TÌNH ĐẦU CHỌN TÔI, TÔI RẤT NGỌT

Lâu Thành muốn tới đây, khẳng định không thể ở lại nhà cậu, giường của cậu chật hẹp không thể ngủ còn chưa nói, phòng ở cách âm kém như vậy, tùy tiện làm gì đều có thể bị Đinh Triệu Văn ở cách vách phát hiện.

Đinh Triệu Văn là giáo viên, bây giờ đã nghỉ hè rồi, ông không xã giao gì cả, cũng không thích ra ngoài.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đinh Tuyết Nhuận nhận được thông tin chuyến bay mà Lâu Thành gửi tới, đại khái là buổi chiều hai giờ tới sân bay. Lâu Thành nói: "Anh đã tra một chút rồi, đi từ sân bay tới nhà em còn phải lái xe hơn nửa tiếng hả?"

"Đúng, rất xa. Em với bố tới đón anh nhé."

Lâu Thành sao dám: "Anh gọi taxi, lần đầu tới đã làm phiền bố vợ rồi, quá không tiện."

"Anh tới tìm một chỗ nào thu xếp trước, hôm nay em về quê thăm bà em, nếu như không ăn tối, em sẽ tới gặp anh sớm một chút."

Đinh Triệu Văn lái xe từ khu tập thể công nhân viên chức về quê cũng mất thời gian nhất định. Ở trên xe, Đinh Tuyết Nhuận vẫn luôn nghĩ phải sắp xếp Lâu Thành thế nào, nếu như anh chỉ ở một hai ngày còn tốt, tìm một khách sạn là được, nhưng Lâu Thành rõ ràng là muốn ở lại không muốn đi.

Sau khi về quê, Đinh Triệu Văn lấy từ cốp xe ra ra một thùng sữa óc chó với hai bình rượu trắng, Đinh Tuyết Nhuận thoáng nhìn trong cốp xe còn rất nhiều sữa óc chó.

Hai bố con tới nhà chú ba trước — bà nội ở đây.

Người nhà chú ba nhìn thấy ông mang quà tới, vô cùng ngạc nhiên, hôm nay cũng không phải là ngày lễ gì.

"Anh hai anh xem anh này, đến thì cứ đến thôi, còn mang theo quà."

"Đều là người một nhà, con gái em cũng sắp lên lớp mười hai rồi, uống ít sữa óc chó." Đinh Triệu Văn khách sáo nói vài câu, "Mấy ngày nữa anh muốn làm mấy mâm, mời bạn bè thân thích."

Chú ba càng kinh ngạc, còn cho rằng có phải ông sắp tái hôn không: "Làm cỗ?"

"Đúng thế, là tiệc mừng Nhuận Nhuận nhà chúng ta lên đại học, nó ấy à, được Đại học Nhân dân Trung hoa tuyển thẳng!" Đinh Triệu Văn mặt mày mừng rỡ, lấy thiệp mời ra.

"Thật hay giả đấy? Không phải lừa người đấy chứ?"

"Loại chuyện này sao có thể lừa người được, giấy báo trúng tuyển cũng được gửi tới rồi, không tin thì mọi người lên mạng tìm, thành viên huy chương vàng trong đội tuyển đại diện quốc gia Trung Quốc tham gia kỳ thì toán học quốc tế! Nhuận Nhuận của chúng ta có ở trong đó — tiệc mừng đỗ đại học sẽ được tổ chức vào ngày mười lăm tháng tám, mọi người nhất định phải tới nhé, trên thiệp mời có viết người được mời và tên khách sạn, cả thời gian nữa."

Đinh Tuyết Nhuận không nhịn được liếc nhìn Đinh Triệu Văn đang nở mày nở mặt, trong lòng cũng cười.

Sau đó, Đinh Triệu Văn lại ngồi xuống bên cạnh bà nội đi đứng không tiện, tai cũng không tốt, ông nói lớn cho bà biết tin vui này.

Cả nhà chú ba cầm lấy thiệp mời mà Đinh Triệu Văn đã viết rất đẹp, sắc mặt vô cùng khó tin. Đặc biệt là sau khi tìm tin tức trên mạng, thật sự có tên của Đinh Tuyết nhuận, sắc mặt càng thêm phần phức tạp, nói với con gái trong nhà: "Đan Đan, phải học tập anh nhiều hơn."

Đi mấy nhà còn chưa xong, vẫn còn một nhà nữa. Sau khi lên xe, Đinh Tuyết Nhuận nhìn thấy Đinh Triệu Văn đánh một dấu móc vảo danh sách đã in ra. Cậu nhìn cẩn thận, thấy trên danh sách có tên của từng nhà từng hộ, cả danh sách dài.

Đinh Triệu Văn có chút ngại: "Đây là chuyện tốt, phải chúc mừng một chút."

Lập tức mở tiệc chiêu đãi nhiều người như thế, phải tốn rất nhiều tiền, nhưng tiền lương của Đinh Triệu Văn bình thường đều tích cóp lại, Đinh Tuyết Nhuận trước giờ không hỏi ông tiền, hỏi cậu cậu cũng không cần, ngược lại còn chuyển tiền cho ông.

Ông mang theo quà tặng tới cửa từng nhà đưa thiệp mời.

Còn chưa tới hai giờ chiều, Đinh Tuyết Nhuận đã nhận được điện thoại của Lâu Thành, nói: "Nhuận Nhuận anh xuống máy bay rồi, anh gọi xe tới khách sạn gần nhà em ở trước."

Lâu Thành đẩy hai vali ra khỏi sân bay.

Đinh Triệu Văn hỏi cậu: "Bạn học?"

Đin Tuyết Nhuận vâng một tiếng: "Là bạn học, cậu ấy tới Quế Lâm du lịch, muốn tìm con chơi."

Đinh Triệu Văn rất vui, dừng một chút, lại hỏi: "Bạn của con, có.....ai.....chướng ngại gì không?"

Không trách ông hỏi như vậy.

Trước khi Đinh Tuyết Nhuận chuyển trường, trong trường căn bản không có bạn bè gì, có chút lầm lì, ngược lại lại có quan hệ rất tốt với những bạn học lớp đặc biệt. Lớp đặc biệt có người thiểu năng trí tuệ, cũng có người câm điếc — Đinh Tuyết Nhuận vẫn có thể thành bạn tốt với bọn họ.

Mà sở dĩ Đinh Tuyết Nhuận đánh nhau với người ta, thứ nhất là vì học sinh trong lớp cậu có ý kiến với cậu, thứ hai bởi vì học sinh kia ở trường là học xinh hư nhất, luôn bắt nạt các bạn lớp đặc biệt.

Đinh Tuyết Nhuận không kết bạn với những người bình thường, bỗng chốc lại nói có bạn muốn tới Quế Lâm, chẳng trách Đinh Triệu Văn lại nghĩ nhiều.

"Cậu ấy không sao cả, là người bình thường là con trai." Đinh Tuyết Nhuận nghĩ tới mối quan hệ của mình với Lâu Thành, quay đầu liếc nhìn Đinh Triệu Văn một cái. Không biết trong mắt Đinh Triệu Văn, đồng tính luyến có được coi là chướng ngại hay không.

Bởi vì Lâu Thành tới, cho nên hôm nay Đinh Tuyết Nhuận muốn về sớm, Đinh Triệu Văn cũng không phản đối, nói: "Bạn con tới đây chơi, hôm nay mời bạn ấy tới nhà mình ăn một bữa đi." Ông do dự một lát, "Bố ngủ ở phòng của con, con với bạn ngủ trong phòng bố được không?"

Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu: "Không cần, cậu ấy đặt phòng ở khách sạn rồi."

Lâu Thành ở phòng cậu còn tốt, dù sao tuy Lâu Thành bị mắc bệnh sạch sẽ nhưng đối với cậu thì có vẻ không sao. Nhưng nếu như muốn anh ngủ ở phòng người khác, có lẽ Lâu Thành sẽ không ngủ được.

"Bạn của con tới đây chơi bao nhiêu ngày?"

"Con cũng không biết." Núi xanh liên tục xẹt qua ngoài cửa kính, Đinh Tuyết Nhuận đột nhiên nhớ tới gì đó, "Bố, trên núi có căn nhà cũ, còn có người ở không ạ?"

"Con nói bên kia?" Đinh Triệu Văn biết cậu nói tới nơi nào. Căn nhà cũ đã từ rất lâu rồi, trước đây ông nội của Đinh Tuyết Nhuận có một rừng cây ăn quả, cho thuê đỉnh núi, sau này tới hạn trả thuê liền bán tất cả đi.

Nhưng căn nhà gỗ xây dựng lúc ấy vẫn còn, nhưng mà đã rất cũ rồi, bảy tám năm trước đã từng sửa một lần.

Đinh Tuyết Nhuận gật đầu: "Có một hè năm cấp hai, con từng tới đó, rất mát mẻ."

"Con muốn dẫn bạn học tới đó? Bạn con ở thành phố tới mà, liệu có quen hay không?"

Khẳng định là không quen.

Nhưng mà Đinh Tuyết Nhuận nhớ mang máng, phong cảnh ở nơi đó rất đẹp, có non xanh nước biếc vờn quanh.

"Nếu như cậu ấy không ở được thì chúng con sẽ chuyển xuống núi." Cậu nói

Đinh Triệu Văn quay đầu nói: "Con và bạn học của con hai đứa định ở trên núi à? Ở đó tín hiệu không tốt lắm, hơn nữa đã rất lâu không có người ở rồi, rất bẩn."

"Không sao, sáng ngày mai con tới quét dọn." Tín hiệu không tốt lắm cũng không sao, chỉ cần có thể gọi điện thoại là được, dù sao cũng đi học.

Về tới nhà, Đinh Tuyết Nhuận dùng máy in của Đinh Triệu Văn in tài liệu dạy thêm cho Lâu Thành, muốn ra ngoài tìm anh.

Lâu Thành không biết đường, Đinh Tuyết Nhuận sợ anh đi lung tung lại không tìm được người, chỉ đành chạy tới khách sạn tìm anh. Lâu Thành đặt khách sạn có tiểu chuẩn giới hạn, tìm mục tiêu trước, sau đó tìm nơi đắt nhất ở xung quanh.

Thành phố của bọn họ tuy rằng là thành phố tuyến mười tám nhưng vẫn có khách sạn 5 sao.

Lâu Thành đặt một căn phòng rất lớn, khi Đinh Tuyết Nhuận tìm tới đó, nhìn thấy trong phòng có cả đống quà tặng, cậu không hỏi gì cả, Lâu Thành kéo cậu qua hôn cậu, ôm cậu nói: "Nhuận Nhuận, anh rất nhớ em." Anh cúi đầu, mút lấy môi Đinh Tuyết Nhuận.

Đinh Tuyết Nhuận không từ chối được, để cho anh hôn một lúc mới khẽ nghiêng đầu tránh đi: "Đừng phóng túng quá........Lâu Thành, bố em nhìn thấy môi em bị sưng sẽ nghi ngờ."

Nghe vậy, Lâu Thành cũng không dám hôn sâu, sợ bố vợ đuổi anh đi. Nụ hôn của anh dừng lại bên tai Đinh Tuyết Nhuận, chợt chuyển xuống dưới cổ, Đinh Tuyết Nhuận ngửa đầu, hầu kết mẫn cảm run rẩy.

Hơi thở của hai người không ổn định, mặt đều có chút đỏ, mặt Lâu Thành càng đỏ hơn: "Em nói bố em muốn uống rượu, anh mang tới mấy chai, còn có cả lá trà, thực phẩm bảo vệ sức khỏe, cái này là bảo vệ gan, cái này là bảo vệ tim, cái này là chống lão hóa......."

Rượu theo nguyên tắc là không được phép gửi vận chuyển, nhưng Lâu Thành gọi điện thoại cho tổng giám đốc hãng hàng không, nên được đồng ý luôn.

Đinh Tuyết Nhuận nhìn anh cẩn thận: "Không phải đã bảo anh không cần mang sao?"

"Lần đầu tiên gặp bố chúng ta, có chút căng thẳng, tặng nhiều đồ ông ấy sẽ thích anh chứ?"

"Bố em mời anh tới nhà ăn cơm —"

Đinh Tuyết Nhuận còn chưa nói xong, Lâu Thành đã vui vẻ ngắt lời: "Được, Được!"

"Nhưng mà anh phải nhớ kỹ, không được làm lộ, không được gọi quá thân mật, cũng không được lo lắng cho bố em, gọi ông ấy là bố, rất kỳ quái." Làm gì có bạn bè nào vừa tới đã nhận thân.

Lâu Thành: "Không nói cho ông ấy biết sao?"

Đinh Tuyết Nhuận rũ mi: "Tạm thời không thể nói cho ông ấy, đợi.....thi đại học xong đi."

Cậu dặn dò cả trăm nghìn lần, nói nhất định phải khắc chế: "Nếu như bố em biết, có lẽ sẽ cho em học đại học năm nay luôn, Lâu Thành, anh đừng làm chuyện dại dột."

Nghe thấy những lời này, Lâu Thành cũng thu lại ý muốn trêu đùa, lúc này thận trọng nói: "Anh cam đoan sẽ không để lộ ra."

Đinh Tuyết Nhuận nói chuyện muốn mang anh lên trên núi ở, Lâu Thành không hề kháng cự, ngược lại còn rất hưng phấn, ánh mắt phát sáng: "Là loại nhà gỗ hả? Một chiếc giường? Có phải cần đốn củi nhóm lửa? Sau đó bắt thỏ nướng ăn?"

"Không phải kiểu đó.... có điện cũng có bếp nấu, đi xuống núi mất có nửa tiếng, bắt thỏ cái gì."

"Vậy có phải là..........thế giới hai người?"

Đinh Tuyết Nhuận lên tiếng: "Rất yên tĩnh, rất thích hợp để học tập. Nhưng tín hiệu không tốt lắm, điều kiện cũng không quá tốt, sẽ phải chịu khổ, nhưng phong cảnh rất đẹp."

"Ở cùng với em, anh sợ gì khổ."

Đinh Triệu Văn gọi điện thoại tới, nói đã làm xong đồ ăn rồi, hai người ngồi xe qua đó. Lâu Thành xách theo túi lớn túi nhỏ, hết sức căng thẳng: "Anh phải gọi bố em là chú hay là bác?"

"Đều được."

Đinh Triệu Văn nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra nhìn thấy một nam sinh sắp cao bằng cửa nhà ông, rất đẹp trai.

Lâu Thành lễ phép gọi: "Cháu chào chú, lần đầu gặp mặt, cháu tên là Lâu Thành, Lâu trong nhà cao cửa rộng, Thành có chữ ngọc bên cạnh, là loại ngọc đẹp!" Bố vợ là giáo viên ngữ văn, Lâu Thành tự giới thiệu cũng đã nháp thử.

Anh đã luyện tập rất được cho nên ấn tượng đầu tiên của Đinh Triệu Văn rất tốt, nhanh chóng mời anh vào, nhìn thấy anh mang theo nhiều quà như vậy, lại vội vàng từ chối, nói không thể nhận không thể nhận.

"Không sao, Chú là bố của Nhuận Nhuận, chính là bố.........." Lâu Thành thiếu chút nữa nói sai, nuốt hai từ "của con" lại, nói: "Chính là người thân của cháu."

Lâu Thành giải thích: "Chú không biết chứ, trước kia thành tích của cháu rất kém, may mắn có Nhuận Nhuận dạy kèm cho cháu!"

Đinh Tuyết Nhuận nói: "Bố, bố cứ nhận đi, cậu ấy mang từ rất xa tới đây, không thể mang về lại."

Lâu Thành ăn một bữa cơm tối, không làm lộ, ngược lại còn nói chuyện rất vui vẻ, Đinh Triệu Văn hỏi anh cao bao nhiêu, anh nói 1m89.

Anh mới đo chiều cao cách đây không lâu, lại cao thêm 1cm, đeo thêm giày chơi bóng thì được một mét chính mấy.

Sáng sớm hôm sau, Đinh Triệu Văn lái xe đưa hai người lên núi, nhưng đường núi không thông, phải xuống xe đi bô, hai chiếc vali của Lâu Thành có một chiếc đựng đầy quà cho Đinh Triệu Văn, cho nên anh cầm theo hành lý của mình, còn giúp Đinh Tuyết Nhuận xách chăn.

Mang đồ qua đó, quả nhiên rất bụi bặm, ba người cùng nhau quét dọn, Lâu Thành trước đây chưa bao giờ quét dọn, cũng giành việc làm, để Đinh Triệu Văn thấy anh chịu khó thế nào, lại có sức khỏe.

Đinh Triệu Văn lén lút hỏi Đinh Tuyết Nhuận: "Người bạn này của con tốt quá, con dạy kèm có thu tiền người ta không?"

Đinh Tuyết Nhuận nói không thu, Đinh Triệu Văn nói: "Không thu thì tốt."

Nhà gỗ lớn hơn một chút so với tưởng tượng của Lâu Thành, sau khi dọn dẹp xong chống cửa sổ lên, sạch sẽ chỉnh tề sáng sủa.

Đinh Tuyết Nhuận đang trải giường, Đinh Triệu Văn xuống núi. Lâu Thành cũng bắt đầu sửa sang lại vali hành lý của mình, sau khi sắp xếp xong giường chiếu, Đinh Tuyết Nhuận qua giúp anh: "Tại sao lại mang nhiều giày vậy?"

Lâu Thành: "Ngầu mà."

"Ở trên núi anh ngầu cho ai xem?" Đinh Tuyết Nhuận ngồi xổm xuống, giúp anh lấy hết giày ra, kết quả đột nhiên lục ra được thứ gì đó.

Ký hiệu là LV, nhưng mà....

Lâu Thành nhìn thấy cậu lấy thứ gì ra, đột nhiên nhào ra cướp, Đinh Tuyết Nhuận cũng không tránh, mặc kệ anh nhào qua lấy đồ đi, cậu hỏi anh: "Đây là gì?"

".........không có gì?"

"Lâu Thành, anh mang áo mưa tới làm gì?" Đinh Tuyết Nhuận bình tĩnh hỏi anh.

Tai Lâu Thành đỏ lên, giấu thứ kia sau lưng: "......Ngầu mà."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi