TÌNH CUỐI

Đã lâu lắm rồi Trác Viễn không nhìn thấy Văn Kha. Nhưng chẳng hiểu sao thời gian này gã thường xuyên nhớ đến người từng gối ấp tay kề với mình.

Nhớ đến nụ cười ấm áp của Văn Kha, và cả giọng điệu dịu dàng cùng trầm ổn khi nói chuyện.

Sau khi ở bên Tưởng Nam Phi, lúc kết thúc thời kỳ ngọt ngào ngắn ngủi, gã dần dần trở nên mệt mỏi. Có đôi lúc nghe thấy giọng nói đột ngột cao chói tai của Omega, gã sẽ không kìm nổi muốn gào thét lại.

Cảm giác này khiến Trác Viễn căm ghét, gã không thích bản thân không nhã nhặn thể diện thế này.

Khi còn sống cùng Văn Kha, gã chưa từng thế này bao giờ. Văn Kha không sắc sảo, cũng rất ít khi chỉ trích gã, cho nên gã có thể tỏ ra ôn nhu.

Văn Kha chỉ bình thản.

Bình thản... Đến mức giống như chưa từng thích gã, cũng chưa từng căm ghét gã.

....

Mặc dù đang khoác trên người bộ trang phục mùa đông, phần bụng nhô lên của Omega vẫn rõ ràng như vậy.

Rõ ràng đến mức chói mắt.

Văn Kha mang thai rồi.

Điều này hoàn toàn hiển nhiên, không thể nghi ngờ.

Nhưng sao Văn Kha có thể mang thai được?

Trác Viễn thực sự khó tin nổi, đầu gã đầy ắp những câu làm sao có thể.

Văn Kha đã ở cùng gã mười năm.

Mười năm, hơn ba nghìn ngày, hơn một trăm lần phát tình, vô số lần ký hiệu.

Nhưng dù vậy, Văn Kha vẫn mãi không mang thai.

Cũng vì thế mà gã đã từng lặng lẽ chán Omega này. Chính anh đã khiến gã phải chịu áp lực của cả gia tộc, khiến gã kết hôn nhiều năm vậy mà vẫn không thể có một đứa con.

Nhưng bây giờ họ còn chưa ly hôn được nửa năm...

Bụng Văn Kha đã lớn thế này rồi.

Chẳng lẽ vừa rời khỏi gã, anh đã mang thai sao?

Nghĩ đến khả năng này, mặt Trác Viễn bỗng vặn vẹo một chút tựa như vừa bị ai đó giáng một cú đấm nặng nề. Gã không kìm được hít một hơi thật sâu, qua một hồi lâu mới đứng dậy, ánh mắt dần dần chuyển từ bụng Văn Kha đến mặt anh.

Cũng lúc này Trác Viễn chợt phát hiện Văn Kha bây giờ đã hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ trong hồi ức của mình.

Người ấy có làn da trắng nõn mịn màng, sạch sẽ trong ngần tựa như tẩy qua bằng nước lạnh tinh khiết.

Vóc người anh không cao, mặc dù đang mang thai, nhưng không có cảm giác tiều tụy vụng về. Trừ phần bụng nhô lên, tay chân anh vẫn mảnh mai, cần cổ thon thả bẩm sinh, nên nom càng lanh lợi.

Văn Kha đang mặc một chiếc áo phao màu đen, trên cổ là chiếc khăn quàng màu nâu mềm mại, hoa văn lấm tấm giống như đốm lưng của hươu cao cổ. Nhìn anh trông vừa trẻ trung vừa sáng sủa, hoàn toàn không giống một Văn Kha nhạt nhẽo vô vị trong trí nhớ của gã.

Có lẽ vì trong phòng hơi nóng nên sắc mặt của Omega hồng hào, gương mặt đầy đặn hơn chút so với trước kia. Nhưng lạ thay càng như vậy anh lại càng đẹp đẽ hơn, hàng mi vừa dài vừa dày tôn lên đôi mắt sáng màu tinh tường, khiến Văn Kha có vẻ quyến rũ của một loài động vật.

Trác Viễn ngơ ngẩn, nhất thời gã không rõ mình đang nghĩ gì, mạch logic cũng lâm vào hỗn loạn.

Văn Kha không thể nào đẹp đến thế được, Văn Kha trong trí nhớ của gã không phải như vậy.

Là vì mang thai sao?

Vì mang thai nên mới trở nên đặc biệt như vậy.

Hết thảy đều là vì cái thai chết tiệt.

"Văn Kha..."

Trác Viễn khàn giọng chào hỏi, lập tức nhận ra có phần không ổn.

Tưởng Nam Phi ngồi đối diện gã lập tức quay đầu lại, thế nên cậu ta cũng nhìn thấy Văn Kha đang đứng cách đó không xa, và nhìn thấy phần bụng nhô ra của anh. Cậu ta không khỏi hút một hơi thật sâu, sau đó bỗng trừng mắt liếc Trác Viễn, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết. Nhưng ngay cả như vậy, cậu ta vẫn lập tức nũng nịu dán sát vào Trác Viễn, trên mặt cũng treo nụ cười ngọt ngào nhẹ nhàng hỏi thăm: "Anh Viễn ơi, đây là vợ cũ của anh à? Trùng hợp quá nhỉ?"

Đương nhiên cậu ta đã biết rõ, nên những lời này thực ra đang chèn ép đối phương.

Đây là bản năng của Tưởng Nam Phi, dù sao Văn Kha cũng là người trước của Trác Viễn. Nhưng là cậu ta đã cướp Trác Viễn từ tay Văn Kha, cậu ta mới là Omega đẳng cấp cao hơn.

Trong trận chiến này, cậu ta vốn là người hoàn toàn thắng cuộc, nhưng sự thật bây giờ đối phương đang mang thai lại khiến cậu ta có cảm giác không an toàn, nên nhất định phải xuất kích đầu tiên.

Nhưng điều khiến Tưởng Nam Phi giật mình là, Văn Kha không tiếp chiêu.

"Đúng là trùng hợp."

Giọng điệu của người ấy rất nhạt, ánh mắt lãnh đạm của anh chỉ xẹt qua người Tưởng Nam Phi, gần như chẳng dừng lại đến một giây, giống như...

Giống như trong mắt anh vốn không có kẻ tên Tưởng Nam Phi này.

Anh không bị chọc giận, cũng chẳng bị khiêu khích, giọng điệu cũng bình thản như đang bàn luận về thời tiết.

Coi thường kiểu này khiến Tưởng Nam Phi cảm thấy khó chịu trước nay chưa từng có.

"Văn Kha, em..."

Trác Viễn bỗng lắp bắp một chút, gã lập tức tiến lên một bước rồi hỏi thăm một cách lộn xộn: "Em đến khám thai hả? Em mang thai lúc nào vậy? Sao em lại đột nhiên mang thai? Đứa bé... Đứa bé là con ai?"

Những câu truy hỏi liên tiếp này rất thất lễ.

Văn Kha lập tức lùi về sau một bước, anh nhìn gã bằng ánh mắt đề phòng, đoạn hỏi thẳng: "Có liên quan gì đến anh à?"

Trác Viễn nhất thời nghẹn lời, Trong giây phút tiến lại gần đó, gã bỗng ngửi được mùi pheromone cỏ xanh thơm mát trên người Văn Kha.

Điều kỳ lạ là trước đây gã cảm thấy mùi hương ấy nhạt đến mức trừ kỳ phát tình ra thì gần như không tồn tại, trái lại mùi sữa của Tưởng Nam Phi lại rất có cảm giác tồn tại. Nhưng vừa rồi trong nháy mắt đó, lần đầu tiên mùi pheromone của Văn Kha lại mang đến cho gã cảm giác nồng nàn.

Trác Viễn không nói gì, còn Tưởng Nam Phi vẫn canh cánh vì cuộc chiến thất bại hồi nãy. Cậu ta bỗng nhiên giả vờ lo lắng hỏi thăm: "Văn Kha, sao anh lại đi khám thai một mình thế? Bụng đã lớn vậy rồi, giờ hẳn là lúc rất vất vả đúng không."

Cậu ta vừa hỏi vừa ý vị thâm trường đánh giá quần áo Văn Kha mặc.

Tưởng Nam Phi tự nhận mình có một đôi mắt sắc bén, nhìn trên dưới mấy giây là có thể đánh giá giá trị bộ đồ trên người đối phương. Cậu ta thấy cổ tay Văn Kha không đeo đồng hồ nổi tiếng gì cả, trên người cũng không mặc quần áo xa xỉ gì, bèn làm như vô ý mà duỗi tay phải để lộ chiếc đồng hồ Rolex sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Có điều nửa câu sau của cậu ta quả thật không sai, Văn Kha đứng được một chốc đã cảm thấy đau lưng, bèn bất giác lấy tay đỡ sau lưng.

"Ai bảo anh ấy đến một mình?"

Một giọng nói trầm trầm bỗng vang lên từ phía sau Văn Kha. Anh vừa quay đầu lại đã cảm thấy mình được một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy.

Alpha của anh không chỉ có chiều cao 1m92 bức người, mà mùi pheromone Whisky cấp S lại càng mạnh mẽ, vừa xuất hiện đã chiếm toàn bộ trung tâm.

Sức khỏe hắn rất tốt, dù đang giữa mùa đông cũng không mặc áo phao, bên ngoài chỉ khoác mỗi chiếc áo lông cừu Winchester màu đen, vạt áo phanh ra rất phóng khoáng, để lộ chiếc sơ mi lụa phác họa đường cong cơ bắp rắn rỏi đẹp đẽ nửa người trên.

Tưởng Nam Phi ngây ra một lúc, cậu ta kinh ngạc nhìn về phía Hàn Giang Khuyết.

Đương nhiên cậu ta còn nhớ rõ người này.

"Tiểu Kha, em quên thêm đường vào trà sữa của anh rồi."

Sau khi nói xong câu kia, Hàn Giang Khuyết không để ý đến Tưởng Nam Phi nữa mà quay lại nhìn Văn Kha và nói bằng giọng rất nhẹ. Hắn không trực tiếp đưa trà sữa cho Văn Kha, chỉ cẩn thận giơ chiếc cốc giấy trong tay lên bên miệng anh: "Cốc giấy còn nóng lắm, để em cầm cho."

Văn Kha ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy Hàn Giang Khuyết, cảm giác căng thẳng và cảnh giác của anh lập tức không còn nữa. Anh dùng ngón tay chạm vào cốc giấy một cái, quả nhiên còn rất nóng, thế là không kìm được nhỏ giọng nói: "Nóng quá đi mất, hay là em đặt lên mặt bàn đi."

"Không sao đâu." Hàn Giang Khuyết nở nụ cười rất nhẹ: "Anh từ từ hẵng uống."

Văn Kha không từ chối nữa, anh nắm lấy tay Hàn Giang Khuyết, sau đó tiến tới uống từng ngụm từng ngụm nhỏ. Dáng vẻ rướn cổ của anh nom rất giống một chú hươu non hoang dã đang cẩn thận uống nước.

"Ngon không anh?" Hàn Giang Khuyết thấp giọng hỏi: "Người ta xếp hàng dài ơi là dài, ai cũng gọi trà sữa cả."

"Ngon." Sau khi uống hai ngụm Văn Kha mới nói: "Anh thấy số thứ tự cũng sắp tới chúng mình rồi, mình đến phòng chờ ở hành lang phía trước đi."

Anh tuyệt đối không muốn ở chung một không gian với Trác Viễn.

Không muốn nói chuyện cùng Trác Viễn, cũng chẳng muốn nhìn thấy người này. Không phải anh căm hận hay ghét bỏ gã dữ dội đến mức nào, chỉ đơn thuần cảm thấy vô cùng chướng mắt.

"...Được." Hàn Giang Khuyết dừng một chút, sau đó sờ sờ mặt Văn Kha, đáp.

Khi nhìn thấy Trác Viễn, trong lòng hắn đương nhiên trào dâng sự căm hận tàn bạo mãnh liệt. Nghĩ đến việc kẻ này còn dám dẫn theo tình nhân mới đến nói chuyện trước mặt Văn Kha, hắn gần như phải dùng hết sức mới kìm chế không cho mình ra tay.

Nhưng giờ vẫn chưa phải lúc, cũng không nên làm thế trước mặt Văn Kha. Hắn không thể ngây thơ giống mười năm trước nữa.

"Chờ một chút!"

Trác Viễn bỗng cao giọng, gã âm trầm nhìn về phía Hàn Giang Khuyết, hỏi: "Hàn Giang Khuyết, em ấy đang mang thai con của mày à?"

Trước khi Hàn Giang Khuyết xuất hiện, cảm xúc trong gã là hỗn loạn và kinh hãi nhiều hơn, thậm chí còn rất đáng xấu hổ mà mong muốn được nói thêm dăm ba câu với Văn Kha.

Nhưng Hàn Giang Khuyết vừa xuất hiện, tất cả những hỗn loạn của gã đã biến thành nỗi không cam lòng và oán hận mơ hồ.

Nhìn thấy Hàn Giang Khuyết yêu thương Văn Kha, sự thù hận của gã lại tăng thêm một bậc; thấy Văn Kha dịu dàng nhìn Hàn Giang Khuyết, thù hận lại càng dày đặc thêm nữa. Gã không thể nào kìm chế được bản thân mình.

Hàn Giang Khuyết quay lại lạnh lùng nhìn Trác Viễn chằm chằm: "Đúng. Là con của tao."

Hắn dừng một chút rồi bỗng hỏi ngược lại: "Trác Viễn, hẳn mày rất giật mình đúng không?"

Hàn Giang Khuyết không chờ Trác Viễn trả lời mà tiếp tục nói: "Không phải mày luôn trách móc đẳng cấp tuyến thể của Văn Kha quá kém, nên không thể có con với mày sao? Nhưng thực ra Văn Kha rất tốt, chỗ nào cũng tốt. Sau khi bọn tao ở bên nhau lập tức có con, hết thảy cũng rất thuận lợi, tuyến thể của anh ấy còn tăng lên cấp D. Trác Viễn, tao cảm thấy hẳn bây giờ mày nên lần nữa suy nghĩ lại một chút, tốt nhất là đi kiểm tra cơ thể một cái, để xem rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở chỗ nào, nhỉ? Tại sao Omega ở bên mày lại không thể nào có thai? Cũng chẳng thể nào thăng cấp?"

Nói đến đây Hàn Giang Khuyết khẽ nhếch môi khinh miệt một cái, sau đó nắm tay Văn Kha muốn quay người rời đi.

Gân xanh trên huyệt thái dương của Trác Viễn khẽ giật một cái, gã đột ngột đẩy Tưởng Nam Phi trong ngực ra, sau đó nhanh chân đuổi theo đứng chắn trước mặt Hàn Giang Khuyết, lại nắm chặt lấy cổ áo hắn, ánh mắt vô cùng dữ tợn: "Con mẹ nó chứ Hàn Giang Khuyết, mày có ý gì?"

Văn Kha giật nảy mình, nhất thời anh quên mình là Omega đã có thai, bèn vô thức muốn chắn trước người Hàn Giang Khuyết để bảo vệ hắn, nhưng lập tức bị Hàn Giang Khuyết ôm lấy rồi đẩy ra sau lưng một chút.

"Mày không biết tao có ý gì sao?"

Hàn Giang Khuyết bị túm cổ áo, nhưng hắn không thèm để ý, chỉ cúi đầu nhìn Trác Viễn. Hai người nhìn thẳng vào nhau, cách nhau gần đến mức ngạt thở.

Hắn bỗng nhiên lạnh lùng nở nụ cười: "Vậy tao lặp lại lần nữa nhé."

"Trác Viễn, mày là đồ phế vật."

Tốc độ nói của Hàn Giang Khuyết rất chậm, từng câu từng chữ sắc nhọn tựa như một thanh đao: "Không sinh được con là vì chính mày vô dụng, chẳng hề liên quan một tí nào đến người khác. Nhưng tao nói mày phế vật không phải là vì mày không sinh được con."

Hàn Giang Khuyết gằn từng chữ một: "Bản chất bên trong của mày vừa yếu đuối lại vừa vô dụng, nhưng điều này không đến mức đáng xấu hổ. Mày biết mình là hạng người gì, nên mới có thể bị hấp dẫn bởi Văn Kha. Nhưng mà chỗ đáng nhục nhất của mày, là cho đến bây giờ mày vẫn xem thường mình. Dù mày đã cướp được người tốt đẹp nhất trên thế giới, mày vẫn tự ti rằng mày không xứng ở bên người ấy. Nên mày thà tổn thương người ấy, tra tấn, đả kích người ấy, để cuối cùng người ấy biến thành một người phải chịu đau khổ như mày."

"Trác Viễn, mày vốn không có năng lực yêu thương, mày là đồ phế vật ích kỷ cực độ. Mày luôn tham lam cướp đoạt ánh sáng trong sinh mệnh của những người khác, nhưng khi cướp được vào tay rồi lại tùy ý chà đạp. Có điều cho đến giờ mày không nghĩ tới, rằng tia sáng ấy, có lẽ, có lẽ đó chính là tia sáng duy nhất trong sinh mệnh của người khác..."

Nói đến đó, giọng Hàn Giang Khuyết đã dần dần khản đặc.

Trong đôi mắt đen láy của hắn đã nổi lên thù hận mãnh liệt, nhưng bên trong lại xen lẫn cả nỗi bi ai cùng cực.

Không hiểu vì sao mũi Văn Kha bỗng cay xót khôn cùng, anh thậm chí không thèm để ý đến vẻ mặt Trác Viễn, chỉ nắm chặt lấy tay Hàn Giang Khuyết. Trong nháy mắt đó, trong lòng anh chỉ còn độc một suy nghĩ, sẽ không buông ra nữa, anh sẽ nắm tay Hàn Giang Khuyết như vậy cả một đời.

"Buông tay ra."

Hàn Giang Khuyết chỉ mất khống chế một giây, vẻ mặt hắn lập tức trở nên lạnh lùng. Hắn nhìn chằm chằm Trác Viễn, hương vị pheromone của Alpha cấp S ngùn ngụt tỏa ra áp chế kẻ đối diện: "Trác Viễn, mày còn tóm lấy tao nữa, nhất định tao sẽ động thủ. Tao nói được là làm được."

Trác Viễn khẽ giật mình, mồ hôi lạnh sau lưng túa ra.

Ký ức bị Hàn Giang Khuyết hành hung hồi cấp ba lại nổi lên, gã kìm chế vẻ vặn vẹo trên mặt mình, sau đó buông tay ra lùi về sau mấy bước.

Có một nháy mắt trong miệng gã có rất nhiều lời muốn mắng chửi, nhưng chẳng nhả được một chữ.

Mấy câu nói của Hàn Giang Khuyết đang xoay tròn trong đầu gã.

"Cho đến giờ mày vẫn đang khinh thường mình, dù mày đã cướp được người tốt đẹp nhất trên thế giới, thì mày vẫn tự ti không xứng đáng ở bên người ấy. Nên mày thà tổn thương người ấy, tra tấn, đả kích người ấy, để cuối cùng người ấy biến thành một người phải chịu đau khổ như mày."

Trác Viễn sợ hãi vô cùng.

Thế mà gã lại cảm thấy câu nói của Hàn Giang Khuyết... Loáng thoáng đã đâm trúng một chỗ nào đó trong lòng mình.

Khi ở bên Văn Kha, lúc nào trong lòng gã cũng hiện diện cái ti tiện kia, hiện diện nỗi đau khổ không thể nào kể với bất cứ ai.

Giống như một kẻ trộm nhất thời nổi lòng tham ăn cắp châu báu trong nhà bạn, dù châu báu ấy có tinh xảo đắt giá đến đâu, gã cũng chẳng dám công khai đeo trên người.

Từ đó gã lâm vào lo sợ bất an, thậm chí thỉnh thoảng sẽ hi vọng...

Nếu như ngay từ ban đầu châu báu ấy không tồn tại thì tốt biết bao.

Nếu châu báu không tồn tại, như vậy cho đến giờ gã sẽ không phải là kẻ trộm.

Ngay lúc Trác Viễn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, Văn Kha và Hàn Giang Khuyết đã đi tới hành lang. Hai người tựa vào vách tường kề sát bên nhau thân mật nói chuyện.

Chàng Alpha cao to cúi người thân mật cởi khăn quàng cổ xuống giúp Omega, sau đó choàng trên cổ mình.

Hai người họ cứ không coi ai ra gì, giống như một đôi trời sinh, ngồi cùng một chỗ là cả thế giới. Giống như...

Hồi trung học.

Có một nháy mắt, Trác Viễn cứ nghĩ mình cảm thấy hối hận. Nhưng ngay sau đó, gã bỗng chú ý đến sau cổ Văn Kha...

Văn Kha vẫn chưa bị Hàn Giang Khuyết ký hiệu.

Nói cách khác...

Văn Kha còn có thể bị ký hiệu.

Trác Viễn cảm thấy lưng mình đang run rẩy, giống như có một con rắn độc lạnh buốt đang trườn bò sau lưng gã.

Đó là cảm giác ác ý lần nữa trào dâng trong lòng Trác Viễn.

__________________

Người post: Yến Nhi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi