TÌNH CUỐI LÀ QUAN HỆ CÔ TRÒ

Tuổi trẻ chúng ta cần nhất là sức khỏe, có sức khỏe để làm những việc chúng ta muốn chẳng hạn như việc hành sự xxx. 

Trong căn phòng tối chỉ còn ánh đèn đầu giường vang vội 1/2 không trung, trên chiếc giường nổi bật nhất có 2 người phụ nữ cỡ trung niên ôm nhau chỉ chừa khoảng cách chừng nửa cánh tay, không phải do không đủ sức để hành sự xxx chỉ là sắp đến độ tuổi già cả để dưỡng sức khỏe sau này sống thọ hơn thôi.

Những tiếng cười đùa lắp đầy từng ngóc ngách của căn phòng ấm áp vài giây sai lại phát ra tiếng thở dài làm cho người nghe cảm nhận sự phiền não đau buồn.

Người phụ nữ đối diện thấy người phụ nữ của mình thở dài liền nhẹ siết vòng tay vào lưng ép sát mình hơn, mở giọng quan tâm.

" Thanh Hoa, đã nhiều năm như vậy tại sao em không về gặp lại con bé ".

Lan Thanh Hoa nhắm mắt thả sự mệt mỏi vào vòng tay ấm áp của Trạch Tử Tử quả nhiên chỉ có người này mới mang cảm giác an toàn cho cô nhất, quyết định năm đó lựa chọn người phụ nữ này là không bao giờ hối hận chỉ là phải phụ lòng 1 người xa cách 2 người còn có lỗi với tiểu công chúa đáng yêu Lan Thanh Hoa vui mừng hay đau lòng đều có.

Năm đó Ngôn Chắn tận mắt chứng kiến cả đời hắn không dám nghĩ đến liền nghĩ bị cắm sừng đụng đến lòng tự trọng đưa ngay đơn ly hôn và nói Ngôn Thanh Lãng không thể có 1 người mẹ như vậy, Lan Thanh Hoa rời đi với nổi đau tận trong tim, Ngôn Chắn muốn tốt cho Ngôn Thanh Lãng tự tay kéo nàng từ vòng tay ấm áp của ba mẹ vô tình rơi vào tận cùng của cô độc, vài năm sau Ngôn Chắn nghĩ thông tất cả mình làm không phải giúp Ngôn Thanh Lãng mà là đang dần dần hại chính con gái cưng của mình cho nên ông đành trả những gì nàng muốn để nàng tự do nhưng vẫn trong giới hạn của ông là được.

Lan Thanh Hoa từng nghĩ đến sẽ về gặp Ngôn Thanh Lãng chỉ là sau khi gặp nhất định liền khơi lại nổi đau của đứa trẻ vẫn đành không tìm thì tốt, điều Lan Thanh Hoa sợ nhất có thể Ngôn Thanh Lãng hận chính tay và miệng nói lời làm Lan Thanh Hoa thương tâm hơn khổ nhất chính là nàng càng vắng bóng sự thương yêu của mẫu tử.

" Là em làm tổn thương con bé nếu về gặp lại chỉ sợ sẽ ôm hận em hơn ".

" Cũng lớn rồi tiểu Ngôn sẽ biết thông cảm cho chúng ta ".

Trạch Tử Tử muốn làm Lan Thanh Hoa cười không biết nghĩ cái gì miệng liền nói, Lan Thanh Hoa phản cảm nêu lớn ý niệm của mình.

" Công thụ cái gì? Hạnh phúc của con bé, tiểu Ngôn làm gì cũng được nhưng tốt nhất thành công nên thuộc về chính bản thân ".

Mấy chục năm nay Lan Thanh Hoa đều bị áp dưới thân Trạch Tử Tử đều cảm nhận tất cả nổi đau của kiếp thụ đành mong ước Ngôn Thanh Lãng tốt số không bị hành đến 3 ngày không xuống giường được, Trạch Tử Tử cười nhẹ cạ mũi vào Lan Thanh Hoa, Trạch Tử Tử đã gần bước vào độ cao tuổi đến cùng suy nghĩ cũng thật trẻ con làm Lan Thanh Hoa cả đời rung động.

" Thụ giống em không tốt sao? Bọn vai công như chị khổ với băng sơn thụ như em lắm, năm xưa để cưa đổ em chị thật vất vả nha ".

Lan Thanh Hoa nhích người nhấc tay đánh vào bả vai của Trạch Tử Tử, Trạch Tử Tử biết Lan Thanh Hoa vì thẹn nên càng cười to quả thật năm xưa Lan Thanh Hoa là hoa khôi Trạch Tử Tử mặt dày dùng hết cách này đến cách khác câu dẫn cô ai bảo Lan Thanh Hoa vẻ đẹp thuần khiết như sương mê người còn làm Trạch Tử Tử là đệ nhất nữ luyến phúc hắc chết mê chết mệt làm chi.

" Nói bậy em liền thẳng chân đạp chị ".

" Không dám không dám! Hahaha! ".

Tiếng trêu đùa vui vẻ bất mãn lần lượt thay phiên nhau phát ra khiến lọt vào tay các vị quản gia làm đỏ mặt cả ra.

- --------------------------

Tâm trạng của Ngôn Thanh Lãng phấp phới làm sao khi nghĩ đến Trạch Tịnh Cơ, chưa bao giờ nàng lại nhớ nhung một người đến kì lạ như vậy, chỉ là 1 khuôn mặt xinh đẹp 1 cơ thể hoàn mỹ, 1 cái hôn tùy tiện tại sao có thể làm Ngôn Thanh Lãng lưu luyến muốn tất cả điều đó có thể lặp lại nữa.

Đứng đợi hơn vài 15 phút ngoài phòng giáo viên, Ngôn Thanh Lãng muốn gặp Trạch Tịnh Cơ liền không ngại mỏi chân đau vai 1 lòng chờ người ra chỉ để nhìn mặt nhau.

Từ trong bước ra đi vài bước cô thấy nàng đầu xoay vào tường úp vào, mông có hơi cong cong đứng yên hồn bay tản nơi nào, người đẹp yên tỉnh càng làm lắng đọng lòng người hơn, cô đạp gót nhanh bước đến, nàng liếc mắt thấy thân ảnh quen thuộc không ngừng cong chân miệng tươi cười hướng phía trước.

Ngôn Thanh Lãng tự mình mở miệng mời Trạch Tịnh Cơ đến nhà chơi dù sao ở nhà 1 mình cũng rất nhàm chán huống chi ngày mai 2 người đều hẹn đi chơi cả rồi.

Lúc trước nàng kinh hồn khi cô trong cơn men thổ lộ nhưng bây giờ ngẫm lại nàng càng muốn lời nói đó chính tâm Trạch Tịnh Cơ nói ra vì nàng khẳng định mình đã rung động rồi.

Ngôn Thanh Lãng vui vẻ mang túi xách giúp Trạch Tịnh Cơ, Ngôn Thanh Lãng vui vẻ ngồi phía sau ngoan ngoãn ôm Trạch Tịnh Cơ cho an toàn, thế nào Trạch Tịnh Cơ từ đầu đến cuối mặt không biểu cảm là vì sao? Nàng muốn biết rốt cục cô nghĩ cái gì trong não mà vô tình nói tâm tư rồi xem như chưa từng xảy ra bơ nàng đây.

" Tôi chạy không nhanh em ôm làm gì? ".

Trạch Tịnh Cơ rất ư là thích thân mật cùng Ngôn Thanh Lãng như thế này nhưng thân mật như vậy cô có chút ngại nhưng vẫn mặt than hỏi, khi cô không tự chủ hôn lên trán Ngôn Thanh Lãng khi đó đã cố gắng kiềm chế giữ khoảng cách hơn bây giờ nàng lại tự nhiên tiếp xúc bảo sao cô có chút không quen.

Ngôn Thanh Lãng giả vờ không nghe 2 tay cứ giữ ở vị trí giữa bụng đan chặt, 2 nhịp tim cùng đập nhanh trên quãng đường về nhà.

Đến nơi Trạch Tịnh Cơ tự tiện chạy thẳng vào sân trong may mắn Trạch Tịnh Cơ biết nghĩ đến thiên nhiên không nhẫn tâm chạy trên bờ cỏ Ngôn Thanh Lãng cất công trồng và vừa cắt cho đều thật đẹp mắt, Ngôn Thanh Lãng yêu quí hơn Trạch Tịnh Cơ.

Cả hai cùng tháo giầy vác trên kệ thẳng chân bước vào căn nhà, nàng chủ động kéo tay cô lên phòng kéo tủ đồ, 1 hàng đồ khủng đập trước mắt cô, Ngôn Thanh Lãng có Trạch Tịnh Cơ có càng nhiều nên không kinh ngạc mấy, xoay mặt chưa kịp hỏi ý định gì Ngôn Thanh Lãng tự động lên tiếng.

" Ngày mai đi chơi cùng nhau nhất định phải mặt đồ cặp mà ".

Nói xong Ngôn Thanh Lãng kéo thẳng 2 chiếc áo thun dài tay hình big hero giống nhau quơ quơ trước mặt Trạch Tịnh Cơ.

Cả một tủ đồ lúc trước thẻ của Ngôn Chắn dùng dư dư liền đem đi shopping, 17 tuổi Ngôn Thanh Lãng có 1 tủ đồ bằng vài chục tháng lương của người thường, tất nhiên có đầy đủ loại, nàng nghĩ ít khi nào đi shopping thì một lần nên mua nhiều hơn hai ba cái, dù sao vẫn để dành mặc từ từ được.

Tia vui sướng vang trong lòng Trạch Tịnh Cơ, cô cảm giác 2 người dường như có 1 bước nhỏ tiến triển thân thiết hơn trong mối quan hệ cô trò này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi