TÌNH CUỐI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bất ngờ là đêm ấy Văn Kha ngủ rất say.

Buổi sáng khi ánh dương rọi qua rèm cửa màu ngà sữa chiếu lên mặt anh, anh mới chầm chậm mở mắt ra...

Hàn Giang Khuyết đang vùi đầu trên bả vai Văn Kha, chỉ lộ ra non nửa bên mặt đẹp đẽ.

Văn Kha kinh ngạc nhìn người đàn ông đang say ngủ. Mùi pheromone rượu thơm ngát vẫn quẩn quanh nơi chóp mũi, nhất thời khiến anh hơi hoảng hốt.

Rõ ràng lúc sắp ngủ anh đưa lưng về phía Hàn Giang Khuyết, có lẽ khi ngủ rồi anh đã trở mình lại, nhưng tư thế này của Hàn Giang Khuyết cũng quá kỳ cục.

Bình thường Alpha trưởng thành sẽ cao ít nhất 1m8 trở lên, mà Hàn Giang Khuyết lại có dáng người cực kỳ cao to. Lúc này hắn cố chấp vùi mặt vào hõm vai Văn Kha như vậy tạo cảm giác giống như một con mãnh thú to lớn cố gắng ngủ với dáng vẻ của con non, nom có phần đáng thương.

Văn Kha hơi buồn cười, sự mỏi mệt và đau đớn trong người mấy ngày nay liên tục tra tấn khiến anh lâu lắm rồi không thoải mái chìm vào giấc ngủ như vậy. Có lẽ cảm giác thả lỏng đã lâu không gặp khiến thần kinh của anh cũng dễ chịu hơn, suy nghĩ trong đầu cũng lan man...

Lần đầu tiên Văn Kha nhìn thấy Hàn Giang Khuyết là năm lớp mười.

Hàn Giang Khuyết đi học rất sớm, hắn nhỏ hơn bạn cùng lớp hai tuổi, vóc dáng còn thấp hơn nửa cái đầu so với Văn Kha khi đó.

Dáng người nhỏ gầy, khuôn mặt nho nhỏ phối hợp với đôi mắt to tròn đen láy, trông rất giống một cậu trai xinh xắn khó phân nam nữ bước ra từ trang truyện tranh.

Ban đầu có rất nhiều người trêu chọc gọi Hàn Giang Khuyết là tiểu công chúa, có điều sau này khi Hàn Giang Khuyết gây ra mấy trận đánh nhau long trời lở đất trong trường, chẳng ai còn dám gọi hắn thế nữa.

Thành tích của Hàn Giang Khuyết xếp cuối lớp, tính cách lại phản nghịch bẩm sinh, phụ huynh cũng mặc kệ. Khi đó chủ nhiệm lớp vô cùng đau đầu, bèn xếp Văn Kha – người có thành tích và cả tính cách tốt nhất lớp ngồi cùng bàn với tiểu ma vương. Thầy không cầu thành tích của hắn đột nhiên tăng mạnh, chỉ cầu được yên tĩnh phút chốc.

Kể từ đó về sau, Văn Kha bắt đầu kiếp sống cấp ba đuổi theo Hàn Giang Khuyết như một cái đuôi nhỏ.

Tính anh bẩm sinh đã mềm dẻo và ngoan cường, ban đầu đúng là anh còn giữ tư tưởng không dám phụ lòng ủy thác quan trọng của thầy giáo. Nhưng dần dần, đương khi anh cũng không hiểu rõ ràng, trách nhiệm đã biến thành tình bạn, sau đó lại trở thành tình cảm mập mờ hơn, sâu sắc hơn.

Tuổi trẻ thật tốt, có rất nhiều chuyện nghĩ mãi không rõ, thế là sẽ thẳng thắn không nghĩ nữa.

Đúng lúc này thông báo có tin nhắn wechat trên điện thoại vang lên kéo Văn Kha quay lại thực tế. Anh vươn tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, sau đó xem qua.

Tin nhắn mới nhất là của Hứa Gia Nhạc, lời lẽ trong đó vừa giản dị vừa sâu xa: Vẫn thấy lo lắng cho ông quá nên tôi không chờ đến chủ nhật được, chiều hôm nay đến thành phố B.

Văn Kha hơi cảm động, anh nhắn lại một tin: "Cảm ơn ông nhé. Bao giờ đến thì liên lạc."

Anh lướt lên mới phát hiện mấy tin nhắn nửa đêm qua đều do Trác Viễn gửi tới.

Văn Kha nhìn lướt qua mấy lần, thấy hai tin đầu Trác Viễn hỏi anh "Có phải đã bị thương không", "Có sao không". Có thể vì mãi không được trả lời, gã lại gửi thêm một tin nữa "Vừa rồi cảm xúc của anh không tốt nên mới làm em bị thương, anh xin lỗi Tiểu Kha."

Văn Kha lướt tin nhắn, trên mặt không có vẻ gì.

Nhắc đến cũng kỳ, những cảm xúc bao phủ anh vào tối hôm qua khi giằng co với Trác Viễn dường như bây giờ đã cách anh rất xa. Bị lừa gạt, bị bắt cá hai tay, nghĩ đến cũng thấy thực sự đây là những trải nghiệm thất vọng và đáng ghê tởm, nhưng bây giờ chúng dường như không còn khơi dậy được phẫn nộ trong anh, cũng chẳng còn khiến anh phải đau lòng nữa.

"Hai hôm nay bao giờ anh rảnh thì chúng ta đi làm thủ tục ly hôn đi."

Văn Kha chỉ gửi cho Trác Viễn một tin như vậy.

Thực sự anh rất mệt, dù là cơ thể hay tinh thần cũng đều quá mệt mỏi.

Cuộc hôn nhân sáu năm đã đi đến đoạn cuối, chỉ còn sót lại thâm hiểm độc ác và ruồi nhặng bu quanh, thật sự khiến anh cảm thấy đời này chẳng còn gì vui.

Hiện tại, anh chỉ muốn lập tức kết thúc hết thảy mọi thứ.

Văn Kha gửi tin nhắn xong ngẩng đầu lên, chợt phát hiện Hàn Giang Khuyết đã tỉnh, đang yên lặng nhìn anh chăm chú.

"Cậu tỉnh rồi hả." Văn Kha hơi lúng túng dịch người về sau, khoảng cách giữa hai người họ gần quá: "Ừm... Tối qua, tôi xin lỗi nhé."

Nhất thời anh cũng chẳng biết mình xin lỗi vì cái gì.

Hàn Giang Khuyết không nói chuyện, hắn đứng dậy đến minibar cầm lấy một lon nước ngọt ướp lạnh ngửa đầu uống một ngụm. Nửa người trên của hắn để trần, lộ ra đường nét cơ thể mượt mà khỏe mạnh.

Trên lưng có vài vết sẹo năm xưa, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp. Bởi vì cơ bắp khỏe mạnh săn chắc, nên làn da cũng căng mịn, nom như lớp gấm bóng loáng.

"Ừm... Không nên uống đồ uống lạnh như vậy sau khi thức dậy đâu." Văn Kha lúng ta lúng túng nói: "Trước hết hãy đánh răng, sau đó uống chén nước ấm, làm vậy sẽ tốt cho dạ dày hơn đó."

Mày nhanh im miệng đi.

Anh vừa nói vừa không nhịn được thầm mắng mình một câu.

Hàn Giang Khuyết quay đầu lại hỏi: "Anh đã đỡ hơn chút nào chưa?"

"Hả?"

"Tuyến thể." Hàn Giang Khuyết chỉ chỉ cổ anh: "Còn đau nữa không?"

"À." Văn Kha cảm thấy mình khá vụng về, anh sờ sờ gáy mình, nó vẫn còn cảm giác nhói đau rõ rệt, nhưng vẫn nói: "Đỡ hơn nhiều rồi, không còn đau nữa."

"Văn Kha." Hàn Giang Khuyết đi tới ngồi xuống một bên người, kế đó nghiêm túc nhìn Văn Kha: "Thật sự là do anh tự va phải tủ à?"

Câu hỏi hắn đặt ra đương nhiên là hợp lý. Không có bất cứ Omega nào lại có thể đối xử bất cẩn như thế với tuyến thể của mình, huống chi anh còn vừa phẫu thuật bóc ký hiệu xong, điều này không hợp với bản tính của Omega.

"Ừm."

"Vậy tại sao khi anh bị thương Trác Viễn lại không bầu bạn cạnh anh?" Hàn Giang Khuyết hỏi một cách sắc bén.

"Bởi vì..." Văn Kha dùng đầu ngón tay vuốt ve chăn, anh muốn nói "Trác Viễn đang bận", nhưng chính anh cũng biết sử dụng một cái cớ giống nhau nhiều lần sẽ buồn cười biết chừng nào. Nên anh do dự thật lâu, cuối cùng chỉ cẩn thận chọn từ để trả lời: "Tối qua chúng tôi có chút mâu thuẫn."

Hàn Giang Khuyết khẽ mím môi dưới, lửa giận đã dần bùng lên trong hắn: "Văn Kha, Trác Viễn đánh anh đúng không?"

"Không." Văn Kha vội vàng ngẩng đầu lên, anh không muốn để Hàn Giang Khuyết biết những chuyện lộn xộn giữa anh và Trác Viễn, bởi vậy càng thêm cố sức nghĩ nên nói thế nào: "Bọn tôi chỉ cãi nhau vài câu thôi, khi, khi đó tôi hơi kích động nên bất cẩn va phải tủ đồ."

"Chính bản thân anh có tin những lời này không Văn Kha?" Hiển nhiên Hàn Giang Khuyết đã tức giận, sắc mặt cũng trầm xuống. Trong mắt hắn hiện lên vẻ căm ghét khôn cùng, lạnh lùng thốt lên: "Tại sao lúc nào anh cũng bảo vệ Trác Viễn? Gã không đáng, cũng chẳng xứng với anh, mà anh vốn không nên lãng phí mười năm trên người gã."

"Tôi..."

Văn Kha cảm thấy cảm giác nhói đau trong lòng còn khiến ngón tay mình run rẩy hơn cả nỗi đau nơi tuyến thể, anh run run nói: "Hàn Giang Khuyết, tại sao cậu lúc nào cũng có thể nghĩ mọi chuyện đơn giản thế. Tôi vốn không bảo vệ Trác Viễn, tôi chỉ muốn bảo vệ chút tự tôn của mình mà thôi. Tại sao ngay cả cái này cậu cũng chẳng giữ cho tôi? Giờ nói cho cậu, ừ, rồi sau đó thì sao?"

Văn Kha quay đầu lại tái mặt nhìn Hàn Giang Khuyết: "Nói cho cậu Trác Viễn ngoại tình, chúng tôi ầm ĩ một trận, sau đó thì sao? Hàn Giang Khuyết, mười năm trước cậu thực buồn cười, là chính cậu căm ghét Omega, nhưng khi tôi ở bên Trác Viễn chẳng hiểu sao cậu lại đánh gã gần chết. Giờ nói cho cậu những điều này thì có ích gì, cậu lại muốn làm chuyện mười năm trước lần nữa sao? Tôi lặp lại lần nữa, chúng ta đều đã trưởng thành, đừng làm những chuyện ngây thơ như vậy nữa."

Hàn Giang Khuyết bỗng đứng phắt dậy, đôi mắt đen của hắn đang trợn to vì phẫn nộ: "Anh cảm thấy tôi đánh Trác Viễn vì gã và anh ở bên nhau ư?"

Pheromone lúc phẫn nộ của một Alpha bình thường cũng gây sức ép quá mạnh đến Omega chứ đừng nói là sự phẫn nộ của Alpha hệ rượu cấp S. Văn Kha vừa muốn mở miệng, nhưng lại bất giác run lẩy bẩy.

Hàn Giang Khuyết nhìn dáng vẻ của Văn Kha, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó quay người lại. Văn Kha biết hắn đang cố gắng kìm nén xao động pheromone của mình, vì không muốn pheromone của mình khiến anh tổn thương.

"Văn Kha, tôi không biết có phải Trác Viễn đã nói thế với anh không."

Hàn Giang Khuyết đưa lưng về phía Văn Kha, thấp giọng nói: "Nhưng đấy không phải lý do khiến tôi đánh gã. Lần, lần thứ nhất anh phát tình tôi có đến nhà để tìm anh. Trước đó trên tờ kết quả có nói tuyến thể và khoang sinh sản của anh vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, lúc phát tình phải đến bệnh viện lấy thuốc ức chế. Tôi sợ anh quên, nên mới đi tìm anh."

"... Là Trác Viễn mở cửa, có lẽ gã không nói cho anh biết tôi đến. Nhưng khi đó gã vừa mở cửa tôi đã biết, mùi hương pheromone kết hợp nồng đến vậy cơ mà, Trác Viễn chẳng cần nói gì tôi cũng biết gã đã ký hiệu tạm thời anh rồi. Văn Kha, khi ấy tôi đã thấy Trác Viễn không tốt, rõ ràng anh vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, sẽ rất đau, vậy mà gã cũng muốn dấu hiệu anh... Khi đó tôi đã biết hai người đã ở bên nhau, tôi cũng đâu có ra tay đánh gã."

Hàn Giang Khuyết đưa lưng về phía Văn Kha, dù lúc này hắn đã trở thành một Alpha trưởng thành cao to khỏe mạnh, nhưng dáng vẻ gục đầu xuống vẫn để lộ vẻ bất đắc dĩ và thất bại của hắn lúc này.

"Tôi không đánh Trác Viễn vì anh chọn gã. Tôi không phải là loại người như vậy." Hàn Giang Khuyết nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Tôi đánh gã, là bởi vì gã dám sao chép bài của anh."

_______________



Ảnh Hàn tiểu công chúa hồi cấp ba mình tạo bởi picrew:)))

Ngừoi post: Yến Nhi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi