TÌNH CŨ GÕ CỬA LÚC NỬA ĐÊM

Chương 13: Lộ gặp Thần An

Tả Thần An đấm cho anh ta một cái, chẳng lẽ Ninh Chấn Khiêm cho rằng anh dễ dàng bị đánh bại như vậy sao? Một tay hất Tiêu Y Đình ra, không kiên nhẫn nhíu mày: “Tôi không sao! Các cậu đừng có coi tôi là búp bê!”

Nghe vậy, hai người kia cũng thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Y Đình lau mồ hôi hột cảm thán: “Ai a, anh trai, tôi gọi cậu là anh trai được không? Bảo tôi gọi cậu là ông nội cũng được nữa là, ông nội à, ngài ngàn vạn lần đừng kích động nha! Cậu còn nói mình không phải là con nít sao? Nếu có chuyện không hay xảy ra với cậu, cha tôi biết ăn nói thế nào với cha cậu? Còn tôi biết ăn nói thế nào với cha tôi? Cái mông của tôi làm sao thoát khỏi cái gậy của lão cha nhà tôi đây?”

Hừ, quan trọng nhất vẫn là không thể để cái mông bị đánh đi!

Đang nói, điện thoại của Tả Thần An lại vang lên, anh liếc qua, là điện thoại từ nhà gọi tới, liền hừ hai tiếng, “Hai chữ cha (老爹) này thật đúng là không thể tùy tiện nhắc tới, vừa nhắc tới, tới…”

Nhưng người gọi tới lại là mẹ anh Tiêu Hàn, giọng của bà vô cùng gấp gáp: “Thần An, con mau trở về! Y Thần bị ốm rồi, cơm tối cũng không chịu ăn, chỉ lẩm bẩm nhắc tới con thôi.”

“Được, con lập tức quay về.” Anh cúp điện thoại, vừa chạy đi vừa nói với hai người còn lại: “Tôi phải về nhà! Y Thần nhà tôi bị ốm rồi.”

Tiêu Y Đình nhìn hướng bóng lưng của anh dần đi xa nghi ngờ nói: “Có lầm không, nếu như Y Thần không phải con gái của chị cậu, tôi thật sự hoài nghi con bé chính là con riêng của cậu đấy. Này, cậu cứ bỏ về như vậy sao? Vậy Tiểu Kiều của cậu phải làm thế nào?”

Tả Thần An quay đầu để lại một nụ cười mị hoặc: “Giao cho cậu đấy, phá chỗ cậu! Như vậy mẹ cậu không dám nghi ngờ cậu là gay rồi.”

“Cái gì mà nghi ngờ chứ, tôi vốn là…” Tiêu Y Đình hờ hững cười tà, đồng thời bàn tay cũng bắt đầu sờ loạn trên ngực Ninh Chấn Khiêm, Ninh Chấn Khiêm sợ tới mức vội vàng đẩy ra móng vuốt, chạy trối chết.

Tả Thần An nhìn bạn tốt giở trò qua gương chiếu hậu, cười ha ha, trong lòng lại nghĩ tới cô bé con đang chờ mình ở nhà, khởi động xe chạy thẳng về nhà.

Nhắc tới Y Thần, anh cảm thấy đúng là duyên phận.

Là con gái của chị anh.

Nghe nói sinh đôi cũng là truyền thống của gia tộc, anh không thể không tin. Anh và chị gái Thần Hi chính là một đôi long phượng thai, ai ngờ sau đó Thần Hi cũng sinh được một đôi long phượng thai khiến cho cha mẹ anh vô cùng cao hứng. Sau này được sự đồng ý của anh rể Tống Sở, để con trai mang họ Tống đặt tên là Tống Hạo Nhiên còn con gái mang họ Tả gọi là Tả Y Thần.

Nhưng Tống Sở là người đặc biệt có tư tưởng trọng nam khinh nữ, đối xử với hai đứa trẻ hoàn toàn khác nhau. Trẻ con vốn dĩ rất nhạy cảm, Y Thần tuy còn nhỏ nhưng đã cảm nhận được ba không thích mình, cho nên rất quyến luyến người của Tả gia, đặc biệt rất thích anh – cậu của bé. Có lẽ là bởi vì anh thường ôm bé vào lòng rồi hát cho bé nghe, cô bé này đặc biệt nhạy cảm với âm nhạc.

Vừa lái xe vừa suy nghĩ miên man, bất giác đã về đến nhà.

Vừa bước tới cửa, một bóng dáng nhỏ nhắn màu hồng phấn đã bổ nhào tới, anh ngồi xổm xuống dịu dàng ôm vào trong ngực.

“Cậu…Sao cậu mãi không về thế…” Giọng nói non nớt mềm mại mang theo giọng mũi, uất ức tựa như bị cả thế giới bắt nạt vậy.

 

Chương 13: Lộ gặp Thần An

Nghe thấy giọng nói này, trong lòng anh không hiểu sao nổi lên chua xót, cô bé này, thực sự không muốn rời xa anh.

Anh không nhịn được hôn cái chụt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, cảm thấy hơi nóng, nhìn kỹ lại lần nữa, cô bé con hai má ửng hồng, đúng là bị sốt rồi.

Bế cô bé lên, dịu dàng nói: “Y Thần bảo bối ngoan, cháu đã uống thuốc chưa?”

“Ừ…” Y Thần đem khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào vai anh, nũng nịu lắc lắc đầu một cái, cánh tay mềm mại nhỏ nhắn ôm chặt lấy cổ anh.

“Nếu Y Thần bảo bối không chịu uống thuốc thì cuối tuần cậu sẽ không dẫn cháu đi vườn thú nha!” Giọng nói của anh mềm mại như nước. Nếu nói, Tả Thần An anh cũng có một mặt dịu dàng vậy chỉ có ở trước mặt Y Thần.

“Cậu à…” Y Thần mệt mỏi cúi đầu, đôi mắt đen nhánh bởi vì sốt lên càng thêm đen bóng. Y Thần có đôi mắt đặc biệt giống mắt của người Tả gia, to tròn xinh đẹp, lông mi dài cong lên, rất giống Tả Thần Hi. Dĩ nhiên, bởi vì Tả Thần Hi và Tả Thần An là chị em sinh đôi cho nên đôi mắt ấy cũng tự nhiên giống với đôi mắt của Tả Thần An. Nếu ra ngoài, người không biết chuyện còn tưởng rằng cô bé này chính này là con gái của Tả Thần An.

Con…

Nơi nào đó trong trái tim của Tả Thần An lại đau nhói, vốn dĩ anh cũng có một đứa con.

“Ừ…” Giọng nói của anh khẽ run, tim cũng âm ỉ đau.

“Con cuối cùng cũng biết trở về nhà.” Một giọng nói uy nghiêm vang lên khiến cho không khí bỗng chốc trở nên áp bách.

Tả Thần An không thèm để ý tới, một tay bế Y Thần, một tay loay hoay tìm nước để pha thuốc, chuẩn bị cho Y Thần uống thuốc.

Một giọng nói khác cũng đồng thời vang lên, tràn đầy sợ hãi: “Thần An! Mặt con làm sao vậy? Lại đánh nhau với người ta? Thằng bé này sao lại như vậy? Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần, Tư Tuyền, mau gọi điện thoại cho bác sĩ tư.”

Tả Thần An lúc này mới mở miệng nói: “Con không sao.”

Chỉ ba chữ rất keo kiệt, giống như không bao giờ muốn bố thí thêm một từ, sau đó lại chăm chú mớm thuốc cho Y Thần.

Y Thần ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, sau khi uống thuốc còn gắng gượng chơi với anh một lát, nói rất nhiều thứ, đã lâu không gặp được cậu rồi, hình như có rất nhiều chuyện muốn nói với anh thì phải.

Tả Thần An nhìn giờ thấy đã đến lúc rồi, lại đút cho bé một chén cháo nhỏ, sau đó, Y Thần dường như không kiên trì nổi nữa, nằm trong lòng anh dần dần chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ còn nói với anh một câu cuối cùng: “Cậu à, cậu đừng đi nhé, tối nay cháu muốn ngủ với cậu…”

“Được.” Chữ “được” vừa thốt ra khỏi miệng, đã thấy khóe miệng Y Thần lộ ra một nụ cười, mí mắt nặng nề khép lại, thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Hàn vẫn ở xa xa nhìn một màn này, ngay từ lúc hai cậu cháu bắt đầu chơi ầm ĩ, cuối cùng bà xoay mặt bước đi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Chăm sóc một đứa trẻ bị ốm là một việc rất cực khổ, nhưng việc này đối với Tả Thần An không hề xa lạ, mỗi khi Y Thần ngã bệnh, anh thường là người chăm sóc bé. Lần này, cả buổi tối anh không hề chợp mắt, thỉnh thoảng lại đưa tay đo thử nhiệt độ. Vốn dĩ sau khi thuốc hạ sốt có tác dụng, Y Thần đã ra mồ hôi,cơn sốt cũng từ từ hạ xuống, nhưng mà đến rạng sáng, trán lại bắt đầu nóng lên, hơn nữa lần này nóng kinh người, so với tối hôm qua đúng là nóng bỏng tay rồi. Anh kinh hãi, lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ tư.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi