TÌNH CUỐI LÀ QUAN HỆ CÔ TRÒ

Trời xui quỷ khiến không hiểu vì sao lại rên 1 cái, dù may mắn cũng đã rất xui xẻo đấy, may mắn ở chỗ chính là chỉ duy nhất 1 tiếng ưm nhỏ, xui xẻo ở chỗ chính là để Ngôn Thanh Lãng nghe đi nhưng mà tỉ lệ của cả 2 vẫn chưa cân bằng xui xẻo vẫn chiếm nhiều phần trâm hơn.

Đã rất cỗ gắng giữ tâm trạng Trạch Tịnh Cơ một mạch như quỷ rượt chạy thẳng về nhà vì không còn mặt mũi đi. Đường đường là một giáo viên nghiêm túc Trạch Tịnh Cơ lại vô tình làm việc mất mặt trước học sinh lại còn là người mình yêu nữa, Trạch Tịnh Cơ chắc vác vài cái quần lên đầu cũng chưa che được cái bộ mặt nhục.

Dưới ánh đèn của mặt trăng có rất nhiều những lời ngon ngọt, Lan Thanh Hoa cảm thấy mình thật sự rất may mắn và sung sướng vì có được một tình yêu chân thành của Trạch Tử Tử mặc dù có hơi khó chấp nhận đối với xã hội nhưng Lan Thanh Hoa cũng lỡ trao cả trái tim cho Trạch Tử Tử nên cả đời cô cũng không hối hận.

Trạch Tịnh Cơ đã làm việc không may về đến nhà vừa dừng xe lại gặp đôi tình nhân ngồi trước cửa lớn... Nhịn!! Tuyệt đối phải nhịn!! Trạch Tịnh Cơ liếc một cái khinh bỉ rồi đi thẳng lên phòng.

Lan Thanh Hoa đưa đầu nhìn theo Trạch Tịnh Cơ cho đến khi cánh cửa được đóng sập mạnh vào thì thở dài nói:

" Chúng ta có cần an ủi con bé không? "

Cho hỏi trưởng làng bà mẹ dại gái mặc con theo chủ nghĩa vợ để trên đầu là ai ạ? – Trưởng làng xin hồi đáp chính là thím bảy trong căn biệt thự gần ngã ba Trạch Tử Tử đấy.

" Hôm nay em ngồi dưới các vì sao thật là nổi bật hơn nhiều ngồi yên để chị ngắm em đi "

Thế còn vị phu nhân được vợ đội trên đầu thích nghe lời ngon ngọt là ai? – Xin hồi đáp rằng cũng là vợ của thím bảy sống tại nhà rộng cửa to kế ngã từ Lan Thanh Hoa.

Tại sao cuộc đời thật bất công nha!! Ngoài đường thì tình nhân nắm tay đi đầy còn trong nhà lại có đôi ngọt ngào hôn thê, Trạch Tịnh Cơ cảm thấy thật ủy khuất mà.

Nằm trên chiếc trường rộng rãi một hàng loạt cảm xúc tua về với những gì hiện trong đầu Trạch Tịnh Cơ:

" Bạn học à, trường học đông người, lần sau đi đứng phải cẩn thận vào "

" Say a...! "

" Em chỉ hôn cô 1 cái, tại sao phải chịu trách nhiệm?! "

Bất giác Trạch Tịnh Cơ phì cười 1 cái, thật là Ngôn Thanh Lãng dễ thương xinh đẹp đối với Trạch Tịnh Cơ không ai bằng, chưa đầy 2 giây cả người Trạch Tịnh Người tê buốt 2 hàng nước mắt chảy dọc theo má xuống nệm trắng...

" Lúc trước từng có 1 người thích em... đến bây giờ có lẽ người ấy đã hết tình cảm với em rồi nhưng sự đơn phương đó lại xảy ra với em đối với người ấy... "

Nhiệt độ trong phòng thật ấm nhưng cơn lạnh đó từ phía sau lưng mà cứ ập đến, sóng mũi càng lúc càng cay, rốt cuộc đến khi nào Ngôn Thanh Lãng mới nhận ra Trạch Tịnh Cơ vẫn còn rất sâu đậm yêu thương Ngôn Thanh Lãng đây?

" Haha... hí hí!!!...... "

Càng nhớ lại Ngôn Thanh Lãng nhịn không được mà sung sướng hết cả cười toát miệng trên giường, tim tựa như có 1 đường kim xuyên qua làm đau không tự giác mà đưa tay lên che ngực.

" Đơn phương một người thì ra vẫn là đau như thế này... "

Che mắt lại Ngôn Thanh Lãng cố gượng ép bản thân bỏ qua suy nghĩ nhưng khó có khả năng vì những điều liên quan đến Trạch Tịnh Cơ và Ngôn Thanh Lãng cứ thay phiên lần lượt đâm vào đầu.

" Nên nói hay không em cũng có tình cảm với cô...? "

Cả 2 tâm tư đặt cùng một chỗ. Rốt cuộc làm thế nào để chúng ta có được hạnh phúc dù được hay không ở bên đối phương?

Đêm này trôi qua...

Ngày sau trôi qua...

Tháng sau trôi qua...

Năm mới đang đến...

" Mẹ dì con chúc hai người cả đời vẫn bình an vui vẻ bên nhau nha "

Lan Thanh Hoa và Trạch Tử Tử vui vẻ cười tặng bao lì xì cho Ngôn Thanh Lãng nói:

" Tiểu Ngôn cũng nhanh chóng thành đạt và dẫn ý trung nhân về nha "

Đơ! Nhất định phải đơ! Cái gì mà ý trung nhân chứ! Người ta chỉ vừa mới sang 18 tuổi thôi mà, thật là 2 người nghĩ gì trong đầu vậy a~ Đâu phải 18 tuổi liền có thể có ý trung nhân xong rồi cái gì beep*** luôn #$#!$#!@ Lố rồi, trở lại văn chính.

Ngôn Thanh Lãng ngoan ngoãn cười cười nhận lấy bao đỏ to đùng miệng nói cảm ơn, xoay ngang nhìn Trạch Tịnh Cơ đang đứng gần chậu mai vàng sáng chói, xòe bàn tay còn lại trước mặt chu mỏ nói:

" Chị gái ơi ~ Lì xì cho em đi a~ "

Tim Trạch Tịnh Cơ khẳng định chết đứng rồi hoặc là đại não không thể điều khiển được cơ thể cứng đơ một chỗ, 3 giây sau hoàn hồn mới nhẹ cười một cái mang trong túi ra một cái bao to, quơ quơ trước Ngôn Thanh Lãng.

" Không chúc tết sao em gái? "

Mỏ nhếch ra thêm vài cm, giọng nói ẻo ẹo làm nũng... Con gái của Lan Thanh Hoa từ khi nào...? Lan Thanh Hoa và Trạch Tử Tử há mồm nhìn 1 ẻo lả 1 ôn nhu, sau hành động của ẻo lả em gái chị gái ôn nhu sủng nịch liền dùng tay nhéo nhẹ má... Ẻo lả em gái dùng giọng ngọt như đường nói:

" Không cần chúc được không a~~"

Ngày đầu xuân sắp có 2 vị gần độ tuổi trung niên thiếu máu nhập viện... ò e ò e, chưa chưa vẫn chưa may mắn đã nhanh chóng kết thúc màn cẩu huyết.

Trạch Tịnh Cơ gật đầu gật đầu đưa bao lì xì cho Ngôn Thanh Lãng, Ngôn Thanh Lãng nhãy dựng lên... Nếu đem so sánh bao của Tử Thanh với Trạch Tịnh Cơ thì chắc của Tử Thanh to và nhiều hơn vậy sao Ngôn Thanh Lãng không vui đến nhãy nhót như lúc nhận được bao của Tử Thanh mà khi nhận được bao của Trạch Tịnh Cơ lại thành ra như vầy...

Chỉ vì ~ Người ta yêu tặng lộc đầu năm cho ta nga ~.

1, 2, 3 ngày lại trôi qua...

1, 2, 3 tuần lại trôi qua...

1, 2, 3 tháng đang trôi qua...

Ngôn Thanh Lãng và Trạch Tịnh Cơ theo đó...

Theo đó...

Theo đó...?

...

...

...

Vẫn chưa có tiến triển gì xảy ra...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi