TÌNH CHUNG (TÌNH CUỐI)

Sau khi gọi điện thoại cho Bạch Kính, Lý Thư Ý ngồi ở sofa thật lâu vẫn không nhúc nhích.

Ngụy Trạch nhìn bộ dạng thất thần của y trong lòng lại vô cùng khó chịu, giải thích: “Tôi cũng không muốn làm anh phải lo lắng. Anh có biết tình huống hiện giờ của anh có bao nhiêu nguy hiểm đến……..”

Từ lúc Ngụy Trạch quen biết Lý Thư Ý đến nay chưa từng thấy y nghỉ ngơi quá nhiều.

Người này trước kia dù sinh bệnh cũng sẽ nghĩ đến công việc, lo hết dự án này đến dự án kia, lại còn thêm các loại tiệc tùng nhằm duy trì các mối quan hệ, Ngụy Trạch nhìn còn cảm thấy mệt thay cho y.

Nhưng đây là cách sống của Lý Thư Ý, cậu cũng không tiện nhiều lời. Nhưng lần này thì khác, lần này không phải là một chút bệnh nhỏ như cảm sốt hay bị thương gì đó, mà là u não, một khi nó chuyển biến xấu thì không thể cứu vãn được nữa.

Trong tình huống như thế này, Ngụy Trạch phải lo lắng thay cho y.

Sắc mặt Lý Thư Ý mệt mỏi: “Ngụy Trạch cậu có thể để tôi ở một mình được không…”

Ngụy Trạch thở dài một hơi, đứng lên nói: “Chút nữa tôi sẽ cho người đưa đồ ăn tới cho anh.”

Lý Thư Ý nhẹ nhàng gật đầu.

Ngụy Trạch đi rồi, Lý Thư Ý lại cầm điện thoại gọi thêm vài cuộc nữa, nhờ những người bạn tạm coi là thân thiết của mình dò hỏi thêm chút tình hình. Cũng có người tò mò tại sao y lại liên quan đến chuyện ở Tống gia, hỏi việc Cận Ngôn và Tống Tiêu Tiêu hợp tác có phải đều là do y bày mưu tính kế hay không, Lý Thư Ý cũng không muốn giải thích, chỉ cười cười nói: “Cứ coi là vậy đi.” Có người còn hỏi thêm tình hình hiện giờ giữa y và Bạch Kính, y cũng chỉ trả lời dăm ba câu rồi cho qua.

Gọi điện thoại xong, Lý Thư Ý lại một lần nữa gọi vào số của Cận Ngôn, nhưng mà vẫn như cũ không thể nào gọi được.

Y lục lại tin nhắn cuối cùng mà Cận Ngôn gửi tới.

Lúc ấy Cận Ngôn hẳn là đã đi tìm Tống Tiêu Tiêu, có thể cậu biết chính mình tạm thời không thể trở về, còn cố ý bịa ra chuyện bất ngờ có công tác, vẫn không quên dặn dò y một ngày ba bữa nhớ phải ăn cơm đúng giờ.

Lý Thư Ý lại kéo tin nhắn lên trên.

Y luôn trả lời tin nhắn một cách ngắn gọn, bình thường chỉ có một hai từ. So với y, Cận Ngôn lại như một đứa trẻ suốt ngày lảm nhảm, đa phần đều là hỏi y ở đâu, công việc đã xong chưa, có muốn cậu tới đón hay không. Hoặc là hỏi y có ăn cơm không, có cần cậu đưa đồ ăn tới không, thậm chí không biết cậu nghe được chuyện cười ở đâu cũng nhắn tin kể cho Lý Thư Ý.

Lý Thư Ý càng xem đôi mắt càng nóng, không nhịn được mà cắn răng mắng một câu: “Nhóc con.”

Lý Thư Ý biết, những người bên cạnh mình, dù là Bạch Kính, Bạch Hạo, Ngụy Trạch, hay Tả Minh Viễn, đều không quá để tâm đến Cận Ngôn. Cận Ngôn đối với bọn họ chỉ là một sự tồn tại hết sức tầm thường, giống như một người qua đường ngẫu nhiên gặp được trên phố mà thôi.

Bọn họ đều cho rằng Cận Ngôn là một kẻ ngốc nghếch, vô tâm lại còn lỗ mãng.

Lý Thư Ý cũng từng nghĩ như thế.


Mãi đến khi Bạch Hạo ra nước ngoài, y hỏi Cận Ngôn có muốn đi theo hay không, lúc ấy Cận Ngôn đã gấp giọng từ chối. Tuy rằng Lý Thư Ý có chút bất ngờ ngoài dự đoán, nhưng cũng không quá quan tâm, chỉ đơn giản cho rằng cậu còn nhỏ, tự nhiên lại phải đi đến một nước xa lạ sinh sống, chắc là không dám. . ?hanh‎ ?à‎ không‎ có‎ q?ảng‎ cáo,‎ chờ‎ gì‎ tì?‎ ngay‎ {‎ Т???Т‎ ???Ệ?.vn‎ }

Ai mà ngờ được, sau khi Bạch Hạo đi rồi, đứa nhỏ này mỗi ngày đều khóc nhè, nhớ Bạch Hạo đến nỗi nằm mơ cũng gọi thiếu gia.

Lý Thư Ý vừa tức giận vừa buồn cười, hỏi cậu tại sao lúc trước lại không chịu đi, còn cố ra vẻ thích thú khi được ở lại làm gì. Cậu ngại ngùng thật lâu mới nói với Lý Thư Ý, thành tích của Bạch Hạo rất tốt, còn có thể lấy được học bổng để sống tự lập, nếu cậu đi theo, Bạch Hạo phải dùng tới tiền của Bạch gia. Hơn nữa cậu cố tỏ ra vui vẻ, là vì không muốn khiến cho Bạch Hạo bị áp lực về tâm lý, để hắn được an tâm học tập không cần phải lo lắng cho cậu.

Lúc ấy Lý Thư Ý nghe xong đã ngây ngẩn cả người, cũng từ lúc đó y mới biết được, người luôn tỏ ra vô tư ngốc nghếch như Cận Ngôn thực ra là người biết suy nghĩ nhiều hơn ai hết.

Lý Thư Ý thừa nhận những năm qua mình chăm sóc cho Cận Ngôn cũng không tính là nhiều, chỉ coi như là làm một việc không tốn chút công sức. Nhưng mà những năm này, bất luận người bên ngoài có nói xấu về y bao nhiêu đi nữa, Cận Ngôn vẫn luôn hết lòng hết dạ bảo vệ y.

Ba năm trước đây lúc y bị thương, hôn mê thật lâu, sau khi tỉnh lại người đầu tiên y nhìn thấy chính là Cận Ngôn. Lúc ấy Cận Ngôn nắm lấy tay y khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, sau đó nghe hộ sĩ nói lại, Cận Ngôn chưa rời khỏi y dù chỉ một phút, cho dù là lúc y ở trong phòng phẫu thuật, Cận Ngôn cũng nằm ở ngoài cửa phòng phẫu thuật mà ngủ.

Lý Thư Ý đã từng nghĩ cuộc đời này y chỉ cô độc một mình. Loại cảm giác có người thân này y cũng không dám nghĩ đến, cho dù y yêu Bạch Kính sâu đậm, cũng chưa từng hoàn toàn tin tưởng dựa dẫm vào Bạch Kính xem hắn như “người nhà.”

Hóa ra từ rất lâu bên cạnh y đã sớm có một người nhà.

Tầm mắt Lý Thư Ý ngày càng mơ hồ, trên màn hình tin nhắn viết gì, y cũng không thấy rõ nữa.

Không lâu sau đó Kiều Vũ gọi điện thoại tới nói phía bên Cận Ngôn vẫn không có tin tức, nhưng mà cậu đã điều tra được mấy ngày trước Bạch Hạo đã ra nước ngoài, giúp Tống Tư Nhạc xử lý một số tài sản. Bây giờ Tống Phú Hoa đã chết, Tống Tư Nhạc cũng giao lại cho Bạch Hạo xử lý một số doanh nghiệp mà Tống gia hợp tác ở nước ngoài. Cho nên Bạch Hạo vẫn chưa về nước.

Lý Thư Ý sửng sốt hỏi: “Cậu ta và Tống Tư Nhạc ở bên nhau?”

Kiều Vũ đáp: “Đúng vậy.”

“Chuyện khi nào?”

“Bọn họ là vào sinh nhật tháng trước của Bạch Hạo đã công khai.”

Sinh nhật Bạch Hạo……..

Lý Thư Ý lại nhớ đến Cận Ngôn lúc đó vui vẻ phấn chấn mà nói với y, sẽ đem ảnh của Bạch Nhã đưa cho Bạch Hạo coi như là quà sinh nhật cho hắn, trong lúc nhất thời y không nói nên lời.

Qua một hồi lâu y mới nói: “Tôi biết rồi. Cậu tiếp tục theo dõi Tống Tư Nhạc, bên dưới cậu ta có cho người đi tìm Cận Ngôn hay không, cậu cũng điều tra qua một chút đi.”

Kiều Vũ đáp lời, an ủi nói: “Lý tổng anh đừng quá lo lắng, Bạch tổng đã xử lý chuyện này. Có Bạch gia ra mặt, ít nhất Cận Ngôn cũng có thể bảo toàn tính mạng.”

Đương nhiên Lý Thư Ý cũng hy vọng là như thế. Nhưng mà điều y lo sợ nhất là, đã bốn ngày trôi qua có khi Cận Ngôn đã xảy ra chuyện.


Buổi tối Lý Thư Ý nghỉ ngơi cũng không yên. Cho dù đang mơ màng ngủ, trong mơ cũng sẽ nghe tiếng điện thoại reo, sau khi y giật mình tỉnh lại cầm lấy điện thoại mới phát hiện không có gì cả.

Cứ lo lắng thấp thỏm như vậy mà trải qua hết một đêm, sáng sớm hôm sau là Tống Tiêu Tiêu gọi đt tới trước.

Tống Tiêu Tiêu nói với Lý Thư Ý, cô vừa mới nhận được tin tức Cận Ngôn sớm đã bị Tống Tư Nhạc bắt được, nhưng mà hiện tại người ở đâu, cô cũng không rõ lắm.

Lý Thư Ý cau mày: “Nguồn tin đáng tin cậy?”

“Đáng tin cậy.” Tống Tiêu Tiêu cười lạnh một tiếng, “Từ khi Bạch Kính xác định hợp tác với tôi, phía bên Tống Tư Nhạc đã không thể ngồi yên.”

“Được. tôi hiểu rồi.”

Lý Thư Ý vừa mới ngắt điện thoại, Kiều Vũ liền gọi tới.

“Lý tổng, phía bên Tống Tư Nhạc có chút không đúng. Tuy rằng cậu ta cũng đang đi tìm Cận Ngôn, nhưng thực tế lại không có hành động gì lớn, giống như chỉ đang giả vờ phô trương thế lực mà thôi.”

Lý Thư Ý cố gắng khống chế lại cảm xúc: “Cận Ngôn đang ở trong tay cậu ta, cậu điều tra xem gần đây nhất cậu ta đến nơi nào.”

Kiều Vũ nghe xong, giọng nói cũng luống cuống theo: “Được được, tôi sẽ lập tức đi điều tra!”

Lý Thư Ý cúp điện thoại sau đó bước xuống giường.

Hôm qua y đã hỏi Ngụy Trạch, Ngụy Trạch nói thân thể y bây giờ không có sức, thứ nhất là vì di chứng của đợt sốt cao, thứ hai là vì, loại thuốc y dùng có tác dụng phụ rất lớn, sẽ cảm thấy chóng mặt và khó thở sau khi sử dụng.

Ngày hôm qua Lý Thư Ý không uống loại thuốc đó nữa, tuy rằng hiện tại vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nhưng đã ổn hơn rất nhiều.

Lý Thư Ý cởi bộ đồ bệnh nhân ra, trong tủ quần áo lấy ra một cái áo sơ mi trắng. Từ lúc y nằm viện tới giờ đã gầy đi quá nhiều, quần áo được cắt may vừa vặn, hiện giờ mặc vào lại có cảm giác rộng hơn đôi chút.

Tay của y vừa cài lại áo sơ mi, vừa nghĩ đến chuyện của Cận Ngôn. Càng nghĩ, sắc mặt lại càng khó coi.

Tại sao Cận Ngôn lại bị bắt nhanh đến như vậy? Tại sao người của y đi tìm nhiều như thế, nhưng cố tình lại là Tống Tư Nhạc tìm được trước?

Lý Thư Ý nghĩ đến một khả năng nào đó, đột nhiên bắt lấy điện thoại, gọi cho Bạch Hạo.


Bên ki vừa nghe máy, Lý Thư Ý liền nghiến răng hỏi: “Cận Ngôn tìm đến cậu, là cậu nói cho Tống Tư Nhạc biết chỗ của nó đúng không?”

Bạch Hạo im lặng không hé răng.

Giọng nói Lý Thư Ý run rẩy: “Bạch Hạo cậu cho rằng, cậu cho rằng tại sao Cận Ngôn lại đột nhiên đi tìm Tống Tiêu Tiêu, tại sao nó lại muốn bắt cóc Tống Tư Nhạc?”

Bạch Hạo lạnh lùng nói: “Dù cậu ta có lí do gì đi nữa, cũng đã hại chết một mạng người. Nếu đã dám làm như vậy thì phải chuẩn bị gánh lấy hậu quả đi.”

“Được, được lắm.” Lý Thư Ý giận dữ cực độ nhưng lại nở một nụ cười, “Bạch Hạo, cậu phải nhớ kỹ những lời cậu nói hôm nay.”

Lý Thư Ý tắt điện thoại, trong lòng lại dâng lên từng cơn ớn lạnh.

Y đã quá xem nhẹ trình độ nhẫn tâm của Bạch Hạo rồi. Y cho rằng Bạch Hạo đối với Cận Ngôn cùng lắm là không quan tâm, lại không ngờ được, hắn lại tận tay đẩy Cận Ngôn đi vào tuyệt lộ.

Nếu Cận Ngôn xảy ra chuyện gì, y tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Bạch Hạo.

Tin tức bên phía Kiều Vũ rất nhanh đã đưa tới.

Mấy ngày nay Tống Tư Nhạc đều bận rộn lo tang sự cho Tống Phú Hoa, nhưng cậu ta lại dành chút thời gian để đi một chuyến tới khu vui chơi giải trí mà Tống gia mở.

Nơi này từ lúc Tống Phú Hoa xảy ra chuyện đã ngừng kinh doanh, Tống Tư Nhạc lại đột nhiên đến đó quả thực là rất khả nghi.

Lý Thư Ý vừa nghe điện thoại, vừa đi xuống lầu, kêu bọn Kiều Vũ dẫn người lập tức tới đó, y sẽ tới sau.

Ra khỏi cửa bệnh viện, xe do người của Lý Thư Ý chuẩn bị đã đỗ trước cửa, y mở cửa leo lên xe, sau khi nói địa chỉ cho tài xế liền giục: “Lái nhanh lên.”

Tài xế theo lời, dẫm chân ga chạy ra ngoài với tốc độ nhanh nhất có thể.

Lúc Lý Thư Ý đến phía bên Kiều Vũ cũng đã có mặt, thấy y liền chào đón nói: “Người của Tống gia hình như đã nghe ngóng được tin tức, tất cả đều bỏ chạy.”

Lý Thư Ý cau mày hỏi: “Cận Ngôn đâu? Có tìm được người không?”

Kiều Vũ còn chưa kịp mở miệng, đã thấy một người vội vã chạy tới, lớn tiếng nói: “Tìm được rồi! Ở phía sau kho hàng! Nhưng mà…. Nhưng mà…..” vẻ mặt của người nọ tột cùng kinh hoảng, lời cũng không nói ra được.

Đáy Lòng của Lý Thư Ý chùng xuống, đẩy người nọ qua một bên bước nhanh về phía trước.

Phía sau kho hàng, là nơi chuyên dùng để chứa thực phẩm và rượu. Lý Thư Ý vừa mới đi vào, đã thấy ở nơi xa xa có một bóng người máu me đầm đìa đang nằm trên mặt đất, chân y mềm nhũn thiếu chút nữa ngã quỵ, nhưng mà Kiều Vũ ở bên cạnh đã kịp thời đã lấy y.

Lý Thư Ý nhắm mắt, ổn định lại tinh thần, sau khi nhìn rõ người đó, trái tim y như bị xé rách.

Cả người Cận Ngôn đều là máu, quần áo cũng bị máu làm cho ướt sũng, trên mặt đất cũng toàn là vết máu đã khô, không nhìn ra được vết thương chính xác ở chỗ nào.

Cậu vẫn còn ý thức, đôi mắt hé mở, nghe được âm thanh xung quanh, cậu từ từ đưa mắt nhìn, nhìn thấy Lý Thư Ý còn cong mắt cười.


Lý Thư Ý đứng ngơ ngác tại chỗ nhìn cậu, trong đầu trống rỗng.

Kiều Vũ ngồi xổm xuống kiểm tra sơ qua thân thể của Cận Ngôn, giọng nói như từ kẻ răng mà phát ra: “Tay chân Cận Ngôn đều đã gãy.”

Tình huống hiện tại của Cận Ngôn không thể chờ đến lúc xe cứu thương tới được nữa, có người đã tìm tạm một cái cáng, Kiều Vũ cùng Đao Ba cố hết sức thật cẩn thận mà đưa Cận Ngôn lên cáng.

Chờ đến lúc người được đưa lên xe, Lý Thư Ý cũng lên theo, hình như lúc này y mới tìm lại được thần trí, vươn ngón tay muốn sờ mặt của Cận Ngôn, đầu ngón tay lại không khống chế được mà run run.

Cận Ngôn chưa từng nhìn thấy biểu tình hoảng loạn và bất lực đến tận cùng như thế của Lý Thư Ý, cậu đau đến mức hận không thể chết ngay lập tức, nhưng vẫn cố gắng mấp máy khóe môi, dùng hết sức mà nói: “Vẫn…… Không……”

Thực xin lỗi, cậu lại khiến cho Lý Thư Ý thêm phiền phức rồi.

Từ lúc những người đó vội vàng chạy trốn nhưng không bắn chết Cận Ngôn, Cận Ngôn liền biết, khẳng định là chú Lý của cậu đã nhúng tay vào chuyện này rồi.

Kỳ thật cậu tình nguyện không để Lý Thư Ý cứu mình, cậu một chút cũng không muốn liên lụy Lý Thư Ý, càng không muốn Lý Thư Ý vì cậu mà nợ ân tình của Bạch gia.

Lý Thư Ý nhìn Cận Ngôn, miệng khép rồi mở, thật lâu cũng không nói được một lời. Từ lúc ba và cô của y mất đi, y không biết, hóa ra y còn có thể thương tâm đau đớn đến mức mỗi nhịp thở đều như dao cứa vào tim thế này.

Cận Ngôn nhìn thấy Lý Thư Ý khổ sở, đôi mắt cũng đỏ theo, cậu muốn nói mình không sao cả, kết quả vừa mở miệng trong họng lại phun ra một ngụm máu tươi.

“Cận Ngôn!” Lý Thư Ý vô cùng hoảng sợ, đưa tay lau máu trên khóe miệng của Cận Ngôn, nhưng mà càng lau máu lại càng nhiều hơn nữa.

Cận Ngôn thở d.ốc, cậu biết bản thân mình sắp không xong rồi, mở to hai mắt nhìn Lý Thư Ý, dùng hết sức lực toàn thân nói: “Đừng… Trách…. Thiếu…. Gia….”

Sau khi cậu bỏ trốn, cậu không biết Bạch Hạo có bị liên lụy hay không, nên đã liên hệ cho Bạch Hạo. Bạch Hạo hỏi cậu ở đâu, cậu đã thành thật trả lời, không bao lâu sau, người của Tống Tư Nhạc liền tìm tới.

Nhưng mà cậu không trách Bạch Hạo, một chút cũng không trách.

Cậu biết ân oán giữa Lý Thư Ý và Tần gia, tận mắt nhìn thấy Lý Thư Ý có bao nhiêu thống khổ, cậu không muốn Bạch Hạo cũng khổ sở như vậy. Cho nên, mọi thù hận cứ để cậu gánh vác, thiếu gia của cậu, mãi mãi được sống vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi.

Lý Thư Ý vẫn không ngừng gọi tên của Cận Ngôn, nhưng Cận Ngôn đã không nghe được gì nữa.

Có thứ gì đó vừa rơi lên mặt cậu, lành lạnh.

Giống như mười năm trước, lúc cậu ngã ở ven đường, bông tuyết rơi xuống, lạnh đến thấu xương.

Sau đó cậu nhớ rõ, mình chợp mắt một chút thôi, là có thể nhìn thấy Bạch Hạo rồi.

Ánh mắt Cận Ngôn dần tan rã, khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười.

Hy: Edit bộ này thật ra rất đau tim, từ ngữ của tác giả vô cùng nhẹ nhàng, nhưng đọc kĩ một chút sẽ có cảm giác rất xót xa...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi