TÌNH ĐẦU CHỌN TÔI, TÔI RẤT NGỌT

Đinh Tuyết Nhuận rửa mặt xong, sau đó lên giường nằm.

Bởi vì sợ Lâu Thành thấy được lại ngạc nhiên cười ha ha, Đinh Tuyết Nhuận trốn trên giường bôi thuốc mỡ, đợi thấm thuốc lại bôi thêm một lớp kem bôi tay.

Mùa đông cậu rất dễ bị nẻ da, phía Bắc lạnh hơn phía Nam, hơn nữa trên tay cậu lại có nhiều vết thương cho nên từ bây giờ cậu đã bắt đầu bôi kem để phòng ngừa.

Lâu Thành đứng bên giường, đang thay vỏ chăn.

Anh dường như không có thiên phú về phương diện này, dáng người cao gần 1m9 đang vụng về thay vỏ chăn, người gần như chui vào trong chăn, Đinh Tuyết Nhuận cảm thấy chiếc giường kia sắp không chịu nổi anh rồi.

Lâu Thành khó khăn lắm mới nhét được ruột chăn vào trong, cả người chui vào trong chăn không tìm được đầu ra, hô lớn: "Tiểu Đinh, Tiểu Đinh, cậu dậy đi, cậu có biết lồng chăn không? Chăn của tôi bị nhào thành một đống rồi làm sao bây giờ..........."

Đinh Tuyết Nhuận đã nằm xuống rồi, không muốn để ý tới anh, chỉ nằm đó nói với anh: "Lấy sợi dây ở bốn góc bông buộc vào bốn góc vỏ chăn, sau đó vung lên mấy lần là được."

Lâu Thành "Ồ" một tiếng, chưa đến mười giây lại nói: "Tôi không biết làm, cậu đứng dậy chút đi."

Anh nỗ lực chui ra.

Đinh Tuyết Nhuận là loại người đã nằm xuống rồi là sẽ không động đậy.

Bởi vì cậu đã hoàn thành tất cả những việc cần làm rồi, cho nên bây giờ là thời gian nghỉ ngơi của cậu, cậu muốn yên ổn nghỉ ngơi, Lâu Thành ồn ào làm cho cậu không thể nghe nhạc, tuy giọng của Lâu Thành cũng rất hay nhưng mà anh cứ lẩm bẩm như vậy làm cậu không chịu nổi: "Tại sao cậu lại nhất định phải đổi vỏ chăn?"

"Bởi vì thứ năm tuần trước tôi đắp rồi, đã một tuần, chắc chắn có rất nhiều bụi với vi trùng, đương nhiên là muốn thay rồi.......nếu không thì rất bẩn."

Đinh Tuyết Nhuận tin rồi, Lâu Thành giống như.....thật sự có chút sạch sẽ.

Cậu không động đậy gì, Lâu Thành đi qua, anh rất cao, ở giường trên phải cong lưng, nếu không sẽ đụng phải trần nhà.

Anh không bước lên giường của Đinh Tuyết Nhuận, chỉ đứng ở chỗ giáp danh: "Cậu đứng dậy, đừng ngủ như thế, cậu đổi hướng khác đi, chúng ta đầu đối đầu, chân đối chân, tôi không muốn lúc ngủ ngửi thấy mùi chân thối của cậu."

Đinh Tuyết Nhuận lười giải thích cậu căn bản không có thối chân, cậu rất chú ý đến điểm này.

Lâu Thành lay lay chân Đinh Tuyết Nhuận qua lớp chăn: "Này, này, Tiểu Đinh, cậu giúp tôi thay vỏ chăn đi, trưa mai tôi mời cậu đi ăn."

"Đi mà, có được không?" Anh lải nhải không ngừng, "Cậu mà không nói gì tôi cứ tiếp tục làm phiền cậu, làm phiền cậu."

Đinh Tuyết Nhuận chưa từng gặp người nào có tính cách như Lâu Thành.

Cậu tưởng rằng Lâu Thành thuộc dạng giáo bá, nhưng mà anh lại biết làm nũng, Đinh Tuyết Nhuận nhanh chóng bị anh làm cho cảm thấy phiền, chỉ đành đứng dậy: "Cậu ngốc quá."

Cậu ngồi dậy, nhưng không sang bên giường anh mà hỏi: "Cậu mắc bệnh sạch sẽ, tôi trèo lên giường cậu cậu không chê sao?"

Lâu Thành quả nhiên do dự.

Loại bệnh sạch sẽ của anh là sạch sẽ giả, nhưng anh thực sự rất thích sạch sẽ, mùi anh ghét nhất là mùi thuốc lá. Thể chất anh rất dễ dàng ra mồ hôi, chơi bóng ra rất nhiều, khi không chơi bóng cũng chảy, nằm ngủ một giấc dậy tay anh đã ướt rồi -- anh mắc chứng tăng tiết mồ hôi.

Anh chảy mồ hôi sẽ không có mùi hôi như những người vận động thể thao khác, điều này có liên quan rất lớn đến việc anh luôn chú ý hình tượng của mình.

Cho nên một ngày Lâu Thành phải tắm ba lần.

Anh do dự một lúc, trong lòng cân nhắc lợi hại một chút. Đinh Tuyết Nhuận ban nãy cũng tắm qua rồi, nhưng Lâu Thành biết cậu hút thuốc, nói thật anh thực sự vô cùng ghét mùi thuốc, anh em của Lâu Thành đều biết tật này của anh, cho nên rất ít khi hút thuốc trước mặt anh, sợ anh Thành bật hình thức cưỡng chế.

Cho nên Lâu Thành làm một hành động mà Đinh Tuyết Nhuận không thể ngờ tới.

Anh quỳ gối trên giường, đưa đầu qua, túm lấy áo ngủ của Đinh Tuyết Nhuận hít một hơi.

Đinh Tuyết Nhuận nhìn thấy cái đầu to trước ngực mình, có cảm giác không thể động đậy, nhưng qua vài giây, cậu lại bình thường trở lại, đẩy đầu Lâu Thành ra, bình tĩnh nhìn anh: "Cậu làm cái gì thế?"

"Trên người cậu hình như không có mùi thuốc lá, cậu không mặc áo ngủ hút thuốc đấy chứ?" Lâu Thành nhìn cậu.

Sắc mặt Đinh Tuyết Nhuận không đổi: "Tôi hút thì làm sao, cậu có cần lồng chăn hay không?"

"Có có." Lâu Thành xác nhận một chút, thực sự là không có mùi thuốc lá, anh xuống giường để cho cậu sang lồng chăn.

Từ nhỏ Đinh Tuyết Nhuận đã tự lo việc sinh hoạt, cậu làm những động tác này rất nhanh nhẹn, nhanh chóng lồng xong chăn cho Lâu Thành.

Lâu Thành giải quyết được phiền phức lớn, ở phía dưới nói: "Cảm ơn cậu nhé, cậu đổi hướng gối đầu đi."

Người anh rất cao, đứng dưới đó cũng vượt qua độ cao của giường, Đinh Tuyết Nhuận quỳ gối trên giường, Lâu Thành đứng bên cạnh thò đầu vào nhìn.

Đinh Tuyết Nhuận đổi gối đầu qua, Lâu Thành tắt đèn, trèo lên giường, anh sột soạt nằm xuống, lịch sự chu đáo khen một câu: "Tiểu Đinh, cậu lồng chăn giỏi thật." Anh hỏi Đinh Tuyết Nhuận: "Cậu nằm ngủ có mộng du không?"

"Không."

"Vậy thì tốt rồi, ở tầng này có một tên ngu ngốc hay mộng du, có lần nửa đêm rồi còn gõ phòng ký túc của chúng ta, dọa chết tôi." Lâu Thành nằm trên chiếc giường nhỏ này, cảm giác vô cùng không thoải mái, không ngừng nhúc nhích, "Kết quả hai tên ngu ngốc học mười hai cùng phòng chúng ta ngủ như heo, ông đây còn tưởng bọn họ chết rồi."

Người anh quá cao, nằm không ổn định, thích lăn qua lăn lại trên giường, trước đây có một lần đang ngủ thì bị lăn xuống giường, cũng may cơ thể anh khỏe, da dày thịt béo nên cũng không xảy ra vấn đề gì lớn.

Lâu Thành ở trong trường, thực sự ngủ không ngon giấc, cho nên anh mới chuyển ra ngoài.

Nhưng theo quy định của trường học, chỉ có học sinh cấp ba mới có thể chuyển đi, cho nên mỗi thứ năm hàng tuần Lâu Thành sẽ về trường ở, để tránh việc khi kiểm tra phòng mà không có người, nửa đêm nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp -- cuối cùng còn bị thông báo toàn trường.

Anh rất thích nói chuyện, nói luôn mồm, ban đầu Đinh Tuyết Nhuận còn trả lời anh, dần dần không thèm để ý nữa, giả vờ ngủ.

Lúc này, quản lý kí túc cũng tới kiểm tra ký túc, ông mở đèn, xác nhận trong phòng có hai người hơn nữa mặt mũi đều đúng mới đóng cửa rời đi.

Lâu Thành ban ngày vận động, cho nên buổi tối ngủ rất ngon, nằm xuống một lúc lập tức đi vào giấc ngủ.

Đinh Tuyết Nhuận nghe thấy anh không nói gì, tháo tai nghe xuống, tắt radio tiếng Anh đi, nhắm mắt ngủ.

Ngày hôm sau Lâu Thành và Đinh Tuyết Nhuận phải đi học. Đinh Tuyết Nhuận ban đầu muốn đi nhà ăn ăn sáng, nhưng Lâu Thành không cho cậu đi: "Cậu đừng đi, đợi lát nữa chúng ta cùng tới lớp."

Đinh Tuyết Nhuận thấy anh còn chưa rời giường, nói mình muốn đi nhà ăn ăn sáng.

Lâu Thành tỉnh rồi nhưng mà anh dính vào giường, không chịu ngồi dậy: "Không đâu, tôi còn muốn ngủ, buồn ngủ." Giọng nói nam thần của anh ồm ồm oán giận trong chăn: "Đi nhà ăn làm gì, chúng ta đi phòng học, tôi có rất nhiều đồ ăn sáng."

Đinh Tuyết Nhuận im lặng, cậu biết những thứ đó là do người theo đuổi Lâu Thành tặng, Lâu Thành sẽ ăn, không ăn hết sẽ chia cho mọi người xung quanh. Nhưng những thứ không rõ nguồn gốc, Đinh Tuyết Nhuận không dám ăn, cậu sợ.

Lâu Thành rúc trong chăn, lại mê mê tỉnh tỉnh hỏi cậu giờ: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Bảy giờ."

"Bảy giờ? Đm!" Trong lòng Lâu Thành nghĩ, người này cũng chẳng thua kém gì hai tên ngu ngốc lớp mười hai cùng phòng kia, người bình thường ai dậy sớm như vậy? Hai tên lớp mười hai kia bảy giờ mới dậy.

"Đm! Cậu hẹn chuông mấy giờ?"

Đinh Tuyết Nhuận: "Sáu giờ."

Lâu Thành tức giận: "Cậu dậy sớm như vậy làm gì...."

Đinh Tuyết Nhuận trả lời sang chuyện khác: "Tôi đi nhà ăn."

Lâu Thành vẫn còn lẩm bẩm: "Đặt chuông báo sớm như vậy làm gì, cậu lại không học bài, cậu dậy sớm như vậy là muốn lên trời hả? Hả?!"

Không ai để ý đến anh.

Lâu Thành mắt nhắm mắt mở, cúi xuống nhìn cậu một cái, đối diện với căn phòng ngủ trống rỗng không một âm thanh, anh mới phát hiện, Đinh Tuyết Nhuận nói đi là đi.

Anh cảm thấy Tiểu Đinh có chút lạnh lùng.

Anh lại ngủ tiếp, dậy muộn, đi đến trường, tiết đầu tiên đã qua được một nửa rồi.

Trước khi anh vào lớp vừa vặn thấy Đinh Tuyết Nhuận giống như đang trả lời câu hỏi, giáo viên cho cậu ngồi xuống. Lâu Thành như không có việc gì đi vào ngồi xuống, giáo viên nhìn cậu một cái, không hề nói gì, tiếp tục giảng bài.

Trên bàn Lâu Thành có rất nhiều đồ ăn sáng, bữa sáng nữ sinh tặng, luôn luôn có gì đó đặc biệt đáng yêu, bình sữa chua nhỏ, bình sữa bò nhỏ, bánh qui nhỏ, còn có ô mai sấy.

Khi anh nhìn thấy bánh bao ở trên bàn, có chút sửng sốt.

Nữ sinh tặng bánh bao này cũng quá thực tế rồi.

Lâu Thành còn có dáng vẻ chưa tỉnh hẳn, anh cắm ống hút sữa chua, hỏi Đinh Tuyết Nhuận: "Ban nãy Miss Địch gọi cậu lên trả lời câu hỏi hả?"

"Ừ."

"Có trả lời được không?"

Đinh Tuyết Nhuận lại ừ một tiếng, cậu đang nghịch bút, những người khác đang ghi ghi chép chép, chỉ có cậu ngồi chơi, cũng không viết bài, nhìn vừa giống như đang nghe giảng vừa không giống.

"Hỏi câu hỏi lựa chọn làm cậu choáng rồi?"

Đinh Tuyết Nhuận mím môi, trên khóe miệng hiện lên ý cười không rõ ràng, nói ừ.

Lâu Thành cười lộ ra hàm răng: "Cậu đã ăn sáng chưa?"

Đinh Tuyết Nhuận nói ăn rồi, Lâu Thành đẩy cho cậu một bình sữa: "Ăn thêm chút nữa? Chỗ tôi có cả đống này, còn có bán bao, cái này không biết ai mua...."

"Tôi mua đấy."

"Vậy cậu để trên bàn tôi làm gì?" Lâu Thành phản ứng lại, "Cậu mua cho tôi hả?"

Đinh Tuyết Nhuận nhìn bảng đen, sắc mặt không đổi vừa nghe giảng vừa trả lời anh: "Tôi ăn không vào, nên cho cậu."

"Cậu....." Lâu Thành lại cảm thấy con người Tiểu Đinh rất tốt, chủ yếu vì Tiểu Đinh là học tra, khi lên lớp có thể tiếp chuyện mình, người khác thì không được, bọn họ đến lớp chưa bao giờ trốn học, bởi vì bọn họ vừa trốn học là không theo kịp rồi.

Cho nên anh dừng một chút lại nói: "Cậu mua nhân gì?"

"Bánh chay."

"Tôi thích ăn bánh bao nhân thịt, nhưng mà chay cũng có thể ăn." Anh cúi đầu cắn thử một miếng, bánh bao còn chưa lạnh, có lẽ là Lâu Thành đói rồi, ăn mấy miếng hết sạch.

Đinh Tuyết Nhuận nghiêng đầu nhìn anh, Lâu Thành ăn rất nhanh, nhưng nhìn dáng vẻ ăn cũng rất đẹp mắt.

Anh ăn xong bánh bao, lại ăn thêm những thứ khác, còn chia hoa quả cho Đinh Tuyết Nhuận nhưng cậu không ăn.

"Sao cậu không ăn, tôi thấy cậu còn muốn mang hoa quả tới phòng học ăn mà?"

Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu: "Tôi không ăn những đồ không rõ nguồn gốc." Một lần đã dính vào vụ này rồi, cậu nhất định sẽ không bao giờ ăn những đồ ăn không rõ nguồn gốc nữa. Ví dụ như mua ở siêu thị, hay ăn cơm ở nhà ăn đều có thể, tỉ lệ nguy hiểm rất nhỏ.

Tất nhiên, cậu cũng không phải là nhân vật quan trọng gì, sẽ không có ai hại cậu, nhưng mà Lâu Thành không giống vậy, ai có thể đảm bảo anh không gây thù hằn với ai, nếu như kẻ thù của anh biết anh sẽ tùy tiện ăn những thức ăn không rõ lai lịch trên bàn, điều này vô cùng nguy hiểm. Người khác ngộ độc không liên quan gì đến anh, nhưng Đinh Tuyết Nhuận đã chịu qua một lần, thần kinh mẫn cảm hơn, cho nên trước giờ cậu sẽ không lặp lại sai lầm lần thứ hai.

"....................con mẹ nó cậu có chứng hoang tưởng à!" Lâu Thành cảm thấy cậu không phải bị bệnh thông thường, "Bọn họ thích tôi như vậy sao có thể hạ độc tôi chứ? Tôi là giáo thảo, giáo thảo!"

Lâu Thành bức bách nói: "Cậu có biết giảo thảo có ý gì không?"

Đinh Tuyết Nhuận không trả lời, Lâu Thành tiếp tục bức bách: "Giáo thảo là người đẹp trai nhất trường đấy."

Không biết có phải anh nói quá to hay không, bị giáo viên tiếng Anh nghe được, mang mic lớn tiếng nói: "Lâu Thành, biết em đẹp trai rồi, đừng có so sánh nữa, ồn ào đến bạn cùng bàn của em học bài."

Bạn bè trong lớp cười ầm lên.

Tuy thành tích của Lâu Thành không tốt, lại có nhiều tật xấu, hơn nữa, cả ngày phạm lỗi lặt vặt nhưng anh cũng rất được thầy cô quý, nhân duyên trong lớp rất tốt.

Giáo viên tiếng Anh vừa nói, anh lập tức ngồi thẳng dậy, dáng vẻ rất vô tội.

Nói thật Lâu Thành cũng muốn cười.

Cho nên giáo viên tiếng Anh vừa bắt đầu giảng bài lại, anh lại nhỏ giọng nói chuyện, lần này để sát vào bên tai Đinh Tuyết Nhuận: "Cô giáo nói tôi làm phiền cậu học bài, cô ấy có buồn cười hay không, cậu học cái gì mà học, cô giáo chắc không biết cậu thất học đâu nhỉ?"

Đinh Tuyết Nhuận bị anh thổi khí như vậy, bên tai có chút tê dại, giống như bị điện giật, giọng nói của Lâu Thành quá mức........... hấp dẫn rồi.

Cậu trời sinh đã cong, lại chưa từng có bạn trai, đúng vào độ tuổi mười bảy mười tám này, đột nhiên gặp dạng nam sinh như Lâu Thành, quả thực rất dễ dàng rung động.

Lâu Thành lại nói: "Nếu như cô gọi cậu lên trả lời câu hỏi, em trai à, cậu liền xong đời đấy."

Đinh Tuyết Nhuận vốn không phản ứng anh, nhưng lần này thực sự không nhịn được: "Lâu Thành, tôi hỏi cậu một việc."

"Cậu nói đi."

Giọng cậu vô cùng nhẹ: "Quê cậu ở đâu? Đông Bắc?"

Lâu Thành trừng to mắt: "Mẹ nó.........ông đây rõ ràng đang nói tiếng phổ thông đấy được chưa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi