bảo là mười sáu chắc cũng có người tin đấy.

Việt Nhiên ngẫm lại hình ảnh vũ tăng bá khí tinh phong huyết vũ trong game kia, lại nhìn khuôn mặt này của hắn một chút, cảm thấy hơi mơ hồ.

Tần Tu Kiệt thì lại nghĩ đến Bạch Chính Dương dạy hắn chơi trước đây lại có một khuôn mặt như thế này, ý cười cũng chẳng giấu được nữa, bận kêu Khương Tiêu gửi cho hắn.

Khương Tiêu liếc hắn một cái, gửi hết mấy bức ảnh của Bạch Chính Dương qua cho hắn.

Vì vậy Tần Tu Kiệt tìm chỗ ngồi xuống, không trêu chọc em họ nữa, chuẩn bị làm một chiếc bóng đèn trong suốt.

Tâm tư của Việt Nhiên lắc lư một vòng rồi lại trở về chuyện hôm nay, hỏi: “Tại sao ông ấy không nói trong phòng bệnh vậy?”

Khương Tiêu nói: “Có lẽ là không muốn quấy rầy em nghỉ ngơi thôi.”

Việt Nhiên đáp: “Em rõ ràng đã tỉnh rồi mà!”

Khương Tiêu biết cậu muốn nghe bệnh tình của mình một chút, từ phía sau ôm lấy người nọ vào trong lồng ngực và động viên vài câu, bảo đảm là sẽ hỏi giúp cậu, cái gì cũng sẽ không giấu cậu. Việt Nhiên nhanh chóng được dỗ xong, bắt đầu chuyên tâm gặm táo. Khương Tiêu ngửi thấy tin tức tố của cậu, đầu lưỡi hơi mò lấy răng nanh, muốn cắn xuống một cái nữa.

Việt Nhiên không hề có một chút cảm giác nào về mối nguy hiểm này, thậm chí còn hơi co lại trong lồng ngực của anh hơn chút nữa chứ.

Ánh mắt của Khương Tiêu dần tối lại, nhất thời tăng lực tay đang ôm cậu, đang muốn tìm lý do để đuổi Tần Tu Kiệt đi, chỉ nghe thấy cửa phòng vang lên, Việt Thế Trung bọn họ đã trở lại.

Việt Thế Trung liếc mắt một cái liền nhìn thấy dáng dấp hai đứa tựa sát vào nhau, có một cảm giác tan nát cõi lòng khi phải gả con trai ra ngoài, nhưng trên mặt vẫn duy trì bộ dáng một người cha và một vị giáo sư, đơn giản nói những phân tích của bác sĩ Lý với con trai.

Việt Nhiên nghe được cũng hơi sửng sốt, cậu hỏi: “Trước đó bác sĩ vốn dùng tin tức tố của con để thí nghiệm mà, tại sao không hỏi về chuyện này ạ?”

Khương Tiêu cưỡng ép bản thân dời đi lực chú ý, nói: “Có lẽ lúc ông ấy hỏi, bọn họ toàn trả lời là bài xích và chán ghét nên bác sĩ sẽ đoán theo phương diện kia thôi.”

“Cũng có thể là những người kia không muốn bị mất mặt ấy mà,” Việt Thế Trung rất hãnh diện, “Con nghĩ đi nha, đường đường là một Alpha lại bị Omega uy hiếp, nói ra thì sẽ mất mặt đến cỡ nào.”

Việt Nhiên “ồ” một tiếng, lòng hiếu kỳ đã được thỏa mãn nên không để ý nữa, ngược lại cậu chỉ cần biết rằng Khương Tiêu không cần biến thành ‘người tàn tật’ là được rồi.

Ánh mắt của cậu xoay một cái, thấy Phượng đội cũng vào theo, cậu liền nhìn sang.

Phượng Trác Hạo thuần túy là cảm thấy bản thân dù gì cũng đã đến, tốt xấu gì cũng nên đi thăm bệnh nhân rồi mới rời khỏi, cho nên muốn bước tới lên tiếng chào hỏi.

Kết quả ngẩng đầu chỉ thấy hai người này đang dựa vào nhau, trong lòng hắn lập tức có một chút táo bạo, biết là phản ứng động dục, không dám ở lại thêm, trò chuyện vài câu với Việt Thế Trung bọn họ rồi chào tạm biệt ngay, xuống lầu tiêm thuốc xong liền đi nhanh tới bãi đậu xe.

Cấp dưới của hắn đang đợi, thấy hắn trở về, bọn họ nhất thời nhiều chuyện.

“Sao rồi đội trưởng, chuyên gia nói thế nào?”

“Có phải là độ xứng đôi gien cao trong truyền thuyết kia không, cao tới 99. 9% luôn.”

“Số mệnh đã an bài cùng nhau rồi nè!”

“Có phải là bọn em sắp phải có đại tẩu rồi không?”

Phượng Trác Hạo đóng cửa xe lại, nói: “Cút đi.”

Xe việt dã chậm rãi chạy khỏi bệnh viện, hòa vào trong dòng xe cộ đèn đuốc lấp lóe, nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.

Màn đêm buông xuống, trong phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú ngoại trừ người ở lại ngủ qua đêm ra, những người còn lại đều phải rời đi.

Bác sĩ lo lắng đợt phát tình thứ hai của Việt Nhiên vẫn không cách nào khống chế được, bởi vậy Khương Tiêu bị kêu ở lại, Đặng Lăng thấy thế liền đổi thành hai phòng ngủ, bà ngủ với con trai trong một phòng, Khương Tiêu ngủ một phòng.

Việt Thế Trung cũng muốn ngủ lại, thấy lão bà muốn kêu ông đến khách sạn, nhìn Khương Tiêu một chút, quyết định giữ lại tiền đi khách sạn rồi chen chúc trong một phòng với Khương Tiêu, thuận tiện bắt đầu một cuộc đối thoại riêng giữa Alpha với nhau.

Khương Tiêu muốn tìm độ hảo cảm từ chỗ ông, anh đương nhiên sẽ không từ chối. Mọi người đang muốn nghỉ ngơi nhưng chỉ nghe thấy bên ngoài đột nhiên ầm ĩ lên. Khương Tiêu mở cửa ra liếc mắt nhìn, thấy cách đó không xa có bốn người đang dò hỏi y tá phòng bệnh của Việt Nhiên.

Việt Thế Trung cũng đi ra theo, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Khương Tiêu nói: “Chắc là người nhà của Chu Kiệt Anh ạ.”

Anh đoán không sai.

Lực lượng cảnh sát đã thông báo tin tức đang giam giữ Chu Kiệt Anh cho người nhà, bọn họ nghe xong ngọn nguồn liền chạy đi tìm Việt Nhiên nhận lỗi, muốn cầu xin một chút thông cảm.

Việt Thế Trung nghe thấy liền nổ tung.

Chó má nó mới thông cảm đấy, ông đã nghe bọn Tu Kiệt nói qua, thằng nhóc kia từng xin thuốc từ người trong nhà, lần này vẫn có thuốc như vậy, tâm của mấy người này cũng quá lớn rồi đấy!

Ông nhất thời lạnh mặt, vừa định đuổi khách liền cảm thấy một luồng khí tức đột ngột tản ra, vọt tới đến nỗi ngay cả ông cũng lui về sau nửa bước.

Khương Tiêu săn sóc đi ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa một cái, đứng ở hành lang nhìn những người này, nhàn nhạt nói: “Nhiên Nhiên đã ngủ, các người quay về đi.”

Bốn người kia tê cả da đầu, gượng cười nói: “Vậy chúng tôi có thể… có thể vào ngồi một chút không?”

Khương Tiêu đáp: “Chúng tôi cũng muốn ngủ.”

Bốn người kia có lòng muốn xông vào gặp cha mẹ Việt Nhiên một lần, nhưng theo bản năng thực sự không có gan này, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cười làm lành và đặt đồ bổ ở cửa, sau đó phẫn nộ rời đi.

Khương Tiêu cũng chẳng thèm nhìn, quay người trở về phòng bệnh, vẻ mặt bình tĩnh: “Bọn họ đã đi rồi ạ.”

Việt Thế Trung: “…”

Khương Tiêu nhớ lại bộ dáng không cam lòng của những người kia, biết người địa phương dù sao cũng có chút giao thiệp, nhất định sẽ tìm quan hệ kéo Chu Kiệt Anh ra, liền liên lạc với cha mình, gọn gàng dứt khoát: “Cha cho con số của luật sư Khâu đi ạ.”

Cha Khương yên lặng một giây, hỏi: “Làm sao thế?”

Khương Tiêu đơn giản kể lại những chuyện đã xảy ra.

Cha Khương rất thoải mái, cúp điện thoại liền gửi số điện thoại cho con trai, sau đó chạy đi tìm lão bà kể lại chuyện này, hai người nhất trí —— lỡ đâu kỳ phát tình này của Việt Nhiên cũng rất phiền phức, đứa con nhà mình có thể sẽ ở lại chăm sóc, tình huống như thế sao mà bọn họ không có mặt được. Lại nói, dù không cần chăm sóc thì chỉ bằng chuyện xử lý thằng nhóc xấu lòng kia, bọn họ cũng phải ra lực giúp đỡ mới được chứ.

Vì vậy hai người liền gọi cho con trai, biểu thị là sẽ nhanh chân đến thăm Việt Nhiên.

Khương Tiêu nói: “Không cần ạ.”

Cha Khương đáp: “Cần, cha có một người bạn học dường như đang làm lãnh đạo ở T thị.”

Khương Tiêu nói: “Vậy cha mẹ tới đây đi.”

Cha Khương hài lòng, đặt trước vé máy bay chiều nay, định sắp xếp xong công việc trong lúc giữa trưa này, sau đó bay thẳng đến T thị.

Việt Nhiên hoàn toàn không biết rằng bản thân sắp nhìn thấy cha mẹ chồng tương lai.

Cậu gặm xong quả táo kia nên cũng chẳng muốn ăn gì nữa, nằm uỵch xuống giường, mơ mơ màng màng ngủ mất tiêu. Chỉ là cậu ngủ không quá sâu, tâm tình bất an luôn vây quanh cậu, dẫn đến ác mộng rồi lại ác mộng, nửa đêm lại còn khóc tỉnh nữa.

Vai nhỏ của Việt Nhiên không ngừng nhấp nhô, nức nở nói: “Con mơ thấy… mấy bác sĩ kia đều nói là mọi người mời diễn viên tạm thời, thực ra Khương Tiêu đã sớm lén lút cắt, cắt đi cơ quan tiếp thu rồi…”

Cậu đang nói thì đột nhiên dừng lại, nhìn về phía mẹ, “Có thật không?”

Đặng Lăng: “…”

Bà có chút hối hận, lúc còn trẻ quá bận nên toàn để lão công chăm con trai thôi. Ảnh hưởng này thực sự quá sâu rồi.

Việt Nhiên thấy bà không đáp, nhất thời khóc càng ác hơn.

Đặng Lăng trấn an nửa ngày cũng không thấy có hiệu quả, phát hiện tin tức tố của cậu đang bắt đầu thay đổi độ nồng, bà vội vàng kêu bác sĩ tới.

Việt Thế Trung và Khương Tiêu ở cách vách cũng bị kinh động, dồn dập đuổi tới. Khương Tiêu đã tiêm một ống thuốc ức chế loại S, giấc ngủ không thành vấn đề gì, nhưng lúc này vừa ngửi thấy mùi tin tức tố dụ người này, anh liền cảm thấy hiệu quả của thuốc lập tức báo hỏng mất rồi.

Bác sĩ kiểm tra một chút, quả nhiên không có cách nào áp chế, không thể làm gì khác hơn là lại để Khương Tiêu cắn một cái.

Việt Nhiên chậm rãi yên tĩnh lại, nhanh chóng ngất mất. Bác sĩ nhìn dữ liệu trên máy và kiểm tra cho cậu một chút, ra hiệu để bọn họ ra ngoài với mình, thành khẩn nói: “Phản ứng của cậu ấy quá nghiêm trọng, đề nghị của tôi là nếu đã có người yêu thì tốt nhất cứ để người yêu trải qua với cậu ấy đi.”

Kỳ phát tình đầu tiên của Omega, nếu đánh thuốc ức chế thì sau đó sẽ không sau, nhưng một ngày nào đó sẽ lại phát ra.

Mà lần phát tình đầu tiên thường sẽ kéo dài bảy ngày, trong lúc này sẽ có rất nhiều đợt thủy triều khác nhau, thực sự cứ để như vậy thì sẽ tạo nên hao tổn, bất kể là đối với Omega hay là Alpha trong cuộc, chuyện này cũng sẽ là một trận dày vò thôi.

Đặng Lăng trầm mặc hai giây, gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi.”

Việt Thế Trung: “…”

Chờ chút, biết rồi là có ý gì?

Việt Thế Trung yên lặng nhìn lão bà của mình, thấy bà phải về phòng bệnh, theo bản năng cũng đi theo.

Đặng Lăng quay đầu lại nhìn ông, bảo: “Đi ngủ đi.”

Việt Thế Trung rất oan ức: “… Ã.”

Khương Tiêu: “…”

Ừm, anh đại khái biết bảo bối nhà mình càng giống như người nào rồi nhé.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi