TÌNH BIẾN

“Duyệt Kỳ, sao con về nhanh vậy, ăn xong rồi sao? Mua được những gì thế?” Kỳ Ngọc Châu sợ con mình đang tức giận đến mụ mị đầu óc sẽ trực tiếp phát giận với La Duyệt Kỳ. Dù sao ở đây còn có người ngoài, không thể để La Duyệt Kỳ quá khó chịu, lại nói không thể để con bé còn chưa vào nhà đã bị bắt nạt được, tính tình con bà ra sao bà còn không hiểu ư, người ngoài bảo nó chín chắn nhưng thực tế ở nhà nó là một ma vương, từ trước đến giờ đều vô cùng độc đoán, đến cả Văn Thụy con rể bà cũng không muốn trêu chọc nó nữa là một cô bé như La Duyệt Kỳ, làm sao con bé chịu nổi chứ?

La Duyệt Kỳ cười cười, vừa định trả lời thì lại nghe Mạc Duy Khiêm hỏi cô: “Em đi đâu thế?”

“Em đi dạo phố.”

“Sao em không nói với anh tiếng nào đã tự chạy ra ngoài rồi?” Giọng điệu của Mạc Duy Khiêm vẫn không tốt lắm.

“Con sao thế Duy Khiêm, dù sao thì Duyệt Kỳ cũng về rồi, con đừng có giận dỗi nữa, chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà giận thì không đáng đâu. Duyệt Kỳ, con mệt rồi đúng không? Mau bảo người mang đồ lên lầu đi, con cũng phải nghỉ ngơi nữa.” Kỳ Ngọc Châu liên tục chuyển hướng đề tại, ý muốn để La Duyệt Kỳ nhanh chóng cách xa con bà ra một chút.

La Duyệt Kỳ nghe vậy thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ nhìn Mạc Duy Khiêm hỏi: “Anh giận ư? Vì sao thế? Không phải buổi chiều vẫn còn vui vẻ lắm sao? Chẳng lẽ là vì em ra ngoài đi dạo ư?”

“Anh không giận, chỉ là vừa mới biết chuyện em không nói tiếng nào đã ra ngoài nên cảm thấy hơi lo lắng thôi. Em ăn gì ở ngoài rồi? Đã ăn no chưa? Em mua những gì vậy?” Thái độ của Mạc Duy Khiêm cũng không ác liệt như mọi người nghĩ mà ngược lại, còn dịu đi rất nhiều.

“Thì ra là thế, đúng là em không phải, vừa nghe muốn đi ra ngoài thì quá vui mừng, hơn nữa chị còn sắp xếp rất nhiều người đi cùng nên em mới quên nói với anh. Xin lỗi đã làm anh lo lắng. Hôm nay em mua rất nhiều thứ cho cục cưng, lát nữa ăn xong cơm sẽ lấy cho anh xem. Nhà còn cơm không, em còn chưa có ăn nữa, mấy người Hàn Giang nói sợ bên ngoài không sạch sẽ, không dám để em ăn, em nghĩ cũng thấy đúng nên về luôn.” La Duyệt Kỳ đứng bên cạnh Mạc Duy Khiêm nhìn bát cơm của hắn, cảm thấy càng đói hơn.

Vốn dĩ Mạc Duy Khiêm nghe La Duyệt Kỳ nói chuyện đã thả lỏng nét mặt rồi, lại nghe cô chưa ăn cơm thì lập tức đưa chén cơm của mình tới trước mặt cô, bảo mẫu thấy thế liền nhanh chóng đi lấy thêm một chén cơm mới.

“Không ăn ở ngoài là được rồi. Hàn Giang, các anh làm rất tốt, tôi sẽ bảo Đổng Nguyên trợ cấp thêm cho các anh. Duyệt Kỳ, em ngồi nghỉ một lát rồi hãy ăn, sao tay lại lạnh thế này?” Mạc Duy Khiêm nắm tay La Duyệt Kỳ hỏi.

Hàn Giang Vương bằng âm thầm liếc nhìn nhau một cái, họ sao dám để La Duyệt Kỳ ăn đồ ăn bên ngoài chứ, trò phiêu lưu đó họ không dám thử đâu, nhỡ mà xảy ra chuyện gì thì trách nhiệm quá lớn họ không gánh vác nổi, La Duyệt Kỳ muốn ăn gì thì cũng phải ăn trước mặt Mạc Duy Khiêm mới được. Hai người vui vẻ cảm ơn rồi cùng bảo mẫu chuyển đồ La Duyệt Kỳ mới mua lên lầu.

“Bên ngoài nổi gió, em không ngờ nhiệt độ hôm nay lại thấp thế, mà tay chân em đã hay lạnh rồi nên mới thế, lát nữa nó sẽ ấm lên thôi.

La Duyệt Kỳ nói xong liền ngồi xuống nhưng Mạc Duy Khiêm lại ngăn cô lại: “Khoan khoan, em đi đôi dép lê của anh trước đi, đôi dép của em đang lạnh, để anh đi một lát cho ấm lên rồi hãy đổi lại nhé.”

La Duyệt Kỳ cũng không khách khí, trực tiếp đổi dép với Mạc Duy Khiêm rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, Mạc Duy Khiêm đi đôi dép lê của nữ vào chân để ủ ấm, quá nửa gót chân còn thừa ra ngoài, sau đó hắn vội vàng gắp đồ ăn cho La Duyệt Kỳ.

“Mọi người ăn xong rồi ạ?” La Duyệt Kỳ cầm đũa lên mới phát hiện những người khác đều ngồi yên không động đũa, cô nghĩ chắc chỉ còn cô chưa ăn thôi.

Bị La Duyệt Kỳ hỏi vậy, mọi người đang ngẩn ra mới tỉnh táo lại một chút, cùng lúc nghĩ trong phòng ấm áp thế này, dép có thể lạnh cỡ nào chứ, sao mà phải lo lắng đau lòng đến thế? Còn nữa, tình trạng này là sao hả, là không có việc gì nữa đúng không?

Đến Kỳ Ngọc Châu cũng bắt đầu nghi ngờ Mạc Duy Khiêm cố tình tìm lí do trút giận lên đầu họ chứ chẳng có liên quan gì đến việc La Duyệt Kỳ ra ngoài hết. Tuy chỉ là nghĩ vui thế thôi nhưng bà không thể không thừa nhận cô bé La Duyệt Kỳ nhìn qua ngốc nghếch không biết nông sâu này thật sự có thể ngăn chặn được tính xấu của con mình, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà.

“À, đều chưa ăn đâu, mọi người mau ăn cơm đi, để lâu lại nguội mất.” Kỳ Ngọc Châu lập tức phản ứng lại, cầm đũa lên ăn cơm, mọi người cũng lập tức động đũa theo.

Ngô Phái Thanh ngây ngốc nhìn Mạc Duy Khiêm cẩn thận chăm sóc La Duyệt Kỳ, cô ta nghĩ dù Mạc Duy Khiêm có không tra hỏi trách mắng La Duyệt Kỳ quá mức thì ít nhất cũng phải nghiêm túc răn dạy một chút chứ. Cho dù không làm gì thì cũng không thể xuất hiện hành động chăm sóc dịu dàng như thế, càng không thể vừa thấy La Duyệt Kỳ trở về đã vội dỗ dành như bảo bối thế kia được!

Vì sao? Vì sao cô ta dùng mọi cách để lấy lòng cũng không đổi được vài câu quan tâm của Mạc Duy Khiêm, thậm chí là một thái độ tốt cũng không được, chứ đừng nói là một nụ cười. Mà La Duyệt Kỳ thì ngược lại, người phụ nữ này có gì tốt, dựa vào cái gì mà có thể nhận được tình yêu của người đàn ông vĩ đại kiệt xuất như Mạc Duy Khiêm chứ? Ngô Phái Thanh không nghĩ ra nên cô ta chỉ có thể cho rằng tất cả là vì La Duyệt Kỳ đang mang thai!

Ngô Phái Thanh lén lút nhìn Mạc Duy Khiêm chăm chú, thấy hắn gắp miếng sườn La Duyệt Kỳ đã cắn một nửa vào trong bát hắn, sau đó lại gắp một miếng sườn đầy thịt vào bát mình, tách riêng thịt ra bỏ vào bát La Duyệt Kỳ, còn bản thân hắn tiếp tục gặm miếng sườn mà La Duyệt Kỳ không gặm được kia.

Chẳng phải nói không ăn cơm thừa canh cặn sao, vậy hắn đang làm cái gì thế?

“Đúng rồi, để biểu đạt sự xin lỗi vì đã làm anh lo lắng, em có quà tặng anh đây.” Cơm nước xong, La Duyệt Kỳ đưa bát canh mình chưa uống hết cho Mạc Duy Khiêm luôn.

Mạc Duy Khiêm uống một ngụm mới cười hỏi: “Quà gì thế?”

“Nhìn nè!” La Duyệt Kỳ lấy hai tấm ảnh chụp từ trong túi quần ra đưa cho Mạc Duy Khiêm xem.

“Của anh đây, em mới bảo người ta làm cho đấy, đúng lúc di động của em có ảnh chụp anh, tấm ảnh này có thể để trong ví tiền của em, anh cũng nhét ảnh của em vào trong ví tiền của anh nhé.”

Mạc Duy Khiêm nhìn tấm ảnh chụp hắn đang làm việc trong tay La Duyệt Kỳ hỏi: “Sao trong di động của em lại có ảnh chụp anh?”

Mọi người đều nghĩ đây là một vấn đề thật xấu hổ, không ngờ La Duyệt Kỳ lại thoải mái trả lời: “Em chụp lúc ngồi trong văn phòng anh đấy, khi đó cảm thấy anh đặc biệt dễ nhìn, đặc biệt đẹp trai nên chụp lén đấy, có vấn đề gì sao?”

“Không vấn đề, em thích chụp thế nào cũng được, ai dạy em nói như thế? Xem ra ba mẹ vợ anh đúng là có phương pháp dạy con nha, bảo bối của anh ăn ngay nói thật, biết sai liền sửa!” Mạc Duy Khiêm cười tủm tỉm nhìn La Duyệt Kỳ rồi một hơi uống cạn bát canh.

Mạc Duy Hoa vô cùng hiểu tâm trạng vui sướng lúc này của Mạc Duy Khiêm, chẳng phải chị cũng đã từng bị lời nói thẳng thắn của La Duyệt Kỳ làm cho vô cùng vui vẻ đó sao? Chị hiểu ra rồi, thì ra chỉ có La Duyệt Kỳ không giả bộ, không dối lừa, luôn luôn biểu đạt bản thân một cách chân thật nhất nhưng không khiến người khác phiền chán như vậy mới có thể làm cho em trai chị yêu thích, mới có thể khiến cha mẹ chị cũng phải đồng tình, suy nghĩ vì con bé.

Tất cả mọi người trong gia đình chị đều quen nghe lời nói hoa mĩ, cũng đã quen chuyện anh lừa tôi gạt, lúc nói chuyện cũng luôn luôn giữ ý mấy phần, nên khi gặp người thành thật đơn thuần như La Duyệt Kỳ thì cảm thấy vô cùng đáng quý, cũng khiến mọi người cố gắng nâng niu quý trọng.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Mạc Duy Hoa cũng cười theo: “Chính điểm ấy của Duyệt Kỳ khiến người ta phải thương, dù gặp chuyện gì cũng cứ ngây ngốc thừa nhận mình sai trước, em yên tâm, chắc chắn sau này chị sẽ không để ai bắt nạt em!”

Kỳ Ngọc Châu và bạn già cũng rất vừa lòng, bỏ qua xuất thân, chỉ cần La Duyệt Kỳ có thể giảm bớt không khí căng thẳng trong gia đình thế này, có thể làm con bà vui vẻ thế này là được rồi. Vì thế vừa nghe con gái nói, bà cũng gật đầu biểu hiện đồng ý.

La Duyệt Kỳ cũng cười vui vẻ, cô có suy nghĩ của mình, người nhà họ Mạc có ai không khôn khéo hơn cô chứ, nếu cô ở trong nhà này mà tính toán thiệt hơn, tính kế người khác thì chẳng khác gì tìm đường chết cả. Thôi thì không nghĩ gì hết, thẳng thắn là chính mình, biểu hiện hết bản thân ra còn tốt hơn, bây giờ đã thấy cách này thật sự có hiệu quả rồi, dĩ nhiên ở trước mặt Ngô Phái Thanh cô sẽ không dùng cách này.

Tim Mạc Duy Khiêm nhũn ra, sờ sờ đầu La Duyệt Kỳ nói: “Đợi có cơ hội chúng ta cùng chụp chung, đến lúc đó lại thay thế hai tấm ảnh này.”

“Cậu, con đã xem ví tiền của mợ rồi, là của Thước Kỳ, cậu cũng thế sao?” Văn Tiêu Tiêu vẫn luôn yên lặng đột nhiên hỏi một vấn đề mà mọi người đều không nghĩ đến.

“Dĩ nhiên rồi, nếu không sao có thể nhét ảnh chụp vào được chứ?”

“Mẹ, mẹ cũng mua cho con một cái ví tiền Thước Kỳ nha, con muốn dùng giống như cậu mợ vậy.”

Suýt nữa thì Mạc Duy Hoa đã cười ra tiếng, chị không ngờ hai người này lại dùng ví tiền Thước Kỳ, vì lấy lòng La Duyệt Kỳ, Duy Khiêm thật sự dám xấu mặt mà.

Chị dí trán con gái nói: “Con đòi ví tiền làm gì chứ, con có tiền chắc? Mỗi ngày cho con 20 đồng tiền tiêu vặt đã là nhiều quá rồi, ngaon ngoãn học bài đi, mấy ngày nữa mẹ sẽ mua cho con đồng hồ hiệu Thước Kỳ nhé.”

Văn Tiêu Tiêu cũng không tính toán, chỉ bĩu môi nói: “Nhiêu đó cũng không ít rồi, con cũng coi như là kẻ có tiền trong nhóm bạn học rồi đó.”

Mọi người nghe xong đều cười ha hả.

“Tiền tiêu vặt của Tiêu Tiêu không đủ dùng ư?” La Duyệt Kỳ nhỏ giọng hỏi Mạc Duy Khiêm.

“Không cần chi tiêu ăn mặc đi lại thì ngần đó đã nhiều rồi, không thể quá nuông chiều hay cho con bé quá nhiều tiền được, chuyên tâm học tập mới là chuyện quan trọng nhất. Nhưng may mà bạn học xung quanh con bé đều thuộc gia đình khá giả, dạy dỗ tốt, chưa từng có đứa bé nào quá xa xỉ quậy phá cả.”

La Duyệt Kỳ cảm thấy Mạc Duy Khiêm nói rất đúng, giáo dục như vậy thì đứa nhỏ mới có tố chất tốt, hiểu được lí lẽ, lại không tạo thành tật kiêu căng xa xỉ, đúng là phương pháp giáo dục hợp lý.

“Hôn lễ chuẩn bị sao rồi?” Mạc Nhữ Đức thuận miệng hỏi một câu.

Mạc Duy Hoa lập tức nói: “Đang nhanh chóng sắp xếp, có lẽ cuối tháng sau sẽ chuẩn bị hoàn tất thôi ba. Tuy thiếp cưới chưa phát nhưng người cần báo con cũng đã báo cả rồi, nói đại khái thời gian để người ta còn sắp xếp lịch trình. Duyệt Kỳ, em muốn mời người thân bạn bè nào cũng liệt kê danh sách ra đi để chị sắp xếp máy bay đưa họ tới đây, khách sạn thì chắc chắn là sẽ ở khách sạn 5 sao cao cấp rồi, nhất định phải chiêu đãi bên thông gia thật tốt mới được.”

“Dạ, ngày mai em sẽ viết danh sách, nhưng mà làm thế có tốn kém quá không?”

“Có đáng gì đâu, tiền tiêu rồi thì lại kiếm, nhà ta cũng không phải quá tiết kiệm. Phái Thanh, hay em ở lại đến tháng sau rồi hãy về nhà nhé, vừa hay tham gia hôn lễ luôn.” Mạc Duy Hoa quay đầu nhìn Ngô Phái Thanh đang cúi đầu không nói, chị vừa khéo léo vạch ra giới hạn thời gian để cô ta rời đi vừa khiến đối phương phải hết hy vọng.

Ngô Phái Thanh bấm chặt móng tay vào mu thịt mới có thể khiến bản thân hơi tỉnh táo lại, ngẩng đầu lễ phép nở nụ cười nói: “Vâng, có thể được tham gia hôn lễ của Duy Khiêm đúng là vinh hạnh của em, em sẽ chuẩn bị quà thật tốt.”

Tháng sau! Thời gian cô ta có chỉ còn chưa đầy một tháng, cô ta không thể cứ mãi đau lòng mà không làm gì cả, phải nhanh chóng hành động. Hơn nữa cô ta đã hoàn toàn hiểu rõ rồi, đứa bé mới là mấu chốt, cần có đứa bé, như thế cô ta mới có thể nhận được sự yêu thương che chở của Mạc Duy Khiêm như La Duyệt Kỳ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi