TÌNH ĐẦU CHỌN TÔI, TÔI RẤT NGỌT

Lâu Thành khuất nhục nhận sai: "Anh không nên lừa.........."pháo"." Anh cảm thấy chuyện oan ức nhất là, rõ ràng còn chưa làm xong chuyện đó, ôm hôn cả tiếng đồng hồ có thể gọi là "pháo" sao?

Đinh Tuyết Nhuận hỏi anh: "Vậy anh được hạng mấy? Hạng hai?"

"Không phải hạng hai.........." Lâu Thành cúi đầu.

"Hạng ba?"

Lâu Thành lại lắc đầu, lần này anh càng cúi đầu sâu hơn.

"Bao nhiêu?"

Giọng Lâu Thành nhỏ tới mức khó có thể nghe được pha lẫn với mất mát: "Mười một.............."

Đinh Tuyết Nhuận ừ một tiếng, đưa tay vuốt ve đỉnh đầu Lâu Thành đang cúi thấp xuống, dịu dàng an ủi: "Thi tốt lắm." Hạng thứ mười một toàn quốc, đương nhiên đã là thành tích tốt rồi. Trước đây Đinh Tuyết Nhuận xem tỉ lệ đỗ, tuy rằng cậu tin tưởng Lâu Thành, nhưng cũng cảm thấy khả năng anh được hạng nhất vô cùng nhỏ.

Cả người Lâu Thành cứng lại một giây, thân thể buông lỏng xuống, anh cúi đầu, lỗ tai ửng đỏ nói: "Bình thường thôi mà."

Đinh Tuyết Nhuận dựa theo điểm trúng tuyển năm trước, giúp anh tín một bảng điểm số.

"Dưới tình huống bình thường, chỉ cần có thể qua điểm sàn là nhất định trúng tuyển. Giả thiết năm nay đề khó hơn, anh cần phải thi được 360 điểm, nếu đề dễ, cũng cần phải thi được 440 điểm. Nếu muốn ổn định, vậy khẳng định càng cao càng tốt.

Cậu bớt chút thời gian của mình, giúp Lâu Thành kiểm tra bài thi, giúp anh ghi lại những câu làm sai, giải quyết từng câu từng câu một.

Trước khi thi, lớp bốn phải chụp ảnh tốt nghiệp, nữ sinh đứng đằng trước, nam sinh đứng đằng sau. Sắp xếp theo chiều cao.

Đáng lẽ với chiều cao của Đinh Tuyết Nhuận, đáng lẽ cậu phải đứng ở hàng nam phía trước, Lâu Thành dáng người cao phải đứng đằng sau. Nhưng Lâu Thành nhất định phải đứng cạnh Đinh Tuyết Nhuận mới chịu, thầy Đậu nói anh quấy rối: "Nếu nhất định muốn đứng cạnh nhau, em đứng phía sau là được rồi? Em là đứa trẻ sơ sinh to xác hả? Chụp ảnh tốt nghiệp còn muốn làm bạn cùng bàn."

Lâu Thành chỉ đành đứng sau lưng Đinh Tuyết Nhuận, hai người đều đứng ở vị trí ngoài cùng, Lâu Thành hơi khuỵu gối xuống, kéo lấy bàn tay cậu.

Ảnh tốt nghiệp đã chụp xong, học sinh đều lấy điện thoại của mình ra, chụp ảnh dưới dãy phòng học.

Lâu Thành bị bạn cùng lớp quấn lấy: "Sau này cậu đi làm minh tinh rồi, đến lúc đó có còn nhớ bọn mình không thì chưa nói tới, bây giờ cứ chụp ảnh chung cái đã, sau này ra ngoài chém gió rằng tớ đã từng học cùng lớp với đại minh tinh."

Cũng có rất nhiều nữ sinh chụp ảnh chung với Đinh Tuyết Nhuận, Lâu Thành chú ý thấy trong lớp có bạn nữ nhét vào tay cậu một phong thư.

Anh nổi trận lôi đình, trực tiếp kéo Đinh Tuyết Nhuận đi.

Bọn họ chụp ảnh tốt nghiệp mất thời gian một tiết, bây giờ vẫn còn lại nửa tiết.

Tay Lâu Thành cho vào trong túi áo cậu, lấy phong thư nho nhỏ ra, hừ lạnh một tiếng: "Em không để ý anh xem chứ?"

Đinh Tuyết Nhuận nói: "Anh xem đi."

Sau khi Lâu Thành bóc phong thư ra, phát hiện giấy viết thư chỉ bé bằng bàn tay, bên trong chỉ có một câu, nhưng lại làm cho anh vô cùng tức giận.

Trên thư viết: "Nguyện vọng của tớ là Nhân Đại, cậu có bằng lòng đợi tớ chứ?"

Lâu Thành mắng một câu thô tục: "Những bạn nữ trong lớp kia là thế nào, em không biết mình đã có chồng rồi hả!" Anh kiềm chế xúc động xé nát phong thư, nói: "Phong thư này, đợi lát nữa em trả lại cho cô ấy, thi Nhân Đại cái gì, Thanh Hoa, Bắc Đại không tốt sao, tại sao nhất định phải học cùng em."

Đinh Tuyết Nhuận lấy lại thư, để vào trong túi áo đồng phục: "Đợi thi xong hãy trả lại cô ấy, còn chưa tới một tháng."

"Tại sao phải đợi lâu như thế?" Lâu Thành tức giận.

"Nguyện vọng đại học viết sau khi thi, bây giờ trả lại cho cô ấy, ảnh hưởng đến kỳ thi của cô ấy, chẳng phải sẽ nhớ rõ hai chúng ta cả đời sao?"

Lâu Thành trực tiếp kéo Đinh Tuyết Nhuận vào góc tường bí mật nhất trong trường.

Ôm lấy cậu vừa hôn vừa cắn: "Nhuận Nhuận, em là của anh."

Đinh Tuyết Nhuận bị anh áp trên tường, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy trên sườn dốc có bóng người.

Cậu nhìn chăm chú lần nữa, người kia chạy mất.

Mặt Đinh Tuyết Nhuận trầm xuống, cậu vỗ vỗ Lâu Thành người đang mải miết hôn cổ mình: "Tiết tiếp theo là vật lý, đi thôi, chúng ta về nào."

"Chuông hết giờ còn chưa kêu mà........"

Đinh Tuyết Nhuận không giải thích gì kéo anh về.

Về tới phòng học, chuông hết giờ mới vang lên, còn mười phút nữa mới vào giờ tiếp theo.

Đinh Tuyết Nhuận ngồi ở chỗ ngồi, con mắt sau cặp kính quan sát từng người trong lớp học. Rất nhanh, cậu đã phát hiện ra ai là người bất thường.

Trần Trì Bang đối diện với ánh mắt cậu, lập tức đứng dậy, cũng không biết là sợ hãi hay là làm sao, cậu ta nhanh chóng chạy ra bên ngoài phòng học.

Đinh Tuyết Nhuận cũng đứng dậy theo, Lâu Thành hỏi cậu muốn đi đâu, Đinh Tuyết Nhuận nói đi vệ sinh.

Cậu vừa đi khỏi phòng, nhanh chóng đuổi theo. Túm lấy được đồng phục Trần Trì Bang, kéo cậu ta vào nhà vệ sinh nam.

Sức lực của Đinh Tuyết Nhuận không thể nói là lớn nhưng ánh mắt rất thâm trầm, làm cho Trần Trì Bang không dám phản kháng, không dám kêu.

Đinh Tuyết Nhuận nhét cậu ta vào một gian phòng, sắc mặt âm u: "Cậu lại muốn đi cáo trạng?"

"Cáo.........cáo trạng cái gì?" Cậu ta không tự chủ được phát run, trong lòng càng cảm thấy được, người đáng sợ không phải là Lâu Thành, mà là Đinh Tuyết Nhuận.

"Cậu nói xem?" Ngữ khí cậu bình tĩnh.

"Tớ..........tớ không có, tớ không muốn cáo trạng, tớ chỉ..........."

"Vậy cậu chạy làm gì?" Bây giờ Đinh Tuyết Nhuận có thể khẳng định, người nhìn lén ấy chính là Trần Trì Bang. "Tại sao lại đi theo bọn tôi?"

Cậu ta sợ hãi cúi người lại: "Tớ thấy hai người cậu rất kỳ lạ............"

Trên thực tế, Trần Trì Bang đã quan sát mấy tháng rồi, cũng vì hôm nay tận mắt nhìn thấy mới dám xác định.

Đinh Tuyết Nhuận lạnh giọng cảnh cáo: "Cậu dám cáo trạng, hoặc là nói ra ngoài, tôi sẽ làm cho cậu không thi nổi đại học, tôi có rất nhiều cách làm cho cậu không tới nổi phòng thi. Đã hiểu rõ chưa?"

Trần Trì Bang sợ hãi, nhanh chóng gật đầu: "Tớ không định cáo trạng, tớ sẽ không nói ra ngoài đâu."

"Như vậy là tốt nhất."

Đinh Tuyết Nhuận không nói chuyện này cho Lâu Thành nhưng cậu bắt đầu theo dõi Trần Trì Bang, đừng nói là Trần Trì Bang đi cáo trạng, cậu ta còn không dám hỏi thầy cô bài, sợ bị Đinh Tuyết Nhuận hiểu lầm rằng cậu đi cáo trạng.

Thời gian thoáng cái đã đến tháng sáu.

Đinh Tuyết Nhuận vì đảm bảo thời gian nghỉ ngơi cho Lâu Thành, từ tháng năm trở đi, buổi tối cậu chỉ giảng bài cho anh tới mười một giờ, để Lâu Thành đi ngủ, còn bản thân cậu vẫn ngồi ở phòng sách học bài.

Năm nay cậu thi ban xã hội, rất nhiều nội dung cần phải học thuộc lòng, quả thực cậu thông minh, trí nhớ tốt, cũng cần phải chăm chỉ học thuộc bài.

Lâu Thành không tham ngủ, cũng siêng năng chăm chỉ ngồi bên cạnh cậu học công thức, cũng không làm ồn tới Đinh Tuyết Nhuận, buổi tối ngủ càng thành thật, anh chỉ muốn trước khi thi cho Đinh Tuyết Nhuận ngủ nhiều hơn một chút, nghỉ ngơi cho tốt.

Trong thời gian này Nhạc Quân tới thăm bọn họ, thấy hai đứa trẻ một người ngồi trước bàn đọc sách, một người ngồi đưới đèn sát đất, hai người đều đang học bài, đọc sách.

Thành phố bọn họ sắp xếp ba điểm thi đại học, Lục Trung cũng là một trong những điểm thi. Nhưng điểm thi khoa học tự nhiên và khoa học xã hội tách riêng, nói cách khác, Đinh Tuyết Nhuận và Lâu Thành phải tách ra thi.

Địa điểm thi khoa học xã hội gần bọn họ nhất là Tam Trung, cách Lục Trung một giờ lái xe.

Buổi sáng hôm thi, Nhạc Quân lái xe đưa Đinh Tuyết Nhuận đi thi.

Bên ngoài cổng trường Lục Trung, thầy Đậu đang đợi học sinh, ông cầm một xấp giấy báo thi trong tay, còn cầm cả một túi bút bi với bút chì cứng 2B.

"Mỗi năm đều có học sinh tới điểm thi rồi mới phát hiện ra là không mang giấy báo thi, cũng không mang bút. Mỗi lần kết thúc một môn, các em đưa lại giấy báo thi cho thầy. Trước khi thi tới sớm, thầy sẽ đứng ở đây chờ các em."

Có bạn trong lớp phát hiện Đinh Tuyết Nhuận chưa tới, cảm thấy kỳ quái, thầy Đậu mới nói Đinh Tuyết Nhuận thi đại học chọn thi môn xã hội. Ông có chút lo lắng tình huống của Đinh Tuyết Nhuận, bởi vì Đinh Tuyết Nhuận là học sinh duy nhất trong lớp ông thi khoa học xã hội, còn thi ở trường khác, ông không tận mắt thấy Đinh Tuyết Nhuận vào điểm thi, trong lòng không yên tâm.

Cho nên trước khi thi ông nhắm một tin hỏi thăm, thi xong ông lại gọi điện thoại hỏi.

Buổi trưa, Đinh Tuyết Nhuận nghỉ ngơi ở khách sạn bên cạnh Tam Trung, lái xe của Nhạc Quân rất tận tình, đặt đồ ăn đã đóng gói lên bàn cho cậu, cậu vừa ăn, vừa gọi video với Lâu Thành.

Đề thi môn văn khoa học tự nhiên và xã hội đều giống nhau, nhưng Lâu Thành cũng không so sánh đáp án với Đinh Tuyết Nhuận, ngược lại còn quan tâm cậu, lo cậu bị nóng dưới nhiệt độ gần bốn mươi này: "Phòng thi có điều hòa không?"

"Có." Trang thiết bị của Tam Trung vô cùng tốt.

Lâu Thành kể lể về tên ngu ngốc Trần Trì Bang ngồi đằng trước: "Cậu ta còn hỏi anh tại sao em lại không thi khoa học tự nhiên, dựa vào đầu óc của cậu ta, làm sao có thể hiểu được tại sao em lại không thi khoa học tự nhiên.

Thi đại học diễn ra trong hai ngày, tổng cộng bốn buổi thi, kết quả nhanh chóng được công bố.

Đinh Tuyết Nhuận giúp Lâu Thành dự tính điểm, đại khái được khoảng bốn trăm điểm.

Nhưng trước khi thành tích của Lâu Thành được công bố, không thể đưa ra kết luận gì.

Lâu Thành nghiêm túc học như vậy, đột nhiên thi xong rồi, đầu óc trống không, trước giờ chưa từng thả lỏng như vậy. Anh nhân dịp ngày mười hai thi xong, mua hai vé máy bay, cùng Đinh Tuyết Nhuận bay tới Tam Á.

Sở dĩ đi Tam Á là vì bố anh có biệt thự ở bờ biển Tam Á. Lâu Thành đối với ăn, mặc, ở đều có yêu cầu cao, Đinh Tuyết Nhuận tiêu dùng không giống như anh, mà Đinh Tuyết Nhuận trước giờ cũng không muốn tiêu tiền hộ anh.

Ví dụ như vé máy bay, Lâu Thành mua rồi, Đinh Tuyết Nhuận nhất định phải trả tiền lại cho anh.

Lâu Thành cũng không còn cách nào khác, nếu như không phải biết Đinh Tuyết Nhuận nhận quảng cáo phát trực tiếp lấy tiền, cũng sẽ không như thế.

Biệt thự ở cạnh biển, đẩy cửa ra chính là bờ cát.

Cả ngày Lâu Thành ôm ván xuống biển lướt sóng, chơi đến tận chiều. Kỹ thuật bơi lội của Đinh Tuyết Nhuận không tốt lắm, chỉ nằm võng dưới tàng cây, ôm một quyển sách tư pháp, đọc các điều luật. Cậu vẫn luôn cảm thấy lướt sóng là vận động nguy hiểm, cho nên không yên tâm Lâu Thành, luôn ngẩng đầu từ quyển sách lên nhìn anh.

Mặt trời trên đình đầu, mắt cậu vừa nheo lại đã không thấy Lâu Thành đâu nữa.

Đinh Tuyết Nhuận vội vàng nhảy xuống võng, chạy ra ngoài biển.

Cậu nhìn xung quanh biển, nhanh chóng phát hiện ra Lâu Thành đang nằm trên ván, bị sóng biển đánh vào bờ cát.

Mặt Lâu Thành áp lên ván lướt sóng, ánh mắt nhắm nghiền không nhúc nhích, giống như một con cá chết.

Đinh Tuyết Nhuận đã từng mắc mưu anh, không dám dễ dàng tin tưởng anh, dò xét hơi thở của anh, phát hiện anh thật sự giả vờ liền bỏ đi.

Nước trên da Lâu Thành dần dần bốc hơi, anh phát hiện Đinh Tuyết Nhuận không hề có phản ứng gì, trong lòng buồn bực, nghiêng đầu ho khụ khụ ra nước biển, ho rất kịch liệt, còn không cần thận ăn vào một ít cát.

Anh mở mắt ra mới phát hiện Đinh Tuyết Nhuận thực sự đi rồi, mặc kệ anh.

Lâu Thành xoay người ngồi dậy, không thể tin được, gọi theo bóng lưng cậu: "Em cũng không chịu hô hấp nhân tạo cho anh?" Anh ôm ván lướt đứng dậy, Đinh Tuyết Nhuận đứng trên bờ cát, quay đầu nói: "Anh đã nghe cậu chuyện "Sói tới rồi" chưa?"

Lâu Thành chạy về phía cậu, bỗng nhiên ôi một tiếng, dường như bị ngã: "Tại sao trên mặt đất lại có thủy tinh! Đâm vào ông rồi!"

Anh kêu thảm thiết, khiến cho Đinh Tuyết Nhuận do dự không quyết, chỉ đành chạy về phía anh: "Bị đâm thật hả?"

"Giả đấy." Lâu Thành đang nằm trên mặt đất khóc thảm thiết đột nhiên túm lấy mắt cá chân cậu, Đinh Tuyết Nhuận vô cùng bó tay: "Anh lại thế rồi."

Lâu Thành túm lấy chân cậu, ngao lên một tiếng rồi gặm lên: "Biết cái gì gọi là "sói tới rồi" không?" Anh kéo mắt cá chân Đinh Tuyết Nhuận, ấn cậu xuống bờ cát trắng mịn màng ấm áp: "Anh chính là sói."

Đinh Tuyết Nhuận không thể tránh được, Lâu Thành hôn xuống, mang theo cảm giác dính cát, từng viên từng viên nhỏ rơi xuống. Đinh Tuyết Nhuận hỏi anh: "Trong miệng anh toàn cái gì thế?"

Lâu Thành lại ngao một tiếng: "Sói đều có răng nanh, em không biết sao? Cắn vào cổ em rồi phải không?"

"Đó không phải là răng sâu sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi