Thấy không có chuyện gì nghiêm trọng, cùng lắm chỉ bị chai dầu gội đầu rơi trúng, Tạ Nhất Phi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn người đàn ông đang ngồi trên nắp bồn cầu, vẫn điển trai như mọi khi, chỉ là đặt trong hoàn cảnh này lại có chút buồn cười.
Nhưng còn chưa kịp cười, Tạ Đông đã quay đầu lại nhìn cô, nghiến từng chữ: “Bạn cùng phòng của chị? Đồng nghiệp của chị? Là con gái?”
Tạ Nhất Phi thầm thở dài. Lần này không trách ai được, tự cô đào hố chôn mình thôi.
Biết là không thể giấu nữa, cô dứt khoát thẳng thắn: “Sợ em lo lắng, nên chị mới nói dối.”
Tạ Đông hít sâu một hơi, nhìn chị mình với ánh mắt thất vọng: “Chị! Chị có thể rút kinh nghiệm được không?!”
Tạ Nhất Phi vội giải thích: “Chuyện năm đó chỉ là hiểu lầm, anh ấy chưa từng phụ bạc chị.”
Tạ Đông sững người, như thể sắp bắn ra một tràng súng nhưng lại bị kẹt đạn.
Lý do duy nhất khiến cậu phản đối mối quan hệ giữa chị gái và Tần Tranh chính là cảm thấy anh không đáng tin, mà nguyên nhân sâu xa cũng chỉ vì chuyện năm xưa anh vô trách nhiệm bỏ đi không lời từ biệt.
Nhưng nếu năm đó chỉ là một hiểu lầm, vậy cậu còn tức giận cái gì?
Nhìn lại tình huống trước mắt, có thể đoán được lúc cậu chưa xông vào thì hai người này thân mật ra sao. Tạ Đông – một kẻ cuồng bảo vệ chị gái – hôm nay lại đột ngột xông vào đây, tự dưng biến thành một cậu em vướng víu vô duyên.
Cậu không thể chấp nhận sự thay đổi này ngay lập tức.
Tần Tranh bước đến, vỗ vai cậu: “Khó lắm mới đến đây, tối nay ở lại ăn cơm đi.”
Tạ Đông muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng “không chút khách sáo” của đối phương, bỗng dưng chẳng còn tâm trạng mở miệng.
Tạ Nhất Phi nhanh chóng kéo Tạ Đông ra phòng khách, kể sơ qua về gia đình Tần Tranh.
Lúc này, cậu cũng dần bình tĩnh lại, nhớ đến lần vô tình gặp Tần Tranh ở Nam Kinh và những lời anh từng nói, biết chắc chị gái không lừa mình.
Xâu chuỗi tất cả lại, Tạ Đông chỉ cảm thấy xót xa. Một phần là vì số phận của Tần Tranh, phần khác là vì con đường tình cảm đầy trắc trở của anh và chị gái cậu.
Đây gọi là gì nhỉ? Đúng là tạo hóa trêu ngươi.
Chị em họ không trò chuyện lâu thì Tần Tranh đã thay đồ ở trong phòng rồi bước ra.
Gặp lại anh lần nữa, tuy Tạ Đông không còn giận dữ như ban nãy, nhưng vẫn chưa thể thay đổi thái độ ngay lập tức.
Cậu hơi khó chịu, nghiêm túc nhìn Tần Tranh: “Chuyện trước đây coi như bỏ qua, nhưng lần này tôi có mấy vấn đề cần hỏi cho rõ.”
Tần Tranh gật đầu, ý bảo cứ hỏi.
Tạ Đông: “Anh có thật lòng với chị tôi không?”
Tần Tranh đã đoán trước câu hỏi này.
“Thời gian của anh cũng là thời gian. Nếu không thật lòng, vậy mấy năm qua anh làm gì?”
Câu trả lời này có vẻ khiến Tạ Đông tạm hài lòng.
Cậu nhanh chóng liếc nhìn chị gái, rồi lại hỏi: “Nói cách khác, anh yêu chị ấy?”
Tần Tranh mỉm cười, cũng nhìn sang Tạ Nhất Phi: “Đương nhiên.”
Nghe anh tỏ tình, Tạ Nhất Phi chẳng có cảm giác gì, nhưng nói trước mặt em trai thì lại khác. Cô lập tức né tránh ánh mắt của cả hai.
Tạ Đông: “Anh chứng minh thế nào? Hai người có định kết hôn không?”
Câu này thật thừa thãi, nghe như cô đang khao khát được gả đi lắm vậy.
Tạ Nhất Phi định ngăn em trai lại, nhưng chưa kịp mở miệng, đã nghe Tần Tranh nói: “Chỉ cần cô ấy đồng ý, anh cầu còn không được.”
Những năm qua, suy nghĩ của Tạ Nhất Phi về hôn nhân đã thay đổi rất nhiều. Ban đầu, chịu ảnh hưởng từ mẹ Lưu Tú Mai, cô cũng từng nghĩ đời người nếu không kết hôn thì sẽ không trọn vẹn. Nhưng sau khi chứng kiến quá nhiều cuộc hôn nhân thất bại, cô lại cảm thấy không kết hôn cũng chẳng sao. Thế nên, với cô, hôn nhân chỉ là chuyện có cũng được, không có cũng chẳng sao, bây giờ chưa cần nghĩ đến.
Nhưng khi nghe anh nói “cầu còn không được”, cô quên mất mình định nói gì, chỉ cảm thấy tim như đang ngâm trong mật, ngọt đến mức lâng lâng.
Tạ Đông lại quay sang chị mình: “Chị chắc chưa? Chị có nghĩ đến việc ở bên loại người như anh ta sẽ đối mặt với những vấn đề gì? Dù gì hai người cũng không còn trẻ nữa.”
Câu này lập tức kéo trái tim đang trôi bồng bềnh của Tạ Nhất Phi trở lại mặt đất.
Thằng nhóc này đúng là chuyên gia phá mood. Một câu mà đạp trúng hai nỗi đau của cô—đúng, cô không còn nhỏ nữa, nhưng cũng đâu phải bà lão?! Còn nữa, nó nói “loại người như anh ta” là có ý gì?!
Cô cau mày: “Em có ý gì?”
Tạ Đông nghĩ chị gái không biết phân biệt tốt xấu, hơi bực mình, đúng lúc này, Tần Tranh lại khẽ cười.
Có người bảo vệ, đắc ý lắm hả?!
Cơn giận vừa mới dịu xuống của Tạ Đông lập tức bốc lên lần nữa, chẳng buồn nghĩ ngợi mà nói: “Ý là hai người không hợp!”
Tạ Nhất Phi khó chịu: “Không hợp chỗ nào?”
Đúng rồi, không hợp ở đâu?
Tạ Đông vắt óc suy nghĩ, bỗng lóe lên ý tưởng: “Người ta nói tình yêu đẹp là khi cả hai cùng trở nên tốt hơn! Chị thì sao? Chị bắt đầu nói dối từ bao giờ? Có phải sau khi ở bên anh ta không?”
Tạ Nhất Phi nghẹn lời. Nghĩ kỹ lại, hình như cũng đúng thật.
Hai chị em đồng loạt quay sang nhìn Tần Tranh.
Anh vô tội nhún vai: “Nhưng anh đâu có nói dối.”
Ý gì đây? Chỉ có cô là kẻ nói dối à? Mà cô nói dối vì ai chứ?!
May mà Tần Tranh phản ứng nhanh, bắt gặp ánh mắt của cô, liền bổ sung ngay: “Hơn nữa, nói dối thế này đâu tính là lừa gạt? Chỉ là lời nói dối vô hại để em trai đỡ lo thôi.”
Câu này còn được.
Tạ Nhất Phi nghiêm túc nhìn Tạ Đông: “Chị là người trưởng thành, biết mình đang làm gì và muốn gì. Chị chỉ muốn ở bên người mình yêu. Nếu yêu sai thì sao? Ở bên người mình không yêu mới là lãng phí cả đời.”
Tạ Đông định phản bác, nhưng lại chẳng tìm được lý lẽ nào.
Có lẽ, cậu nên học cách chúc phúc cho họ.
Không khí căng thẳng giữa ba người dần tan biến. Tần Tranh bước đến, hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì? Anh đi chuẩn bị.”
Tạ Đông im lặng một lúc rồi nói: “Không cần đâu.”
Tạ Nhất Phi tưởng em trai vẫn chưa nguôi giận, nhưng lại nghe cậu nói tiếp:
“Em đặt vé tàu cao tốc hai tiếng nữa. Lần sau hai người về Nam Kinh rồi ăn sau.”
Tạ Nhất Phi bật cười: “Được thôi.”
Tạ Đông không ở lại ăn cơm, nhưng tâm trạng của Tạ Nhất Phi vẫn vô cùng vui vẻ. Được gia đình ủng hộ, mọi thứ bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cô vào phòng tắm dọn dẹp đống chai lọ ngổn ngang, vừa làm vừa băn khoăn—biết thế này đã không tranh thủ dịp giảm giá 618 để mua quá nhiều đồ rồi, chất đầy tủ nhà Tần Tranh, cuối cùng còn hại anh bị thương.
Đang nghĩ ngợi, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau:
“Thật sự nghĩ kỹ rồi à? Không sợ lãng phí thời gian với anh sao?”
Cô quay đầu lại, thấy Tần Tranh đang khoanh tay, tựa vào khung cửa nhìn mình.
Tạ Nhất Phi cười: “Chính anh cũng nói, thời gian của anh cũng là thời gian. Trước khi hỏi em, anh có chắc chắn chưa?”
Tần Tranh bước đến, cầm lấy mấy chai lọ trong tay cô, đặt lại vào tủ.
“Đây là điều anh cầu còn không được, nên không cần hỏi.”
Tạ Nhất Phi cúi đầu, do dự một chút rồi lên tiếng: “Anh có nghĩ rằng ở bên nhau mười năm, hai mươi năm, thậm chí cả đời với một người sẽ nhàm chán không?”
Tần Tranh đáp ngay mà không cần suy nghĩ:
“Có một cảm giác gọi là ‘càng nhìn càng thích’, em chưa từng trải qua sao? Lần đầu gặp em năm lớp mười hai, anh đã thấy em khác biệt nên mới chú ý đến em. Kết quả là càng nhìn càng thích. Em vẫn luôn thay đổi, luôn trưởng thành, em của mười năm trước và em của bây giờ vốn dĩ không giống nhau, nhưng anh lại một lần nữa bị em hấp dẫn. Chính vì vậy, anh chưa bao giờ lo lắng về sự nhàm chán, mà ngược lại, anh còn mong chờ vô cùng.”
Nói đến câu cuối cùng, anh nhìn thẳng vào cô.
Bao nhiêu lời đường mật anh từng nói, cô cứ tưởng mình đã miễn dịch rồi, vậy mà giây phút này, cô vẫn thấy rung động.
Cô cầm một chai dầu gội lên, chìa về phía anh, kèm theo cả bàn tay của mình: “Anh từ khi nào mà dẻo miệng như vậy?”
Anh cất chai dầu gội vào tủ trước, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, kéo cô đứng dậy.
Bị bất ngờ, cô ngã vào lòng anh.
Anh hạ giọng, thì thầm bên tai: “Chưa thử sao biết là ngọt?”
Lực kéo hơi mạnh, khiến Tạ Nhất Phi có chút choáng váng. Để giữ thăng bằng, cô dịch chân, nhưng lại giẫm trúng thứ gì đó.
Người vừa mới cúi xuống hôn cô bỗng rít lên một hơi.
Cô giật mình, cúi đầu nhìn xuống—thì ra là cô dẫm trúng chân anh. Quan trọng hơn, đó còn là chân vừa bị chai dầu gội đập trúng ban nãy.
Cô lo lắng hỏi: “Có sao không?”
Tần Tranh lắc đầu.
Nhưng nhìn biểu cảm đau đến méo mặt của anh, làm sao có thể không sao được chứ?
Cô vội đỡ anh ngồi xuống cạnh bồn tắm, còn mình thì quỳ xuống trước mặt anh: “Nhấc chân lên để em xem nào.”
“Anh không sao thật mà.”
“Nhanh lên! Nhỡ đâu em giẫm đến gãy xương thì sao?”
Tần Tranh bật cười: “Em nghĩ anh làm bằng thủy tinh chắc? Nói gãy là gãy?”
Dù vậy, anh vẫn nhấc chân lên, đặt lên nắp bồn cầu để cô tiện xem xét.
Quả nhiên, trên mu bàn chân anh đã bầm tím, còn hơi sưng.
Cô cau mày: “Cái này phải chườm tan máu bầm đúng không?” Nói rồi, cô cúi xuống, như cách từng làm với Tạ Đông lúc nhỏ, nhẹ nhàng thổi vào vết thương, như thể làm vậy sẽ giúp anh đỡ đau hơn.
Nhưng Tần Tranh lại không phản ứng gì.
Thấy kỳ lạ, cô ngẩng đầu nhìn anh, chỉ cảm thấy biểu cảm của anh có gì đó rất lạ.
Không phải cô giẫm đến mức làm anh choáng váng rồi đấy chứ?
Nhưng ngay sau đó, cô nhận ra vấn đề không nằm ở anh, mà là… tình huống lúc này.
Anh đang ngồi trên thành bồn tắm, hai chân hơi tách ra, còn cô thì quỳ ngay giữa hai chân anh.
Ánh mắt cô từ từ hạ xuống…
Vải quần mặc ở nhà khá mềm và ôm dáng. Chỉ cần anh có chút biến hóa nhỏ, cô đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Mặt cô lập tức đỏ bừng: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Tần Tranh cúi mắt nhìn cô: “Em nói xem?”
Cô á khẩu.
Cô làm gì chứ? Cô có làm gì đâu!
Cô trừng mắt nhìn anh: “Anh có phải quá đáng rồi không?”
Tần Tranh thản nhiên đáp: “Không có phản ứng mới là quá đáng.”
Nói rồi, anh cúi người xuống, lần này hôn sâu hơn, mãnh liệt hơn.
Tạ Nhất Phi bị anh cuốn theo đến mức không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy mọi suy nghĩ đều trở nên trống rỗng.
Trong phòng tắm nhỏ bé, chỉ còn tiếng hơi thở hòa quyện vào nhau…
Editor: Annie
Nguồn: Bán Hạ