TÌNH ĐẦU CHỌN TÔI, TÔI RẤT NGỌT

Trong không gian chỉ còn lại tiếng lá trúc khẽ lắc lư trong gió, toàn bộ khí thế ban nãy của Lâu Thành đều biến mất không còn bóng dáng: "Cậu, làm sao mà cậu biết............."

"Cậu làm gì trong lòng còn không rõ ràng sao?"

Sắc mặt Lâu Thành đỏ bừng, hét lớn: "Tôi đã làm cái gì!"

"Đừng hét, người ta lại tưởng chúng ta đánh nhau." Nói xong, Đinh Tuyết Nhuận dùng hai tay ôm lấy hai má Lâu Thành, kiễng chân dùng miệng khẽ chạm vào tai anh một chút, nhìn anh nói: "Cậu làm thế này."

Lâu Thành hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhìn Đinh Tuyết Nhuận trong bóng đêm, không thể nói nổi một câu.

"Đi thôi, đừng sững người ra đó nữa." Cậu kéo cổ tay Lâu Thành.

Lâu Thành sắc mặt mờ mịt đi theo cậu: "Đi đâu đấy?"

"Nhà cậu."

"..................ờ." Lâu Thành không nhịn được đưa tay sờ sờ tai mình, nóng quá.

Anh có hơi không đoán được ý nghĩ của Đinh Tuyết Nhuận, nhưng mà anh lại không dám hỏi, vào cửa rồi cũng không dám mở đèn, sợ không giấu được khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Anh nhanh chóng chạy lên tầng, Đinh Tuyết Nhuận mở đèn ở phòng khách: "Đợi lát nữa ăn khuya, mang cả sách tới.

Lâu Thành ở tầng hai hỏi: "Cầm sách gì tới?"

"Sách giáo khoa, trong nhà cậu có sách giáo khoa lớp mười không? Nếu có thì mang xuống dưới đây, Lâu Thành, cậu muốn nghe giảng môn nào?"

"...............cậu muốn giảng bài cho tôi?"

"Ừ." Đinh Tuyết Nhuận ngẩng đầu nhìn Lâu Thành ở tầng hai, "Cậu không muốn nghe?"

"...........Muốn nghe." Lâu Thành cảm thấy không tự nhiên, sờ sờ tai của chính mình, nghĩ thầm tại sao Đinh Tuyết Nhuận muốn làm như vậy..........chẳng lẽ chuyện mình làm buổi sáng thực sự bị cậu phát hiện?

Đinh Tuyết Nhuận đặt cơm lam trên đĩa, rót hai cốc nước ấm.

Lâu Thành đổi quần áo ngủ đi xuống, trong tay cầm mấy quyển sách giáo khoa, anh thực sự không tìm thấy nhiều sách giáo khoa cũ nữa, hình như là làm mất rồi.

Đinh Tuyết Nhuận lấy tài liệu trong cặp sách ra, vỗ vỗ vào ghế sô pha bên cạnh: "Ngồi ở đây."

Lâu Thành có chút mất tự nhiên ngồi bên cạnh cậu, không tự chủ được mà nhìn tai cậu, lại nhìn xuống đôi môi hồng của cậu. Anh nghĩ tới ban nãy Đinh Tuyết Nhuận kiễng chân hôn lên tai anh, lại nghĩ tới đôi môi mà Đinh Tuyết Nhuận hôn anh khi say rượu.

Đinh Tuyết Nhuận đưa đũa cho anh: "Đã đói chưa?"

"Đói rồi, vốn định đợi cậu đi ăn khuya......" kết quả lại thấy cậu đi ra cùng với hoa khôi lớp khác, còn mua cơm lam cho người ta...........

"Ăn cái này đi, ăn trước, nếu học xong mà cậu lại đói thì tôi sẽ làm đồ ăn khuya cho cậu.

Lâu Thành gật đầu, nói được.

Đinh Tuyết Nhuận hỏi anh: "Vở ghi mấy hôm tôi đi đâu?"

"Đều ở đây, cậu xem." Lâu Thành thấp thỏm giống như học sinh đối diện giáo viên, thành thật giao bài tập ra.

Đinh Tuyết Nhuận vừa lật vở vừa hỏi: "Đề lớp mười cậu có làm được không?"

Lâu Thành vô cùngthành thật: "Có lẽ là không.........."

"Tôi mang tài liệu cấp hai tới." Đinh Tuyết Nhuận đã in một ít đề cấp hai, sắp xếp một phần công thức toán học, tài liệu các môn khác cậu đều có.

Lâu Thành có chút ngượng ngùng, một người sắp lên lớp mười hai rồi, lại phải bắt đầu làm đề của học sinh cấp hai, hơn nữa anh còn chưa chắc biết làm, cũng quá mất mặt đi...........anh cầm tài liệu lên bắt đầu đọc.

Đinh Tuyết Nhuận nói: "Vật lí phải nhớ công thức, nếu như cậu cảm thấy công thức khó, vậy thử học môn xã hội, môn xã hội học thuộc lòng nhiều hơn.

"Vậy tôi học môn tự nhiên đi." Lâu Thành gãi đầu.

"Vậy tôi bắt đầu giảng toán cho cậu." Phương pháp của Đinh Tuyết Nhuận là đưa một đề điển hình cho Lâu Thành làm, sau đó mới đưa ra công thức tương ứng, nói với anh đây là công thức gì, nguyên lý thế nào, áp dụng ra sao, quá trình giảng bài vô cùng kiên nhẫn, giảng ba lần liên tiếp, nếu Lâu Thành vẫn không hiểu, cậu lại giảng thêm lần thứ tư, thứ năm.

Lâu Thành hỗn loạn, không dám hỏi vì sao, càng không dám nói mình không muốn nghe, không muốn học, chẳng nói rõ được làm sao cứ vậy ngồi nghe hai tiếng, học thuộc vài công thức toán cấp hàng, còn có thể áp dụng.

Đã mười một rưỡi rồi.

Đinh Tuyết Nhuận nói tới mức cổ họng khàn đi, Lâu Thành lập tức đi rót cho cậu một cốc nước nóng, lấy mấy viên kẹo ra: "Nhuận họng."

Đinh Tuyết Nhuận bóc vỏ kẹo ra, cảm thấy kẹo này trông rất quen: "Đây là cái đó hả? Cái mà cậu nói hương vị giống tôi ấy?"

Lâu Thành ngượng ngùng, "Ừ" một tiếng.

"Tôi còn không biết trên người mình có hương vị gì." Đinh Tuyết Nhuận vừa nói vừa nhét kẹo vào trong miệng, đồng thời thu dọn bàn trà, "Hôm nay chỉ giảng tới đây thôi, không giảng nhiều cho cậu, sợ cậu không tiêu hóa được."

Lâu Thành sờ sờ mũi, gật đầu.

Đinh Tuyết Nhuận đứng dậy chuẩn bị đi rửa mặt, đột nhiên nhớ tới điều gì, hỏi Lâu Thành: "Có phải cậu có thứ gì chưa đưa cho tôi?"

"Không có," anh ngỡ ngàng, "Không phải vở ghi ở đây rồi sao?"

Đinh Tuyết Nhuận phun ra hai từ: "Thư tình."

Lâu Thành: "................"

"Thứ đó đưa cho tôi có phải không? Cậu giấu đi không muốn đưa cho tôi, cậu sợ tôi yêu đương?"

Lâu Thành á khẩu không nói được gì.

Đinh Tuyết Nhuận đứng dậy, mà Lâu Thành vẫn ngồi đó, cậu cúi đầu nhìn vào mắt Lâu Thành: "Cậu thích cô ấy, cho nên ban nãy mới xúc động như vậy?"

".............sao có thể! Cô ấy là ai sao tôi có thể thích cô ấy được???" Lâu Thành nóng nảy.

"Vậy cậu thích ai?" Đinh Tuyết Nhuận bình tĩnh nhìn anh.

"Tôi..........." Lâu Thành nhìn chằm chằm cậu, trên mặt vô cùng bối rối.

Đinh Tuyết Nhuận đối mắt với anh vài giây, đổi cách hỏi khác: "Cậu không thích người ta, tại sao phải giấu thư tình người ta đưa cho tôi?"

"Đó, đó là......" Lâu Thành ngụy biện, "Chữ của cô ấy quá xấu! Tôi đọc không quen!"

"Thư tình đâu?"

"Không biết!"

Đinh Tuyết Nhuận đột nhiên cười, ngậm viên kẹo tròn vo ở một bên má, trên má phồng lên một hình dạng tròn tròn: "Không muốn đưa cho tôi hả?"

Lâu Thành ngồi đó, vô cùng bất an lẩm bẩm: "Không muốn............."

"Cậu có biết tại sao không?" Đinh Tuyết Nhuận cong lưng, áp sát mặt anh, ánh mắt như nước, "Đồ ngốc."

Lâu Thành đã mất đi năng lực ngụy biện, anh muốn phủ nhận mình không phải đồ ngốc, không hề ngốc một chút nào, nhưng mà lại ngửi được mùi vị dâu tây nhân sữa khi Đinh Tuyết Nhuận nói chuyện, dường như anh đã mất đi năng lực phán đoán, mất đi phương hướng, đôi mắt sâu đen lẳng lặng theo dõi cậu.

Đinh Tuyết Nhuận thở dại, lại đứng thẳng dậy: "Ngày mai tôi phải đi diễn thuyết, năm giờ phải dậy, sáu rưỡi phải tới trường. Tôi làm đồ ăn cho cậu xong sẽ gọi cậu được chứ?"

Lâu Thành lắc đầu: "Tôi gọi đồ ăn ngoài, cậu đừng tự làm nữa, ngủ thêm một chút, nấu cơm rất mệt." Anh đang nghĩ có nên mời lại một dì tới nhà nấu cơm không.

"Qua hai ngày nữa cậu phải đua đúng không? Ăn đồ ăn ngoài dễ đau bụng."

Lâu Thành không có cách nào từ chối, nói được.

Buổi tối anh không ngủ được, lấy bức thư tình kẹp trong sách ra hủy đi, thư tình của con gái lúc nào cũng thơm ngát, có một mùi dâu tây.

Lâu Thành không thoải mái: "Còn biết hương vị của Nhuận Nhuận là dâu tây.........."

Sau khi anh nhìn thấy nét chữ xinh đẹp của người ta, càng thêm không thoải mái, phong thư này, người không có văn hóa mấy như Lâu Thành nhìn thấy cũng cảm thấy viết rất đẹp.

Còn may là anh tịch thu mất, bằng không Đinh Tuyết Nhuận thấy được thì phải làm sao.

Lâu Thành xem xong rồi, liền vứt bức thư tình đi.

Đinh Tuyết Nhuận không chỉ học giỏi toán, còn có tài văn chương. Nhưng bài diễn thuyết của cậu không có nhịp điệu như bình thường, giọng của cậu rất ấm áp, lại rất dễ nghe, khiến cho học sinh toàn khóa ngồi phía dưới toàn bộ đều ngẩng đầu nhìn dáng vẻ người thật của học bá.

"Nhìn trên báo, trên giấy chứng nhận cũng vô cùng đẹp trai................." Lâu Thành nghe thấy có người nói như vậy.

Giờ học, bên ngoài đã có một đám người tới xem Đinh Tuyết Nhuận là học sinh nào, kéo cả đoàn tới, nam có nữ có, vẻ mặt tỏ mò vây quanh ở cửa sau.

Lâu Thành không nhịn nổi nữa, nói thầm: "Xem cái gì, đợi lát nữa có phải muốn vào xin số QQ? Một đám biến thái!"

"Nhìn tôi chứ không phải nhìn cậu, có gì mà phải tức?"

"Cũng không được, nhìn cậu mới không được!"

Đinh Tuyết Nhuận cười: "Yên tâm đi, tôi sẽ không quen những người khác."

Lâu Thành có thể nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của cậu, lập tức đỏ mặt, đột nhiên cảm thấy thẹn thùng, cắm mặt vào sách giả câm điếc.

Có lẽ có người đơn thuần cảm thấy Đinh Tuyết Nhuận là người có văn hóa, bộ dáng cũng khá được, còn thật sự đi vào hỏi phương thức liên hệ của cậu. Những việc thế này từ tiểu học Lâu Thành đã gặp phải, khi còn nhỏ vì anh vô cùng đẹp trai, ăn mặc cũng đẹp, trong lòng anh rất tự tin, đi đường lỗ mũi cũng hếch lên trời. Học sinh tiểu học nhìn thấy anh như vậy, cảm thấy anh càng đẹp trai, rất nhiều người tỏ tình với anh.

Anh đã sớm quen rồi, nhưng Đinh Tuyết Nhuận lần đầu gặp phải việc này, người đầu tiên tới Lâu Thành trừng mắt từ chối giúp cậu: "Không có! Cậu nhìn xem cậu ấy có giống như người dùng điện thoại không? Cậu ấy mà có thời gian rảnh chơi QQ thì có thời gian giành quán quân IMO không? Đi ra hết đi, đừng có nhòm ngó bạn cùng bàn của tôi."

Đinh Tuyết Nhuận dung túng nhìn anh, cũng không nói gì cả.

Trận đấu của Lâu Thành diễn ra trong hai ngày, thứ sáu với thứ bảy, thứ sáu Đinh Tuyết Nhuận không đi, được Lâu Thành báo tin vui, anh nói đã giành được hạng nhất vòng đầu tiên. Thứ bảy vốn cũng là thời gian đi học, vì đi cổ vũ cho Lâu Thành, cậu cố ý xin nghỉ.

Bởi vì tình huống của cậu không giống như những học sinh khác, phía thầy Đậu dễ dàng đồng ý cho cậu xin nghỉ.

Năm nay cuộc thi CRRC của thành phố bọn họ tổ chức xa hoa hơn so với năm ngoái, Đinh Tuyết Nhuận nhìn thấy tấm bảng hiệu rất lớn, còn điêu khắc, viết Giải thi đấu "Cúp ngành mỏ" toàn quốc năm 20xx.

Năm nay có gần một trăm người tham gia thi đấu, hơn hai mươi đội xe, trải qua vòng thi đấu đầu tiên này, hơn một nửa đội xe đã bị loại bỏ, chỉ còn ba bốn mươi tuyển thủ.

Đinh Tuyết Nhuận cầm lấy vé mà Lâu Thành đưa cho, ngồi ở một vị trí vô cùng tốt, cậu định gọi điện thoại cho Lâu Thành, hỏi xem anh đang ở đâu, đội xe của họ tên là gì, kết quả cậu vừa lên khán đài, cúi đầu nhìn xuống chỗ đường đua, lập tức thấy được đội đỏ rực vụt lao đi.

Mấy chiếc xe đã được thay đổi bề ngoài, đều được sơn thành đỏ thẫm, thân xe in một chữ song hỉ chói mắt.

Đinh Tuyết Nhuận nghe thấy "Đội xe Hỉ Lâm Môn" trên loa phát thanh, có chút dở khóc dở cười, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cổ vũ Lâu Thành, cậu ngồi xuống chăm chú nhìn cuộc đua.

Tuyển thủ tham gia thi đấu đều đội mũ bảo hiểm, mặc trang phục giống nhau, nhưng Đinh Tuyết Nhuận liếc mắt một cái liền nhận ra ai là Lâu Thành, Lâu Thành cao ráo chân dài, cho dù không lộ mặt cũng dễ nhận thấy.

Bốn giờ chiều bắt đầu vòng đua thứ hai, bởi vì là đua xe, cho nên trận đấu tiến hành rất nhanh, Đinh Tuyết Nhuận đứng lên xem. Ánh mắt cậu tập trung vào trên người Lâu Thành, nhìn thấy anh chạy đằng trước dẫn đùa đoàn, qua khúc cua cong người trượt dưới đất. Cho dù biết đầu gối anh có thiết bị bảo hộ nhưng mà cậu vẫn cảm thấy rất đau lòng, sợ anh bị thương.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên anh tham gia cuộc đua CRRC, nhưng vì xuất phát điểm cao, bình thường rảnh rỗi anh thường đi luyện tập, vẫn còn có đường đua tư nhận, làm cho anh giống như một con ngựa đen, tuyển thủ khác sống chết đuổi theo đều không kịp anh.

Vòng thứ hai kết thúc, Lâu Thành giành được hạng nhất. Hôm qua anh giành được hạng nhất, hôm nay lại hạng nhất, theo lý thường đương nhiên phải giành quán quân. Hơn nữa đội xe HỈ Lâm Môn còn được giải thưởng đoàn thể.

Khi hết cuộc đua, Đinh Tuyết Nhuận nghe thấy có một vài fan của CRRC đang nói: "Không phải chứ, giải đoàn đội cùng với giải cá nhân đều bị Hỉ Lâm Môn lấy mất? Một đội xe chưa từng nghe thên, cái tên nghe như đùa, cũng buồn cười quá............."

"Mấy người không nhìn xem xe của đội Hỉ Lâm Môn là xe gì sao? Đậu, xe cả đội đều là Harley, còn cả Kawasaki Ninja, Harley 250cc, trời ạ loại phân khối này cũng tôi cũng không biết mua ở đâu ra nữa............"

Phân khối nhỏ 250cc, bình thường Lâu Thành cũng không đi loại xe này, anh đi đường toàn đi xe phân khối lớn trâu bò gào thét, so với xe đua bình thường phong cách hơn, nếu không phải vì tham gia thi đấu, anh cũng không mua loại xe này.

Được quán quân, Lâu Thành rất vui, mặc quần áo đua xe cầm cúp chụp ảnh các loại, cười tới nỗi chẳng nhìn thấy mắt. Có bên truyền thông bảo anh làm động tác hôn cúp, Lâu Thành khó chịu cái cúp đã bị bao nhiêu người chạm qua rồi, không dám hôn.

Sau khi thi đáng lẽ anh phải cùng đội xe đi liên hoan, nhưng vì không chỉ Đinh Tuyết Nhuận tới mà mấy đàn em của anh cũng tới xem anh thi đấu, anh chỉ đành thương lượng với đội xe một chút nói mọi người cùng nhau đia ăn.

Anh là đội trưởng, anh nói thế nào thì là thế đó.

Lâu Thành giới thiệu Đinh Tuyết Nhuận cho đồng đội, nói cậu là bạn cùng bàn: "Quán quân thế giới, trâu bò không?"

"Quán quân thế giới?" Đội của anh có tổng cộng năm người, ba người lớn tuổi hơn anh, một người cùng tuổi với anh, nhưng đã lên đại học rồi, còn có một người mới học lớp chín.

"Cậu ấy thi học sinh giỏi, đúng vậy, là quán quân toán học thế giới, Thanh Hoa, Bắc Đại đều tranh giành cậu ấy, bắt đầu đánh nhau rồi!"

Loại học bá này có tầm quan trọng khác hẳn so với học bá bình thường, luôn làm cho người ta ngưỡng mộ, có khoảng các. Hơn nữa Đinh Tuyết Nhuận nguyên bản cũng tạo cho người ta một cảm giác lạnh lùng không dễ gần.

Khi liên hoan, luôn không tránh khỏi vấn đề uống rượu, mọi người đều biết Lâu Thành không uống, cũng biết anh có bện sạch sẽ nên khi ăn cơm cùng anh luôn lịch sự dùng đũa chung.

Đinh Tuyết Nhuận muốn uống rượu, cậu uống ít, hơn nữa có thể không uống sẽ không uống, khi mà cậu muốn uống thường có mục đích nào đó.

Lâu Thành ăn một miếng rau, nghiêng qua hỏi anh: "Tối nay có học bù không?"

"Cậu muốn học sao?"

"Học ngữ văn được không?"

Môn học như ngữ văn không hề phù hợp với người không nhận biết được vài chữ như Lâu Thành. Bây giờ mới bắt đầu học ngữ văn quả thực là muộn rồi, nhưng Lâu Thành rất muốn học — Anh muốn viết ra một bức thư tình thật hay.

Đinh Tuyết Nhuận nói được, thản nhiên nói: "Cậu uống nước ngọt không?"

"Tôi uống trà là được rồi."

Đinh Tuyết Nhuận liền đứng dậy, đi tới tủ lạnh cầm một lon coca tới, cậu mở nắp ra, cắm ống hút vào trong lon nước có bọt khí lăn tăn.

Lâu Thành tưởng cậu muốn uống, kết quả Đinh Tuyết Nhuận ngồi xuống đẩy lon nước tới trước mặt anh.

Anh dường như có thể hiểu được ý của Đinh Tuyết Nhuận nuốt một ngụm nước bọt, lòng bàn tay ra mồ hôi, trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Hôm nay trên đường đua, anh thiếu chút nữa bị văng ra khỏi khúc cua, cũng không căng thẳng thế này.

Đinh Tuyết Nhuận nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Lâu Thành, cậu có uống không?"

Lâu Thành cúi đầu ừ một tiếng, ngậm lấy ống hút uống một ngụm. Đồ uống có ga chảy vào họng, anh càng thêm khát vọng, ánh mắt nóng bỏng nhìn Đinh Tuyết Nhuận, vô cùng muốn...........hôn cậu một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi