TÌNH CUỐI

Văn Kha lập tức ngơ ngác. Anh vịn bả vai Hàn Giang Khuyết rồi thò đầu ra như một chú chuột chũi.

Cửa phòng Hứa Gia Nhạc vốn còn đóng chặt trước lúc ngủ, giờ đang hé ra một khe nhỏ.

Vẻ mặt Văn Kha lập tức hoảng hốt, anh giật giật cánh tay Hàn Giang Khuyết, nhỏ giọng nói: "Phó Tiểu Vũ vào phòng của Hứa Gia Nhạc hả?"

"Ừm." Hàn Giang Khuyết gật gật đầu.

Hai người nằm trong chăn nhìn nhau, đôi bên đều không biết làm sao.

Một lát sau, Hàn Giang Khuyết nhíu mày, đoạn vừa ngồi dậy mặc quần vừa nói: "Chuyện này không ổn đâu nhỉ? Tiểu Vũ uống say rồi, không thể để xảy ra chuyện gì được. Em phải đi xem xem..."

Cho dù bình thường Phó Tiểu Vũ có mạnh mẽ cứng rắn đến đâu thì vẫn là một Omega, lại còn là một Omega uống say.

Dưới tình huống này, một mình xông vào phòng ngủ của Alpha trong đêm thấy thế nào cũng nguy hiểm. Hàn Giang Khuyết là bạn nhiều năm của y, đương nhiên sẽ cảm thấy lo lắng.

"Từ từ đã." Văn Kha chợt giữ chặt Hàn Giang Khuyết lại. Trán anh vẫn còn đẫm mồ hôi, anh chống người dậy, để lộ một đoạn cổ trắng ngần ra khỏi chăn: "Trước hết đừng vội vàng đi qua đó."

Lúc này Văn Kha đã hoàn toàn bình tĩnh lại, anh nhẹ giọng nói: "Hứa Gia Nhạc không say, hẳn là không đến mức xảy ra chuyện đâu. Lúc này Phó Tiểu Vũ vừa vào, nếu em lập tức tới đó, không khéo lại khiến cho hai người họ ban đầu vốn không có chuyện gì bỗng lâm vào tình cảnh tất cả mọi người cùng xấu hổ. Chúng ta cứ chờ đi, chú ý động tĩnh một chút, nếu quả thật có gì không ổn thì mình qua cũng không muộn."

Hàn Giang Khuyết trầm tư một lúc. Hắn cũng cảm thấy Văn Kha nói rất có lý, bèn chui lại về chăn nhẹ nhàng ôm Omega vào lòng.

Trải qua tiết mục xen giữa vừa rồi, hai người không tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ nữa, mà cùng kề sát bên nhau thì thầm yêu thương.

....

Lúc Phó Tiểu Vũ đẩy cửa tiến vào, Hứa Gia Nhạc vẫn chưa ngủ.

Nom hắn ôn hòa nho nhã, nhưng thực ra trước khi kết hôn với Cận Sở hắn đã từng chơi bời rất hăng. Hồi còn học đại học, hắn uống mười mấy shots rượu mạnh trộn lẫn với nhau trong pub mà vẫn không xi nhê gì, đến những người bạn da trắng cũng thấy mặc cảm.

Văn Kha vẫn hiểu rõ hắn, chút rượu tối nay đương nhiên không làm hắn mất khống chế.

Nhưng trái lại, tửu lượng rất tốt cũng rất phiền não, có đôi khi Hứa Gia Nhạc thật sự rất muốn say.

Trước khi ngủ, nhìn thấy Văn Kha và Hàn Giang Khuyết cùng thân mật ôm chăn mền trải giường trên thảm, tim hắn bỗng run rẩy nhói lên đau đớn...

Hứa Gia Nhạc không biết đã bao lâu mình chưa có được cảm giác yêu đương ngọt ngào này rồi.

Hắn vẫn chưa đến 30, nhưng cuộc sống hôn nhân nhiều năm qua lại khiến hắn cảm thấy mình như một ông chú trung niên, một cái xác không hồn.

Những ồn ã náo nhiệt ban ngày bỗng biến thành nỗi đắng cay dữ dội trong đêm.

Hứa Gia Nhạc hút thuốc đến mức khàn cổ, nhưng lười uống nước. Mãi đến khi điếu thuốc cuối cùng bị bóp tắt, hắn mới dứt khoát nằm co mình trên giường nhìn màn đêm đen kịt của thành phố B ngoài cửa sổ.

Lúc Phó Tiểu Vũ tiến vào, hắn đang lướt xem mấy tin nhắn Wechat cuối cùng của Cận Sở.

Cận Sở bảo: Nói chuyện xong em bỗng thấy vui hơn rồi, tự dưng thèm ăn thịt ướp mắm chiên của anh quá trời.

Hắn vẫn chưa trả lời.

Cận Sở làm tình với người khác không được sướng nên gọi điện thoại tố khổ với hắn, hắn cũng không giận; nhưng trái lại khi Cận Sở nói "Muốn ăn thịt ướp mắm chiên anh làm", hắn bỗng thấy bực bội và khó chịu.

Cũng chính lúc này, cửa phòng ngủ bỗng nhiên vang lên một tiếng cọt kẹt trong đêm khuya, sau đó bị đẩy ra.

Ban đầu hắn còn tưởng là Văn Kha muốn đi vào lấy đồ gì đấy, nhưng ngay sau đó cái người mở cửa kia bước vào trong hai bước, mới bị ánh trăng ngoài cửa sổ rọi sáng gương mặt...

Là Phó Tiểu Vũ.

Phó Tiểu Vũ bước đi hơi lảo đảo, mắt nửa khép nửa mở. Y loạng choạng sờ được mép giường, sau đó nằm bịch xuống bên cạnh Hứa Gia Nhạc.

Hứa Gia Nhạc lập tức cả kinh đến mức đánh rơi cả điện thoại.

Hắn cứ thế ngơ ngác sững sờ một hồi lâu, sau đó rốt cuộc cũng ngồi thẳng dậy nhìn người thanh niên đột nhiên xông vào nằm cạnh người mình.

Phó Tiểu Vũ hơi nghiêng người, tuyến thể phía sau cổ đang lộ ra ngoài rất nhỏ xinh, nhưng vẫn khiến da thịt chỗ đó hơi phồng lên, giống như đang lóe ánh sáng căng mịn khỏe khoắn, không có nửa phần tì vết...

Tư thế này đối với một Omega say rượu chắc chắn rất nguy hiểm, bởi vì y vẫn chưa bị chính thức ký hiệu.

Không biết vì lạnh hay bụng khó chịu, Phó Tiểu Vũ gần như co rúm người lại. Y vô thức dùng một tay lục lọi, sau đó kéo chiếc chăn đang đắp ngay ngắn trên người Hứa Gia Nhạc qua, không khách khí quấn chặt trên người mình, đoạn co chân trốn bên trong.

"Này."

Hứa Gia Nhạc bỗng nhiên bị cướp chăn không khỏi hơi run. Hắn giơ tay ra muốn vỗ vỗ lưng Phó Tiểu Vũ, không ngờ đúng lúc này Phó Tiểu Vũ lại xoay người qua, cứ thế khuôn mặt vừa vặn dán trên lòng bàn tay hắn.

Cả cánh tay Hứa Gia Nhạc cứng đờ.

Hắn nghĩ Phó Tiểu Vũ sẽ tỉnh ngay lập tức, nhưng không biết có phải vì nhiệt độ trong lòng bàn tay khiến y cảm thấy dễ chịu hay không mà lại vùi mặt sâu hơn một chút.

Da dẻ của Phó Tiểu Vũ rất mịn màng, có lẽ vì say rượu mà khuôn mặt hơi nong nóng.

Vóc người Phó Tiểu Vũ cao gầy, tính cách lại mạnh mẽ.

Nếu như không phải có thời khắc kỳ quặc thế này, cho đến giờ Hứa Gia Nhạc vẫn không nhận ra được hóa ra gương mặt của Omega này lại nhỏ như vậy, lúc cọ xát trong lòng bàn tay tựa như đang vuốt ve một con mèo nhỏ.

Lông mày Hứa Gia Nhạc không khỏi nhíu lại. Mặc dù hắn và Phó Tiểu Vũ có làm việc chung một thời gian, nhưng hắn vẫn bất mãn ghét bỏ tính cách Phó Tiểu Vũ, chưa từng giao tiếp lén lút.

Tiếp xúc thân mật cỡ này khiến hắn cảm thấy rất không thoải mái. Trừ lúc đối mặt với Cận Sở, hắn vốn có tính thiếu gia, thế là lập tức không nhịn nữa, thẳng thắn đẩy Phó Tiểu Vũ ra.

Omega vốn đang mơ màng bị đẩy mạnh ra thế, rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt.

Có mấy giây, mặc dù đang nhìn Hứa Gia Nhạc, nhưng hiển nhiên y không ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

"Phó Tiểu Vũ."

Hứa Gia Nhạc trầm giọng kêu: "Phó Tiểu Vũ?"

"Tôi đây." Phó Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn Hứa Gia Nhạc, hồi lâu sau mới đáp bằng giọng mũi.

"Tôi biết cậu là Phó Tiểu Vũ." Hứa Gia Nhạc dở khóc dở cười, hắn búng tay một cái rất kêu bên tai Phó Tiểu Vũ: "Tỉnh chưa? Cậu còn nhận ra tôi là ai không? Nửa đêm nửa hôm cậu chạy đến phòng tôi đấy, biết chưa?"

"Tôi đang ở phòng anh à?" Phó Tiểu Vũ trì độn lặp lại lần nữa, đúng lúc này y giật nảy cả mình, đôi mắt mèo bẩm sinh to tròn cũng trợn lớn: "Hứa Gia Nhạc... Tôi đang ở phòng anh á?"

Nói xong hiển nhiên y cũng sợ hãi.

"Xin lỗi, thật sự xin lỗi." Phó Tiểu Vũ bỗng ngồi ngay ngắn lại: "Hình như vòi nước trong phòng vệ sinh ở phòng ngủ chính có vấn đề, tôi, tôi mới ra ngoài, tôi không biết có chuyện gì xảy ra, xin lỗi. Hứa Gia Nhạc, thật sự xin lỗi anh...."

Phó Tiểu Vũ lắp ba lắp bắp. Cho đến giờ Omega vốn luôn mạnh mẽ lão luyện chưa từng lộ ra vẻ hốt hoảng thế này. Không biết vì say rượu hay vì xấu hổ mà mặt y đỏ tưng bừng.

Nhưng ngay cả thế, lúc nói xin lỗi y vẫn cố gắng nhìn Hứa Gia Nhạc.

Đây là thói quen của y, cho dù đối mặt với bất cứ khó xử nào, y sẽ cố gắng hết sức để nhìn thẳng vào người khác khi nói chuyện. Đây là khí thế, cũng là tu dưỡng hằng ngày, dù cho lúc này chính thói quen của mình khiến y quẫn bách đến mức ngón tay khẽ run.

"Ừm." Hứa Gia Nhạc cũng lười hỏi nhiều, hắn nói thẳng: "Thế để tôi đổi phòng cho cậu là được, đỡ lát sau cậu phải chịu khổ nữa."

"Cảm, cảm ơn..."

Phó Tiểu Vũ muốn nói không cần, nhưng chẳng hiểu sao lúc Hứa Gia Nhạc dứt khoát quyết định như vậy y không thể dị nghị, chỉ có thể lúng túng trả lời.

"Đưa di động cho tôi." Hứa Gia Nhạc đứng lên, chỉ chỉ dưới mông Phó Tiểu Vũ: "Bị cậu đè lên kìa."

"À à." Phó Tiểu Vũ gật nhẹ đầu.

Y cúi đầu sờ soạng lung tung khắp nơi trên giường, sờ hồi lâu mới tìm được điện thoại của Hứa Gia Nhạc, chăn cũng vì thế mà tuột sang một bên.

Màn hình điện thoại bỗng phát sáng, chỉ thấy trên màn hình khóa là một Omega nam đang cười tươi lộ hàm răng trắng muốt.

Nụ cười ấy ngọt ngào tựa như một đóa hoa hồng đang nở rộ, đẹp đến mức không nhìn ra tuổi tác của Omega này.

Phó Tiểu Vũ cầm điện thoại, nhất thời quên luôn việc đưa nó cho Hứa Gia Nhạc.

"Đây là... Cận Sở hả?"

Y bỗng hỏi không đầu không đuôi. Với quan hệ lạnh nhạt của y và Hứa Gia Nhạc, có lẽ câu hỏi này đã vượt quá giới hạn.

"Ừm." Hứa Gia Nhạc không mấy vui vẻ. Hắn khẽ nhíu mày, sau khi nhận điện thoại thì nhanh chóng chuyển chủ đề trách móc một câu không quá nặng lời: "Tửu lượng không tốt thì uống ít thôi, càng không được uống rượu trộn."

Phó Tiểu Vũ ngoan ngoãn nhìn Hứa Gia Nhạc, phản ứng của y vẫn rất chậm chạp. Nhưng đồng thời, chẳng hiểu sao sâu trong nội tâm của y lại sôi trào dòng nước ngầm mãnh liệt. Một giây sau y bỗng ngửa đầu nhìn Hứa Gia Nhạc: "Vừa rồi... Khi anh và Văn Kha đứng ở ban công nói về Cận Sở, tôi có vô tình nghe thấy."

Đôi mắt Hứa Gia Nhạc lập tức tối đi đầy nguy hiểm: "Nên?"

Hắn không thích bị người khác dò xét như vậy, huống chi chuyện kia cũng chẳng vẻ vang gì.

Khiến hắn khó xử, khiến hắn phẫn nộ.

Omega lại không nói câu nào.

"Tôi hỏi cậu, nên là?" Hứa Gia Nhạc mặt không thay đổi hỏi lại lần nữa.

"Tôi không biết." Phó Tiểu Vũ thì thào nói: "Tôi chỉ nghe thấy thôi."

Chất cồn ăn mòn thần trí của y, y thật sự không biết mình đang nói gì.

Y chỉ nghe được một chuyện không liên quan gì đến mình, nhưng sau đó lúc uống rượu vẫn mãi nghĩ đến. Y không hiểu tại sao mình lại khó chịu đến vậy, khó chịu đến mức uống mất kìm chế.

Cận Sở rất xinh đẹp, nhưng y cũng đâu có kém.

Điều này có ý nghĩa gì chứ, y không thích Hứa Gia Nhạc, y cũng chẳng liên quan đến Cận Sở.

Nhưng cả đời y đều đang cố gắng làm một Phó Tiểu Vũ hoàn mỹ không tì vết, vậy mà từ trước đến giờ chưa được bất cứ ai yêu thương, không được Hàn Giang Khuyết nâng mông bế bổng lên trong sàn nhảy.

Quá bất công, nhưng y không có tư cách đố kỵ với Văn Kha. Nên y chỉ có thể mất khống chế dời đố kỵ lên Cận Sở cách xa ngàn dặm và không hề quen biết.

Không biết Hứa Gia Nhạc cảm thấy tức cười hay bị chọc giận, hắn mắng một câu thô tục hiếm thấy: "Mẹ kiếp, liên quan gì đến cậu."

Phó Tiểu Vũ không giận, cứ thế ngơ ngác nhìn Hứa Gia Nhạc.

Áo sơ mi lụa trên người y đã cởi mấy nút, bỗng lộ một mảng da rộng.

Xương quai xanh gầy gò hiện rõ, có thể lờ mờ nhìn thấy phía trên có mấy nốt ruồi màu đỏ nhạt. Bởi vì da y trắng ngần mà nốt ruồi càng thêm rõ ràng.

Chẳng hiểu sao Hứa Gia Nhạc bỗng nghĩ đến dáng vẻ bình thường ăn từng miếng nhỏ salad vào buổi tối của Phó Tiểu Vũ.

Có lẽ Phó Tiểu Vũ thật sự rất gầy, có lẽ cởi quần áo ra trên người y sẽ có rất nhiều nốt ruồi nho nhỏ màu đỏ.

Hứa Gia Nhạc bỗng nằm phục xuống đè mạnh Phó Tiểu Vũ lên giường, đoạn thô bạo nâng cằm y lên.

Hứa Gia Nhạc nhìn Phó Tiểu Vũ đang nằm dưới người mình.

Omega có một đôi mắt mèo rất đặc biệt, khoảng cách hai mắt rộng, màu mắt khá nhạt, lúc mơ màng dường như đang được bao phủ bởi một lớp hơi nước ảo mờ. Đôi mắt ấy đang nhìn hắn, lấp lóe ánh sáng vừa quyến rũ vừa đáng thương.

Trước đây hắn hoàn toàn không ngờ đến Phó Tiểu Vũ cũng sẽ có vẻ mặt như vậy.

Phó Tiểu Vũ sẽ không phản kháng, Hứa Gia Nhạc bỗng nghĩ.

Hắn hoàn toàn không thích Omega này, thậm chí còn kháng cự và bất mãn theo bản năng. Nhưng lúc Phó Tiểu Vũ hỏi "Có phải là Cận Sở không", cảm xúc của hắn lại dần dần nóng nảy.

Hắn không thể nào xử lý cảm giác thất bại khi Cận Sở lên giường với người khác mang lại cho mình, nhưng dường như thất bại đã có lối ra.

Lên giường với Phó Tiểu Vũ chính là lối ra đó.

Lực áp chế lúc này của Alpha rất kinh khủng, cả người Phó Tiểu Vũ run lẩy bẩy. Y giống như một con mèo bị mắc chứng rối loạn căng thẳng cấp tính*, cả người cứng ngắc, đến ngay giãy giụa cũng không làm được.

*Rối loạn căng thẳng cấp tính (ASD) là sự suy sụp tinh thần rõ rệt xảy ra trong vòng một tháng sau một biến cố sang chấn. Các triệu chứng cơ bản là liên tục hồi tưởng về thời điểm chấn thương chưa xảy ra; Có các phản ứng hoảng loạn; Phản ứng phân ly và Tránh né các hoạt động có khả năng gợi nhắc chấn thương.

Trong nháy mắt đó, hàn ý mãnh liệt bỗng xâm nhập thần trí Hứa Gia Nhạc, thậm chí đó còn là cảm giác sởn tóc gáy. Vào một vài giây phút bí ẩn, con người sẽ nảy sinh ích kỷ và ác ý kiểu này.

Hứa Gia Nhạc cảm thấy tim mình khẽ run rẩy một chút. Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó buông Phó Tiểu Vũ ra và đứng lên.

"Pheromone trên người cậu là vị gì vậy?"

Hắn hời hợt hỏi, giống như giây phút kịch liệt hồi nãy căn bản không tồn tại.

"Tử, tử la lan."

Phó Tiểu Vũ im lặng một lúc, cuối cùng khàn giọng nói.

"Ngọt quá, ngọt đến mức ngấy." Hứa Gia Nhạc khôi phục dáng vẻ thường ngày, hắn bình thản cười cười, sau đó quay người ra khỏi phòng.

Ra ngoài được một lúc, hắn lại quay về, nhẹ nhàng đặt một chén nước chanh mật ong ấm trên giường.

Đây là chút xin lỗi của hắn.

Xin lỗi cho ác ý đột ngột xuất hiện từ sâu trong đáy lòng vừa rồi của mình.

Từ đầu đến cuối Omega vẫn vùi đầu trong chăn không lên tiếng, nhưng Hứa Gia Nhạc biết Phó Tiểu Vũ vẫn tỉnh.

_______________________

Người post: Yến Nhi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi