Lúc đưa con Chi về buồng ông Lý liền quay lại phía tôi rồi nói:
– Dung, sao con lại đẩy em Chi? Con biết thừa em nó đang có chửa mà đúng không?
– Dạ, thưa thầy con không đẩy. Khi ấy con còn đang xỏ kim trên hiên.
Ông Lý thấy vậy liền gọi to:
– Yến, ra đây ông hỏi.
Cái Yến từ trong dinh bà hai bước ra, nhìn ông Lý ấp úng nói:
– Dạ ông cho gọi con?
– Lúc nãy tại sao em Chi ngã?
Cái Yến khẽ liếc mắt nhìn tôi rồi đáp:
– Dạ… bẩm ông khi con đang cắt vải nên không để ý. Chỉ thấy tự dưng em Chi không biết bị ai đẩy mà ngã lăn đùng xuống đất.
Ông Lý thở dài nói:
– Thôi được rồi, con đi chăm em Chi giúp ông, còn Dung, mau vào nhà thầy có chuyện cần nói.
Tôi nhìn cái Yến, trong giây lát cũng hiểu ra mọi chuyện. Con Chi vốn dĩ đầu óc không được thông minh nhanh nhẹn, nó không phải người có tâm cơ thâm độc, lại rất yêu cậu Huân nhà xã trưởng không cớ gì nó tự ngã để sẩy thai, chắc chắn nó không phải loại người vì thù hận bất chấp thủ đoạn thậm chí hy sinh cả đứa con. Vả lại, lúc con Chi ngã tôi thấy vẻ mặt nó rất bất ngờ và bàng hoàng, cú ngã xem chừng mạnh chứ không giống như tự đổ người xuống, nếu con Chi muốn hại tôi thì giả vờ ngã nhẹ thôi việc gì phải khiến mất đứa con trong bụng như vậy. Chẳng phải lúc đó tôi đang xoay mặt sang chỗ khác xỏ kim sao? Chẳng phải khi ấy con Yến đang đứng phía sau cả tôi và con Chi sao? Trên hiên chỉ có ba người, tôi không làm, con Chi không tự ngã thì chỉ còn ai vào đây nữa? Tôi bỗng rùng mình, từng thớ da thịt cũng lạnh buốt. Ông Lý gọi tôi vào nhà đanh giọng nói:
– Một là con khai sự thật, thầy sẽ xử nhẹ tội đi, hai là thầy sẽ làm theo đúng gia pháp.
– Thưa thầy, con không hề đẩy em Chi.
– Vậy ý con là cái Chi tự ngã, tự hại mình sẩy thai hay cái Yến nó đẩy?
Tôi khẽ bật cười, phải rồi con Yến chơi chiêu này đúng là quá thâm độc. Nhà không gia nô, không ai chứng kiến nếu là bất cứ ai cũng sẽ nghĩ tôi là người ra tay bởi suy cho cùng con Yến cũng là cháu bà hai, là chị ruột con Chi. Dù sao tôi và bà hai cũng coi như có mối thâm thù, đã vậy mỗi lần con Chi gặp tôi đều hậm hực nên tất nhiên ai cũng nghĩ tôi ghét nó. Tôi nhìn ông Lý một lúc mới đáp:
– Thưa thầy, con không làm nên con sẽ không nhận. Nhưng nếu thầy vẫn nhất quyết muốn xử đợi bu với cậu Bảo về rồi tính.
Khi vừa nói xong, đã thấy con Chi lao từ dưới lên gào thét inh ỏi:
– Chị muốn kéo dài thời gian sao, muốn chồng chị về chịu tội thay chị chứ gì, thầy, con đã bị thế này mà thầy vẫn muốn bênh chị ta hay sao? Dù sao đứa bé trong bụng cũng là cháu xã trưởng, thầy không thương con cũng phải nể mặt người ta.
Con Yến đứng phía sau khẽ giật giật tay con Chi. Tiên sư, còn bày đặt giả nhân giả nghĩa, con Chi ngu ngốc vẫn khăng khăng một mực tin nó. Nhưng lúc này tôi không có bằng chứng gì chứng minh mình bị oan, chỉ đành nói:
– Chi, chị thật sự không hề đẩy em. Rõ ràng ban nãy trên hiên chị vẫn còn xỏ kim
– Chị câm mồm đi.
Ông Lý nhìn con Chi, xua xua tay giục con Yến:
– Đưa em về dinh đi Yến, nó mới sẩy thai xong.
Con Chi thấy vậy ngửa cổ lên cười sằng sặc rồi chạy một mạch ra ngoài. Con này chẳng lẽ điên rồi sao, mới sẩy thai xong không kiêng cữ gì đã chân trần chạy đi. Ông Lý cũng bị bất ngờ liền chạy ra ngoài đã không thấy con Chi đâu liền sai hai thằng gia nô đi tìm. Thế nhưng độ nửa canh giờ sau đã thấy con Chi quay lại, còn dẫn theo cả phu nhân xã trưởng và một toán người. Ông Lý thấy vậy liền nói:
– Chi, con làm gì vậy?
– Thầy không làm chủ cho con con chỉ còn cách này thôi. Bu, chính chị ta là người hại con sẩy thai.
Phu nhân xã trưởng nhìn tôi hằm hằm gào thét inh ỏi, đám gia nô nhà bà ta cũng như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Bà ta chửi tôi một hồi rất lâu sau đó tiến về phía ông Lý nói:
– Chuyện này không chỉ là chuyện ở nhà ông, mà đứa bé trong bụng còn là máu mủ ruột già của nhà tôi. Việc này tôi không thể làm ngơ được, hôm nay nghe tin tôi đã suýt ngất đi, sao lại có một người độc ác có thể đi hại một đứa bé còn chưa chào đời như vậy chứ?
– Dạ phu nhân cứ về đi, chuyện này nhất định tôi sẽ làm cho ra nhẽ.
– Còn ra nhẽ gì nữa, chẳng phải con Chi nó bị con dâu cả của ông đẩy ngã sao? Ông còn muốn tìm nhẽ gì đây?
– Thưa phu nhân… dù sao…
– Nếu ông không làm theo gia pháp nhà ông thì coi như ông không nể mặt xã trưởng, không nể mặt thông gia rồi.
Tôi nhìn con Chi, lúc này biết mình đã không còn một đường lùi. Nó đã gọi phu nhân xã trưởng sang có nghĩa tôi bắt buộc sẽ bị ông Lý xử. Trước kia vốn dĩ đã có những linh cảm bất an về con Yến, không ngờ sau đó nó không có hành động gì còn nghĩ mình đã hiểu nhầm nó ai ngờ bị nó chơi một vố đau thế này. Ông Lý cúi mặt bất lực đáp:
– Được tôi sẽ làm theo gia pháp. Bay đâu, mang mợ Dung ra đánh ba mươi trượng
Tôi mới nghe đến vậy liền nói:
– Thưa thầy, vốn dĩ không bằng chứng, chì vì lời cái Chi nói mà luận tội cho con có vội vàng quá không? Giờ chẳng ai nhìn thấy, sao thầy không thử nghĩ biết đâu có ẩn tình gì?
– Vậy cô có bằng chứng chứng minh mình oan không? – Phu nhân xã trưởng hỏi vặn lại.
Quả thực tôi không có bằng chứng gì, định lên tiếng để kéo dài thời gian ông Lý đã quát lên:
– Thôi, con đừng có cãi nữa. Bay đâu, mang mợ Dung ra sau nhà đánh ba mươi trượng cho ông.
Tôi bị hai thằng gia nô lôi xềnh xệch vào trong, phu nhân xã trưởng lúc bấy giờ mới quay về. Trước khi về bà ta còn nói:
– Hy vọng ông xử cho thật nặng tay chứ đừng xử cho có. Mà nghe nói trong gia pháp nhà ông tội như thế này còn bị đuổi đi nữa mà đúng chứ? Một sinh linh bé bỏng chứ không phải hạt cát hạt bụi gì.
– Dạ… dạ vâng.
Tôi ở trong nghe xong, cũng sững sờ kinh hãi. Không thể nghĩ rằng phu nhân xã trưởng lại muốn dồn tôi đến đường cùng như vậy. Tôi bị kéo nằm xuống phản liền van xin:
– Thầy, thầy đánh con bao nhiêu cũng được con xin chịu nhưng đừng đuổi con đi.
Ông Lý nhìn tôi, vẻ mặt trầm xuống rồi nhắm nghiền mắt nói:
– Đánh!
Mỗi một trượng đập xuống mông tôi như chết điếng, trước kia bị đánh bằng roi mây đã đau đớn lắm rồi, giờ cứ tưởng như xương cốt gãy hết. Được năm trượng tôi đau đến mức cắn chặt môi bật cả máu mà vẫn không thấm là gì so với vùng bị đánh. Hai tay tôi bấu chặt lên phản, lực đánh mỗi lúc một thêm mạnh, tôi không biết mình bị đánh đến khi nào, bởi chỉ mười mấy hai mươi trượng người tôi cũng ngất lịm. Đến khi tỉnh dậy đã thấy trời tối sầm lại, còn mình đang nằm trong buồng. Ở bên ngoài có tiếng bà cả cất lên:
– Ông khỏi lo, thầy tôi lo được vụ này. Tôi nói rồi, dù có chết tôi cũng không đuổi con Dung đi. Ông xem, trước ông nói tôi, còn ông xử trí có công bằng không? Ừ thì tình ngay lý gian, nhưng tôi tin nó không phải là con người như vậy.
– Nhưng tôi không muốn kinh động đến thầy.
– Phải rồi, ông không muốn kinh động đến thầy nên định đánh chết con bé, ngày xưa ông nói ông nợ thầy nó một ân tình giờ định đánh chết nó ông mới hả dạ à? Ông thương con Chi tôi không cấm, nhưng ông cũng thừa biết con Chi đành hanh cỡ nào. Còn con Yến, tôi không hiểu ông giữ nó lại làm gì, chứ cái bản mặt con đấy tôi thấy nó thâm hiểm lắm.
– Giờ con Chi đã không có mẹ, con Yến ở với chúng ta từ nhỏ nói sao thì nói cũng vẫn như con cháu trong nhà. Bà xem, nếu con Chi là con bà, nó bị sẩy thai bà có làm ầm lên không?
– Nhưng không phải vì thế mà nghi cho con Dung. Sống với nó cũng hơn một năm, tôi hiểu tính cách nó ra sao. Thôi, vụ này tôi sẽ lo, thầy tôi nói với xã trưởng một câu là được.
Tôi cố xoay người lại nhưng đau đến mức không nhích nổi. Bên ngoài có tiếng cạch cửa rồi bà cả bước vào. Bà ngồi trên thành giường khẽ nói:
– Dung, bu để thuốc này ở đây, tý con Mít nó vào nó xoa bóp cho. Giờ bu phải sang nhà ông ngoại có việc, con cứ nằm nghỉ đi không phải lo cái gì.
Tôi nhìn bả cả, tự dưng nước mắt trào ra đáp lại:
– Không ai tin con…
– Không, cả bu với thằng Bảo đều tin con. Con nằm nghỉ đi đã. Ai tốt ai xấu bu biết chứ bu không có mù.
Nói xong bà đặt lọ thuốc lên bàn sau đó đi ra ngoài, một lúc sau cậu Bảo vào, còn cầm trên tay bát cháo nóng hổi khẽ hỏi:
– Cô có sao không?
– Tôi…
– Đau lắm chứ gì? Ăn chút cháo đi đã.
Nói đến đâu cậu thổi cháo cho tôi đến đấy. Ăn xong tôi lại thiếp đi, chỉ thấy hình như có ai đó dùng lọ thuốc xoa bóp cho tôi. Cả người tôi như gãy nát hết, đến sáng hôm sau ngủ dậy đột nhiên tôi giật mình khi thấy cậu Bảo vẫn ngồi bên cạnh. Đêm qua cậu ở đây sao? Vậy… vậy ai là người xoa bóp cho tôi. Cậu nhìn tôi không để ý đến thái độ lạ lùng của tôi mà nói:
– Dung, bu tôi nhờ được ông ngoại nói với bên xã trưởng rồi. Xã trưởng là người hiểu chuyện nên cũng cho qua, phu nhân xã trưởng cũng không dám ý kiến gì thêm nữa.
Tôi gật đầu, tự dưng lại thấy xót xa quá đỗi. Quả thực đến giây phút này vẫn không dám tin con Yến lại mưu mô, xảo quyệt như vậy. Không hiểu sao tôi thấy mình ngu quá ngu, ngu rồi còn liên luỵ khiến bà cả phải muối mặt đi nhờ vả. Một đứa dám phản lại người dì nuôi nấng mình từ nhỏ đến lớn thì đâu phải dạng vừa. Ngay hôm nó tố cáo bà hai, tôi đã thấy rất ngạc nhiên, nếu nó thực sự thương dì nó, không muốn dì nó sa chân vào tội ác lẽ ra nó phải ngăn chặn ngay từ đầu, ngay khi chưa gây ra chuyện để bà ta tỉnh ngộ chứ không phải đợi đến phút chót mới nói. Vả lại, bà hai là dì nó, dù bà ta có ác cỡ nào là tôi, tôi cũng không đứng ra giữa bàn dân thiên hạ mà vạch mặt như vậy. Khi cậu Bảo đi khuất, con Yến lại lên. Nhìn nó tôi bỗng nhớ đến vụ cây kim năm nào. Nó ngồi bên cạnh giường bắt đầu kể lể:
– Dung, tôi biết cô không làm việc này.
Tôi mới nghe nó nói đến vậy liền ngắt lời:
– Nếu cô biết tại sao trước mặt thầy tôi không nói rõ, giờ chờ đến giây phút này nói được ích gì?
Con Yến bỗng khựng lại, nhưng rồi nó nhanh chóng lấy lại sự bình thản đáp:
– Vì dù sao tôi cũng là chị cái Chi. Mặc dù nó tự ngã nhưng nếu tôi nói ra ông Lý rồi phu nhân xã trưởng sẽ đánh nó chết.
Khi con Chi bị sẩy thai, nếu là một người thương em ắt hẳn nó sẽ chăm sóc con Chi, chứ không phải để cho con Chi chân trần chạy đi về tố cáo với phu nhân xã trưởng. Một lần sa bằng ba con đẻ kia mà, con Yến công dung ngôn hạnh chuyện này đâu phải không biết? Tôi bỗng nhớ lại lần trước tôi với cậu Bảo bị tên áo đen truy sát, con Chi bị hắn ta đẩy xuống ao sợ hắn không hết vậy nên sẽ loại trừ việc nó tung tin này ra ngoài. Dinh bà hai có con Yến và vợ chồng Hương Thành, nhưng nếu đặt lên bàn cân thì con Yến đáng nghi hơn rất nhiều. Bởi ngay khi tôi và cậu Bảo về đến nhà đã thấy nó nhào ra đầu tiên, nó còn khẳng định nó biết gã đàn ông kia, chẳng phải hơi vội vàng và nhanh chóng rồi sao? Nhưng tại sao nó lại một mực muốn hại tôi, chỉ nhắm vào tôi, tôi đâu thù oán gì với nó? Đột nhiên tôi lại thấy gai ốc rợn hết lên. Ngay từ lần đầu tôi bắt gặp ánh mắt nó nhìn cậu Bảo tôi đã thấy rất khác thường, nhưng tôi lúc ấy chỉ cho rằng mình nhầm. Khi tên sát nhân làm cậu Bảo bị thương, nó đã đánh hắn ta. Một người vốn dĩ hiền lành như con Yến, mà chỉ vì nghe tin cậu Bảo bị thương mà không giữ được bình tĩnh như vậy rốt cuộc là vì gì. Con Yến thấy tôi im lặng lại nói tiếp:
– Cô giận tôi vì không đứng ra nói sự thật sao?
– Không phải, chỉ là tôi hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi một chút.
– Được, cô nghỉ đi, tôi có chút thuốc để đây cho cô, cô bôi vào vết thương sẽ rất nhanh lành.
Tôi gật đầu, cảm ơn nó rồi nhắm nghiền mắt, nó cũng đi thẳng ra ngoài. Tôi nhìn theo bóng dáng nó lại càng tự trách mình. Mười sáu tuổi bằng tuổi nhau mà nó cao lớn hơn tôi rất nhiều, phải lớn ngang chị Hạnh, mà đầu óc nó cũng mưu mô gấp vạn lần tôi. Khi nó vừa đi khuất tôi liền nhờ cái Mít gọi cậu Bảo vào cho tôi, trước hết tôi muốn khẳng định lại xem tôi nghi ngờ nó thích cậu đã đúng chưa đã. Cậu Bảo nghe tiếng cái Mít gọi thì từ từ đi vào ngồi dưới chân giường hỏi nhỏ:
– Sao vậy? Đau chỗ nào à?
– Không, tôi chỉ muốn hỏi cậu, hôm tôi ngã ở ao, cậu Thành cứu tôi vì sao cậu lại có mặt ở đó?
– Sao hỏi vậy? Sợ tôi ghen hay gì?
– Không, cậu trả lời vào trọng tâm đi phát nào.
– Thì khi ấy dọn dẹp xong không thấy cô đâu, định đi tìm thì gặp Yến, Yến bảo với tôi cô đang ngoài ao nói chuyện với Thành, đoạn cô ta đi ra trước tôi đang dở tay phơi mấy quyển sách nên đi sau. Lúc ra đã thấy cô ngã dưới ao, được người ta ôm ấp rồi.
Tôi không quan tâm câu cuối của cậu Bảo, chỉ quan tâm đoạn trước. Lúc này thì còn gì để không nghi ngờ nó cơ chứ, mọi thứ tưởng như vô tình nhưng thực ra lại là được sắp đặt sẵn? Khi tôi và cậu Thành đứng gần ao, nó hù tôi ngã tất nhiên người cứu tôi sẽ là Thành. Chẳng phải nếu như vậy, cậu Bảo có nhìn thấy cũng là tình ngay lý gian sao? Mà hôm ở rìa ao, câu cuối cậu Thành nói là gì nhỉ? Tôi day day trán, nhìn ra bên ngoài lại cảm thấy đầu đau như búa bổ. Cây kim, hình nộm bùa tất cả đều liên quan đến nó và dính líu đến tôi. Càng nghĩ tôi càng thấy mình quá ngốc, màn kịch nó dựng lên quả thực xuất sắc. Lúc này tôi có thể dám khẳng định người hôm trước nói chuyện với nó khi tôi đi từ ao về không phải là bà hai. Nó chỉ giả vờ đóng kịch để tôi nghĩ nó bị bà ta ép buộc, phải rồi, nó bằng tuổi tôi lẽ ra nếu có được gả đi cho một gia đình tử tế cũng tốt mà? Thế nhưng nó nhất quyết không đi, thậm chí phản chủ để không bị đuổi đi ngoài lý do thích cậu Bảo ra thì còn gì khác đâu, gia sản thì tôi đoán nó chả cần vì cỡ nó xinh đẹp, giỏi giang như vậy lấy một người giàu hơn nhà cậu Bảo cũng được kia mà. Ông Lý có thể nhận nó làm con cho môn đăng hộ đối. Nếu như lúc trước bà hai dùng thuốc hại người, tôi còn có thể níu kéo thời gian để tìm điểm yếu, đằng này con Yến ra tay trực tiếp, dù không phải tôi làm thì cũng lực bất tòng tâm bởi nó bày binh bố trận hoàn hảo quá. Nếu như hôm nay không nhờ quan viên, nếu như bà cả không quan tâm chuyện này thì e rằng nó đã đạt được mục đích là đuổi tôi ra khỏi nhà còn đánh cho tôi một trận nhừ tử. Tôi nhìn lọ thuốc nó đặt trên bàn khẽ nói:
– Cậu Bảo, cậu giúp tôi một việc.
– Việc gì?
– Mang lọ thuốc này đến chỗ thầy lang Nguyễn hỏi giúp tôi xem nó có tác dụng gì. Ngay bây giờ, tôi nghe nói thầy lang Nguyễn vẫn đang bên chỗ ông ngoại mà đúng không?
– Ngay bây giờ?
– Vâng.
Cậu Bảo nghe xong cũng gật đầu đứng dậy. Tôi nằm mãi lại không ngủ được nữa, đầu óc ong ong từ hôm qua tới giờ. Ngu khổ thế đấy, nhưng thôi, nhờ trận đòn lại cũng thấy đáng. Ít nhất con Yến cũng lộ cái bản chất của nó ra rồi, lần này nó không đạt mục đích ắt hẳn lần sau nó sẽ thực hiện tiếp. Giờ tôi không có bằng chứng gì cũng chả thể đuổi nó đi được, giờ chỉ có thể đề phòng nó giở trò gì thôi. Tôi nghĩ chắc nó đang khó chịu lắm, vì suýt có thể đuổi tôi đi, hi sinh cả em gái họ mà giờ tôi vẫn nhởn nhơ ở cái nhà này. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy sợ, con Yến còn mưu mô, xảo quyệt hơn cả bà hai vạn lần. Cậu Bảo đi độ nửa canh giờ thì quay về, tôi vội vàng hỏi:
– Sao rồi?
– Thầy lang bảo thuốc này làm từ thảo mộc, không có độc tính gì nhưng…
– Nhưng sao?
– Đây là loại thuốc có tác dụng giảm đau nhanh, có phải khi cô bôi vào cảm thấy phần xương cốt đó không đau nữa không?
– Đúng vậy.
– Ừ, chính vì thế nó cũng có tác dụng phụ. Có nghĩa là khi cô bôi, nó làm tê liệt đi cảm giác đau nhưng lại không có tác dụng với phần tổn thương của xương. Bản thân người dùng lại nghĩ nó tốt nên cứ dùng nó mà không dùng thuốc đặc trị để điều trị vùng xương khớp tổn thương. Điều này gây ra việc xương khớp rất lâu mới lành, thậm chí nếu dùng lâu dài sẽ gây ra việc phụ thuộc vào thuốc rất không tốt cho cơ thể hoặc có thể gây cảm giác không đau giả khiến người dùng nhầm tưởng mình khỏi mà đứng lên đi lại ảnh hưởng nặng hơn vùng xương khớp. Nhưng nó vẫn cứ là thảo được, chẳng gây độc hại gì chết người nên vẫn chẳng được liệt kê vào chất độc gì cả.
Trời đất ơi, nghe xong mà tai tôi ù đi. Bảo sao lần trước khi tôi bị bà cả đánh nó cũng đưa cho tôi một lọ thuốc giống y như vậy. Và hồi đó, chỉ bị đánh bằng roi mây mà tôi mất một tháng mới hồi phục được. Khi ấy tôi còn nghĩ do cơ thể mình yếu ớt, hoá ra tất cả là vì loại thần dược này. Càng nghĩ càng thấy con Yến nó cao tay, không dùng độc dược chỉ dùng thảo dược nghe thì có vẻ tốt đấy mà đằng sau lại có tác dụng phụ kinh hoàng như vậy. Chỉ có điều, thảo dược vẫn cứ là thảo dược, với lọ thuốc này tôi cũng chẳng thể bóc mẽ được nó chút nào. Nhưng thôi, lần này bị đánh một trận nhừ tử cũng coi là may. Ít nhất có thể đường hoàng khẳng định được con Yến là người thế nào thì trận đòn này cũng xứng đáng đấy chứ. Âu cũng là trong cái rủi, còn có cái may…
***
Lời tác giả: Tớ đã trở lại rồi đây, mọi người đọc xong cho tớ xin một like, một cmt vào nhiều lượt share nha.