TÌNH CHUNG (TÌNH CUỐI)

Khi Cận Ngôn lên mười tuổi mẹ cậu đã bỏ đi.

Thật ra cậu đã biết trước là bà ta sẽ đi, tối hôm đó bà ta làm cho cậu rất nhiều món ăn, toàn là món thịt, mà ngày thường trên bàn cơm nhà cậu sẽ không bao giờ có thịt.

Người phụ nữ này tính tình đanh đá, mỗi lần dạy dỗ Cận Ngôn đều sẽ véo vào tai cậu nói những câu như ‘nhãi ranh’ ‘đồ yểu mạng chết sớm’, những khi bực mình còn ra tay đánh cậu vài cái.

Nhưng ngày hôm đó, bà ta lại không giống như mọi ngày, đối xử với Cận Ngôn rất đỗi dịu dàng, ngay cả bài kiểm tra không điểm môn toán của Cận Ngôn bà ta cũng không mắng cậu, lúc ăn cơm còn cố tình gắp thức ăn vào chén của Cận Ngôn.

Cận Ngôn bị mẹ của cậu dọa cho rợn tóc gáy, miếng cải thìa ngậm trong miệng cũng không rảnh để ăn, ngẩng đầu ngu ngơ mà hỏi: “Mẹ hôm nay làm sao thế?”

Bà ta lại ấn đầu cậu xuống, không kiên nhẫn nói: “Ăn cơm đi.” Nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.

Cận Ngôn thoạt nhìn trông có vẻ vô tâm vô phế, nhưng thật ra cậu lại không có ngốc.

Cả đêm cậu nằm ở trên giường nhưng không hề ngủ, mặc dù bà ta đã cố tình nhẹ tay nhẹ chân nhưng Cận Ngôn vẫn nghe được tiếng bà ta đang thu dọn đồ đạc.

Cậu vẫn không cử động, chỉ đưa mắt nhì chằm chằm vào cái trần nhà ố vàng đầy khe nứt kia, nước mắt cứ thế không ngừng rơi xuống, không bao lâu đã thấm ướt cả gối.

Sau đó tiếng sột soạt bên ngoài biến mất, tiếng bước chân dừng trước cửa phòng ngủ của cậu.

Cận Ngôn không dám phát ra tiếng động, cậu khó khăn mím chặt môi, ngũ quan như bị ép chặt vào nhau, khuôn mặt lấm lem nước mắt hòa lẫn với nước mũi, trông vừa buồn cười vừa đáng thương.

Cậu nghĩ, đi thì đi, đi rồi cậu sẽ không bị đánh, cũng không cần chạy trốn những tên đến đòi nợ, đi rồi thì đừng quay trở lại nữa.

Hình như bà ta đã nghe được những lời này của cậu, cuối cùng cũng không quay lại tìm cậu một lần.

Tiếng bước chân đi xa dần, ngoài cửa vang lên tiếng leng keng của chìa khóa.

Mãi cho đến lúc nay, Cận Ngôn mới từ trên giường ngồi dậy, tê tâm liệt phế mà gọi một tiếng: “Mẹ!”

Nhưng không có ai trả lời cậu.

Và sau này cũng sẽ không có ai trả lời cậu nữa.

Cận Ngôn ngửa đầu, oa oa lên mà khóc rống, cậu biết, cậu không còn mẹ.


Đến khi ba của Cận Ngôn trở về đã là mấy ngày sau.

Người đàn ông này trên thân ngập mùi rượu, liên tục chửi thề, Cận Ngôn biết ông ta lại thua hết tiền cho sòng bài. Cận Ngôn sợ chết khiếp, cậu trốn trong một góc không dám lên tiếng, ông ta hung tợn nhìn chằm chằm vào Cận Ngôn nói: “Mẹ mày đâu?”

Cận Ngôn không dám nói, thở hổn hển mà ra sức lắc đầu. đôi mắt ông ta hằn lên tia máu bắt đầu tìm kiếm khắp căn phòng, sau khi biết vợ mình đã bỏ đi, ông ta tức giận đập phá mọi thứ trong nhà, lại túm lấy Cận Ngôn đánh cho cậu một trận.

Cận Ngôn bị đánh đến nỗi gào khóc kêu cha gọi mẹ, nhưng hàng xóm xung quanh cũng không có ai dám tới giúp đỡ cho cậu.

Cận Ngôn ở với ông ta được một thời gian, sau đó thì bỏ trốn. Mà lí do cậu bỏ trốn chính là ba của cậu bắt đầu dính tới m/a túy, trong một lần lên cơn nghiện, suýt chút nữa đã dùng dao chém chết Cận Ngôn.

Cận Ngôn đã không còn ai để nương tựa. sau nhiều lần chuyển nhà để trốn nợ, gia đình cậu đã cắt đứt liên lạc với họ hàng từ lâu. Cậu còn quá nhỏ để có thể tìm được một công việc làm, Cận Ngôn một đồng cũng không có, chỉ có thể lang thang trên đường phố.

Lúc đầu thì không sao, Cận Ngôn có thể lục thùng rác để tìm chút thức ăn, buổi tối có thể dùng thùng giấy trùm kín rồi ngủ dưới gầm cầu cứ như vậy mà qua một đêm lại một đêm.

Cậu vẫn ổn cho đến khi mùa đông tới, nơi nơi đều lạnh đến đóng băng, gió mùa đông thổi qua như dao cắt vào người.

Cận Ngôn vẫn còn nhớ rất rõ, lần đó cậu gặp được Bạch Hạo là vào một trận tuyết đầu mùa.

Lúc ấy cậu đã hai ngày không có gì vào bụng, trên người mặc mấy bộ quần áo nhặt được từ thùng rác, da trên tay đều khô nứt, mười ngón tay sưng đỏ như cái lạp xưởng.

Khi cậu đến trời vẫn còn rất sớm, trên đường cũng thưa thớt vài người, nhưng mà mấy cửa hàng làm bánh đã kéo màn chuẩn bị làm đồ ăn bán cho kịp bữa sáng. Ông chủ tiệm bánh bao đẩy một cái lồng hấp, vừa mở nắp ra, những cái bánh bao nằm sát nhau, hơi nóng bốc lên thật khiến người ta không mở nổi mắt.

Cận Ngôn đứng bên cạnh, hai mắt nhìn chằm chằm, miệng sắp chảy đầy nước miếng.

Ông chủ nhìn thấy ánh mắt của Cận Ngôn, hung hang mà trừng mắt liếc cậu một cái, sau đó xua tay: “Đi đi đi, đi xa ra một chút.”

Lời nói hành động đều giống như đang đuổi một con chó.

Cận Ngôn mím môi, lê bước chân rời đi. Lại miễn cưỡng đi lang thang trên đường thêm một lần, cũng không tìm được cái gì ăn, cuối cùng thật sự không chịu đựng nỗi nữa, mơ mơ màng màng đi vào một con hẻm nhỏ.

Không biết từ lúc nào, bầu trời lại có bông tuyết xuất hiện.

Cận Ngôn tròn mắt, nhìn chúng từ tốn nhẹ nhàng rơi lên lông mi, chóp mũi, rơi đến miệng của cậu. Cậu cảm thấy mình chết chắc rồi, tuy rằng cậu cũng không biết chết là cái gì, chết rồi sẽ thành bộ dạng gì, nhưng mà cậu biết, nếu cậu nhắm mắt ở chỗ này, nhất định sẽ không bao giờ tỉnh lại.


Xung quanh người qua kẻ lại, Cận Ngôn nghe những bước chân vội vã bên cạnh mình, từ từ nhắm mắt. Trước khi cậu hoàn toàn mất đi ý thức, cậu mơ hồ nhìn thấy một bóng người đứng trước mặt mình.

Nhớ tới đây Cận Ngôn không khỏi bật cười.

Đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Bạch Hạo, cậu không nhìn rõ ngũ quan của hắn, cũng không nhớ rõ biểu tình trên mặt hắn lúc ấy như thế nào, chỉ là thân ảnh mơ hồ đó, cứ như vậy in sâu vào lòng của cậu.

Bạch Hạo cứu Cận Ngôn, không những đưa cậu đến bệnh viện điều trị, mà còn đem cậu về nhà.

Bảo mẫu trong nhà gọi hắn là thiếu gia, Cận Ngôn cũng học theo cô ấy gọi hắn là thiếu gia, mỗi ngày đều vây quanh Bạch Hạo kêu thiếu gia, kỳ thật lúc ấy cậu cũng không biết, thiếu gia có nghĩa là gì.

Trong nhà Bạch Hạo không có cha mẹ, càng không có trưởng bối nào khác.

Cận Ngôn cũng không hỏi, Bạch Hạo cho cậu ăn, thì cậu ăn, Bạch Hạo không nói chuyện cậu cũng sẽ không lộn xộn. Cho đến một ngày Bạch Kính và Lý Thư Ý tới, lúc ấy Cận Ngôn đang ở trong hoa viên gặm đùi gà, nhìn thấy bọn họ cậu bị dọa chết khiếp, còn nghĩ bọn họ tới là muốn đuổi cậu đi.

Nhưng cuối cùng không giống với những gì cậu tưởng tượng, cậu chẳng những không bị đuổi đi, mà Lý Thư Ý còn sắp xếp cho cậu được đến trường học.

Từ đó về sau, Bạch Hạo đi học, cậu cũng đi học, Bạch Hạo về nhà, cậu cũng về nhà. Sau đó hai người cùng nhau ăn cơm, ăn cơm xong Bạch Hạo đi làm bài tập, cậu ở bên cạnh tự mình chơi, chờ Bạch Hạo làm bài tập xong, hắn sẽ dạy cậu viết bài.

Bọn họ cứ như vậy đã ở bên nhau trong một khoảng thời dài rất dài.

Đối với Cận Ngôn mà nói, trải qua một lần sống lang thang, điều khiến cậu thấy cảm kích nhất không phải là Bạch Bạo đã cứu cậu, mà là Bạch Hạo đã cho cậu một mái nhà.

Cận Ngôn dựa người vào tường, khóe miệng hơi cong lên, đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt cái phong thư.

Mỗi khi nghĩ đến Bạch Hạo, cậu luôn cảm thấy như có một mặt trời nằm trong ngực, ấm áp, dịu dàng và hạnh phúc khó có thể giải thích.

Trời càng lúc càng tối.

Gần 12 giờ, có một chiếc xe hơi chậm rãi chạy tới.

Cận Ngôn đang ngồi trước lan can bên hông nhà, vừa vặn ngược sáng, cậu không nhìn thấy người trong xe, mà người bên trong đương nhiên cũng không nhìn thấy cậu.


Xe dừng trước cửa nhà, Cận Ngôn phát hiện ra chiếc xe này không phải của Bạch Hạo. Cậu còn đang mơ màng khó hiểu, Bạch Hạo đã bước xuống xe.

Cận Ngôn đột ngột đứng dạy, khóe miệng nở nụ cười, còn chưa kịp gọi tên ai đó, cậu đã nhìn thấy một người khác ngồi trên ghế lái, là Tống Tư Nhạc. Cậu ta đi đến bên cạnh Bạch Hạo, không biết nói cái gì với hắn, chỉ thấy Bạch Hạo gật gật đầu, xoay người bước vào, còn chưa đi được mấy bước, Hạch Hạo đã bị ngăn lại.

Sau đó, Cận Ngôn nhìn thấy Tống Tư Nhạc bước đến bên cạnh Bạch Hạo, nghiêng người hôn hắn.

Bạch Hạo không từ chối cái hôn này.

Hắn đưa tay lên giữ đầu Tống Tư Nhạc, hai người hôn nhau thật lâu.

Cận Ngôn cứ thế ngơ ngác mà nhìn họ, phong bì trong tay không biết đã rơi từ lúc nào.

Khi Tống Tư Nhạc lái xe đi Bạch Hạo mới bước ra cửa, Cận Ngôn cũng từ trong bóng tối bước ra.

Bạch Hạo nhìn thấy cậu liền cau mày hỏi: “ Sao em lại ở đây?”

Cận Ngôn vẫn còn ngơ ngẩn cả người, cậu trả lời: “Thiếu gia hôm nay là sinh nhật của anh, em… em tới đưa quà sinh nhật cho anh.”

Nói xong cậu đưa tay ra, lúc này mới phát hiện phong thư biến mất. Cậu luống cuống tay chân mà đi tìm, lại chạy về chỗ vừa nãy, nhặt phong thư ở trên mặt đất lên, hoảng loạn mà chạy tới đưa cho Bạch Hạo.

Bạch Hạo không có kiên nhẫn mà nhìn cậu.

Cận Ngôn lắp bắp nói: “ Thiếu gia… chúc anh…. Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Bạch Hạo nhận lấy phong thư, một lời cũng không nói.

Cận Ngôn cũng bất động, thật lâu sau mới cúi đầu hỏi: “Thiếu gia, anh với Tống thiếu gia tại sao lại…”

Trong mắt Bạch Hạo hiện lên một tia cảm xúc khó tả: “Em nhìn thấy?”

Cận Ngôn gật đầu, lại cuối thấp đầu hơn nữa.

Bạch Hạo chậm rãi siết chặt tay, giọng nói lạnh lùng đáp: “Không liên quan tới em.”

Lúc này Cận Ngôn ngẩng đầu lên, Bạch Hạo mới nhìn thấy nước mắt rơi trên mặt của cậu.

Cậu dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, lại cảm thấy chưa đủ, lại hung hăng mà quẹt thêm một lần: “Em nhìn thấy hai người…. chỗ này….” cậu ấn mạnh vào ngực mình, “Chỗ này của e rất khó chịu.” Nước mắt cứ thế không ngừng rơi xuống, Cận Ngôn không nhìn rõ Bạch Hạo nữa, cậu ngây ngốc mà hỏi, “Thiếu gia em… có phải em thích anh rồi không?”

Trước nay Cận Ngôn vẫn luôn không suy nghĩ xem tình cảm cậu dành cho Bạch Hạo là cái gì, bởi vì tất cả tình cảm mà cậu có được đều đặt trên người Bạch Hạo.


Ngay cả khi Lý Thư Ý trêu chọc cậu, cậu cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng, nhưng chưa bao giờ suy nghĩ xem những cảm xúc đó là gì.

Dù sao chỉ cần Bạch Hạo thích là được. Chỉ cần hắn vui vẻ, hắn sống tốt, vô luận hắn đưa ra bất kì lựa chọn nào, Cận Ngôn đều sẽ nghe theo hắn.

Nhưng mà cậu ngàn vạn lần không nghĩ tới, nó không hề giống với tình yêu, tình yêu sẽ có ghen tuông, sẽ có những ham mu.ốn chiếm hữu đối phương cho riêng mình, sẽ có vô vàn những thứ cảm xúc khác vốn đã không thể so sánh được.

Bạch Hạo sững sờ nhìn Cận Ngôn, đôi mắt cậu đã ngập nước chỉ là nó không rơi xuống, một lúc sau mới ngẩn người mà đáp: “Không phải.”

Bạch Hạo tránh né ánh mắt của Cận Ngôn, không vui nói: “Em lại nói lung tung cái gì vậy.”

Hắn xoay người, đưa lưng về phía Cận Ngôn: “Em về đi, sau này không có việc gì thì đừng tới tìm tôi.”

Nói xong, hắn liền đi vào cửa, không quay lại nhìn Cận Ngôn dù chỉ một lần.

Cận Ngôn không giống như lúc trước chạy đuổi theo hắn, cậu yên lặng đứng dưới ánh đèn đường thật lâu. Cậu không biết rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì, tại sao bây giờ Bạch Hạo lại chén ghét cậu đến như vậy. Chính cậu cũng biết khóc là một hành động yếu đuối, chỉ là cậu đã dụi đôi mắt của mình đến đỏ, nhưng nước mắt vẫn cứ thế không ngừng rơi xuống.

Không biết đã qua bao lâu, Cận Ngôn mới bước chân mà rời đi, đi được vài bước, sẽ quay đầu lại nhìn.

Bạch Hạo nhìn bóng dáng của cậu, có chút bực bội mà nới lỏng cà vạt. Hắn không rõ tại sao mình lại sinh ra loại cảm xúc này, nhưng cảm giác này lại làm sự khó chịu trong lòng hắn tăng lên gấp bội, nó giống như một vòng lẫn quẩn, cứ thế tồn tại trong hắn.

Bạch Hạo nghĩ, hắn không sai, hắn có làm gì sai sao? Hắn muốn cùng Tống Tư Nhạc ở bên nhau thì sao? Chẳng lẽ còn phải quan tâm đến Cận Ngôn? Cận Ngôn là cái thá gì? Nếu không phải do hắn đem cậu về đây, thì cậu sớm đã bị đông chết! Nếu không phải do hắn đem cậu về đây, bây giờ cậu có thể vui vẻ thoải mái mà đi theo Lý Thư Ý sống qua ngày sao?

Suy nghĩ trong đầu hắn vô cùng lộn xộn, đủ loại âm thanh ồn ào huyên náo mãi không dứt.

Bạch Hạo bực bội tới độ ngồi cũng không nỗi, trong giây lát liền cầm cái phong thư trên bàn lên, động tác thực thô bạo mà xe mở nó ra, sau đó một tấm ảnh chụp nhẹ nhàng rơi xuống.

Trong nháy mắt dường như mọi âm thanh đều trở nên im lặng.

Bạch Hạo như bị đóng đinh tại chỗ, đôi mắt cũng không dám chớp.

Trong ảnh là một cô gái khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, ngũ quan thanh thoát, mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, đứng ở trong vườn hoa, có vẻ hơi ngại ngùng và lo lắng mà nhìn vào ống kính.

Bức ảnh đã rất cũ, cũ đến ố vàng, dường như mỗi một chỗ đều để lại dấu ấn mài giũa bởi thời gian.

Bạch Hạo nín thở, thật cẩn thận, thật nhẹ nhàng mà cầm lấy bức ảnh, hai tay không ngừng run run, đôi mắt đỏ ửng.

Đây là mẹ của hắn.

Bạch Nhã.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi