TÌNH CUỐI

Chuyện thi đấu quyền anh này khiến Văn Kha cực kỳ căng thẳng.

Mấy hôm nay đêm nào Hàn Giang Khuyết cũng lái xe ra ngoài một lúc, nói là nước đến chân mới nhảy phải luyện tập trước khi trận đấu diễn ra. Nhưng hắn lại không cho anh cùng đi, nói muốn để anh đến sàn đấu mới được xem.

Trước đó Văn Kha vốn không hề biết gì về loại hình vận động này, càng chưa từng đến bất cứ một nơi thi đấu quyền anh trực tiếp nào. Mặc dù Hàn Giang Khuyết đã nói đây chỉ là một trận đấu nghiệp dư nho nhỏ để giải trí, nhưng ở một mức độ nào đó, Văn Kha cảm thấy áp lực tâm lý của mình chẳng hề nhỏ hơn chuyện chuẩn bị đề án.

Có điều với Hàn Giang Khuyết, mấy hôm nay lại vô cùng vui vẻ, hắn phát hiện ra – Hươu cao cổ lặng lẽ lo âu vì quan tâm đến hắn thực sự quá đáng yêu.

Mỗi ngày Văn Kha đều đến siêu thị lựa chọn đồ ăn tươi ngon nhất, nấu ngày ba bữa đầy đủ những món ăn khỏe mạnh dinh dưỡng phong phú theo khẩu vị của hắn, còn in một chồng dày tài liệu những mục cần chú ý liên quan đến thi đấu quyền anh nghiệp dư. Hơi một tí anh lại dặn dò hắn trên sân đấu nghìn vạn lần không được hiếu thắng khoe tài, thắng thua không quan trọng.

"Em ra sân đấu là để chiến thắng, thắng còn nhận được tiền thưởng nữa cơ." Hàn Giang Khuyết xụ mặt: "Vả lại... Anh cảm thấy em không thắng được à?"

"Không phải!" Quả nhiên Văn Kha sốt ruột vội biện bạch một cách lúng túng: "Đương, đương nhiên là anh tin em có thể thắng..."

Hàn Giang Khuyết nhìn Omega thấp hơn mình nửa cái đầu đang sốt ruột đến mức khóe mắt cũng hoe đỏ, thế mà vẫn không dám nói về nỗi lo lắng của bản thân mình. Hắn bỗng nhiên xấu xa cảm thấy... Thỏa mãn.

Hàn Giang Khuyết nghĩ, một Alpha chín chắn và biết săn sóc có lẽ sẽ không giống mình.

Mười năm trôi qua, ấy vậy mà tự sâu trong đáy lòng, hắn vẫn giữ được một mặt rất ngây thơ này.

Thích Văn Kha để ý đến mình, thích Văn Kha luống cuống vây quanh mình, giống như hắn là người đàn ông trung tâm của vũ trụ nho nhỏ này.

Thích Văn Kha nâng mình như nâng trứng hứng như hứng hoa, ngay cả lòng tự tôn của mình cũng cẩn thận che chở.

Cho nên đôi khi dù đã ở bên cạnh người yêu, hắn cũng thường xuyên không kìm được nỗi sầu lo.

Omega cần cảm giác an toàn, đây là điều mà Hàn Giang Khuyết nhận ra sau những lần nói chuyện phiếm với các cố vấn phong phú kinh nghiệm trong câu lạc bộ LM.

Có một khoảng thời gian dài, hắn không nhịn được mà nhiều lần nhớ lại chuyện năm đó.

Hắn nghĩ, năm ấy giữa hắn và Trác Viễn, cuối cùng Văn Kha vẫn nghĩa vô phản cố* mà chọn Trác Viễn, nguyên nhân đương nhiên rất rõ ràng...

*Đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa mà không do dự, không quay đầu nhìn lại.

Hắn thua xa Trác Viễn, không chín chắn bằng Trác Viễn.

Đây là vết thương chí mạng của hắn.

Thậm chí cho đến ngày hôm nay khi đã vô cùng hạnh phúc, Hàn Giang Khuyết vẫn cho rằng nếu không phải Trác Viễn chủ động từ bỏ, mình sẽ không có phần thắng.

Không hề có một chút nào.

....

Thứ bảy Văn Kha còn hẹn Hứa Gia Nhạc cùng đi gặp Phó Tiểu Vũ, đương nhiên cũng thuận tiện đi xem thi đấu quyền anh.

Hôm đó Văn Kha mặc một chiếc sơ mi lụa màu đỏ rỉ sắt nổi bật, hoàn toàn khác biệt với phong cách giản dị khiêm tốn bình thường của anh, nhưng lại càng tôn lên làn da trắng nõn nà.

Hàn Giang Khuyết không nhịn được nhìn anh hồi lâu, đoạn hỏi: "Sao hôm nay anh lại mặc màu đỏ?"

"Bởi vì... Hôm qua anh thấy cái quần thi đấu của em là màu đỏ." Lúc nói chuyện Văn Kha đang nhấn nút thang máy, trên mặt anh lộ vẻ xấu hổ, nhưng vẫn thành thật nói: "Anh nghĩ... Đến lúc đó trên khán đài thi đấu quyền anh, nhất định mặc màu đỏ coi như là ủng hộ em."

"Giống đội cổ vũ đánh call hả?" Hàn Giang Khuyết nín cười hỏi.

"..." May thay đúng lúc này cửa thang máy mở ra, Văn Kha lập tức bước thật dài xông ra ngoài.

Quãng đường đến khu Bắc thành phố tầm hai ba mươi phút đồng hồ, nhưng Văn Kha kiên quyết không chịu để Hàn Giang Khuyết lái xe trước khi thi đấu, thậm chí anh còn chuẩn bị một hộp hoa quả nhỏ, bên trong có nho xanh, việt quất và cà chua bi cho Hàn Giang Khuyết ăn trên đường.

Văn Kha quẹo vào một ngõ rẽ rồi đón Hứa Gia Nhạc cùng đi. Hàn Giang Khuyết vốn đang lười biếng ngồi ngả nghiêng trên ghế cạnh tài xế, vừa thấy Hứa Gia Nhạc cũng mặc một chiếc áo bóng rổ màu đỏ nom như áo đôi tình nhân với Văn Kha, hắn không vui nheo mắt lại: "Sao anh cũng mặc màu đỏ?"

"Hở?" Hứa Gia Nhạc vừa ngồi vào xe rất nghi hoặc: "Không phải vợ cậu dặn tôi mặc đồ đỏ à?"

"Khụ." Văn Kha ho mạnh một tiếng.

Lúc này Hàn Giang Khuyết mới tỉnh táo lại từ cơn ghen tuông.

Văn Kha bắt Hứa Gia Nhạc mặc màu đỏ đương nhiên là vì để Hứa Gia Nhạc cùng cổ vũ cho Hàn Giang Khuyết – Nên hiện tại, ít nhất hắn cũng có hai thành viên trong đội cổ vũ.

Kế vặt ngây thơ thế này quả thực đáng yêu đến mức không giống một người đàn ông đã 28 tuổi.

Hàn Giang Khuyết yên lặng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe một lúc, sau đó đưa hộp hoa quả ra đằng sau: "Văn Kha chuẩn bị đấy, anh nếm thử đi."

Điều này quả thực rất hiếm có. Không thể nói là hắn thích Hứa Gia Nhạc, dù sao từ thời trung học Hứa Gia Nhạc chính là người bạn thân thiết gần gũi nhất với Văn Kha. Nhưng vừa rồi Hứa Gia Nhạc gọi Văn Kha là "Vợ" của hắn, khiến Hàn Giang Khuyết lập tức cảm thấy rất khoan khoái, nên cũng bỗng hào phóng hẳn lên.

"Ha ha ha." Hứa Gia Nhạc cười híp mắt nhận lấy, vừa ăn vừa nói: "Đây là gì thế? Cơm hộp tình yêu Văn Tiểu Kha chuẩn bị đấy à?"

Từ lúc Hứa Gia Nhạc ngồi vào xe, mặt Văn Kha đã từ bắt đầu đo đỏ đến nóng bừng lên, lúc này dứt khoát làm đà điểu giả vờ không nghe thấy đoạn đối thoại này, chỉ biết yên lặng cầm vô lăng lái xe.

Là vì nguyên nhân khác biệt giới tính nên chút quan tâm của anh trước mặt những Alpha nom có hơi buồn cười.

Nhưng anh thực sự rất quan tâm.

Hồi học tiểu học anh đã từng lên sân khấu diễn kịch. Bởi vì tính cách yên tĩnh không thích nói chuyện mà anh đảm nhận một gốc cây không cử động, cũng chẳng có lời thoại. Dù là vậy, Văn Kha vẫn nghiêm túc trùm bộ trang phục dày cộp diễn kịch.

Đến cuối cùng, tất cả các diễn viên nhí tham gia diễn cúi chào cảm ơn, những bạn nhỏ khác đều có bố có mẹ, thậm chí có vài người còn có họ hàng đến nhiệt liệt vỗ tay. Nhưng đến lượt anh, khi MC giới thiệu nhân vật của anh là gốc cây, dưới sân khấu chỉ có tiếng châu đầu rỉ tai cười khúc khích, về sau mới đột ngột vang lên mấy tiếng vỗ tay thưa thớt, rồi nhanh chóng tắt lịm.

Văn Kha mãi mãi nhớ cảnh mẹ mình ngồi giữa đám đông nhìn mình và một mình vỗ tay một cách lúng túng và mất tự nhiên.

Đó là giây phút mà một đứa bé con như anh cũng hiểu rõ cảm giác đau lòng.

Thân là đứa trẻ trong gia đình đơn thân, suốt quá trình lớn lên, có rất nhiều chuyện nhỏ nhặt như thế này khiến Văn Kha cảm thấy quá đỗi đau khổ, nhưng vĩnh viễn không thể nói với người ngoài. Dần dần, tựa như cây nhỏ sẽ mọc ra vòng tuổi, cuối cùng vết thương bí ẩn sẽ khép kín lại trong từng vòng từng vòng tuổi, sau đó bọc lớp áo giáp cứng rắn ra bên ngoài.

Cho nên trưởng thành là một chuyện rất giỏi giang, bởi vì sau mỗi một lần bị thương, anh mới hiểu rõ, tất cả rồi sẽ qua –

Con người sẽ sống sót, dù thế nào cũng sẽ sống sót.

Đây chính là tất cả hàm ý của kiên cường.

Kiên cường, thực ra đây là một từ vừa xót xa vừa bất đắc dĩ.

Cho nên lần thi đấu này Văn Kha mới căng thẳng như vậy. Kỳ thực có lẽ ngay cả Hàn Giang Khuyết cũng không nhớ rõ, hồi trung học mỗi một trận bóng rổ hắn tham gia, mỗi một hạng mục trong đại hội thể dục thể thao có mặt Hàn Giang Khuyết, Văn Kha đều ở hàng đầu tiên nhảy tưng tưng phất cây cổ vũ, ra sức cổ vũ như một thằng ngốc.

Thậm chí dù là khi Hàn Giang Khuyết bị thầy giáo túm cổ lên đứng trước bục giảng để mắng vụ hắn viết văn được điểm thấp nhất, anh cũng cố gắng luôn nhìn Hàn Giang Khuyết, chỉ để cho hắn biết thì là viết văn điểm thấp anh cũng lắng nghe.

Anh quan tâm đến Hàn Giang Khuyết thế đấy.

....

Văn Kha còn tưởng rằng họ sẽ gặp mặt ở câu lạc bộ LM, nhưng sau khi đến khu Bắc, Hàn Giang Khuyết bảo anh dừng xe ở bãi đỗ xe ngầm cách tòa Twin Stars không xa. Thế anh mới biết hóa ra văn phòng của Phó Tiểu Vũ đặt ở tòa nhà Twin Stars, thế nên khi đi theo lễ tân lên thang máy, Văn Kha lại càng thêm căng thẳng.

Hứa Gia Nhạc thì ngược lại, dù mặc áo bóng rổ không hợp thời, nhưng hắn lại không mấy để ý đến cảnh vật xa hoa xung quanh.

Họ đến tầng 48, sau đó đi vào nơi trong cùng nhất. Hiển nhiên cô lễ tân có biết Hàn Giang Khuyết, bèn lập tức đưa họ vào văn phòng trần cao màu nâu đỏ.

Đây là lần đầu tiên Văn Kha nhìn thấy Phó Tiểu Vũ bên ngoài pub. Khí chất của y với lần trước tại Zeus dường như là hai người hoàn toàn khác biệt.

Phó Tiểu Vũ quả thực là một Omega quá đỗi xinh đẹp, dù là đàn ông đi chăng nữa, ngay cả Văn Kha cũng không thể không hình dung như thế.

Dưới ánh đèn của văn phòng, đôi mắt của y màu hổ phách nhạt và hơi tròn như mắt mèo, khoảng cách mắt hơi rộng. Ngũ quan như thế đáng ra sẽ tạo nên vẻ gợi cảm quyến rũ cho y, nhưng vì hàng lông mày đã được tỉa tót sắc sảo nên vẻ gợi cảm kia đã bị che khuất.

"Chào mọi người..."

Phó Tiểu Vũ cười nói: "Hi Văn Kha, hôm đó gặp nhau ở Zeus vội quá, hôm nay vừa lúc trò chuyện lâu với nhau hơn."

Y không đeo cà vạt, nhưng khi đứng lên bắt tay với từng người, Văn Kha vẫn nhận ra chiếc khuy măng sét Tateossian trên chiếc sơ mi của y. Lúc trước anh cũng đã nhìn thấy một cái kiểu dáng tương tự trong số phụ kiện của Trác Viễn.

*Tateossian là một hãng chuyên đồ trang sức nổi tiếng.

Người đàn ông trẻ tuổi này cao hơn chút so với Omega bình thường, từ đầu đến chân, ngay cả một cọng tóc cũng trông rất khéo léo vừa vặn.

Bộ âu phục màu xanh đậm cắt may vừa người, bên trong là áo sơ mi vàng nhạt ủi phẳng phiu, kiểu tóc và mép thái dương cũng chải chuốt gọn gàng, nhưng hẳn y dùng nước hoa cổ long rất khiêm tốn nên đã che đi mùi pheromone hương hoa ngọt ngào của mình, khiến y... Đượm hương vị tinh anh lạnh lùng mơ hồ.

Trước đó Văn Kha từng nghe nói có một số rất ít Omega xuất sắc sẽ dùng nước hoa cổ long rất đặc biệt để che giấu mùi của mình, bởi vì không muốn pheromone của bản thân sẽ trở thành một loại phiền nhiễu trong công việc, đây là sự thể hiện có tính chuyên nghiệp.

Nhưng đây là lần đầu tiên anh trông thấy một Omega như vậy –

Cảm thấy vừa lạ lẫm, vừa hơi tự ti thật phức tạp.

Anh có thể không ao ước sắc đẹp của Phó Tiểu Vũ, cũng không ao ước dáng người cao gầy thon thả của Phó Tiểu Vũ... Nhưng không thể phớt lờ cảm nhận mà Phó Tiểu Vũ biểu hiện ra.

Tu dưỡng vừa chuyên nghiệp vừa cao cấp, nụ cười nhẹ tự tin chỉ thuộc về những anh tài thương nghiệp – Biểu hiện như thế này không thể nào bồi dưỡng ra được nếu chỉ ở nhà lo việc nhà việc cửa.

Anh không thể kìm chế được mà cảm thấy hơi khó chịu.

Nếu như anh cũng có thể học đại học, nếu như anh cũng có một công việc mà mình yêu thích, có phải hôm nay... Anh cũng có thể đến gần Phó Tiểu Vũ hơn một chút không?

______________________

Người post: Yến Nhi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi