TÌNH BIẾN

Kim Đào mang đầy bụng tâm sự trở về đội, mặc dù trước mặt Mạc Duy Khiêm hắn tỏ ra vô cùng cứng rắn, nhưng cuối cùng phải làm thế nào thì hắn cũng chưa nghĩ ra, chỉ mặt cau mày có nằm trên giường ký túc xá ngẩn người.

“Ngẩn người ra làm gì vậy, huấn luyện viên nói hôm nay có thể thư giãn một chút, chúng ta ra ngoài chơi đi?”

Kim Đào nhìn về phía bạn cùng đội nói: “Tớ đang phiền lòng, không đi.”

“Cậu còn buồn cái gì chứ, bây giờ chủ lực đội bóng là cậu, tiền thưởng của cậu cũng nhiều nhất, nếu thật sự có chuyện gì thì cứ nói với anh em xem có giúp đỡ được gì không.”

“Bạn gái tớ đắc tội với một đồn trưởng đồn cảnh sát, người kia vẫn gây phiền phức cho cô ấy, tớ đang nghĩ xem có thể nói với người bên hệ thống công an một chút không, tiền không phải vấn đề, chỉ cần có thể giải quyết xong chuyện này là tốt rồi.” Kim Đào cũng thuận miệng nói, cũng không nghĩ bạn cùng đội có thể giúp được gì.

“À, chuyện này đúng là không dễ, để tớ nghĩ xem sao.”

Người kia suy nghĩ một lát rồi đột nhiên vỗ đùi nói: “A, sao cậu không nói sớm chứ, người giúp đỡ được thì thật ra có một người, không phải Loan Ninh quen biết không ít người sao? Có nhớ lần trước có một người anh em vì đánh người khác bị thương nặng mà phải rời đội không? Cũng là do cậu ấy giải quyết giúp đấy. Nhưng mà, quan hệ của cậu và cậu ấy bây giờ hơi ngại, chỉ sợ khó nói chuyện.”

Kim Đào cũng nghĩ lại, thật sự là có chuyện như vậy, nếu Loan Ninh có thể giúp được thì dù khó khăn hơn hắn cũng phải thử xem!

Mà bên La Duyệt Kỳ dù nói là có người giúp đỡ chăm sóc nhưng vẫn thấy hơi vội vàng, chạy qua chạy lại giữa hai bên nhà và bệnh viện, trở nên vô cùng chật vật, Mạc Duy Khiêm cũng bên cô cả ngày chạy trước chạy sau, La Duyệt Kỳ đã nói mấy lần là hắn không cần tới nữa nhưng hắn vẫn không nghe, cuối cùng cô cũng lười nói, chỉ có thể mặc kệ hắn.

“Duyệt Kỳ, thuốc bổ này em đưa cô chú dùng, đối với việc hồi phục thân thể có hiệu quả rất tốt.” Hai người xuống khỏi xe Taxi, Mạc Duy Khiêm mang theo mấy thứ đồ đi theo sau La Duyệt Kỳ.

La Duyệt Kỳ dừng bước: “Thật sự không cần đâu, anh mang về đi, em sẽ không nhận đâu, anh đi Taxi chạy qua chạy lại cả ngày cũng không phải cách hay, đừng đi theo em nữa, thật quá lãng phí tiền bạc.”

“Chút chi phí đó anh còn bỏ ra được mà, mấy thứ này để ở chỗ anh cũng không có ích gì, em không lấy mới là lãng phí đấy!” Mạc Duy Khiêm nói lí lẽ.

La Duyệt Kỳ đành phải nói: “Thế được rồi, nhưng mà Mạc Duy Khiêm, anh làm như thế thật sự không có ý nghĩa gì đâu, em sẽ không đón nhận tình cảm của anh. Nhưng mà, có thể khẳng định anh là người rất quan trọng trong cuộc đời em, là người mà em mang ơn cả đời, em có thể bỏ cả mạng vì anh nhưng không thể dùng tình cảm của em để mua bán được.”

“Anh biết, anh hiểu mà, em đã nói không ít lần rồi, anh chỉ chăm sóc em và người nhà em đến khi giải quyết xong sự việc thôi. Anh thật sự lo lắng, nếu em thật sự biết ơn anh thì cứ để anh dùng sức lực của mình giúp em và người nhà vượt qua cửa ải khó khăn này đi, sau đó anh sẽ không cần lo lắng nữa, được chứ?” Mạc Duy Khiêm chân thành tha thiết nói.

La Duyệt Kỳ không nói là đồng ý hay không, vẻ mặt phức tạp nhìn Mạc Duy Khiêm rồi lập tức xoay người quay về nhà.

Mạc Duy Khiêm ý bảo La Duyệt Kỳ mang theo thuốc bổ đi qua, bản thân hắn thì đứng yên đó lấy di động ra, gọi được thì trực tiếp hỏi: “Đổng Nguyên, tôi bảo anh chuyển xe đến đã làm xong chưa? Chỉ có người đến thì có ích gì?”

“Đừng nóng vội mà, đang trên đường rồi, thứ năm, gần trưa là tới nơi.”

Mạc Duy Khiêm chỉ có thể đợi, mấy ngày nay hắn liên tiếp nhận được tin nhắn uy hiếp, tin cuối cùng còn cứng rắn nói nếu hắn còn xen vào chuyện của người khác nữa thì có lo dần cho tính mạng của mình đi, hắn làm việc nhiều năm như thế rồi, biết rắn đầu đàn ở mấy chỗ địa phương này thật sự không thể khinh thường được, cũng hiểu thêm được rằng không khéo kẻ đứng sau Phạm Thanh Lợi chính là kẻ một tay che trời ở thành phố Danh Tĩnh này, cho nên hắn càng phải cẩn thận hơn nữa mới có thể bảo đảm một nhà Duyệt Kỳ được an toàn.

La Duyệt Kỳ mới đến cửa khu nhà đã gặp được hàng xóm, lập tức dừng bước chào hỏi, trải qua chuyện lần này cô vô cùng biết ơn mấy người hàng xóm xung quanh, không bao giờ còn cảm thấy không cần quan hệ thân thiết với hàng xóm nữa.

“Duyệt Kỳ, cháu mới từ bệnh viện về sao? Cháu đó, con bé này làm gì mà khách sáo như thế chứ, con chú chỉ là tiện đường giúp đỡ thôi mà cháu lại tặng nhà chú nhiều đồ như thế làm gì, chú thấy mấy thứ đó á, nhà chú ăn cả năm cũng chưa hết!”

La Duyệt Kỳ nghe xong mà chả hiểu ra sao, bản thân mình đang tính mấy ngày nữa sẽ mua quà đến cảm ơn hàng xóm nhưng còn chưa có thời gian mua mà.

“Chú Vương, có người tặng đồ cho nhà chú sao?”

“Đúng rồi, thằng bé đó rất là lễ phép, dẫn theo ba bốn người chạy khắp vài nhà trên lầu dưới lầu để tặng đồ, đến mức nhà chúng ta không có chỗ mà để hết, nghe con chú nói đó là bạn cháu, lần trước đã dẫn người đến giúp giải quyết thằng nhóc hư hỏng kia. Sau đó chú hỏi thăm thằng bé đó đều đến mấy nhà kia, quà tặng cũng đều nhiều như thế, khiến cho chúng ta thật xấu hổ quá.”

Là Mạc Duy Khiêm! La Duyệt Kỳ nhìn nhìn hai người đi theo mình, hai người kia chỉ mỉm cười tỏ vẻ cảm ơn.

La Duyệt Kỳ bây giờ đang nghĩ mình có phải nên từ chức, sau đó đến nhà Mạc Duy Khiêm làm trâu làm ngựa cả đời để đền đáp ơn nghĩa của người ta hay không!

Lắc đầu, không để cho lời lẽ hành vi của Mạc Duy Khiêm làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình nữa, để thân thể cha mẹ khỏe lại mới là việc quan trọng nhất lúc này.

Kim Đào trước tiên nhờ vài người cùng đội liên hệ với Loan Ninh, xem đối phương có tức giận hay không, không ngờ Loan ninh lại rất tốt bụng, tuy nói vị trí chủ lực bị Kim Đào chiếm mất khiến hắn ta hơi khó chịu nhưng vẫn đồng ý nghe tình huống rồi mới quyết định có giúp đỡ hay không.

Kim Đào nghe được tin tức thì lập tức thu xếp một bữa ăn, lại nhờ mấy người kia tiếp đón, mua cả chút quà cho Loan Ninh.

Loan Ninh nhận quà cười nói: “Kim Đào, dù là bình thường chúng ta không quá thân thiết nhưng vẫn là anh em một đội, cậu thật sự không cần làm vậy, ăn bữa cơm là được rồi, còn quà cáp gì cho khách khí ra. Chuyện cậu nói tôi cũng hiểu rồi, vấn đề nhỏ thôi, tôi có một người bạn làm ở cục cảnh sát, để cậu ấy giúp đỡ liên hệ Phạm đồn trưởng kia, mọi người ăn bữa cơm, làm rõ hiểu lầm là được rồi, quà này cậu cứ giữ lại để tặng Phạm đồn trưởng đi.”

Kim Đào lập tức đẩy quà sang: “Đây là chút tâm ý của anh em, vốn tớ vẫn hơi ngại với cậu, nếu cậu coi tớ là anh em thì hãy nhận đi. Về phần Phạm đồn trưởng thì tớ cũng hiểu mà, nếu thật sự có thể giải tỏa hiểu lầm thì lúc đó cần tiền cần vật gì, Kim Đào quyết không làm anh em mất mặt đâu!”

“Đúng là người phóng khoáng, chờ tin tức tốt của tớ đi!” Loan Ninh sảng khoái vỗ ngự hô.

Sau khi trải qua bữa ăn này, Kim Đào cũng không ngờ Loan Ninh lại là người phóng khoáng như thế, hai ngày sau đã nhanh chóng trả lời hắn rồi.

“Bạn tôi nói bên chỗ Phạm đồn trưởng đã xuôi xuống nhiều rồi, nhưng mà có việc khó là Phạm đồn trưởng nói thái độ của bạn gái cậu thật sự quá kém, phải để cô ấy nhận sai, có phải còn có một tên họ Mạc đặc biệt kiêu ngạo không? Người ta không nuốt nổi cơn tức đó. Kim Đào, đôi khi chiến tranh nổ ra cũng chỉ vì sĩ diện thôi, theo tôi thấy thì cậu mời cả bạn gái và tên họ Mạc kia đến, nói vài câu tốt đẹp xin lỗi Phạm đồn trưởng là xong thôi.”

Nói với Duyệt Kỳ thì không khó, nhưng Mạc Duy Khiêm sao có thể nghe mình chứ? Kim Đào khó xử.

Trong ký túc xá suy nghĩ nửa ngày, vẫn quyết định đi tìm La Duyệt Kỳ để bàn bạc.

Xin phép xong lại gọi điện cho la Duyệt Kỳ, sau đó liền lái xe đến thẳng bệnh viện.

“Kim Đào sắp đến đây, anh về trước đi.” La Duyệt Kỳ cất di động nói với Mạc Duy Khiêm đang ngồi một bên.

Mạc Duy Khiêm buông tờ báo xuống cười: “Cha em còn chưa làm kiểm tra xong, chờ chú ấy về thì anh sẽ đi, hơn nữa em không cần kiêng kị như thế, thật ra giữa chúng ta có cái gì không thể để người khác biết chứ? Chẳng qua chỉ là một nụ hôn do không kiềm lòng được mà thôi!”

“Anh cũng đừng nhắc đến chuyện này nữa, được không? Em và anh vốn sẽ không có quan hệ gì, anh đừng cố ý nói quá, em bảo anh rời đi là vì hai người gặp mặt lúc nào cũng tranh cãi ầm ĩ, em sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của ba em.” La Duyệt Kỳ vô cùng đau đầu với việc Mạc Duy Khiêm động một chút liền ám chỉ đến nụ hôn kia.

“Anh chưa từng cãi nhau với cậu ấy, em cũng đừng có lo lắng quá, giữa trưa anh thật sự có việc, có người bạn từ nơi khác đến đây nên anh muốn đến gặp một chút, lại nói Kim Đào cũng không đến đây nhanh thế đâu.”

Chỉ cần Mạc Duy Khiêm đi trước khi Kim Đào đến là được, La Duyệt Kỳ nghĩ thế nên không giục Mạc Duy Khiêm đi nữa.

Nhưng lúc Kim Đào đẩy cửa đi vào thì La Duyệt Kỳ sửng sốt: “Sao anh đến nhanh vậy?”

“Anh đi được nửa đường thì gọi cho em nên cũng tới sớm chứ sao.”

Kim Đào nói xong nhìn Mạc Duy Khiêm đang ngồi trên sô pha một cái, kỳ quái là không hề tức giận còn chào hỏi một câu: “Anh cũng đến thăm chú à?”

Không biết La Duyệt Kỳ cảm thấy sao, nhưng Mạc Duy Khiêm cũng cảm thấy kinh ngạc: “Đúng vậy, tới thăm một chút.”

Kim Đào không phải không tức giận, mà là nghĩ bản thân có chuyện quan trọng cần làm, hôm nay họ Mạc ở đây cũng là đúng lúc, bản thân coi như giáp mặt nói thẳng sự việc, đầu tiên cho hắn biết bản thân Kim Đào này cũng có quan hệ, giải quyết sự việc rất nhẹ nhàng; Thứ hai là trước mặt Duyệt Kỳ thì Mạc Duy Khiêm cũng khó mà từ chối việc đi giải thích với Phạm đồn trưởng.

Kim Đào càng nghĩ càng cảm thấy hôm nay ông trời cũng đang giúp hắn, nụ cười trên mặt càng tươi tắn hơn.

La Duyệt Kỳ vừa nghe Kim Đào nói xong lập tức nhíu mày: “Chúng ta căn bản không hề sai, hơn nữa anh em của Phạm Thanh Lợi là tội phạm giết người, hắn bao che dung túng, hãm hại người khác mà còn muốn chúng ta đi giải thích sao?”

“Duyệt Kỳ, anh đương nhiên biết là họ sai, nhưng chẳng phải vì chúng ta không quyền không thế bị người ta chèn ép hay sao? Nói trắng ra, người ta có quyền có thế để lên mặt với chúng ta, chúng ta là người dân bình thường không đấu lại được, nếu không ba mẹ em cũng không chịu nổi đâu!”

La Duyệt Kỳ chỉ cảm thấy vô cùng khổ sở tủi thân, thật ra vì an toàn của người nhà thì cô cũng không ngại cúi đầu, nhưng muốn Mạc Duy Khiêm cũng phải làm theo thì thật sự quá khó khăn, cô không thể để Mạc Duy Khiêm cúi đầu trước họ Phạm kia được!

Cắn môi, nước mắt dâng đầy trong hốc mắt, La Duyệt Kỳ không chịu lên tiếng đồng ý.

Mạc Duy Khiêm đứng lên, đi tới nói với La Duyệt Kỳ: “Nếu trong lòng em còn một chút tủi thân, thì không cần để ý đề đề nghị của họ, nhưng nếu nguyên nhân là vì anh mà em không đồng ý thì không cần đâu, anh đã nói anh sẽ giúp em và người nhà mà, chút việc nhỏ ấy có là gì đâu, anh đồng ý đến bữa cơm đó.”

Kim Đào thấy Mạc Duy Khiêm lấy lòng La Duyệt Kỳ thì âm thầm tức giận, hận không thể lập tức tiến hành bữa cơm này, cũng muốn nhìn xem bộ dạng Mạc Duy Khiêm phải cúi đầu xin lỗi người ta.

“Không được, bản thân em sao cũng được, nhưng không thể để anh vì em mà mất cả tôn nghiêm được!” La Duyệt Kỳ kiên quyết không đồng ý.

Mạc Duy Khiêm mỉm cười, xoay người nhìn về phía Kim Đào: “Cậu trả lời đối phương đi, tôi đồng ý đến.”

Kim Đào sợ Mạc Duy Khiêm sẽ thay đổi ý định, nhanh chóng gọi cho Loan Ninh hẹn thời gian.

Đợi Kim Đào nói chuyện xong thì cha La Duyệt Kỳ và bảo vệ do Mạc Duy Khiêm cử đến cũng đã trở lại, thấy Kim Đào thì ấm áp nói: “Cậu tới rồi à. Con rể tương lai của tôi còn không để ý tôi bằng một người bạn Duyệt Kỳ, tôi nằm viện lâu thế rồi mà lần đầu tiên nhìn thấy cậu.”

“Chú, ngày đầu tiên chú nhập viện cháu đã tới rồi, nhưng lúc đó chú còn hôn mê, sau đó cháu lại vội vã nhờ người giải quyết chuyện trong nhà nên hơi chậm trễ, về sau chú đừng lo lắng, cháu đã giải quyết xong cả rồi.” Kim Đào cười theo giải thích.

“Cậu giải quyết cái gì thì tôi không biết, nhưng tiểu Mạc người ta biết Duyệt Kỳ không tiện chăm sóc tôi, cố ý cho mấy người đến giúp, cả ngày giúp tôi làm kiểm tra, có thể nói là chăm sóc vô cùng cẩn thận.” La Đồng đối với lời Kim Đào nói quả thật không mấy hài lòng.

Kim Đào chỉ có thể nghe, cũng không giải thích được gì, mấy người kia đều là người của Mạc Duy Khiêm, vẫn dùng để bảo vệ La Đồng, dù hắn muốn cũng không thể đuổi đi được.

La Đồng còn định nói nữa thì lại bị Mạc Duy Khiêm cắt ngang: “Chú à, chú đừng trách Kim Đào, cậu ấy cũng rất hao tổn tâm tư mà, cháu còn có việc phải đi trước, hai ngày nữa cháu sẽ quay lại thăm chú.”

La Đồng nhanh chóng bảo con gái tiễn Mạc Duy Khiêm.

“Em thật sự không muốn anh đi, em sẽ bảo Kim Đào gọi điện bàn lại với đối phương. “ La Duyệt Kỳ vẫn băn khoăn chuyện này.

Mạc Duy Khiêm vỗ nhẹ vai La Duyệt Kỳ nói: “Anh không sao mà, lại nói anh cũng không thể yên tâm để em một mình đối mặt với những kẻ đó, hơn nữa anh cũng muốn làm rõ mục đích của họ.”

Nhìn Mạc Duy Khiêm đi vào thang máy, La Duyệt Kỳ ngẩn ra một lúc mới quay lại phòng bệnh.

Mạc Duy Khiêm gọi xe đến nơi đã hẹn với Đổng Nguyên, nhìn chiếc xe cuối cùng cũng được đưa đến, giọng điệu hơi bất đắc dĩ: “Tôi nói mà, sao anh lại dùng thời gian dài như thế để vận chuyển chứ, anh cũng biết tính cách của tôi như thế nào, anh chuyển chiếc xe này đến cũng quá là rêu rao rồi.”

“Là cậu nói cậu phải theo đuổi con gái nhà người ta mà, tôi cũng nói nhất định tôi sẽ đè ép khí thế đối phương, cái này không phải là tôi tranh thủ sĩ diện cho cậu hay sao hả?” Đổng Nguyên nói ra vô cùng đương nhiên.

Mười mấy người Đổng Nguyên mang đến cũng phân biệt ngồi trong mấy chiếc xe, Mạc Duy Khiêm nhìn qua nhìn lại một hồi, chỉ có mỗi chiếc Audi A8 là có vẻ khiêm tốn một chút, còn lại đều quá mức phô trương, đành phải chấp nhận.

“Bình thường tôi sẽ dùng chiếc này, mấy cái còn lại anh tìm chỗ để đi, tôi đã thuê phòng ngay cạnh chỗ tôi ở rồi, các anh cứ tạm thời ở đó.”

Sau khi lên xe Đổng Nguyên còn nói: “Lúc tôi đến, anh rể cậu còn hỏi tôi đấy, sợ cậu xảy ra chuyện không hay gì, xe đều là anh ta chọn cả đấy, anh ta còn dặn dò nhất định phải đảm bảo an toàn cho cậu, bảo cậu nhất định không được vội vàng, thời gian còn rất dài.”

Mạc Duy Khiêm nghe nói anh rể hỏi chuyện của mình thì nở nụ cười: “Dĩ nhiên tôi có chừng mực, nếu anh rể tôi đã biết chuyện thì lúc tôi báo vụ này lên trên có thể giảm bớt không ít lằng nhằng, vài ngày nữa có một bữa ăn tôi phải đi, đến lúc đó anh đi theo tôi.”

“Có trò hay nhanh vậy sao? Đúng là quá tốt mà, lát nữa nói với tôi tình huống cụ thể đi, để tôi còn chuẩn bị.” Đổng Nguyên hưng phấn nói.

Ngày hôm sau, Mạc Duy Khiêm gọi điện hỏi thời gian hẹn cụ thể, còn nói ngày đó sẽ đến đón cô.

Vì Kim Đào muốn tiếp đãi người bên chỗ Phạm đồn trưởng nên hôm đó không tiện đến đón cô, La Duyệt Kỳ cũng đồng ý.

Ngày hôm đó, La Duyệt Kỳ xuống trước chờ Mạc Duy Khiêm, đang nhìn xung quanh tìm xe Taxi thì nghe có tiếng gọi: “Duyệt Kỳ, bên này.”

Nghe được đúng là tiếng của Mạc Duy Khiêm, La Duyệt Kỳ nhìn hai bên cũng không thấy có xe taxi dừng lại, đến khi Mạc Duy Khiêm ra khỏi một chiếc xe màu đen thì La Duyệt kỳ mới hiểu, thì ra hôm nay hắn không phải đi xe Taxi đến.

“Giới thiệu với em một chút, anh em tốt của anh – Đổng Nguyên, người bảo vệ trong nhà em đều là người của công ty anh ấy. Đổng Nguyên, đây là bạn của tôi – La Duyệt Kỳ.” Mạc Duy Khiêm ở trong xe giới thiệu hai người với nhau.

Đồng Nguyên quay mặt lại từ vị trí phó lái, mặt tươi cười nhìn La Duyệt Kỳ: “Nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu, Mạc Duy Khiêm cứ gọi cho anh là lại nhắc đến em, cả ngày dặn đi dặn lại là anh phải bảo vệ em và người nhà thật an toàn. Anh còn thấy bực mình đấy, Duy Khiêm có bao giờ quan tâm phụ nữ như thế chứ, hôm nay mới gặp thì quả nhiên là tài mạo song toàn.”

Liếc mắt nhìn mình một cái mà có thể biết mình tài mạo song toàn ư? La Duyệt Kỳ cảm thấy buồn cười, nhưng mà vì Đổng Nguyên dễ tính nên cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, cũng không hỏi xem xe này là thế nào, vì cô cảm thấy chỉ cần nghe theo sắp xếp của Mạc Duy Khiêm là được rồi, không cần phải hỏi quá nhiều.

Xe chạy đến cửa khách sạn thì dừng lại, Đổng Nguyên xuống xe trước nhìn xung quanh, La Duyệt kỳ nhanh chóng gọi điện cho Kim Đào.

Mạc Duy Khiêm cũng xuống xe, lúc này Đổng Nguyên đi tới: “Tôi thấy khả năng đối phương cũng dẫn đến không ít người đâu, bên kia có bốn năm chiếc xe ngồi đầy người, đúng là đầm rồng hang hổ mà.”

“Tôi cũng nghĩ không xong việc đơn giản thế đâu, bọn họ ngang ngược quá, không làm người ta dở sống dở chết thì sao có thể từ bỏ ý đồ được? Anh xử lí đi, tôi với Duyệt Kì vào trong trước.

Đang nói thì Kim Đào cũng từ cửa lớn của khách sạn bước ra, nhìn thấy Mạc Duy Khiêm giúp La Duyệt Kỳ ra khỏi xe thì cũng ngây dại, chiếc xe trước mặt, bản tiêu chuẩn cũng đã quá trăm vạn, huống chi đây còn là xe đặt chế tạo đặc biệt.

“Xe của anh?” Kim Đào không tin Mạc Duy Khiêm có khả năng mua loại xe này.

“Là của tôi, nếu cần ở lại, không có xe đúng là không tiện nên nhờ bạn tôi chuyển đến đây, người của họ đã đến chưa?” Mạc Duy Khiêm cũng không giống như tưởng tượng của Kim Đào là khoe khoang xe của mình, chỉ nói qua loa một câu.

Kim Đào vẫn chưa lấy lại tinh thần, tạm dừng một lát mới trả lời: “Đến rồi, cũng vừa đến, chúng ta vào thôi.”

Vừa đi hai bước liền thấy phía sau còn có hai người đi theo liền hỏi: “Trường hợp này mà anh còn tính mang theo bảo vệ đi vào à?”

Mạc Duy Khiêm cười nói: “Dĩ nhiên là tôi sẽ không gây mâu thuẫn gay gắt rồi, nhưng không thể không phòng bị chút nào được, họ chỉ ở bên ngoài thôi, coi như là trấn an tâm lý một chút.”

Kim Đào nghe thế mới không lo lắng nữa, dẫn theo đoàn người đi vào phòng đã thuê.

Lúc đi vào, Loạn Ninh nói trước vài câu rồi không thay đổi sắc mặt nói: “Anh Phạm, em nghĩ người anh em Kim Đào cũng không phải muốn đối nghịch với anh đâu, đều là hiểu lầm, nghe nói nhà anh có một em họ tháng sau sẽ kết hôn, anh xem ngày vui sắp đến, anh đại nhân đại lượng đừng có so đo với họ làm gì.”

Nói xong lại đánh mắt cho Kim Đào, Kim Đào lập tức lấy ra một phong bì thật dày đưa qua: “Anh Phạm, chúng em thật sự đã biết sai rồi, em nghe nói nhà anh có việc vui, chỉ sợ không có vinh hạnh được tham gia hôn lễ cho nên bày tỏ tâm ý trước, anh đừng chê quà mọn nhé.”

Người đi theo Phạm Thanh Lợi trực tiếp nhận lấy phong bì, mà Phạm Thanh Lợi vẫn đang uống rượu, lại chép chép miệng mới hơi nâng mắt lên: “Đầu tiên tôi thay em họ cảm ơn. Nếu Loan Ninh đã tìm lãnh đạo của cục thì Phạm Thanh Lợi tôi cũng không thể không nói đến tình cảm này, thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, cái cậu tên Mạc Duy Khiêm đến đây rồi chứ?”

Thấy Phạm Thanh Lợi huênh hoang biết rõ còn hỏi như thế, Mạc Duy Khiêm cũng không để ý, chỉ nói: “Đến rồi.”

Phạm Thanh Lợi nhắm mắt cười: “Coi như là kẻ biết thời thế, tôi đây cũng không phải kẻ tính toán chi li, vậy đi, cậu ăn hết cái tàn thuốc này, lại uống chén rượu thì tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, sau này cũng coi như là có chút quen biết.”

Nói xong đem điếu thuốc trên tay dập tắt, ném điếu thuốc còn một nửa lên bàn, lại có người lấy ra chiếc bát thủy tinh to khách sạn dùng để trộn rau, đổ hết ba bình rượu mới đầy để lên trước mặt Mạc Duy Khiêm.

La Duyệt Kỳ nóng nảy, vừa định đứng dậy ngăn cản đã bị Kim Đào đè lại: “Duyệt Kỳ, em đừng có xúc động, Mạc Duy Khiêm chỉ cần cố chịu một chút là chuyện lần này sẽ qua, em yên tâm, Loan Ninh đã đồng ý với anh sẽ không làm khó em nữa.”

“Anh nói cái gì? Đây là cái gì mà cố chịu? Đây rõ ràng là làm nhục người khác, anh buông tay, bữa cơm này em không ăn!”

“Kim Đào, ngay cả người đàn bà của mình mà cũng không quản được? Còn ở đây làm ầm ĩ, tôi đây là cho lãnh đạo cục mặt mũi thôi, cậu cho cậu là cái gì chứ?” Phạm Thanh Lợi vừa nghe lời La Duyệt Kỳ nói thì trở mặt.

Mạc Duy Khiêm đứng lên: “Duyệt Kỳ nói đúng đấy, tôi thấy Phạm đồn trưởng cũng không thật sự muốn giải hòa, vậy thì bữa Hồng Môn Yến này cũng không cần tiến hành nữa.”

(Hồng Môn Yến: Một bữa tiệc nổi tiếng trong lịch sử TQ, ai muốn tìm hiểu thì GG nhé.)

“Mạc Duy Khiêm, anh đã đồng ý là tới giải thích rồi, sao lúc này lại đổi ý? Ngay cả chút khó chịu cỏn con cũng không chịu hả?” Kim Đào lớn tiếng trách Mạc Duy Khiêm.

“Tôi đồng ý đến đây nhưng chưa bao giờ nói ra hai chữ giải thích. Kim Đào, cậu động não một chút sẽ hiểu rằng, họ căn bản là đang lấy cậu ra làm trò đùa, tiền của cậu lại ném oan rồi.”

Mạc Duy Khiêm vừa nói xong liền kéo La Duyệt Kỳ ra ngoài.

Kim Đào gấp đến mức muốn đuổi theo lại kiêng kị Phạm Thanh Lợi, Phạm Thanh Lợi yên lặng cười lạnh không nói gì, chỉ là một người ngồi bên hắn theo ra.

Loan Ninh thấy thế thì lập tức hòa giải: “Anh Phạm, xin anh bớt giận, hai người kia cũng không có hiểu biết, anh xem Kim Đào rất là hiểu chuyện, anh cho em thêm chút mặt mũi đi.”

Ánh mắt Phạm Thanh Lợi đảo một cái: “Đi thôi, chúng ta tiếp tục, nhưng cái chỗ này quá xui xẻo rồi, chúng ta đổi chỗ khác.”

Mạc Khuy Khiêm ôm La Duyệt Kỳ ra khỏi khách sạn, hai người vệ sĩ theo sát, bốn người ngồi vào trong xe, xe chưa khởi động đã bị người vây quanh.

Xe bị bảy tám người vây quanh, tuy trong tay những người đó không thấy đao kiếm gậy gộc gì nhưng La Duyệt Kỳ vẫn lo lắng nhìn ra ngoài.

Lúc này có người gõ cửa xe thủy tinh bên Mạc Duy Khiêm, Mạc Duy Khiêm và La Duyệt Kỳ đều nhìn sang bên đó.

Chỉ thấy người nọ cười không có ý tốt đẹp, đột nhiên rút ra khẩu súng để lên cửa xe.

Đây là lần đầu tiên La Duyệt Kỳ thấy súng thật, khi người kia chĩa súng về phía Mạc Duy Khiêm, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ: “Cuối cùng có thể đền đáp ơn nghĩa này!”

Vì thế không chút do dự trực tiếp ôm lấy Mạc Duy Khiêm, dùng thân thể của bản thân che chắn cho Mạc Duy Khiêm.

“Két”

Trong nháy mắt viên đạn va chạm với cửa thủy tinh, La Duyệt Kỳ nhắm chặt hai mắt, đồng thời nghĩ: “Ba mẹ phải làm sao bây giờ? Mạc Duy Khiêm sẽ chăm sóc họ lúc tuổi già phải không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi