TÌNH BIẾN

Trương Bội Ninh lòng dạ không yên trở về văn phòng, tự hỏi trong phút chốc rồi lại tự lên dây cót tinh thần cho mình sau đó sai người gọi La Duyệt Kỳ lên phòng.

La Duyệt Kỳ vừa nghe tin Trương Bội Ninh tìm cô thì lập tức có cảm giác nóng lòng muốn thử, mạnh mẽ kiềm chế lại rồi lên lầu gõ cửa văn phòng Trương Bội Ninh.

“Sư mẫu, cô tìm em ư?”

“Duyệt Kỳ, xem ra cô không thể giải oan cho Đức Thăng rồi, ngày mai người của cục điều tra sẽ đến đây, tài vụ trong đài không thể nào không sai lệch được, nhưng cô có thể cam đoan cô chưa bao giờ tư lợi cho bản thân cả.”

La Duyệt Kỳ giật mình hỏi: “Sao có thể thế được, sao họ lại cứ nhằm vào cô như vậy chứ?”

“Cô đã nói từ đầu rồi mà, người của tổ điều tra không làm ra thành tích thì lấy gì mà báo cáo lên, cô là người quản lý tài vụ dĩ nhiên sẽ phải đứng mũi chịu sào. Duyệt Kỳ, em hãy nghĩ lại xem rốt cuộc trước khi Đức Thăng gặp chuyện có nói gì với em không, cô chỉ hy vọng khi cô còn khả năng thì có thể làm chút gì đó cho Đức Thăng.” Trương Bội Ninh nói đến chỗ đau lòng, hai mắt đã bắt đầu mờ lệ.

La Duyệt Kỳ cũng rất đau lòng: “Ngoại trừ bản thảo tin tức, thầy Vu thật sự không đưa thứ gì cho em cả.”

Trương Bội Ninh biết vậy nên cũng thất vọng: “Thôi quên đi, em về làm việc trước đi.”

La Duyệt Kỳ vừa đứng lên đi được hai bước đã quay lại do dự nhìn Trương Bội Ninh.

“Sao thế? Còn việc gì ư?” Trương Bội Ninh hỏi.

“Sư mẫu, là thế này ạ. Có một chuyện em vốn không để ý đến đấy là ở mặt sau của tờ bản thảo cuối cùng hình như có viết một địa chỉ hòm thư điện tử và mật mã. Lúc đó em sợ là có thể dùng vào việc khác nữa nên cố ý nhớ lấy, nghĩ về nhà chép ra rồi đưa lại cho thầy Vu, không ngờ sau đó thầy lại xảy ra chuyện nên em cũng quên mất.”

Trương Bội Ninh lập tức truy hỏi: “Vậy em có nhớ kỹ hòm thư kia không?”

La Duyệt Kỳ lắc đầu: “Không có, sau đó em đâu có nhớ đến việc này, nếu cô không hỏi lại thì em cũng chẳng nhớ đến nó đâu, nhưng mà nếu cô nghĩ hòm thư ấy rất quan trọng thì em sẽ cố gắng nhớ lại, có lẽ sẽ nhớ được.”

“Duyệt Kỳ ơi, em nhất định phải nhớ lại đấy, nếu nhớ được nhất định phải nói cho cô biết ngay, cô luôn nghi ngờ cái chết của Đức Thăng không đơn giản như vậy, có lẽ nội dung trong hòm thư này chính là nguyên nhân cái chết của ông ấy đấy em có hiểu không?” Trương Bội Ninh cẩn thận dặn dò.

La Duyệt Kỳ cũng hơi hiện ra sự kích động: “Sư mẫu, ý của cô cũng giống như em, em vẫn luôn nghi ngờ vì sao ngày nghỉ mà giáo sư còn đến công ty bảo hiểm làm gì chứ? Cô yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng nhớ lại.”

Trương Bội Ninh rất vui mừng: “Tốt, nếu như thế thì cho dù công việc của cô có xảy ra chuyện gì cô cũng không tiếc nuối nữa.”

La Duyệt Kỳ gật gật đầu rồi rời khỏi văn phòng của Trương Bội Ninh, trong đầu vẫn không ngừng tự hỏi tiếp theo nên hành động ra sao, cô không thể để mình Mạc Duy Khiêm nghĩ cách được, bản thân cô cũng phải động não một chút.

Sau khi La Duyệt Kỳ rời đi, Trương Bội Ninh lập tức gọi điện thoại, sau hơn một giờ mới chấm dứt cuộc trò chuyện, sau khi cúp điện thoại thì gương mặt tràn ngập mệt mỏi và bất an.

La Duyệt Kỳ ngồi ở chỗ của mình chăm chú suy nghĩ, đột nhiên tiếng Phan Minh Minh truyền từ ngoài của vào: “Hôm nay cuối cùng cũng nhìn được người thật sự nắm quyền trong tổ điều tra rồi, nói cho các cô biết nhé người họ Mạc kia tôi rất tán thưởng, dáng vẻ tốt mà tính tình cũng tốt, còn có thể làm cho người từ trên tỉnh xuống tươi cười bắt chuyện với hắn, tôi đoán chức vụ cũng không nhỏ đâu.”

Tiểu Tề cười nhạo: “Tôi với cô đi với nhau, còn chưa đến 10 phút đồng hồ mà sao cô nhìn ra lắm chuyện thế, đúng là hám trai mà.”

“Cô mới hám trai, tôi có bao giờ dễ dàng khen ngợi một người đàn ông đâu, mắt tôi nhìn người rất chuẩn đấy, lại nói tôi tán thưởng ai thì có quan hệ gì với cô, đây là tự do của tôi, cô đừng có lòng thèm nhỏ rãi mà bên ngoài chê bai!”

Phan Minh Minh không chịu kém cạnh nói: “Chờ mà xem, đến lúc đó cô đừng có ghen tị với tôi đấy!”

La Duyệt Kỳ nghe câu nói của Phan Minh Mình thì cảm thấy buồn cười, chỉ là nói chuyện một thời gian ngắn mà Phan Minh Minh đã coi trọng Mạc Duy Khiêm đến vậy, Tiểu Tề nói không sai, đây không phải mê trai thì là cái gì chứ?

Giờ ra về, trên đường về La Duyệt Kỳ kể cho Mạc Duy Khiêm nghe nội dung cuộc nói chuyện của mình và Trương Bội Ninh.

Mạc Duy Khiêm nghe xong liền nhíu mày: “Cô không nên lừa Trương Bội Ninh.”

“Sao lại không nên? Nếu thật sự Trương Bội Ninh có vấn đề thì tôi nói như vậy bà ấy nhất định sẽ có hành động tiếp không phải sao? Tôi thấy việc tôi làm là đúng mà, không sai đâu!” La Duyệt Kỳ cảm thấy Mạc Duy Khiêm không hiểu rõ tình trạng hiện giờ lắm.

Mạc Duy Khiêm thở dài: “Dĩ nhiên tôi biết đây là phép thử hiệu quả nhất, hơn nữa bà ấy không cảnh giác với cô, tôi không xếp cô vào kế hoạch hành động là vì không muốn cô gặp nguy hiểm thôi, nếu họ có thể hại chết Vu Đức Thăng thì cũng sẽ không ngại chuyện diệt khẩu thêm lần nữa đâu.”

La Duyệt Kỳ cũng đã nghĩ đến chuyện mình có thể gặp nguy hiểm nhưng vì chứng minh sự trong sạch của bản thân, cô bất chấp, bây giờ bị Mạc Duy Khiêm nói quá như vậy trên mặt lại hiện lên vẻ sợ hãi.

Mạc Duy Khiêm thấy cô như vậy cũng không nhẫn tâm, vừa định an ủi một câu ai ngờ La Duyệt Kỳ đã mở miệng trước: “Tôi không sợ, sợ cũng chẳng có tác dụng gì! Chuyện này nếu tôi cứ sợ chết mà chấp nhận thì cả đời cũng đừng mong ngẩng đầu nổi, chi bằng cứ liều mạng xem bọn họ có thể làm gì?”

Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ chẳng những khôi phục sắc mặt còn thêm ý chí chiến đấu sục sôi thì cảm thán cười nói: “Còn đang định an ủi cô ai ngờ cô lại tự làm mình vui vẻ rồi. Duyệt Kỳ, cô rất thông minh cũng có can đảm nhưng rất thiếu kinh nghiệm, cô đã muốn tạo ra hoàn cảnh nguy hiểm như vậy thì tôi cũng chỉ có thể cam đoan bảo vệ cô an toàn, yên tâm đi.”

Nếu nói La Duyệt Kỳ không sợ hãi thì đúng là nói dối, vừa nghe Mạc Duy Khiêm nói thế cô lập tức hỏi lại: “Anh thật sự có thể bảo vệ tôi?”

“Cô xem cô đó, vẫn sợ hãi lắm đúng không? Thật sự vẫn lo lắng, đừng cố biểu hiện vẻ đầy mạnh mẽ như thế, tội gì chứ?” Mạc Duy Khiêm thật sự không còn cách nào với La Duyệt Kỳ.

“Tôi làm thế cũng chỉ vì muốn mau chóng giải quyết vấn đề mà thôi, ba mẹ tôi có nhà mà không thể về, sao tôi lại không sốt ruột được cơ chứ? Sự trong sạch của tôi không chỉ liên quan đến tôi mà liên lụy đến cả ba người nhà tôi, nếu cứ chậm rãi điều tra thì kéo vụ án còn kéo dài vài năm cũng chưa có kết quả ấy chứ.”

“Nói lung tung, đó đều là trình tự chính quy, cô nghĩ loại án giết người này dễ điều tra lắm sao? Rất khó khăn, nhiều trở ngại, thật sự là vô cùng khó khăn.” Mạc Duy Khiêm dạy dỗ La Duyệt Kỳ.

La Duyệt Kỳ sao có thể thích nghe mấy lời đó được chứ, khẽ cong môi nói: “Dù có khó khăn hơn cũng chẳng liên quan đến tôi, tôi chỉ cần chứng minh sự trong sạch của mình là được rồi, càng nhanh càng tốt!”

Mạc Duy Khiêm thấy tính tình đùa giỡn của La Duyệt Kỳ, cũng không giận, chỉ nói: “Tốt, vậy cứ tuân theo mệnh lệnh của La tiểu thư, nhất định phải nhanh chóng giải quyết chuyện này cho tốt!”

La Duyệt Kỳ bị chọc cười, về đến cửa nhà khóe môi vẫn treo nụ cười hẹn gặp lại Mạc Duy Khiêm.

Sau khi La Duyệt Kỳ lên lầu, Mạc Duy Khiêm lấy di động ra bắt đầu chỉ đạo mọi việc.

La Duyệt Kỳ vừa về đến nhà lập tức gọi điện thoại cho cha mẹ, nói bản thân không có việc gì lớn, cha mẹ không cần lo lắng sau đó lại nấu một bát mỳ ăn tạm.

Đến lúc sắp lên giường ngủ thì càng kiểm tra cẩn thận các loại cửa giả nẻo trong nhà, sau khi trở lại phòng vẫn cảm thấy hơi sợ, lại đặt một chiếc ghế dựa chặn trước cửa phòng, di động thì đặt cạnh gối có thể lấy ra bất cứ lúc nào mới hơi yên tâm, chuẩn bị ngủ.

Nhưng vừa nhắm mắt lại thì di động đã vang lên, La Duyệt Kỳ hoảng sợ nhanh chóng nghe máy: “A lô”

“Là tôi đây, cô ổn chứ?” Trong giây phút yên tĩnh này, La Duyệt Kỳ cảm thấy giọng nói của Mạc Duy Khiêm đặc biệt dễ nghe.

Cô thật sự cảm động vì Mạc Duy Khiêm có thể quan tâm cô như vạy nên lập tức nói: “Vẫn ổn, cảm ơn anh đã quan tâm tôi.”

Mạc Duy Khiêm cười nói: “Tôi lo cô ở nhà một mình sẽ sợ hãi nên gọi điện báo cho cô một câu, cô cứ yên tâm ngủ đi, tôi đã sắp xếp người tuần tra bảo vệ dưới lầu nhà cô rồi.”

“Thật chứ? Là cảnh sát ư?” La Duyệt Kỳ không ngờ có thể hưởng đãi ngộ loại này.

Mạc Duy Khiêm không trả lời vấn đề của La Duyệt Kỳ, chỉ nói: “Cô không cần lo nghĩ nhiều như vậy chỉ cần đừng lo lắng nữa là tốt rồi, thời gian cũng không sớm nữa, mau nghỉ ngơi đi.”

Ngủ ngon một đêm, đến sáng La Duyệt Kỳ đã cảm thấy không lo lắng như ngày hôm qua nữa.

Người kéo đến căng tin ăn trưa vẫn nhiều như vậy, La Duyệt Kỳ bê đồ ăn đi tìm người quen, đúng lúc thấy chiếc bàn Tiểu Tề ngồi còn trống nên lập tức đi đến.

“Duyệt Kỳ, mau ngồi xống đây.” Tiểu Tề ngoắc ngoắc tay gọi La Duyệt Kỳ.

“Nơi này là tôi đến trước, cô ngồi đây tôi nhịn nhưng đừng có kéo cô ta lại ngồi chung!”

Lúc này La Duyệt Kỳ mới thấy người ngồi đối diện Tiểu Tề là Phan Minh Minh, trong lòng chỉ cảm thấy không hay ho gì, nhưng ngoại trừ bàn này thì không còn chỗ ngồi khác nữa rồi.

Tiểu Tề ngoài cười trong không cười, quay sang Phan Minh Minh: “Căng tin này là của riêng nhà cô chắc, đây là nơi ăn cơm công cộng, nếu cô không vui thì tìm chỗ khác mà ngồi, tôi và Duyệt Kỳ muốn ngồi đâu cô quản được chắc! Duyệt Kỳ, đừng để ý đến cô ta, mau ngồi xuống đi!”

La Duyệt Kỳ cũng không muốn nhịn Phan Minh Minh nữa, mau chóng đặt khay đồ ăn và ngồi xuống cạnh Tiểu Tề.

Tuy Phan Minh Minh rất tức giận nhưng cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể tiếp tục ăn cơm của mình nhưng sắc mặt cũng không tốt lắm.

Ba người còn đang căng thẳng cúi đầu ăn cơm thì đột nhiên lại có một người đi đến.

“Tôi ngồi chỗ này được chứ?”

La Duyệt Kỳ ngẩng đầu, thấy Mạc Duy Khiêm cũng bưng khay đồ ăn cười với mình.

Tinh thần Phan Minh Minh lập tức tỉnh táo lại: “Mau ngồi xuống đi, chỗ này là tôi chiếm được.” Nói xong liền chỉ vào chỗ bên cạnh.

Mạc Duy Khiêm ngồi xuống cạnh Phan Minh Minh, còn chưa kịp nói chuyện đã thấy Phan Minh Minh hỏi: “Nên xưng hô với anh thế nào nhỉ? Tôi chỉ biết anh họ Mạc thôi.”

“Tôi tên Mạc Duy Khiêm, mặc dù nhiều tuổi hơn các cô cần được gọi là anh nhưng cũng không tốt lắm, dù sao hoàn cảnh bây giờ cũng rất mẫn cảm, cứ gọi thẳng tên tôi là được rồi.” Mạc Duy Khiêm nói vô cùng hiền hòa.

La Duyệt Kỳ nghĩ lại, hình như cô thật sự chưa bao giờ xưng hô gì với Mạc Duy Khiêm, mọi khi toàn gặp là nói thẳng, lại thấy Mạc Duy Khiêm nhìn cô nên hỏi: “Sao anh lại đến căng tin ăn cơm?”

Bình thường thì người của tổ điều tra không ăn trưa ở căng tin.

“Sự việc đã được công khai, chúng tôi không cần giữ mãi vẻ thần bí khiến mọi người căng thẳng thêm nữa cho nên từ hôm nay chúng tôi sẽ thay nhau đến căng tin ăn trưa.

“À, thì ra là vậy.” La Duyệt Kỳ còn muốn hỏi chuyện người bảo vệ mình đêm qua nhưng mà Phan Minh Minh và Tiểu Tề cũng đang ở đây nên cũng không có cách nào hỏi được, sau đó cũng không biết nên nói gì nữa.

Mạc Duy Khiêm cũng rất tự nhiên: “Duyệt Kỳ, cơm trưa của cô chỉ ít thế thôi sao?”

“Hôm nay không thích ăn lắm cho nên mới lấy ít thế này, chứ bình thường sức ăn của tôi cũng không vừa đâu.” La Duyệt Kỳ cười cười trả lời.

Mạc Duy Khiêm nghe thế lại thấy hứng thú: “Vậy cô thích ăn cái gì?”

“La Duyệt Kỳ, lâu rồi không thấy bạn trai cô đến đón lúc ra về, cô xảy ra chuyện lớn như vậy sao hắn cũng không ở bên cô? Hay là bị dọa chạy mất rồi?” Phan Minh Minh thấy Mạc Duy Khiêm và La Duyệt Kỳ trò chuyện vui vẻ như quen thuộc với nhau lắm lại bắt đầu nghi ngờ La Duyệt Kỳ dùng thủ đoạn mồi chài, sợ Mạc Duy Khiêm bị cô ta lừa nên cố ý nhắc đến chuyện bạn trai La Duyệt Kỳ.

La Duyệt Kỳ lập tức giận dữ, “Cô cả ngày toàn nói bậy bạ, Kim Đào rất tốt với tôi, chỉ là anh ấy đang huấn luyện, không ra ngoài được thôi, hơn nữa anh ấy cũng biết chuyện này rồi, anh ấy cực kỳ tin tưởng tôi, căn bản không để ý. Nói cho cô biết, tôi và Kim Đào có thể vượt qua bất kỳ thử thách nào, lúc kết hôn sẽ đưa thiệp cưới cho cô, đến hay không thì tùy nhưng đừng có trù ẻo chúng tôi!”

Nói xong lại bê khay đồ ăn lên gật đầu với Tiểu Tề, lại nói với Mạc Duy Khiêm một câu: “Tôi ăn no rồi, anh cứ từ từ ăn đi, tôi về văn phòng trước đây.”

Nhìn La Duyệt Kỳ rời đi, Phan Minh Minh cũng vô cùng không vui: “Không phải chỉ là cầu thủ thôi à? Sau này cũng phải nghỉ thôi, vênh váo cái gì chứ? Tiểu Tề, có phải cô ta định cuối năm kết hôn không? Đến lúc đó tôi gửi phong bao cho cô, cô gửi dùm tôi, tôi không thèm đi đâu nhưng tôi cũng chẳng thiếu mấy đồng đó, tiền mừng đã đưa rồi cô ta cũng chẳng thể nói gì tôi được!”

“Mạc Duy Khiêm, anh cũng thấy cách sống của La Duyệt Kỳ rồi đó, tôi không có thành kiến với ai nhưng vấn đề của cô ta chắc chắn không ít đâu, lúc trước chính chủ nhiệm giúp đỡ nên mới thành nhân viên chính thức được, ko tin anh có thể đi điều tra.” Phan Minh Minh tức không chịu nổi nên mới kể tội La Duyệt Kỳ trước mặt Mạc Duy Khiêm.

Mạc Duy Khiêm cúi đầu, chậm rãi ăn đồ ăn, khuôn mặt luôn mang nụ cười đã trầm xuống không ít, trong đầu suy nghĩ câu vừa nghe được: Cuối năm La Duyệt Kỳ sẽ kết hôn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi