TÌNH CUỐI

Văn Kha rầu rĩ để mông trần chui vào chăn, anh quay lưng lại không thèm để ý đến Hàn Giang Khuyết, cũng chẳng đánh quyền nữa.

Hàn Giang Khuyết ngây người một lúc, sau đó mới dần dần tỉnh táo lại khỏi cơn hưng phấn đánh nhau. Hắn cảm thấy có gì đó sai sai, thế là cúi đầu tháo găng tay ra ném sang một bên.

"Văn Kha." Hàn Giang Khuyết nhấc chăn lên, dè dặt từng ly từng tý chui vào chăn.

Văn Kha vẫn không chịu lên tiếng.

"Tiểu Kha, anh bị đánh đau hả?" Hàn Giang Khuyết lại hỏi.

"...."

Văn Kha lại trầm mặc hai giây, mãi đến khi Hàn Giang Khuyết sán lại gần phả hơi thở nóng rực, anh rốt cuộc không kìm được nữa, bèn xoay người lại cuộn mình vào lòng Hàn Giang Khuyết, nhỏ giọng nói: "Hơi đau xíu thôi."

Thực ra là không đau, chỉ có chun chút ấm ức, bởi vì cảm thấy có lẽ mình là Omega đầu tiên – ban đầu chỉ nghĩ làm nũng trên giường thôi, ai ngờ lại bị Alpha của mình nghiêm túc dùng găng tay quyền anh đấm vào mông.

Hàn Giang Khuyết đưa tay dò xuống dưới xoa xoa mông Văn Kha.

Chỉ khi thân mật ôm ôm Omega còn nhỏ nhắn xinh xắn hơn trong trí nhớ rất nhiều, hắn mới có thể lần nữa được nhắc nhở...

Văn Kha đã là giới tính khác biệt rồi.

Omega là giới tính rất mềm mại và yếu ớt, hắn không thể bắt nạt Văn Kha một cách không hề kiêng kỵ như hồi cấp ba nữa. Thế là lúc này hắn mới như tỉnh mộng, sau đó ngốc nghếch nhận ra phải thương thương người ta.

Hàn Giang Khuyết tiến tới hôn lên mặt Văn Kha một cái như trấn an, lại vụng về dỗ dành: "Để em xoa cho nhé, còn đau không?"

Hàn Giang Khuyết biết mình không được chín chắn trưởng thành cho lắm, có đôi khi nhận thức như vậy khiến hắn quá đỗi căng thẳng.

Đối với những người khác, trưởng thành là một giai đoạn rất tự nhiên của cuộc đời. Nhưng với hắn thì ngược lại, dường như hắn nhất định phải cực kỳ cố gắng mới dần dần luyện tập trưởng thành.

Bởi vì quá trình lĩnh ngộ là mãi sau này, cho nên phải không ngừng luyện tập, luyện tập làm một Alpha chín chắn.

"Tiểu Kha, mùi pheromone của anh hình như nồng hơn rồi đấy."

"Hả? Không, không thể nào...?" Văn Kha hơi ngơ ngác. Từ khi phân hóa đến nay, anh vẫn luôn là Omega cấp E, cũng quen với cuộc sống ngày thường như người vô tính. Lúc không trong kỳ phát tình, dù là khoảng cách gần chừng này thì mùi hương pheromone của anh cũng yếu đến mức gần như không có. Nhưng độ nhạy với pheromone của Alpha cấp S không phải bình thường, sẽ rất ít khi phán đoán sai độ mạnh yếu của pheromone.

"Thật đấy."

Hàn Giang Khuyết tựa như loài động vật họ chó cỡ lớn dùng cái mũi ấm áp chân thành ngửi ngửi phần gáy Văn Kha.

Đối với Alpha cấp S, hương vị thế này còn rất yếu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được mùi cỏ xanh rất nhạt ban đầu đã trở nên nồng nàn hơn một chút. Hắn khẳng định: "Anh càng ngày càng thơm."

"Anh... Nhưng thực ra chỉ vì em thích anh đúng không."

Văn Kha hơi xấu hổ nghiêng đầu sang chỗ khác, anh cũng muốn ngửi người mình thử, nhưng lại lộ ra phần gáy vì động tác này. Bỗng nhiên Hàn Giang Khuyết đè lên ngậm lấy tuyến thể mẫn cảm yếu ớt.

"Á! Đừng..." Văn Kha không khỏi kinh hoàng thốt lên.

Hàn Giang Khuyết nheo mắt lại, đương nhiên hắn có thể cảm nhận được Văn Kha đang căng thẳng, nhưng vẫn khi thì hung hãn mút mạnh, lúc lại dùng răng cà cà lên đó.

Văn Kha đang khẽ run dưới người hắn, lại không nhịn được nắm lấy cánh tay hắn, yếu ớt tỏ vẻ kháng cự.

Thực sự rất muốn cắn.

Loại xúc động sinh lý mạnh mẽ vượt xa bắn tinh, ký hiệu là sự kết hợp hoàn mỹ của tình dục và ham muốn chiếm hữu của một Alpha.

Nhưng hắn không thể làm theo bản năng được, vì Văn Kha không đồng ý cho hắn ký hiệu.

Cuối cùng Hàn Giang Khuyết vẫn buông Văn Kha ra. Dường như hắn đang che giấu nỗi xúc động ban nãy, nhẹ nhàng liếm cổ Văn Kha một cái, sau đó thấp giọng nói: "Tiểu Kha, anh không nên quá lo lắng về chuyện đầu tư app. Sau khi nhận được Đai lưng vàng, bên tổ chức sẽ trao cho em số tiền thưởng là một triệu tệ, cộng thêm những khoản thưởng này kia của các bên tổ chức tài trợ khác nữa, hết thảy cũng có thể lên đến hai ba triệu, anh cứ cầm lấy để thực hiện giai đoạn trước khi phát triển."

Lời này hắn nói rất trôi chảy, hiển nhiên trước đó đã cẩn thận cân nhắc phương án này.

Văn Kha không khỏi sửng sốt, lúc này anh mới nhớ tháo chiếc găng tay kia đặt sang một bên, sau đó dùng tay nâng mặt Hàn Giang Khuyết lên, lo lắng hỏi: "Tiểu Khuyết, em vì kiếm tiền cho anh nên mới liều mạng thi đấu vậy ư?"

Đôi mắt đen láy của Hàn Giang Khuyết nhìn Văn Kha, rèm mi dài của hắn khẽ nhúc nhích. Trong nháy mắt đó, dường như nhịp tim của hắn tăng tốc vì không biết nên giãi bày tâm tư của mình thế nào. Hắn do dự một chốc, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Em muốn chăm sóc anh, Văn Kha à."

Nếu như thành thực hơn chút, hắn hi vọng Văn Kha có thể nhìn thấy... Hắn đã cao lớn hơn, đã có thể làm nơi để dựa dẫm.

Những chuyện năm đó không làm được, rốt cuộc bây giờ hắn có thể thực hiện rồi.

Nhưng vẻ mặt dịu dàng của Omega trước mặt lại dần dần nghiêm nghị hơn, anh nói: "Đừng như vậy."

"Quyền anh thực sự quá nguy hiểm. Hàn Giang Khuyết, nếu là em thực sự thích nó, dù có lo lắng thì anh nhất định sẽ đồng ý ủng hộ em. Nhưng nếu vì muốn kiếm tiền cho anh nên em mới làm... Anh tuyệt đối sẽ không đồng ý. Anh biết tình hình của anh thoạt nhìn không tốt, nhưng trong tay anh còn chút tiền, dù cuối cùng Phó Tiểu Vũ vẫn không có hứng thú với dự án của anh thì anh cũng có tài chính có thể đầu tư phát triển trước. Đến lúc đó anh vừa khai thác lại vừa tìm quan hệ kéo đầu tư, nhiều lắm thì lỗ tiền dự trữ thôi. Nhưng cho dù là thế, anh cũng còn nhà, còn xe, anh không hỏng bét đến mức độ đó. Nếu em bị thương vì anh, anh sẽ rất đau lòng."

"Em..." Hàn Giang Khuyết há miệng muốn giải thích, nhưng lại bị Văn Kha sốt ruột ngắt lời. Giọng điệu của anh vì lo lắng mà gần như nghiêm khắc: "Anh biết em muốn giúp anh, từ việc tìm Phó Tiểu Vũ đến đánh quyền anh kiếm tiền, tất cả đều là vì em muốn giúp anh. Nhưng mà thực sự không cần đâu, chúng ta mới vừa ở bên nhau, Hàn Giang Khuyết... Anh, anh không muốn tùy tiện lấy nhiều tiền của em như vậy, và cũng không muốn... Mang nợ nhiều ân huệ của người khác đến thế."

Nói xong câu cuối giọng anh đã khe khẽ run, nhưng lại không chú ý đến ánh mắt lập tức ảm đạm của Alpha trước mặt.

Rõ ràng Văn Kha vẫn vuốt ve mặt hắn, thế mà chẳng hiểu sao Hàn Giang Khuyết lại cảm thấy trong khoảnh khắc đó, dường như hắn đã cách Văn Kha rất rất xa.

Xa đến mức, giống như cái năm mười sáu tuổi ấy, cái đêm hè oi nóng vĩnh viễn không liên lạc được với Văn Kha.

Hắn thâm trầm nhìn Văn Kha chằm chằm, kiềm chế thật lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà mở miệng: "Nhưng anh vẫn để Trác Viễn giúp mình đấy thôi."

Đột nhiên nghe được cái tên kia từ miệng Hàn Giang Khuyết, Văn Kha hơi luống cuống. Anh há to miệng, nhưng không biết nên đáp lại thế nào.

Hàn Giang Khuyết không hề dừng lại, dường như rốt cuộc hắn cũng thể hiện nỗi canh cánh trong lòng, bèn gằn từng chữ lặp lại lần nữa: "Tại sao em lại không thể? Rõ ràng anh có thể để Trác Viễn giúp mình cơ mà Văn Kha, anh cũng có thể nhận tiền Trác Viễn, không phải ư?"

Mặt Văn Kha lập tức trắng bệch.

Câu nói của Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên khiến anh nhận ra, chàng Alpha trước mặt mình chưa từng buông bỏ chuyện anh và Trác Viễn từng ở bên nhau. Anh như bỗng bị nước lạnh dội tỉnh khỏi giấc mộng hư ảo tình sâu ý đậm mấy ngày trước.

Trong nháy mắt đó, trừ đau lòng ở bên ngoài, thì cảm xúc của anh lại càng nhiều sợ hãi hơn.

Anh biết Hàn Giang Khuyết muốn tổn thương mình dễ dàng đến cỡ nào. Từ mười năm trước trong lần nhận được báo cáo kiểm tra sức khỏe bị Hàn Giang Khuyết thẳng thừng căm ghét khiến anh cả đêm đau khổ đến không ngủ được, Văn Kha đã nhận ra điều này.

Mà bây giờ, anh cảm nhận được nỗi sợ hãi tương tự kể từ sau khi gặp lại.

Giống như rõ ràng đã sắp chết đuối, thế mà vẫn không dám giơ tay ra nắm lấy người trước mặt.

"Hàn Giang Khuyết..."

Văn Kha co quắp như một con chuột nhỏ. Anh cảm thấy tim mình đang nhói đau từng cơn, nhưng do dự thật lâu, cuối cùng vẫn chỉ nhỏ giọng nói: "Anh, anh... Anh đi tắm đây, được không?"

Anh không dám chờ Hàn Giang Khuyết đáp lại mà chui ra khỏi chăn. Thân dưới anh vẫn để truồng, chỉ có thể chật vật vội vàng cầm chiếc quần lúc nãy đùa giỡn bị Hàn Giang Khuyết cởi ra, sau đó đi về phía phòng tắm.

Bị người mình yêu nhất làm tổn thương, nhưng ở một mức nào đó vẫn cảm thấy mình như thế là trừng phạt đúng tội, nên chỉ có thể tủi thân trốn chạy. Nghĩ đến điều này, sẽ chỉ càng đau đớn hơn.

Hàn Giang Khuyết nhìn bóng lưng Văn Kha, cảm giác chán chường và tuyệt vọng quen thuộc lần nữa bao phủ lấy hắn.

Hắn biết Omega dịu dàng của mình đang đau lòng, nhưng hắn không có cách nào khống chế được mình. Hắn đâm thủng vết thương của Văn Kha, nhưng cũng lần nữa xé toạc vết thương của mình.

Chỉ là vì trong khoảnh khắc này, hắn bỗng nhiên nhớ đến chuyện kia lần nữa....

Trí nhớ của hắn luôn rất kém, có đôi khi cảm xúc trải qua hỗn loạn lâu dài sẽ trở nên xấu hơn.

Cái ngày hè Văn Kha rời đi, rất nhiều chuyện hắn chỉ nhớ đứt quãng, tựa như một đĩa DVD chất lượng kém, phát đi phát lại mấy đoạn phim ngắn lờ mờ lại đầy tạp âm.

Những chuyện ngày đó bỗng nhiên lần nữa hiện lên rõ ràng trong đầu.

Sau khi Văn Kha nghỉ học, vài ngày sau hắn lại bị phạt đứng ở hàng lang trước phòng nghỉ giáo viên vì tội đánh nhau và trốn học, mình mẩy đầy mồ hôi.

Chiếc cửa gỗ cũ kỹ tỏa mùi mục nát, mỗi khi có người đi vào sẽ phát ra tiếng kèn kẹt khó nghe. Theo tiếng giày da nặng nề vang lên, một giáo viên đẩy cửa đi vào, và cũng trong giây phút đó, hắn nghe được thầy cô lớp bên cạnh đang xôn xao bàn tán tin tức...

"Thằng bé thật đáng thương..."

"Đúng thế, gia đình đơn thân, người duy nhất có thể kiếm tiền là mẹ lại mắc bệnh ung thư, nghe nói nhà ở không đáng tiền cũng rất khó bán, suýt nữa bị đuổi khỏi bệnh viện vì không có tiền."

"Ừ, hình như ban đầu trường cũng định quyên tiền giúp em ấy, nhưng về sau nghe nói người bạn trai em ấy quen rất giàu, là cái cậu Trác Viễn mà em ấy quen hồi còn học lớp AB. Cậu ta nói muốn trả tiền thuốc men, không cần làm phiền đến trường, có lẽ cũng không muốn để chuyện như này lộ liễu."

"Cũng có lý, mà hình như trước đó mẹ Văn Kha có làm giúp việc trong nhà Trác Viễn, cũng coi như có duyên phận. Nhưng giờ lại xảy ra chuyện nghỉ học này, haizz... Không biết về sau đứa bé này phải làm thế nào."

Hắn quay đầu chạy ra khỏi trường học.

Cậu thiếu niên giấu địa chỉ người bố Alpha mình chỉ gặp qua mấy dịp, lần đầu tiên bắt chiếc xe lửa để đến thành phố xa lạ trong đêm, sau đó ngồi suốt đêm trên chiếc ghế cứng trong khoang xe lượn lờ khói thuốc, ngập tràn mùi mì tôm.

Hắn gọi điện thoại cho Văn Kha hết lần này đến lần khác, hắn muốn nói cho Văn Kha – Tôi có cách, tôi có thể lấy được tiền, cậu đừng ở cạnh Trác Viễn được không.

Hắn nhớ rõ mình dựa vào cửa sổ xe ngơ ngác nhìn đêm đen ngoài cửa sổ, tưởng tượng những hàng cây và cảnh vật ven đường bên ngoài đang dần lùi lại theo từng vòng xe lăn bánh. Nhưng chẳng hiểu sao, trong đêm ấy, hắn luôn luôn cảm thấy trời sẽ rất nhanh sáng, và có thể vì cảm giác hi vọng mơ hồ đó, hắn vẫn còn tưởng rằng Văn Kha chỉ đang giận mình thôi, chỉ nhất thời không thèm để ý đến mình mà thôi.

Nhưng, quá trễ rồi.

Vài ngày sau, khi lần nữa trở lại thành phố phương Bắc nho nhỏ kia....

Năm ấy, rốt cuộc hắn không thể tìm được Văn Kha.

Từ nay về sau, cho dù hắn có đi ra nước ngoài, cho dù cuối cùng hắn có vượt qua sinh hoạt hoàn toàn khác biệt, nhưng có một bộ phận nào đó trong người hắn vĩnh viễn dừng lại ở chiếc xe lửa mịt mờ tiến lên trong đêm đen, vĩnh viễn dừng lại trong nỗi sợ hãi bị vứt bỏ vì vô dụng và nghèo khó.

__________________

Chương trước còn kêu Khuyết ngốc mà chương này đã rơi nước mắt vì tội Khuyết rồi con trai của mẹ:(((((

Người post: Yến Nhi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi