TÌNH CUỐI

Văn Kha và Hứa Gia Nhạc cùng đến chỗ thang máy. Lúc sắp tới ngã rẽ, Văn Kha nghe loáng thoáng thấy Hàn Giang Khuyết trầm giọng nói câu gì đó, sau đấy thanh âm đứt quãng của Phó Tiểu Vũ cũng truyền tới: "Nhiều năm qua cậu chưa từng nghi ngờ ánh mắt của tôi, lần này..."

Văn Kha còn chưa kịp lắng nghe cẩn thận thì chân đã bước vào trong thang máy.

Phó Tiểu Vũ và Hàn Giang Khuyết đang đứng đối mặt với nhau, Phó Tiểu Vũ quay đầu thấy Văn Kha bước vào thì không nói tiếp nữa, mà khẽ lùi một bước.

Văn Kha bỗng có cảm giác kỳ quái như mình đang quấy rầy hai người họ. Nhất thời anh không rõ suy nghĩ của mình, chẳng qua chỉ cảm thấy câu "Nhiều năm qua" trong miệng Phó Tiểu Vũ khiến tim anh như bị tống một cú đập mạnh. Anh không dám suy nghĩ nhiều, chỉ biết hốt hoảng giấu nỗi bất an đó đi.

Lúc cửa thang máy mở ra, Hàn Giang Khuyết bỗng nắm tay anh.

Văn Kha không khỏi lấy làm kinh hãi, nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều đã bị Hàn Giang Khuyết kéo tay vào trong.

Phó Tiểu Vũ đứng bên cạnh Hàn Giang Khuyết, nhưng dường như không thấy gì, chỉ một mình tựa vào góc thang máy không nói câu nào.

"Nhất định muốn show ân ái trước mặt một ông chú đã ly dị như tôi đấy à?"

Hứa Gia Nhạc lười biếng nở nụ cười, đoạn mở miệng trêu chọc.

"Đâu, đâu có..."

Văn Kha lập tức thấy mặt mình hơi nóng nóng. Họ đều chẳng còn là học sinh cấp ba, đương nhiên biết nắm tay lôi kéo thân mật thế này trước mặt mọi người dường như khá đường đột.

Văn Kha không nhịn được quay đầu lặng lẽ nhìn thoáng qua Hàn Giang Khuyết, lại thấy hắn cũng đang nhìn mình...

Hắn vốn không thèm để ý đến phản ứng của người khác, chỉ chăm chú nhìn anh mà thôi.

Trong nháy mắt đó, Văn Kha cảm thấy hình như da mặt mình cũng dày thêm một chút, thế là anh cứ nắm tay Hàn Giang Khuyết, giả vờ chẳng có chuyện gì xảy ra.

Họ nghe theo đề nghị của Phó Tiểu Vũ cùng nhau đến một nhà hàng tây khá cao cấp ở gần LM để dùng bữa tối trước cuộc đấu. Hứa Gia Nhạc và Hàn Giang Khuyết đều gọi bít tết rib-eye* chín ba phần, Văn Kha gọi một miếng cừu nướng nhỏ, còn Phó Tiểu Vũ chỉ chọn salad và rượu vang.

*Bít tết rib-eye là bít tết với phần thịt thăn lưng bò, đây là phần thịt đặc trưng với độ vân mỡ đều đặn, khiến miếng thịt không bị khô mà mềm và mịn nước, tạo nên đặc trưng của món bít tết là độ mềm và thơm ngậy.

Có lẽ lúc ăn cơm mọi người cũng thả lỏng hơn. Hàn Giang Khuyết, Hứa Gia Nhạc và Phó Tiểu Vũ đều học đại học ở nước ngoài, bối cảnh văn hóa xấp xỉ nhau, đương nhiên có càng nhiều chủ đề để trò chuyện.

Văn Kha không chen lời vào, nghe ba người họ nhắc đến những kiến thức học ở nước ngoài, anh bỗng cảm thấy hơi mất mát. Nhưng mấy năm qua anh đã quen với cảm giác mất mát khi đối mặt với những người cùng trang lứa rồi, nên cũng không miễn cưỡng, chỉ cúi đầu cắt miếng cừu nướng mềm nhất lặng lẽ bỏ vào đĩa Hàn Giang Khuyết.

Trong nhà hàng cao cấp kiểu này thật sự không nên làm như vậy.

Có điều Fine Dining* coi trọng cảm nhận xa hoa, số lượng lại thường rất thiếu thốn.

*Fine Dining là hình thức dùng bữa tại nhà hàng cao cấp, thực khách thường thưởng thức món ngon với rượu vang hảo hạng và trò chuyện nhẹ nhàng trong không gian xa hoa.

Văn Kha hiểu rất rõ sức ăn của Hàn Giang Khuyết, lại sợ trước khi thi đấu hắn không được no, nên thà rằng thất lễ cũng phải lén lút thêm thịt cho Hàn Giang Khuyết như đang bảo vệ con.

Lúc này ngay cả Hứa Gia Nhạc và Phó Tiểu Vũ vừa đối chọi gay gắt cũng trò chuyện vài câu trong bữa ăn. Trường cũ của Phó Tiểu Vũ là đại học P* – ngôi trường hàng đầu về quản lý kinh tế, đương nhiên Hứa Gia Nhạc cũng cho chút thể diện khen vài câu, thuận thế hỏi: "Hàn Giang Khuyết, cậu là bạn học đại học của cậu Phó đây hả?"

"Không phải." Hàn Giang Khuyết đang chuyên tâm cúi đầu ăn miếng cừu nướng Văn Kha lén cắt cho mình, nghe câu hỏi của Hứa Gia Nhạc thì vô thức ngẩng đầu lên trả lời: "Tôi không thi đậu vào trường P."

Phó Tiểu Vũ mỉm cười một cái, y nhấp một ngụm rượu đỏ, bình tĩnh nói: "Trường của tụi tôi chỉ cách một con đường, khi ấy tôi thường hay chạy sang trường Hàn Giang Khuyết xem cậu ấy chơi bóng, cứ thế nên quen nhau."

Nụ cười của Omega xinh đẹp rất khiêm tốn, nhưng dường như ẩn giấu trong đó rất nhiều tin tức.

.....

Sau bữa tối, cả bốn người lại lần nữa quay về LM. Khi biết trận quyền anh này được tổ chức ngay dưới tầng cuối cùng của toà B1 LM Văn Kha còn rất giật mình.

"Không chỉ có quyền anh, mà trên tầng LM còn có sân bắn, sân trượt băng, có rạp chiếu phim và KTV, trên nữa có câu lạc bộ xì gà và khách sạn phục vụ toàn bộ bằng máy móc. Tầng cao nhất của nơi này có sân cỏ bay thử drone duy nhất trong thành phố B."

"Hiện..."

Văn Kha không khỏi cảm thán, anh hít một hơi thật sâu mới tìm được từ chính xác để hình dung: "Hiện đại thế ư."

Phó Tiểu Vũ giải thích: "Phải biết rằng khu đất dưới chân chúng ta đây chính là khu vực tiên phong và hiện đại nhất trong thành phố B. Tôi không chỉ nói đến cuộc sống về đêm, mà tòa nhà Twin Stars khi nãy chúng ta vừa bàn chuyện chính sự là tòa nhà văn phòng đầu tiên ở thành phố B giới thiệu khái niệm văn phòng chia sẻ*, hiện tại có nhiều công ty công nghệ hàng đầu, IT, chuỗi các công ty vừa và nhỏ đã đặt trụ sở ở đây. Anh Văn, nếu anh muốn phát triển app, lần sau hẳn nên đi vào tham quan một chút để cảm nhận không khí tự do trẻ trung kia."

*Văn phòng chia sẻ là một mô hình dịch vụ cho thuê văn phòng có diện tích nhỏ, phù hợp cho từng nhu cầu sử dụng, nó cho phép nhiều công ty cùng sở hữu và quản lý một văn phòng.

Hứa Gia Nhạc cũng có chút hứng thú, nói: "Khi ở nước ngoài tôi có nghe nói khu Bắc thành phố đang phát triển cực kỳ thành công, đã trở thành đặc trưng của thành phố B."

"Đúng. Khu Bắc thành phố giàu có, nhưng nó không phải là Phố Wall." Trong mắt Phó Tiểu Vũ lóe lên kiêu ngạo: "Chỗ này, là Thung lũng Silicon của thành phố B."

*Phố Wall là một con phố nằm ở New York, nó được sử dụng như một tên gọi chung cho cộng đồng tài chính và đầu tư ở Mỹ. Còn Thung lũng Silicon là phần phía nam của vùng vịnh San Francisco, ban đầu tên này được dùng để chỉ một lượng lớn các nhà phát minh và hãng sản xuất các loại chip silicon, nhưng sau đó Thung lũng Silicon trở thành cái tên chung cho tất cả các khu thương mại công nghệ cao.

Nói đến đây, không hiểu sao y lại quay đầu liếc nhìn Hàn Giang Khuyết một cái.

Hàn Giang Khuyết cũng khẽ mỉm cười với Phó Tiểu Vũ, thấp giọng nói: "Đúng thế, tôn chỉ của câu lạc bộ LM cũng là tôn chỉ của khu Bắc – YOLO –"

"YOLO." Phó Tiểu Vũ và Hàn Giang Khuyết cùng đồng thanh nói ra bốn ký tự này. Vẻ mặt Phó Tiểu Vũ sáng ngời, nhấn mạnh từng chữ: "Chúng ta chỉ sống một lần, nên phải sống đến cực hạn của sinh mệnh."

Trước khi bắt đầu thi đấu, Hứa Gia Nhạc nói muốn lên lầu xem bãi cỏ phóng drone, còn Hàn Giang Khuyết thì phải đến phòng thể hình đầy đủ dụng cụ dành cho cố vấn trong câu lạc bộ LM để làm nóng người, đương nhiên Văn Kha sẽ đi cùng Hàn Giang Khuyết, còn Phó Tiểu Vũ cũng đi theo một cách rất tự nhiên.

Đầu tiên Hàn Giang Khuyết gập người một lúc, sau đó chạy bộ trên máy chạy, tiếp theo mới đeo găng tay đấm bốc làm nóng người với bao cát.

Gần như trong nháy mắt đó, dường như Hàn Giang Khuyết đã tiến vào một trạng thái mà Văn Kha cực kỳ xa lạ.

Chàng Alpha ra quyền càng giống một con sói hung dữ hơn bất cứ lúc nào, găng tay đấm bốc màu đỏ thẫm nện trên bao cát vang lên từng tiếng "bình bịch" giòn giã vì lực rất mạnh. Đôi mắt đen láy của hắn nhìn chằm chằm vào bao cát, giống như không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa.

Mà không hiểu vì sao, Văn Kha cảm thấy Phó Tiểu Vũ có thể nối liền với Hàn Giang Khuyết lúc này hơn cả mình.

"Hình như chậm hơn trước một chút."

Phó Tiểu Vũ chăm chú nhìn vào động tác của Hàn Giang Khuyết: "Mấy hôm nay cậu không luyện tập hả? Có phải cũng không ăn uống theo chế độ mà bác sĩ dinh dưỡng đặt ra không?"

Hiển nhiên là y hiểu rất rõ về việc thi đấu của Hàn Giang Khuyết, bèn lo lắng nói: "Đừng quá tự đại. Đây chính là Gấu trắng Nga, dù là chiều cao hay cân nặng cậu cũng không chiếm ưu thế."

Hô hấp của Văn Kha không khỏi hơi ngừng lại, anh bỗng nghĩ đến mấy ngày hôm nay Hàn Giang Khuyết không luyện tập, đương nhiên cũng vì kỳ phát tình của anh.

"Gấu, gấu trắng Nga?" Văn Kha không nhìn được hỏi: "Có nghĩa là gì?"

"Vua gấu Ivanov." Phó Tiểu Vũ trả lời: "Người Nga."

Dù là một người ngoài cuộc như Văn Kha cũng hiểu trong môn quyền anh, người da trắng và da đen chiếm ưu thế bẩm sinh. Còn cho dù là về chiều cao hay sức bật thì người da vàng cũng kém hơn một chút.

"Người Nga ư?" Văn Kha lập tức căng thẳng đến mức run giọng: "Vậy, vậy... Gã nặng bao nhiêu? Không phải là thi đấu theo cân nặng sao?"

"Thi đấu quyền anh nghiệp dư mà, cân nặng vốn không phân chia rõ ràng."

Hiển nhiên Phó Tiểu Vũ không mấy vui vì Văn Kha quá mức không chuyên nghiệp, y nheo mắt nói: "Hàn Giang Khuyết 85kg là nặng ký nhất, mà Vua gấu 95kg cũng là nặng ký nhất. Nhưng mà trong khi thi đấu quyền anh, lực ép của chênh lệch 10kg này vô cùng đáng sợ, nên tôi mới nói, tuyệt đối không được khinh địch, nhất định phải điều chỉnh đến trạng thái đỉnh cao nhất mới được."

Đầu Văn Kha loạn tùng phèo, anh nghĩ đến vận động duy nhất của Hàn Giang Khuyết mấy hôm nay chính là lăn lộn trên giường với anh, lại nghĩ đến những món mình tự làm như xương sườn, móng giò, còn cả thịt viên. Mặc dù đó đều là những món Hàn Giang Khuyết thích ăn, nhưng chẳng có tí ti liên quan đến bốn chữ bữa ăn dinh dưỡng nào cả.

Thậm chí anh cũng không biết bữa ăn dinh dưỡng của vận động viên quyền anh là gì.

Hàn Giang Khuyết vốn không thể ở trạng thái đỉnh cao được.

Trong giây phút đó, Văn Kha gần như không thể thở nổi.

"Sắp đến giờ rồi."

Hình như Hàn Giang Khuyết không để lo lắng của Phó Tiểu Vũ trong lòng, hắn ngẩng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ quả lắc một cái, đoạn bình tĩnh nói: "Hai người cứ đi thẳng đến sân đấu đi, tôi phải đến phòng nghỉ của vận động viên rồi."

"Cố lên." Phó Tiểu Vũ không nói những lời vô ích, chỉ gật đầu nhẹ rồi đi ra ngoài trước.

Nhưng Văn Kha còn lâu mới ngầu được như vậy, anh ngẩng đầu hoảng sợ nhìn về phía Hàn Giang Khuyết, do dự hồi lâu vẫn nhỏ giọng nói: "Hàn Giang Khuyết, em..."

Anh không biết nên nói thế nào, cũng muốn đơn giản và lưu loát nói một câu cố lên như Phó Tiểu Vũ. Nhưng thực sự, điều anh muốn nói lại là: Nhất định phải bảo vệ mình, không được bị thương.

Có điều anh còn chưa nói ra miệng đã cảm thấy dáng vẻ rề rà chậm chạp như thế này của mình rất đáng ghét.

"Đừng lo." Hàn Giang Khuyết nhìn anh, thấp giọng nói.

"Anh..."

Văn Kha cảm thấy mình sốt ruột muốn chết, trán cũng sắp đổ mồ hôi. Anh không biết nên nói gì, chẳng qua chỉ muốn ở bên Hàn Giang Khuyết như thế này một lúc nữa, cuối cùng chỉ vụng về thốt lên một câu: "Cơm anh nấu... Có phải là rất không đảm bảo dinh dưỡng không?"

"Văn Kha... Hươu con, giơ tay lên nào." Hàn Giang Khuyết mỉm cười nhẹ, bàn tay đang đeo găng quyền anh của hắn giơ lên trước mặt Văn Kha.

Văn Kha luống cuống không biết làm sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn đặt tay phải mình lên trên chiếc găng màu đỏ thẫm.

"Em sẽ vì anh mà chiến thắng trận đấu này."

Hàn Giang Khuyết cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay Văn Kha đang đặt trên găng.

Và cả mỗi một trận đấu kế tiếp trong đời em.

Hắn trịnh trọng nghĩ như thế trong đầu.

Hắn vẫn luôn luôn muốn làm vậy, cho dù trông có trung nhị tới chừng nào, ngu ngốc đến ra sao, cảnh đó vẫn là cảnh tượng trong mơ của hắn.

Sau khi lớn lên, Hàn Giang Khuyết có quá nhiều tiếc nuối và phẫn nộ, chỉ có thể dựa vào vận động đánh đấm kịch liệt này mới có thể hóa giải.

Lúc đi du học, sự tôn sùng của người nước ngoài dành cho MMA giống như sự tôn sùng dành cho hơi thở đàn ông và huyết tính Alpha. Còn đối với hắn, quyền anh lại càng giống thế giới võ hiệp của hắn hơn.

*MMA – Mixed Martial Arts được hiểu là võ thuật tổng hợp, môn thể thao mang tính chất đối kháng toàn diện. Các võ sĩ trong MMA có xuất thân từ những môn võ khác nhau như đấu vật, quyền anh, Muay Thái, Kick-Boxing, Karate... MMA được xem như một môn võ thực dụng, cho phép sử dụng tất cả các đòn thế từ những võ phái khác nhau, miễn sao đánh bại được đối thủ.

Trên sân quyền anh, những tập "Tiếu ngạo giang hồ" mà hắn cùng đọc với Văn Kha, những chiêu Độc Cô Cửu Kiếm không học được, cuối cùng đã hóa thành chấp nhất của một con sói cô độc lòng có chốn về.

Rất nhiều vận động viên sẽ hôn lên găng tay quyền anh của mình trước khi lên sân, giống như một cử chỉ may mắn, một loại chúc phúc.

Nhưng Hàn Giang Khuyết không muốn thế. Nếu có thể, hắn muốn hôn lên mu bàn tay người yêu đang đặt trên găng tay quyền anh của mình.

Đó là lãng mạn thuộc về một Alpha, và càng thuộc về vinh quang đến muộn của một thiếu niên cô độc.

*Độc cô cửu kiếm là một bí kíp kiếm thuật tối thượng trong bộ truyện Tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung, được tạo ra bởi Độc Cô Cầu Bại. Độc cô cửu kiếm đề cao việc sử dụng kiếm thuật một cách linh hoạt theo phương châm "Dùng vô chiêu thắng hữu chiêu".

______________________

*Nói ngoài lề một chút, về đại học M của Hứa Gia Nhạc và đại học P của Phó Tiểu Vũ, mình nghĩ nó là Viện công nghệ Massachusetts và Đại học Pennsylvania. Viện công nghệ Massachusetts có ngành Nhân loại học, đại học Pennsylvania cũng là trường top về kinh tế trên toàn thế giới, nên mình nghĩ tác giả có ý ám chỉ hai ngôi trường này.

Người post: Yến Nhi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi