TÌNH ĐẦU CHỌN TÔI, TÔI RẤT NGỌT

Đinh Tuyết Nhuận còn chưa kịp hoàn hồn, nghe thấy giọng nói của Lâu Thành đầu tiên là thở ra một hơi, sau đó là tức giận. Cậu nổi giận mắng: "Lâu Thành, anh đùa giỡn cũng phải có giới hạn chứ! Ấu trĩ tới mức giả chết lừa em, chút nữa thôi là anh dọa em sợ tới mức.........."

Lâu Thành thấy cậu thực sự giận, vội vàng lộ ra biểu tình đau đớn kêu thảm, "Ôi" một tiếng: "Đầu của anh đau quá, khẳng định là bị đập vào rồi!"

"Đau ở đâu?" Chân tay Đinh Tuyết Nhuận luống cuống muốn gọi xe cứu thương, Lâu Thành túm lấy cổ tay cậu, vẻ mặt đáng thương: "Đừng gọi, chỉ đập sau gáy chút thôi, khi lăn xuống đè vào một viên đá."

Đinh Tuyết Nhuận không biết Lâu Thành đang nói thật hay là nói đùa, nhưng chỉ cần nghĩ tới vì cậu trượt chân, Lâu Thành bảo vệ câu mới ôm cậu lăn xuống sườn đốc, mới bị thương như vậy, trong lòng chỉ có sự bất đắc dĩ.

Vừa bất đắc dĩ vừa cảm độc, Đinh Tuyết Nhuận nhìn chằm chằm vào mắt anh: "Thực sự không sao hả?" Cậu quên mất mình vẫn nằm trên tuyết, hoặc có lẽ người Lâu Thành quá ấm áp, giống như một cái lò sưởi lớn, Đinh Tuyết Nhuận vừa nằm trên tuyết, vừa dựa vào lồng ngực anh, cũng không cảm thấy lạnh nữa.

Cậu đang muốn đứng dậy: "Em đưa anh tới bệnh viện kiểm tra thử." Lại bị Lâu Thành ôm lăn một vòng, đổi thành Lâu Thành nằm trên mặt đất, đôi mắt dịu dàng nhìn chăm chú cậu: "Từ từ, đừng đứng dậy vội, vẫn còn chưa vụng trộm xong đâu." Đầu mũi của anh cọ cọ vào đầu mũi Đinh Tuyết Nhuận.

Đinh Tuyết Nhuận hoài nghi có phải anh không cẩn thận bị đập trúng đá rồi hay không, cho nên bị chấn động não: "........em thực sự muốn mở đầu anh ra xem não anh cấu tạo thế nào."

"Em." Ngữ khí của Lâu Thành chân thành tha thiết, khẽ nghiêng đầu, chạm một chút vào môi cậu.

Đinh Tuyết Nhuận quay đầu, không nhìn anh nói: "Đừng hôn, đi bệnh viện, em vừa mới hút thuốc."

Lâu Thành quả nhiên im lặng, nhưng không được mấy giây, anh không quan tâm nói: "Không sao."

"Không phải anh sợ hít khói thụ động sao?"

"..........Cho dù có hít khói thụ động ông đây cũng chịu." Lâu Thành nghiêng đầu, lại gần cho đầu lưỡi vào trong miệng cậu, rõ ràng là anh nếm được vị thuốc, nhưng lại không hề cảm thấy ghét, cái hôn sâu vừa bá đạo vừa kéo dài.

Đinh Tuyết Nhuận lấy lại tinh thần, còn vì nghĩ tới phải lên lớp! Hai người bọn họ quét dọn lâu như vậy, vừa nhìn đã thấy có vấn đề.

Hai người đều đứng dậy, Lâu Thành đưa tay phủi tuyết trên người, trên tóc Đinh Tuyết Nhuận, sờ tay của cậu: "Tay của em lạnh quá." Nói xong anh kéo tay Đinh Tuyết Nhuận vào trong túi mình. Đúng lúc này, trên sườn núi truyền đến một giọng nói: "Hai em ở lớp nào? Lén lút ở đây làm trò gì!"

Lâu Thành hoảng hốt trong lòng, theo bản năng quay Đinh Tuyết Nhuận về phía sau để cậu quay lưng lại với giáo viên đang đứng trên đỉnh sườn dốc. Đinh Tuyết Nhuận nhanh chóng rút tay từ trong túi Lâu Thành ra, ngẩng đầu nhìn, là thầy giám thị.

Thầy giám thị đương nhiên nhận ra Lâu Thành nhưng nhìn thấy bóng lưng Đinh Tuyết Nhuận trong lòng ông hoài nghi: "Em học sinh nam kia, em quay người lại."

Lâu Thành cho rằng hai người bọn họ hôn nhau bị nhìn thấy, đang nghĩ có nên trùm đồng phục lên đầu Đinh Tuyết Nhuận rồi kéo cậu chạy hay không, lại nghe thấy tiếng thầy giám thị nói: "Lâu Thành, hai em có phải lén hút thuốc ở đây không?" Ông chỉ vừa vặn đi ngang qua, nghe thấy tiếng người kêu nên mới trèo lên xem.

Lâu Thành đương nhiên nhanh chóng hiểu ra, nhưng anh diễn kịch rất nhiều, lớn tiếng hoảng hốt phủ nhận: "Em không hút thuốc!"

Thầy giám thị đã sớm nhìn rõ anh, hừ lạnh một tiếng: "Còn không có! Không thì hai em tới đây làm gì?"

Khi anh đang nói chuyện, Đinh Tuyết Nhuận đã quay người lại.

Thầy giám thị liền nhận ra cậu, đây..... đây không phải là người nhận huy chương vàng IMO rồi lại giành thêm huy chương bạc IPhO — niềm kiêu ngạo của trường bọn họ, bạn học Đinh Tuyết Nhuận hay sao!

Ông không hề hoài nghi Đinh Tuyết Nhuận chút nào, thậm chí còn hỏi: "Có phải là em nhìn thấy em ấy hút thuốc, trèo qua bắt, còn gọi người?"

Lâu Thành: "............"

Lần đầu tiên anh biết giáo viên trong trường não động lớn như thế. Đinh Tuyết Nhuận quay đầu nhìn anh một cái, đang muốn thừa nhận kỳ thực mình mới là người hút thuốc, không phải Lâu Thành, chợt nghe Lâu Thành giành nói: "Đúng, em sai rồi, em hút thuốc, cậu ấy tới đây bảo em không được hút. Em cũng không nghe lời."

Lâu Thành lộ ra biểu tình xót xa: "Bây giờ em nghĩ lại, đối diện với tận sâu trong linh hồn mình tra hỏi! Em hút thuốc là không đúng! Em nhận sai, em nhất định sẽ thay đổi triệt để, làm người tốt, về sau sẽ không hút thuốc nữa, hút một lần em sẽ tự tát mình một cái!"

Thầy giám thị thấy anh thành khẩn nhận sai như vậy, lại còn thề độc, nhất thời cũng ngại cho cậu viết bản kiểm điểm, chỉ nói: "Nhanh về lớp học đi, sau này không được hút thuốc trong trường, tôi bắt được một lần sẽ ghi tội một lần!"

Lâu Thành kéo Đinh Tuyết Nhuận chạy.

"Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là bị phát hiện rồi." Trong lòng Lâu Thành không phải không có tính toán, yêu sớm bình thường khẳng định không có vấn đề, trường học cũng không quản anh. Nhưng mà đối tượng là Đinh Tuyết Nhuận thì không được, trước tiên cậu là nam sinh, tiếp theo Đinh Tuyết Nhuận còn là tài sản mà cả trường Lục Trung bọn họ khoe khoang trước mặt các trường khác, trước mặt anh và cậu, trường học khẳng định sẽ lựa chọn đuổi học anh.

Lâu Thành khẳng định sẽ không bị đuổi học, nhưng chuyện này sẽ ồn ào lớn.

Chạy tới thở hồng hộc, nhặt lại chổi quét sau đó tới phòng học. Vừa chạy, Đinh Tuyết Nhuận vừa nói cảm ơn: "Lâu Thành, lần sau anh không cần phải đội nồi hộ em như vậy."

Cậu vừa chạy vừa thở hồng hộc, Lâu Thành thuận tay kéo tay cậu vào trong túi áo đồng phục của mình: "Anh thích đội nồi cho em." Đinh Tuyết Nhuận không giống như anh, Đinh Tuyết Nhuận là học sinh ngoan, chuyện hút thuốc cho dù không tạo thành ảnh hưởng gì đến cậu nhưng cũng làm hỏng ấn tượng tốt của giáo viên với cậu.

Lâu Thành dứt khoát nhận tội.

Anh cầm lấy bàn tay Đinh Tuyết Nhuận: "Sao tay của em lại lạnh như thế, ủ thế nào cũng vẫn lạnh."

Đinh Tuyết Nhuận nói: "Tay em vẫn luôn như thế." Cậu cảm nhận được mồ hôi ở lòng bàn tay Lâu Thành.

Cậu kiên trì muốn dẫn Lâu Thành tới bệnh viện kiểm tra một chút, cậu đi xin phép thầy Đậu cho nghỉ nói rằng Lâu Thành bị đập vào đầu, phải tới bệnh viện kiểm tra một chút, thầy Đậu không hỏi cụ thể đã đồng ý luôn, có thể thấy ông tin tưởng Đinh Tuyết Nhuận như thế nào.

Hai người gọi taxi tới bệnh viện, Lâu Thành sờ được kem bôi tay của Đinh Tuyết Nhuận trong túi. Ban nãy anh vào phòng học tiện tay cầm lấy.

Anh nhìn thoáng qua: "Mỡ lông cừu?" Đưa tay cho anh."

Anh nắm lấy đầu ngón tay Đinh Tuyết Nhuận, đổ kem bôi tay vào lòng bàn tay cậu, không cẩn thận đổ quá nhiều, Lâu Thành vén tay áo, cúi đầu giúp cậu bôi loạn lên.

Tài xế taxi bị dọa không dám nói chuyện, cảm thấy hai nam sinh này nhìn rất kỳ quái.

Sau khi kiểm tra xong, chụp não, bác sĩ nói không có vấn đề gì.

Nhưng Đinh Tuyết Nhuận vẫn đưa tay sờ, có thể chạm thấy một khối sưng lên đằng sau gáy Lâu Thành, cậu hỏi anh, anh nói chỉ hơi đau thôi.

Bác sĩ nói: "Mấy ngày nữa hết sưng là không sao rồi, người tiếp theo."

Kết thúc kỳ thi cuối kỳ, trường học cho nghỉ đông. Đinh Tuyết Nhuận phải về quê, Lâu Thành sang năm cũng phải tới Bắc Kinh thi vòng ba, anh không nỡ để Đinh Tuyết Nhuận đi, thậm chí còn muốn thông qua quan hệ, điều công tác của bố Đinh Tuyết Nhuận tới đây.

Nhưng bây giờ bọn họ đã học lớp mười hai, sắp phải tốt nghiệp rồi, cho dù là chuyển bố Đinh Tuyết Nhuận tới đây làm giáo viên, cũng chẳng ăn thua gì. Ngược lại còn có thể tạo thành trở ngại với bọn họ.

Có không nỡ đến thế nào nữa, anh cũng phải để Đinh Tuyết Nhuận đi.

Đinh Tuyết Nhuận lại mang quà về nhà, đợi cậu về tới "nhà mới" mới biết rằng Đinh Triệu Văn đã được thăng chức lên phó hiệu trưởng.

Trong vòng nửa năm ông được đề bạt hai lần, chiếc bát sắt nguyên bản hai mươi năm nay không chút sứt mẻ bỗng nhiên biến thành bát bạc, ngay cả ông cũng không dám tin tốc độ thăng chức này.

Hơn nữa vì được tiến cử, ông lại được phân một căn nhà mới, ở một khu chung cư rất gần trường, đã sửa sang sẵn sàng chỉ cần vào ở.

Đinh Triệu Văn cảm thấy rất bất thường, nhưng không nhĩ ra được chuyện là thế nào, có phải là ông đã lọt vào mắt lãnh đạo nào hay không?

Trong lòng Đinh Tuyết Nhuận đại khái cũng đoán được nguyên nhân, nhưng không nói ra, chỉ gọi điện thoại hỏi Lâu Thành một câu.

Lâu Thành liên tục nói mình oan: "Không phải là do anh làm, có lẽ là bố anh, ông ấy coi bố em như thông gia rồi! Nhuận Nhuận, bố em làm giáo viên ngữ văn bao nhiêu năm như thế, giáo viên cao cấp, lại còn dạy tốt, kết quả hai mươi năm nay vẫn ở vị trí ấy. Kinh nghiệm phong phú như vậy, làm hiệu trưởng mới phù hợp!"

Nhà mới rộng hơn rất nhiều, cũng có hai phòng ngủ, nhưng phòng ngủ rộng hơn gấp đôi so với phòng trước, cách âm cũng tốt. Đinh Tuyết Nhuận gọi điện thoại cả ngày, vừa gọi là liên miên không dứt, Đinh Triệu văn có ngốc đi nữa cũng ý thức được có chỗ không thích hợp.

"Nhuận Nhận, có phải con đang yêu đương hay không."

Đinh Tuyết Nhuận vâng một tiếng.

"Yêu đương bao lâu rồi? Sao không nói với bố một tiếng?" Đinh Triệu Văn cũng không phải người cổ hủ, ông cũng không phản cảm với việc tầm tuổi Đinh Tuyết Nhuận đã yêu đương, bởi vì Đinh Tuyết Nhuận đã đủ ưu tú rồi, rất tự giác học tập, ngược lại yêu đương lại tính là chuyện tốt."

"Sắp được một năm rồi ạ."

Đinh Triệu Văn rất có hứng thú với "bạn gái" của cậu, hỏi cậu một vài câu hỏi, từ ngữ khí của Đinh Tuyết Nhuận, ông có thể đoán được Đinh Tuyết Nhuận rất thích "bạn gái" của cậu, trong lòng lại sinh ra lỗi giác trong nhà sắp có thêm con dâu.

"Đợi thi đại học xong, mang bạn gái của con về nhà cho bố xem mặt."

Đinh Tuyết Nhuận cười cười: "Đến lúc ấy để con hỏi lại đã."

Nghỉ đông của lớp mười hai cũng chỉ tầm mười ngày. Ngày mồng bốn, Đinh Tuyết Nhuận ngồi máy bay về trường, Lâu Thành tới sân bay trước đón cậu. Tuyết của phương Bắc luôn kèm theo cả rét đậm, vừa sang xuân, tuyết đông vẫn chưa hoàn toàn tan hết.

Lâu Thành lái xe đến đón cậu, hỏi cậu muốn đi đâu, Đinh Tuyết Nhuận nói muốn tới Trung tâm chăm sóc người khuyết tật.

Cơ bản mỗi tuần cậu đều đi làm tình nguyện một ngày, trước giờ chưa từng ngừng nghỉ. Cậu hỏi Lâu Thành: "Anh có muốn tới đó một lần không?"

Cậu nhớ trước đây Lâu Thành đã từng hỏi cậu một lần, nhưng cậu từ chối, nói rằng những đứa trẻ ở đây vô cùng chống đối người lạ. Hơn nữa Lâu Thành cũng không giống người có tính cách đi dọn dẹp giúp đỡ trẻ con với người già.

Lâu Thành nhìn cậu, nói được.

Buổi chiều, Lâu Thành đột nhiên đổi sang mặc tây trang, mặt mũi anh khó nén khí chất thanh xuân đẹp đẽ, nhưng cả người cao lớn mặc đồ tây màu xanh làm cho dáng người của anh đẹp hơn, vải vóc cao cấp bọc lấy đôi chân dài của anh, cơ bắp cánh tay rắn chắc.

Lâu Thành vốn còn định thắt cà vạt, nhưng anh không biết thắt, cho nên không cài nút áo, lộ ra xương quai xanh.

Đinh Tuyết Nhuận ngồi trên ghế sô pha, đột nhiên thấy anh ăn mặc như vậy, ngoài ý muốn không nói được nên lời, chỉ nhìn chằm chằm anh: "Sao anh lại mặc như vậy?"

"Có đẹp trai không? Có ngầu không?" Lâu Thành đi tới bên cạnh cậu, lộ ra chiếc đồng hồ giá trị xa xỉ, "Em nói xem có giống quý ông thành đạt không?"

"......Giống, anh đừng nói nữa, thì giống."

Đinh Tuyết Nhuận không hiểu tại sao đột nhiên anh ăn mặc như vậy làm gì, Lâu Thành cũng không giải thích.

Đợi đến Trung tâm Hoa hướng dương, viện trưởng Trần nhìn thấy cậu thì lộ ra nụ cười nhiệt tình, sau đó niềm nở gọi: "Lâu tổng!"

— Đinh Tuyết Nhuận đột nhiên hiểu ra.

Viện trưởng Trần kéo Đinh Tuyết Nhuận qua: "Bạn học Đinh, vô cùng cảm ơn cháu, chú của cháu đã quyên cho viện một khoản tiền rất lớn, giải quyết chuyện phiền toái lớn của chúng ta rồi."

"...........Chú?"

"Đúng vậy, lần trước Lâu tổng tới đây, nói là chú của cháu, nghe cháu nói về tình hình ở đây, ngài ấy cho thư kí đi điều tra một chút, đánh giá trung tâm, quyên tặng rất nhiều đồ. Vô cùng cám ơn ngài ấy, ngài ấy là người tốt."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi