TÌNH BIẾN

Nhóm phụ trách dự án công trình cải tạo phố buôn bán của Danh Tĩnh tiến hành rất nhanh, cũng dùng hai nhà đã ký hợp đồng từ trước để làm văn phòng sử dụng.

Đại hội động viên cải tạo cũng được mở ra, vì là giải tỏa có tính lợi ích xã hội cho nên số tiền bồi thường cho mỗi hộ đều cực thấp, theo cách nói của các nhà kinh doanh thì đúng là thấp đến gần như cho không.

Đêm khuya, Kim Đào và cha mẹ vẫn ngồi trong khách sạn bàn bạc chuyện giải tỏa.

“Con ơi, mẹ thấy mấy ngày nay đã có không ít nhà bàn tính chuyện rời đi, hay là ngày mai chúng ta lại bàn với nhân viên công tác đó xem có thêm được chút bồi thường không rồi ký tên đi?” Trần Thục Phương cũng xem xét tình hình đến sốt ruột.

Sắc mặt Kim Đào rất khó coi: “Mẹ, con mua khách sạn này mất hơn 300 vạn, bây giờ họ chỉ bồi thường cho 95 vạn, chưa nói đến chuyện chi phí của mấy thứ lặt vặt mà nói đến tiền mua khách sạn đã không đủ rồi, sao con đồng ý được chứ? Lại càng không nói là 95 vạn phải mất hai năm mới có thể thanh toán hết, người khác dời đi là vì họ đã kiếm đủ tiền rồi, con đâu có điên, nhất định con không ký!”

Lúc này Trần Thục Phương mới biết số tiền thật sự bỏ ra để mua lại khách sạn, vô cùng đau lòng, thái độ cũng thay đổi, nói nếu không đủ tiền vốn thì không thể ký được.

Trong lòng Kim Đào cũng rất buồn phiền, nghĩ lại mấy ngày trước mình từ chối người Mạc Duy Khiêm cử đến, lúc đó hắn vẫn chưa tin việc cải tạo là thật, nhưng mà cho dù hắn có tin thì sao chứ, Mạc Duy Khiêm cũng đâu thể kiếm lại tiền cho hắn được, lại nói đến bảo vệ thì càng không cần thiết, mọi chuyện đã qua hết rồi, ai còn đến tìm hắn gây phiền phức nữa chứ? Mà hắn cũng không thể nhận sự bố thí của tình địch được!

Mặc dù có không ít hộ đã nghĩ đến chuyện dời đi nhưng cũng còn không ít nhà vẫn kiên trì buôn bán kinh doanh như bình thường, nghĩ có thể kiếm bao nhiêu thì cứ kiếm.

Khách sạn Kim Đào cũng thế, có một buổi trưa xuất hiện nhóm khách sáu bảy người đến ăn cơm, lúc sắp ăn xong lại đột nhiên rú lên: “Có chuột! Mẹ nó, khách sạn này muốn hại chết người sao?”

Vì Kim Đào đã trở về đội bóng nên bây giờ Trần Thục Phương và chồng đang trông coi khách sạn, vừa mới nghe khách hàng hô lên trong đồ ăn có chuột thì lập tức chạy đến, vừa đến cạnh bàn thì đập ngay vào mắt là một con chuột đang nổi lềnh phềnh trên bát canh.

Điều này là không thể nào, một con chuột lớn như thế sao đến tận lúc sắp ăn xong mới phát hiện ra chứ? Rõ ràng là cố ý ném vào để vu oan mà.

Trần Thục Phương mặc kệ, lập tức lý luận với họ.

Kim Đào ở nơi huấn luyện vừa mới về kí túc thì bảo vệ ở cửa đã thông báo là trong nhà hắn xảy ra chuyện, bảo hắn nhanh chóng đến khách sạn.

Kim Đào lo lắng lái xe đến thẳng khách sạn ở phố buôn bán, lúc đến nơi thì chỉ thấy khách sạn trở thành vô cùng lộn xộn, mọi thứ đều bị đập phá tan tành, càng khiến người ta kinh hãi là trên mặt đất còn có vết máu, ba mẹ hắn cũng chẳng biết đã đi về đâu.

Nhìn một vòng mới phát hiện ra một phục vụ vẫn còn ở đó vội hỏi: “Ba mẹ tôi đâu, cuối cùng thì đã có chuyện gì xảy ra thế nào?”

Người phục vụ này cũng ít tuổi, mới ở ngoại tỉnh đến vì không có chỗ nào đi mới đứng ở đây mãi như thế: “Giữa trưa có mấy người đến đây nói trong canh có chuột, chuyện này căn bản là không thể xảy ra nên dì đã tranh cãi với họ, không ngờ họ mang theo dao đâm cả dì và chú rồi đập phá, những người khác cũng bị đâm. Có người báo cảnh sát, mãi nửa giờ sau cảnh sát mới đến cũng chỉ hỏi vài câu rồi đi mất.”

Kim Đào nhanh chóng hỏi ba mẹ ở bênh viện nào, sau đó cũng chẳng để ý đến khách sạn mà trực tiếp đóng cửa, vừa định lên xe đã bị quản lý hiệu thuốc ở bên cạnh chặn lại: “Người anh em, tôi khuyên cậu đừng có tìm họ so bì, hai ngày trước ông chủ của chúng tôi cũng bị đánh đến giờ còn chưa xuống nổi giường đấy, tôi chuẩn bị ký tên rồi, chúng ta đấu không lại người ta đâu!”

Kim Đào không trả lời, ngồi vào trong xe đi thẳng đến bệnh viện.

“Bệnh nhân Kim Tăng Chí bị vỡ tâm thất trái, bệnh nhân Trần Thục Phương bị mất máu cấp tính đến hôn mê, đều đang cấp cứu.” Nghe lời bác sĩ nói, đầu óc Kim Đào đều tê cứng, ngồi yên ở ngoài một lúc thật lâu, đến tận khi hộ lý nhắc nhở hắn nhanh chóng đi làm thủ tục nhập viện thì hắn mới phản ứng lại.

Nhìn xung quanh, Kim Đào lấy di động ra, lúc này hắn cũng chỉ có thể gọi điện cho La Duyệt Kỳ.

La Duyệt Kỳ đang đi làm, sau khi nhận điện thoại của Kim Đào cũng chấn động, lập tức đến xin phép chủ nhiệm.

“Tiểu La này, thời gian trước là do cô gặp chuyện không may, còn cả cha mẹ cô gặp chuyện không may thì đó là cô có lí do chính đáng để xin nghỉ. Nhưng mà bây giờ đến cha mẹ của bạn trai trước gặp chuyện cô cũng muốn xin nghỉ thì tôi thấy không ổn lắm đâu. Tôi biết về mặt kinh tế cô rất khá, có thể không mấy để ý đến tiền lương đài truyền hình phát đâu, nhưng mà nếu đã chọn vào đây làm việc thì cô phải hoàn thành cho tốt công việc của mình và phải tuân thủ các quy định của đài chứ, nếu không ai cũng như cô thì đài truyền hình hoạt động thế nào hả?” Vương chủ nhiệm vô cùng bình tĩnh nhưng đối với chuyện La Duyệt Kỳ thường xuyên xin nghỉ cũng rất không hài lòng.

Lúc La Duyệt Kỳ đính hôn với Kim Đào không có ai biết nhưng sau khi Kim Đào nổi tiếng thì chuyện họ chia tay ầm ĩ đến mức ai cũng biết, mà chuyện La Duyệt Kỳ tìm được đại gia sau đó thì trong đài có ai chưa biết đâu, cho nên chủ nhiệm Vương cho rằng cô gái trước mặt đây đã mất đi bản tính của mình, trở nên tùy tiện, nếu không thì sao lại không đi làm đàng hoàng chứ?

La Duyệt Kỳ cũng biết chủ nhiệm Vương nói rất có lý nhưng cha mẹ của Kim Đào xảy ra chuyện lớn như vậy, cô không thể mặc kệ được! Hơn nữa cả nhà Kim Đào đều là người ngoại tỉnh đến đây cư trú, thân thích không có ai ở đây, người định tới tham gia hôn lễ cũng đã hủy bỏ hành trình, mà cảm giác của Kim Đào bây giờ cô có thể hiểu một cách vô cùng sâu sắc, lúc trước cha mẹ cô ở viện cô đã bất lực đến thế nào thì bây giờ Kim Đào nhất định cũng cảm thấy như vậy.

“Chủ nhiệm, chuyện này thật sự rất gấp, cha mẹ anh ấy đều đang ở phòng cấp cứu, tôi phải đến, ngài cứ trừ tiền lương của tôi đi.”

Vương chủ nhiệm lại tức giận: “Đây là vấn đề trừ tiền ư? Con gái phải biến bình tĩnh ổn định một chút, tình huống của cô tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo đài, tôi không thể chịu trách nhiệm dùm cô trong việc này được, đến lúc đó nếu có bất kỳ hậu quả gì thì cô sẽ phải tự mình gánh vác!”

La Duyệt Kỳ chẳng có cách nào, chỉ gật gật đầu rồi đi, xuống dưới lầu nói với Hàn Giang là muốn đến bệnh viện.

Kim Đào vừa thấy La Duyệt Kỳ thì như thấy được người thân, tiến lên ôm chầm lấy cô không buông tay.

“Kim Đào, anh đừng kích động, ba mẹ anh sao rồi?”

“Chưa biết được. Duyệt Kỳ, nếu họ thật sự xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?” Kim Đào thật sự không có suy nghĩ gì, cũng thật sự sợ hãi.

La Duyệt Kỳ khuyên nhủ: “Không sao đâu, anh ngồi đây đi, em đi hỏi thăm xem tình hình sao rồi.”

Nói xong cô đỡ Kim Đào ngồi xuống ghế còn bản thân thì đi lên hỏi tình hình.

Đến khi trời tối, cuối cùng thì cha mẹ Kim Đào cũng thoát khỏi nguy hiểm, La Duyệt Kỳ lại thu xếp cơm tối, Kim Đào cũng chẳng có tâm trạng nào mà ăn uống nữa.

“Kim Đào, sao anh không nhận sự bảo vệ của Mạc Duy Khiêm, không phải anh ấy đã cho người nói với anh tin tức về chuyện khu phố kinh doanh sẽ cải tạo ư?”

Đối mặt với câu hỏi của La Duyệt Kỳ, Kim Đào cúi đầu khẽ nói: “Anh không ngờ điều hắn nói lại là sự thật, càng không ngờ là sẽ có nguy hiểm lớn thế, hắn lại cướp em đi rồi, anh thật sự không muốn nhận thêm sự bố thí của hắn!”

La Duyệt Kỳ nhíu mày: “Mọi việc đều phải suy nghĩ vì đại cục, không có việc gì quan trọng hơn sự an toàn của người thân cả, anh luôn luôn suy nghĩ như thế, chẳng chịu nghe lời khuyên của ai cả, Loan Ninh căn bản chẳng có ý tốt gì đâu. Nhưng mà giờ có nói gì thì cũng vô dụng, thân thể của chú và dì quan trọng hơn, anh xin phép huấn luyện viên đi, em cũng sẽ giúp anh chăm sóc chú dì một chút, anh còn phải lo chuyện khách sạn nữa.”

“Duyệt Kỳ, cảm ơn em đã có ý tốt tới đây giúp anh, anh thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu nữa, nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc như vậy, chúng ta vốn đang yên lành…” Kim Đào không nói nổi nữa.

La Duyệt Kỳ cảm thương: “Kim Đào, đừng để ý những chuyện quá khứ nữa, tuy chúng ta chia tay nhưng em vẫn coi anh giống như người thân của mình vậy. Anh về nhà mang mấy thứ đồ dùng cần thiết đến đây đi, em sẽ trông ở đây cho.”

Kim Đào gật đầu rời khỏi bệnh viện, La Duyệt Kỳ bước tới phòng bệnh của Trần Thục Phương.

Vài ngày tiếp theo La Duyệt Kỳ đều ở bệnh viện chăm sóc Trần Thục Phượng, mà Kim Đào thì cũng chăm sóc cha mình, bởi vì còn phải đến đồn cảnh sát nên hắn cũng tạm thời không quan tâm đến chuyện của khách sạn được.

Cha mẹ La Duyệt Kỳ cũng đến bệnh viện thăm hỏi mấy lần, hai người cũng rất lo lắng và buồn bã cho Kim Đào, Kim Đào vì lí do kinh tế mà chỉ thuê được một hộ lý chăm sóc.

“Bên phía đồn cảnh sát tiến triển sao rồi?” La Duyệt Kỳ hỏi Kim Đào.

“Chỉ nói là còn đang điều tra, còn nói là đánh nhau thì hai bên đều có trách nhiệm.”

Sao mấy lời này lại giống lời nói lúc cô gặp chuyện không may ở trung tâm thương mại vậy nhỉ? La Duyệt Kỳ nghe xong thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Kim Đào cười khổ: “Đều tại anh ngu ngốc, thật ra chúng ta vẫn chưa thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn đó, vụ án của cha mẹ anh đã có sự nhúng tay của phân cục.”

Nhìn vẻ mặt hoài nghi của La Duyệt Kỳ, Kim Đào tự tát mình một cái: “Anh là một thằng ngu, phân cục phó chính là Phạm Thanh Lợi, cảnh sát nói tình hình an toàn của khu phố kinh doanh đã giao cho phân cục xử lý. Vậy thì chuyện của cha mẹ anh căn bản không thể giải quyết được!”

La Duyệt Kỳ sửng sốt một lát mới nói: “Chuyện này quả là không có lý lẽ mà!”

Sau đó hai người không nói thêm gì với nhau nữa, La Duyệt Kỳ hơi đói bụng, nói với Kim Đào một tiếng rồi ra ngoài mua mấy thứ đồ để ăn.

“La tiểu thư, có phải cô cũng nên liên hệ với Mạc tiên sinh một chút không?” Hàn Giang rất lễ phép nhắc nhở một câu.

Đúng vậy, mấy ngày nay cô đều lo lắng chuyện của cha mẹ Kim Đào, vẫn không nói với Mạc Duy Khiêm, chuyện này có khả năng phiền phức rồi đây.

Cô lập tức lấy điện thoại ra gọi, kết quả là không ai nghe máy, vì thế liếc nhìn Hàn Giang.

Hàn Giang nghĩ nghĩ rồi nói: “Có thể Mạc tiên sinh không cầm theo điện thoại, hay là tiểu thư qua đó xem một chút?”

La Duyệt Kỳ gật gật đầu, tình trạng của cha mẹ Kim Đào đã ôn định nhiều rồi, cô ra ngoài hai ba giờ đồng hồ cũng không sao.

Đến văn phòng tìm Mạc Duy Khiêm, nhân viên ở đó để hai người ngồi đợi ở ngoài rồi vào trong thông báo.

“La tiểu thư, mời cô vào!”

Một mình La Duyệt Kỳ đi đến trước cửa văn phòng Mạc Duy Khiêm, gõ gõ một chút rồi mở cửa đi vào.

Thấy Mạc Duy Khiêm còn đang cúi đầu làm việc nên giảm nhẹ tiếng bước chân chậm rãi đi tới.

“Giờ nghỉ trưa mà anh còn bận ư, đã ăn cơm chưa?” Vì không muốn bản thân quá xấu hổ, La Duyệt Kỳ chủ động mở miệng trước.

Một lát sau Mạc Duy Khiêm mới ngẩng đầu lên, trên mặt cũng không có nhiều biểu cảm: “Lát nữa sẽ ra ngoài ăn, em tìm anh có việc gì?”

“Cái đó, mấy hôm nay em vẫn giúp Kim Đào chăm sóc cha mẹ anh ấy, vì tình trạng có vẻ gấp mà cũng khá nghiêm trọng nên em quên mất không nói với anh một tiếng, anh giận ư?” La Duyệt Kỳ ngượng ngùng cười cười.

“Quên mất? Ngày đầu tiền em không nhớ đến anh, anh không trách em! Nhưng giờ đã sắp được một tuần rồi em mới nghĩ đến tới đây gặp anh, có phải không còn gì để nói nữa không?”

La Duyệt Kỳ bước hai bước đi vòng qua bàn làm việc của Mạc Duy Khiêm, đứng bên cạnh hắn: “Em sai rồi, chẳng phải bây giờ em đã vội đến nhận lỗi với anh đây sao.”

“La Duyệt Kỳ, em vẫn còn không muốn nói thẳng với anh sao? Em chỉ có chuyện này không nói với anh à? Em dừng lương giữ chức phải không? Chuyện lớn như thế, em nói là làm, trong mắt em còn có anh sao?” Giọng Mạc Duy Khiêm lớn dần.

La Duyệt Kỳ cười cười: “Cũng không phải em muốn, mà vì em xin nghỉ phép, chủ nhiệm nói tốt nhất cứ thế đã, đợi em giải quyết mọi chuyện xong rồi mới trở lại đi làm, nếu không thì công việc của em sẽ khó giữ được. Hơn nữa em cũng đâu có định lừa anh đâu, hôm nay em đến để xin lỗi anh về hai việc này mà, anh đại nhân đại lượng đừng so đo hơn thua với em mà!”

Mạc Duy Khiêm cười lạnh: “Kim Đào tự làm tự chịu, vì sự tức giận của bản thân mà đem an toàn của người thân ra đùa giỡn, năm lần bảy lượt qua lại với Loan Ninh, tất cả đều không liên quan gì đến anh, cái gì nên làm anh cũng làm hết rồi, anh cũng vì em mà nhịn cậu ta đủ đường rồi. Nhưng mà em thì sao, chẳng thèm nói một câu với anh đã chạy đến chỗ cậu ta, em coi anh là cái gì? Còn nữa, không phải em không biết Kim Đào bị Loan Ninh theo dõi, bản thân cậu ta là một nhân vật nguy hiểm mà em còn không thèm quan tâm, cứ ở bên cậu ta, sao em không nghĩ xem nếu đám người Loan Ninh kia lại chuyển mục tiêu sang em thì phải làm sao hả? Em sợ người ta không biết em có quan hệ với cậu ta chắc? La Duyệt Kỳ, em có thể hiểu rõ em đang là người phụ nữ của ai không hả?”

La Duyệt Kỳ nghe Mạc Duy Khiêm răn dạy thì nụ cười trên mặt dần biến mất, cuối cùng mới khẽ nói: “Không nói với anh là lỗi của em, lần sau sẽ không như vậy nữa. Nhưng mà không phải em không lo lắng đến an toàn bản thân đâu, em nghĩ có đám người Hàn Giang ở bên bảo vệ thì chắc không có vấn đề gì quá lớn. Còn một nguyên nhân quan trọng hơn là, vì em cảm thấy em là bạn gái anh, hơn nữa bọn người Loan Ninh cũng biết điều này, cho nên chắc chắn họ không dám làm gì em nên em mới to gan đến bệnh viện chứ. Không có sự bảo vệ của anh, có nói gì em cũng không dám tự quyết định.”

Mạc Duy Khiêm vốn định tiếp tục cằn nhằn một hồi, nhưng thử vài lần mà khóe miệng cũng không ngậm lại nổi, cuối cùng vẫn bật cười: “Em thật sự nghĩ như thế?”

La Duyệt Kỳ lập tức gật đầu: “Dĩ nhiên, anh đừng giận em nhé, lòng em thật sự rất khó chịu, rất khổ sở. Thật sự rất xin lỗi anh, anh tốt với em như thế, công việc lại mệt mỏi mà em còn chọc giận khiến anh không vui.”

Nói xong đôi mắt lập tức đỏ lên, ngực Mạc Duy Khiêm bị lời La Duyệt Kỳ nói làm cho đau xót, nhanh chóng đứng lên lau nước mắt cho cô: “Sao lại khóc rồi, em đó, đứa nhỏ này đúng thật là. Được rồi, anh cũng không có ý trách em, chỉ tiện mồm nói vài cậu thế thôi, em như thế này không phải là đang cố ý làm anh khó chịu hay sao? Mấy ngày không gặp thôi mà sắc mặt em đã tái nhợt ra rồi, phải để mấy chuyên gia dinh dưỡng làm thực đơn chuẩn bị bồi bổ thật tốt cho em mới được. Không phải em thích châu báu sao, anh còn cho người đem ngọc về cho em nữa, em thấy nếu anh giận thật thì còn có thể nghĩ cho em thế sao?”

La Duyệt Kỳ nghe xong nâng tay lên lau lau mặt một chút, mỉm cười: “Thật không? Anh không giận là tốt rồi, chắc anh đói bụng lắm đúng không? Muốn ăn gì, em sẽ ăn cùng anh, sau đó em kể cho anh nghe em ở bệnh viện làm gì. Em kể cho anh nghe nhé, em còn mắng Kim Đào một trận, trách anh ấy không nghe lời khuyên của anh. Đúng rồi, anh nói cho em ngọc có phải là lại rất quý giá không? Em lại phải lo lắng rồi, khéo em phải nhờ Hàn Giang mua dùm em két sắt thôi, thật ra em càng muốn để trang sức này ở chỗ anh hơn, em muốn dùng thì sẽ lấy từ chỗ anh được không?”

Kéo cánh tay Mạc Duy Khiêm, La Duyệt Kỳ líu ríu nói không ngừng, nụ cười trên mặt Mạc Duy Khiêm không dứt được, nhéo nhéo hai má La Duyệt Kỳ, giọng điệu cực kỳ dịu dàng: “Cuối cùng vẫn là một đứa bé, khóc đấy rồi cười ngay được, bây giờ sao có thể nói vậy chứ, còn có người ngoài ở đây đó.”

Hôm nay đúng là Đổng Nguyên đã được chứng kiến La Duyệt Kỳ dỗ dành Mạc Duy Khiêm vui vẻ thế nào rồi, con nhóc này thật sự co được dãn được mà, có thể nhún nhường dỗ dành Mạc Duy Khiêm như thế thì cũng có thể coi là có chút năng lực.

Mấy ngày nay cảm xúc Mạc Duy Khiêm không tốt là điều mà mọi người ai cũng thấy, hắn cũng không thèm gọi cho La Duyệt Kỳ, mọi người đang chờ xem hắn sẽ phát tiết đám lửa giận này với La Duyệt Kỳ như thế nào, ai ngờ người ta chỉ mềm mại nói mấy câu mà đã khiến hắn chẳng những im mồm còn đồng ý tặng đi viên ngọc quý vô giá để lấy lòng người ta nữa chứ, đúng là lãng phí sự quan tâm của mọi người mà.

La Duyệt Kỳ lại cảm thấy ảo não vì sự sơ ý của mình một lần nữa, cô đối với Mạc Duy Khiêm là sự biết ơn, hạ quyết tâm phải báo ơn nên dĩ nhiên cô sẽ không cãi cọ với hắn, cô luôn rất vừa lòng với thái độ của mình, dù sao Mạc Duy Khiêm cũng không hề tức giận, cũng chẳng ngờ trong phòng còn có người khác nữa. Nếu chỉ có Đổng Nguyên thì không nói làm gì, dù sao anh ta cũng là bạn thân của Mạc Duy Khiêm, cũng coi là quen biết nhau cả rồi, nhưng cô không ngờ rằng bên cạnh Đổng Nguyên còn có một Lý Minh Hân! Chuyện này khả năng không tốt rồi, đến giờ cô cũng vẫn chưa rõ cuối cùng thì Mạc Duy Khiêm và Lý Minh Hân đã từng qua lại với nhau chưa, đúng là xấu hổ mà!

“Em ngượng ngùng sao? Đổng Nguyên không phải người ngoài, Minh Hân em cũng gặp rồi, không ai chê cười em đâu, nhưng mà cái tính không thèm nhìn trước ngó sau của em cũng phải sửa đi, nếu không sau này khéo lại làm ra hành động gì đáng chê cười nữa đấy! Đi thôi, chúng ta cùng đi ăn một bữa nào, Minh Hân còn có tình huống cần báo lại.”

“Các anh còn nói công việc, em đi cùng có phải là đã quấy rầy rồi không?” La Duyệt Kỳ cảm thấy không quá thích điều này.

“Không có gì quan trọng cả. Đối với em, anh có thể công tư bất phân.” Mạc Duy Khiêm mở của, để La Duyệt Kỳ ra trước, sau đó để Lý Minh Hân ra.

Lúc này Đổng Nguyên đi tới bên Mạc Duy Khiêm cười khẽ: “Tính toán này của cậu đúng là đáng ăn đòn, thật sự nắm chắc mọi thời cơ mà, nhưng cậu cho rằng Lý Minh Hân sẽ dễ dàng buông tay thế sao?”

Mạc Duy Khiêm thoáng liếc qua cửa, cũng khẽ cười nói: “Tôi không quan tâm cô ấy có giận dỗi gì hay không, dù sao tôi và Duyệt Kỳ là thế nào thì cô ấy cũng đã thấy. Sao hả, cô bé của tôi đúng là khiến người ta thương quá đúng không? Nói cho anh biết, khó tìm lắm đấy!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi