TÌNH CUỐI

Với Văn Kha, đêm ấy thực đặc biệt.

Trong thời kỳ phát tình, dục vọng của Omega do sinh lý thúc đẩy nhiều hơn, cũng bởi thế mà mang bản năng của động vật.

Nhưng lần này thì khác.

Văn Kha không biết phải miêu tả thế nào, nhưng kiểu tình dục này là thuộc về con người.

Khát vọng mãnh liệt người mình thương, khát vọng được chạm vào mỗi tấc da thịt, mỗi sợi tóc của người ấy.

Yêu thương nồng nàn như vậy bốc hơi, mới hóa thành dục vọng ướt át.

Alpha lớn hơn rất nhiều so với Beta bình thường, nên dù Hàn Giang Khuyết dịu dàng khôn cùng thì đau đớn đương nhiên là điều không thể tránh khỏi. Lúc ban đầu Văn Kha không nhịn được cứ mãi cắn tai Hàn Giang Khuyết, rầm rì khe khẽ không dứt.

Hàn Giang Khuyết cẩn thận từng li từng tí một mà dừng lại, hôn hôn mặt và môi Văn Kha như trấn an. Mặc dù trán hắn đã đẫm mồ hôi, nhưng vẫn không dám cử động, để đôi bên cứ kề sát kín kẽ bên nhau.

"Văn Kha."

Hàn Giang Khuyết nhịn rất khó chịu, hắn cắn cắn môi Văn Kha, căng thẳng hỏi: "Em cắm sâu thêm chút nữa được không anh?"

Văn Kha đỏ mặt nhắm tịt mắt, anh không biết nên nói gì, chỉ có thể khịt khịt mũi.

"Anh trai..."

Hàn Giang Khuyết ghé đầu lên hõm vai Văn Kha. Hắn không thầy vẫn tỏ, cũng chẳng bất đắc dĩ như lần trước mà thì thầm nũng nịu lặp lại lần nữa: "Anh Văn Kha, được không?"

Tim Văn Kha tê rần, nhịn không được rên rỉ một tiếng. Anh dùng một tay che mặt, tay kia thì ôm Hàn Giang Khuyết vào lòng, mặc dù quá đỗi xấu hổ nhưng vẫn gật nhẹ đầu: "Được."

Trong nháy mắt đó, anh đột nhiên cảm thấy trước đó mình đã tự chui vào rọ. Lẽ ra không nên dạy Hàn Giang Khuyết chiêu này, căn bản anh đâu có cách nào chống cự.

Đừng nói sâu thêm chút, dù, dù có làm anh tan ra thành từng mảnh, vì một tiếng anh Văn Kha này, anh đồng ý hết.

Về sau tiết tấu trở nên mãnh liệt hơn, dữ dội hơn. Hàn Giang Khuyết cuối cùng cũng được bật đèn xanh đã trở thành một chú sói con xổ chuồng, liên tục giày vò lật qua lật lại người mình thương.

Giữa đêm bỗng đổ một cơn mưa to. Lúc đang nghỉ giữa đợt ái ân, hai người cùng trùm chăn rồi mở rèm cửa sổ sát đất ra, đoạn ngồi bên cửa sổ cùng nhau ngắm mưa.

Từng hạt mưa to như hạt đậu rơi lộp độp, cọ rửa thành phố này trong đêm đen.

Giây phút ấy, Văn Kha đột nhiên cảm thấy thế giới này thật đẹp.

Yêu thương và dục vọng hòa lẫn với nhau, tựa như vòng tuần hoàn mưa trong thế giới tự nhiên.

Nước sông sẽ bốc hơi dưới tác động của mặt trời, rồi hơi nước lần nữa ngưng tụ thành giọt mưa trong tầng khí quyển, cuối cùng lại rơi xuống mặt đất, tạo thành một vòng tuần hoàn duyên dáng và đẹp đẽ nhường bao.

Mưa xuất phát từ mặt đất.

Còn dục vọng, là từ yêu mà ra.

Sau nửa đêm, trận mưa giữa hai người họ khó khăn lắm mới kết thúc. Nhưng dù vậy đôi bên cũng không muốn rời xa nhau, nên cơ thể vẫn kề sát dính chặt nhau, cùng ôm nhau rủ rỉ yêu thương.

"Văn Kha, anh vẫn không cứng được." Giọng Hàn Giang Khuyết đượm chút tiếc nuối.

"Không sao." Mặt Văn Kha vẫn nóng bừng, anh thấp giọng nói: "Anh, anh... Rất thoải mái, vô cùng thoải mái."

Đối với Omega không phát tình, phía trước của họ thật sự rất khó bị kích thích, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc anh hưởng thụ vẻ đẹp của đêm mưa này.

"Thật hả?" Hiển nhiên Hàn Giang Khuyết đã vui vẻ hơn, hắn thò tay xuống dưới, lại bị Văn Kha túm phắt lại. Anh nghiến chặt răng nói: "Không cho em sờ."

"Tại sao?" Hàn Giang Khuyết hấp háy mắt.

"Bởi vì..." Văn Kha nhỏ giọng: "Trước, trước đó em dám chê nó nhỏ. Lúc ấy đã là lớn lắm rồi đấy."

Anh khá thù dai, nói đến đây không nhịn được lại cắn tai Hàn Giang Khuyết một cái, để lại dấu răng mờ mờ nơi đó.

Hàn Giang Khuyết rên khẽ, nhưng không hiểu sao hắn lại rất đắc ý. Hắn sán lại gần cười híp mắt hôn mặt Văn Kha một cái, nói: "Anh là mông tròn phối với chim nhỏ, kết hợp hoàn mỹ làm sao."

Văn Kha có muốn giận nữa cũng cạn hết sức vì đợt giày vò vừa rồi. Anh dùng tay vuốt ve mặt mày Hàn Giang Khuyết, ban nãy chỗ đó còn không nhìn ra cái gì, nhưng qua một hồi lâu đã bắt đầu sưng phồng lên, ngay cả đôi mắt xinh đẹp của Hàn Giang Khuyết cũng hơi híp lại vì sưng.

"Em xem em chút đi." Văn Kha đau lòng lắm, nhưng không nghiêm túc nói ra mà chỉ tiến tới hôn chỗ sưng đỏ, cố ý nói: "Bị đánh thành đầu heo rồi."

"Xấu hả anh?" Hàn Giang Khuyết nheo mắt, đôi mắt sưng tấy cười lên nom càng thê thảm hơn, tựa một chú sói xấu xí bị cào nát mặt. Nhưng hắn lại không thèm để ý, chỉ hôn Văn Kha đánh "Chụt" thật là to.

"Xấu." Văn Kha xụ mặt, anh vừa hôn trả vừa nói: "Anh chê em xấu, không thèm hôn em nữa."

"Nhưng mà em có chê anh đâu." Hàn Giang Khuyết hứ một tiếng: "Ngay cả mông anh em cũng hôn đấy hươu cao cổ thối."

"Em..." Văn Kha hơi ấm ức: "Vừa nãy em còn nói mông anh là cục kẹo đường, giờ chơi xong lại nói là hươu cao cổ thối."

Thực ra anh cũng phát hiện mình hoàn toàn không cãi thắng được, bởi vì Hàn Giang Khuyết vĩnh viễn sẽ ngây thơ hơn anh một chút. Nghĩ vậy, anh tức tối đến mức đạp Hàn Giang Khuyết một cái, ngay lập tức Hàn Giang Khuyết cũng cắn trả một cú, thế là hai người lại lăn lộn đánh nhau.

Xoay qua xoay lại, rồi biến thành anh hôn hôn em em thơm thơm anh.

"Lần cuối cùng, không được hôn lại."

"Em muốn hôn lần cuối cùng." Hàn Giang Khuyết không chịu buông, hắn đè Văn Kha dưới người mình.

Tựa như mấy đứa nhóc trong lớp mẫu giáo, đứa này đấm đứa kia một quyền, đứa kia nhất định phải đấm trả lại. Cứ thế tao một cú mày một cú, mãi không có điểm dừng, trừ phi một đứa trong đó bị đánh khóc.

Hôn lấy hôn để, quả thực Văn Kha sắp tức chết vì sự ngây thơ của mình. Anh quyết định không hôn nữa, nhưng khi nhìn đôi mắt đen láy và sáng trong của Hàn Giang Khuyết, gần như hoàn toàn không nhịn được.

Cuối cùng hai người hôn đến mức buồn ngủ lắm, mới ôm chặt nhau cùng dần chìm vào giấc ngủ.

Đêm hôm ấy, Văn Kha mơ một giấc mơ.

Mơ thấy mình thật sự biến thành một chú hươu cao cổ. Anh cõng trên lưng nhóc Hàn Giang Khuyết chỉ mới bốn năm tuổi, chạy một lèo băng qua đồng lúa mạch vàng ruộm, sau đó trở về cạnh biển cả biếc xanh.

Họ ngồi trên chiếc thuyền làm từ nửa quả dừa, trôi dạt đến phần cuối biển, sau đó anh rướn cổ lên để Hàn Giang Khuyết bò dọc theo cổ mình, leo đến đám mây to lớn như bầu trời. Nhóc Hàn Giang Khuyết kéo một cụm mây nhỏ bồng bềnh từ đám mây to, rồi đút cho anh như đút cho con hươu cao cổ ở Florida.

Đám mây thật sự ngọt ngào, tựa như kẹo bông đường.

Trong mơ, anh nở nụ cười ngốc nghếch.

Kỳ lạ làm sao, hóa ra hươu cao cổ cũng sẽ mỉm cười.

....

Sáng hôm sau, Văn Kha cố mở đôi mắt díu lại khi đang nửa tỉnh nửa mê, đoạn nhìn thấy ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa màu ngà sữa chiếu vào.

Hàn Giang Khuyết vẫn co mình dụi vào hõm vai anh như trước, ngủ rất bình an.

Văn Kha đi tắm trước. Lúc toan bôi sữa tắm, anh bỗng nhiên cảm thấy chun chút kỳ lạ bèn quay đầu về sau ngửi ngửi.

Hương cỏ xanh quen thuộc hình như đậm mùi hơn không ít, đậm đến mức ngay chính anh cũng thấy kinh ngạc. Trước đó khi Hàn Giang Khuyết nói vậy anh không coi là chuyện gì to tát cho lắm, nhưng lúc này khi thực sự cảm thấy có khác biệt, anh lại không nhịn được mà cúi đầu vuốt ve bụng mình...

Khoang sinh sản trong đó cứ mãi lâm râm yếu ớt.

Nhưng vào giây phút này, anh chợt nhận ra đã lâu lắm rồi anh không có cảm giác yếu ớt đó, thậm chí còn cảm thấy dường như mình đã lặng lẽ trở nên mạnh mẽ hơn.

Văn Kha vừa tắm vừa nhẩm thời gian, lúc này anh mới nhận ra kỳ suy nhược của mình sắp sửa kết thúc rồi. Ở bên Hàn Giang Khuyết thời gian trôi qua thật nhanh, nhanh đến mức anh cũng không kịp phản ứng.

Trước đó bác sĩ phẫu thuật cho anh đã sắp xếp tái khám sau kỳ suy nhược, đương nhiên điều này cũng theo thông lệ để đảm bảo tuyến thể của anh không xuất hiện tình trạng ngoài ý muốn nào. Mùi hương pheromone đột nhiên biến hóa khiến Văn Kha khá để ý, nên bèn gọi cho bệnh viện bên kia để chuyển thời gian tái khám đến chiều hôm nay.

Anh vốn định tự mình qua để Hàn Giang Khuyết vừa thi đấu nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng hắn vẫn khăng khăng muốn cùng anh đến bệnh viện dù mặt vẫn sưng húp.

Trên đường đi Hàn Giang Khuyết còn chút lo lắng, hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái hả anh? Có phải do đêm qua em làm mạnh quá nên anh bị đau không?"

"..." Văn Kha vừa lái xe vừa đỏ mặt vội vã lắc đầu: "Không phải, không, không mạnh.... Là anh cảm thấy hình như vị pheromone của anh hình như thực sự nồng hơn, nên muốn sớm tái khám để xem thế nào."

Lúc chờ kết quả kiểm tra, Văn Kha và Hàn Giang Khuyết lại cùng ngồi trên ghế dài ở hàng lang như mười năm trước. Có lẽ cảnh tượng tương tự khiến hai người đều liên tưởng đến điều gì đó, Hàn Giang Khuyết bỗng vươn tay ra nắm chặt tay Văn Kha.

Văn Kha quay đầu lại vừa định nói chuyện thì bác sĩ mặc blouse trắng đã mở cửa đi ra.

"Có hai tin, đều coi là tin tốt."

Mặc dù nói vậy nhưng vẻ mặt bác sĩ lại rất hoang mang, ông cúi đầu nhìn báo cáo thêm chút nữa rồi mới đẩy kính mắt nói với Văn Kha và Hàn Giang Khuyết: "Một cái là, tình trạng phục hồi tuyến thể của cậu cực kỳ tốt đấy cậu Văn. Thực sự hình như cho đến giờ tôi chưa từng thấy tình huống khôi phục tốt như vậy sau khi phẫu thuật, mà không chỉ như vậy, đẳng cấp pheromone của cậu cũng đã tăng lên, giờ coi như xấp xỉ đạt đến cấp D. Mặc dù tạm thời tình huống còn chưa ổn định lắm, nhưng tin rằng qua một thời gian nữa nhất định sẽ đạt cấp D ổn định. Về phần liệu có còn tiếp tục tăng hay không, thực sự tình huống này rất ít nên tôi cũng không có cách nào phán đoán được. Nhưng tôi nghĩ, điều này có liên quan đến kỳ phát tình lần trước của cậu đã vượt qua một cách khỏe mạnh và thỏa mãn với Alpha cấp S."

Văn Kha lập tức ngẩn ra.

Đương nhiên anh biết pheromone của Omega có khả năng thăng cấp nhất định, nhưng anh dừng lại ở cấp E nhiều năm như vậy, đã sớm cho rằng khoang sinh sản của mình quá kém, cho nên cũng từ bỏ hi vọng với điều này rồi.

Nhưng kinh hỉ cứ đột nhiên giáng xuống thế đấy.

"Vậy điều còn lại thì sao?" Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên hỏi.

"À đúng." Bác sĩ dừng lại một chút, ông nghĩ ngợi rồi mới nói: "Từ báo cáo sơ bộ hiện tại, hình như Omega của cậu đang có triệu chứng báo trước mang thai."

_______________________

Người post: Yến Nhi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi