TÌNH ĐẦU CHỌN TÔI, TÔI RẤT NGỌT

Đối diện với sự trêu chọc của Lâu Thành, Đinh Tuyết Nhuận không tỏ thái độ gì cả, lãnh đạm nhìn anh một cái: "Có bản lĩnh thì thi học tập?"

Lâu Thành cười lên, nụ cười vô cùng ngu ngốc: "Cậu với tôi thi học tập, kẻ tám lạng người nửa cân, nhóc mù chữ."

Anh vừa nói vừa lấy từ trong bát ra một quả dâu tây, xếp trên bàn thành một dãy, khoa tay múa chân nói: "Tiểu Đinh, anh đây còn to hơn thế này ba vòng, cậu đã thấy chưa?"

Đinh Tuyết Nhuận tháo kính xuống, không nhìn rõ dâu tây trong tay Lâu Thành rốt cuộc lớn bao nhiêu, nhưng cậu không có ý định tranh chấp vấn đề ngu ngốc này cùng anh nữa.

Lâu Thành thấy cậu hờ hững, ngược lại không cảm thấy chán, mà còn càng tò mò, liền nhìn chằm chằm dưới quần cậu, nhất định phải lật tẩy cậu.

Ngâm dâu tây một lúc, Lâu Thành vui vẻ phấn chấn đổ nước đi, dùng một tay dễ dàng nhấc cái ghế lên, đặt bên cạnh bàn mình, gọi Đinh Tuyết Nhuận tới ăn.

Nhưng Lâu Thành chưa ăn được hai quả đã dừng lại rồi, dường như anh không thích ăn thứ này, anh đẩy bát thủy tinh về phía cậu nói: "Cậu ăn nhiều một chút, đừng lãng phí."

Đinh Tuyết Nhuận vốn không thích, cậu chỉ định ăn hai ba quả thôi, nhưng Lâu Thành ăn rất ít, cậu chỉ đành giải quyết hết chỗ còn lại. Mùa này dâu tây vừa to vừa đỏ, vị rất ngọt.

Môi cậu bị nước dâu tây làm đỏ, Lâu Thành nhìn môi cậu một lát, trong lòng thầm nói mắt Tiểu Đinh rất đẹp, môi cũng vô cùng đẹp. Anh không biết môi của Đinh Tuyết Nhuận được gọi là môi củ ấu, chỉ cảm thấy vô cùng đẹp.

Trong lòng anh nghĩ nếu như Đinh Tuyết Nhuận là một học bá, cậu lại đẹp như vậy, đủ để bù lại khiếm khuyết cơ thể không cao lớn của cậu, thậm chí khẳng định sẽ không thiếu nữ sinh yêu thích.

Anh cảm thấy Tiểu Đinh lùn, cũng chỉ lùn so với anh, nếu như so với những nam sinh khác trong trường cũng coi như là cao.

Nhưng Tiểu Đinh không những không phải là học bá, mà còn là một nhóc học tra kém cỏi! Sau khi làm bạn với cậu, Lâu Thành thường xuyên thấy cậu nghịch điện thoại trong giờ.

Cửa sổ hé mở, trận gió từ bốn phương tám hướng thổi vào áo ngủ Đinh Tuyết Nhuận, cậu run rẩy như một phiến lá khô trong gió, chà xát cánh tay.

Lâu Thành nhìn thấy thế liền nói: "Lạnh à? Sao cậu mặc ít như vậy?"

Bây giờ vừa vào tháng mười một, thành phố D đã bắt đầu giảm nhiệt độ, nhưng Lục Trung đã dùng điều hòa trung tâm rồi.

Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu: "Áo ngủ giặt rồi, còn chưa khô."

"Vậy cậu mặc thêm áo khoác." Lâu Thành nhìn xương quai xanh lộ ra của Đinh Tuyết Nhuận, lần đầu tiên anh thấy một nam sinh trắng như cậu. Trong lớp bọn họ cũng có một nam sinh thế này, nhưng mà rất nữ tính, Tiểu Đinh lại không như thế, tuy rằng gầy yếu, nhưng trên người cậu lại có khí chất nhã nhặn thiếu sinh khí, nhìn như học sinh ba tốt.

Nói thật, học bá trên lớp còn không có khí chất lạnh lùng cao ngạo của Đinh Tuyết Nhuận, người đứng đầu khối còn không bằng cậu.

Lâu Thành thấy cậu không làm gì, lại nói một câu: "Cậu mặc thêm áo khoác, tôi đi tắm đã."

Anh cởi áo xuống, cũng cởi luôn cả quần, toàn thân trên dưới chỉ còn đúng một cái quần lót, cơ bắp cân xứng đường cong rõ ràng, hiện rõ trên cơ thể rèn luyện hàng ngày.

Lâu Thành nghênh ngang đi qua người Đinh Tuyết Nhuận.

Anh đi ra ban công, đầu không cẩn thận chạm vào quần áo Đinh Tuyết Nhuận phơi nắng. Lâu Thành đưa tay gạt ra, đột nhiên ngửi được một mùi hương vô cùng dễ chịu, mùi hương này mang vài phần ướt át của mùa mưa, Lâu Thành ngẩng đầu, phía trên là quần áo đồng phục của Đinh Tuyết Nhuận, áo ngủ, quần ngủ còn cả tất.

Anh chợt nhận ra, mùi hương như có như không trên người Tiểu Đinh là mùi hương của nước giặt quần áo.

Khi Lâu Thành đi ra, thấy Đinh Tuyết Nhuận đang ngồi rất ngay ngắn, lưng thẳng tắp, khẽ cúi đầu làm bài tập, thân hình gầy yếu, mặc chiếc áo khoác đồng phục rộng thùng thình, tay phải mang một đôi găng tay xỏ ngón.

Lâu Thành toàn thây đầy hơi nước tới gần cậu nhìn một cái: "Đang viết gì đấy?"

Đó là một bài thi.

Lâu Thành nhìn thấy những công thức này, còn tưởng rằng là bài tập, vô cùng khó tin: "Bài tập toán? Cậu điên rồi hả."

"Là vật lý." Đinh Tuyết Nhuận không hề dừng tay, điện thoại của cậu được kẹp bằng gậy tự sướng, hướng trực tiếp về mặt bàn, cậu đã tắt mic rồi cho nên cho dù cậu nói gì, những người đang xem phát sóng trực tiếp cũng không nghe được.

Lâu Thành không chú ý đến điện thoại của cậu, không biết cậu đang phát trực tiếp, còn tưởng rằng Đinh Tuyết Nhuận thật sự điên rồi, vừa cười vừa ấn vai cậu nói: "Cậu chăm chỉ làm, nỗ lực nỗ lực, nói không chừng thi vật lý còn có thể được ba mươi điểm."

Đinh Tuyết Nhuận ngẩng đầu nhìn anh một cái, mím môi mỉm cười: "Mượn may mắn của cậu."

Cậu không đeo kính, ánh sáng đèn học ấm áp chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo của cậu, đường nét mềm mại, lông mi như lông vũ, đôi mắt đen liếc nhìn Lâu Thành một cái.

Lâu Thành vắt chiếc khăn tắm trên vai, anh vốn đang lau người, đột nhiên dừng động tác một chút, tiếp theo anh cúi người, ôm lấy tấm lưng gầy yếu của Đinh Tuyết Nhuận.

Động tác gần như ôm này, đột nhiên làm tai Đinh Tuyết Nhuận khẽ động. Lúc cậu căng thẳng ngoại trừ cứng người lại, cái tai cũng động đậy.

Lâu Thành áp sát tới, Đinh Tuyết Nhuận không biết anh muốn làm gì, đưa tay lên dời di động ra chỗ khác một chút, như vậy hình ảnh trực tiếp sẽ dừng ở trên bàn học của cậu.

Đinh Tuyết Nhuận không ngờ tới, Lâu Thành sẽ cầm lấy cổ tay cậu.

"Tay cậu làm sao vậy?" Lâu Thành bỗng nhiên chú ý tới, trên cổ tay trái Đinh Tuyết Nhuận, có một mảng tím đen, bầm dập.

Cái này là mới, nhưng mà vẫn thể thấy được lờ mờ những vết thương khác đã nhạt dần, anh cảm thấy những vết sẹo hình dáng tròn tròn này có chút giống đầu thuốc lá.

Những vết sẹo có màu sắc nhàn nhạt kia có lẽ là tình trạng sau khi vết bỏng đầu thuốc dần khỏi lại.

Lâu Thành thoáng nhìn hộp thuốc lá trên bàn của Đinh Tuyết Nhuận mới phát hiện -- vết thương này có thể là do bỏng thuốc lá.

Bởi vì bình thường Đinh Tuyết Nhuận mang đồng hồ, vết sẹo kia vừa vặn bị đồng hồ che lấp.

".........cầm thuốc lá bị bỏng hả?"

Đinh Tuyết Nhuận không nói gì.

"Tự cậu làm bỏng?" Ánh mắt Lâu Thành nhìn cậu có chút biến đổi, sắc mặt trầm xuống, "Đinh Tuyết Nhuận, cậu tự ngược à, con mẹ nó cậu có bệnh phải không?"

"Không phải, tôi không cẩn thận bị bỏng, cậu đừng quan tâm." Đinh Tuyết Nhuận muốn rút tay cậu từ trong tay anh ra, nhưng không ngờ rằng Lâu Thành nắm rất chặt, hoàn toàn không buông tha cậu.

"Lâu Thành." Cậu nhíu mày, nhìn chằm chằm anh, "Cậu buông tôi ra."

Lâu Thành cũng nhìn chằm chằm cậu, nhưng Đinh Tuyết Nhuận cận thị, đôi mắt hơi thất thần hiện ra vẻ sạch sẽ trong suốt, trong lúc chạm mắt nhau, Lâu Thành buông tay ra trước: "Đm, cậu thật sự có bệnh."

"Cậu không quản được tôi." Cậu kéo tay áo đồng phục xuống, trong lòng lại bắt đầu trở nên lo lắng, từ nhỏ cậu đã bị mắc chứng rối loạn lo âu nhẹ, nhưng không ai biết cậu có tật xấu này.

Lâu Thành hừ lạnh một tiếng: "Cậu cứ mặc sức mà bịa đặt đi, chẳng liên quan quái gì đến ông cả."

Anh trèo lên giường, tạo ra tiếng động rất lớn, rung lắc làm cho điện thoại của Đinh Tuyết Nhuận thiếu chút nữa rơi xuống.

Đinh Tuyết Nhuận không quan tâm tới anh, cậu đeo đồng hồ lên, sau khi sắp đặt điện thoại ổn định, dùng bút máy viết lên bản nháp nói: "Ban nãy quản lý ký túc đến, tìm được nồi của bạn cùng phòng.

Viết như vậy xong, cậu cũng không nhìn màn hình, liền bắt đầu viết bài ngay phía dưới camera, liệt kê ra phương hướng giải đề của bản thân.

Người xem video của Đinh Tuyết Nhuận đa phần là học sinh, có học sinh nói: "Xem video của cậu rất giảm sức ép, tôi vừa xem vừa làm bài tập, còn làm nhanh hơn so với bình thường."

Đôi tay của Đinh Tuyết Nhuận vô cùng trắng đẹp, ngón tay thon dài, vì giọng nói của cậu nhẹ nên có vẻ dịu dàng, có đôi khi cậu phát trực tiếp sẽ mở lớp học nhỏ, nói về một số phương pháp học tập, có người nghe cậu giảng bài còn hữu dụng hơn so với nghe giáo viên giảng bài trên lớp.

Những bình luận chạy trên màn hình thường là: "Giọng của anh rất hay, học ở trường chỉ muốn ngủ thôi, nghe anh giảng bài lập tức phấn chấn tinh thần!"

Đinh Tuyết Nhuận yên lặng viết bài tập, bởi vì Lâu Thành vẫn luôn lộn xộn phía trên, phát ra đủ loại âm thanh, giống như học sinh tiểu học đang trút giận, Đinh Tuyết Nhuận chỉ đành đeo tai nghe Bluetooth vào vừa nghe "Người bạn cũ" vừa làm đề.

Quản lý kí túc tới nhìn một cái, xác nhận đều đúng là học sinh trong phòng liền đi.

Đinh Tuyết Nhuận trong lòng có chuyện, hơn nữa cậu lại mắc phải chứng rối loạn lo âu, cậu bị phân tâm, khi làm bài tập còn lười nháp, nhanh chóng làm xong đề thi.

Kiến cho mọi người xem trực tiếp cảm thấy mơ hồ, tại sao còn không tính toán gì đã viết ra đáp án.

Làm đề thi cũng là một phương thức Đinh Tuyết Nhuận giảm áp lực, cậu viết tiếp lên giấy: "Sắp cắt điện rồi, hôm nay làm tới đây thôi, chúc mọi người ngủ ngon."

Chữ của cậu rất đẹp, đẹp đến nỗi làm người ta cảm thấy vui vẻ. Đinh Triệu Văn là giáo viên ngữ văn, là một người viết bảng rất đẹp, từ nhỏ Đinh Tuyết Nhuận đã được luyện chữ mẫu, cậu viết bút máy rất đẹp.

Ở trường cũ, báo bảng đều do cậu làm, cậu còn từng nhận được giải thưởng trong cuộc thi thư pháp.

Tắt phát trực tiếp đi, Đinh Tuyết Nhuận lấy điện thoại xuống, cậu xoa nắn huyệt Thái Dương, đứng dậy nhìn thoáng qua phía bên trên. Lâu Thành bây giờ giống như đã trút giận xong, cũng không tiếp tục làm loạn nữa. Đinh Tuyết Nhuận cởi áo khoác đồng phục, sau khi treo áo vào tủ, cậu kéo ngăn kéo ra sờ soạng. Cậu lấy ra một cái bật lửa, đi vào trong nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh ở ký túc xá trường Lục Trung rất nhỏ, chỉ có một cái bồn cầu, một vòi hoa sen, tổng cộng cũng chỉ có hai mét vuông.

Nhưng mà bồn rửa tay bên ngoài lại rất rộng, một cái kính lớn, hai bồn rửa tay lớn, bên trên chủ yếu đặt vật dụng tắm rửa của Đinh Tuyết Nhuận.

Đinh Tuyết Nhuận thích sạch sẽ, về cơ bản thì chỉ có mình cậu sử dụng ký túc xá này, ngày nào cậu cũng dọn dẹp phòng vệ sinh, hơn nữa mỗi ngày đều đổ rác cho nên rất sạch.

Cậu vừa vào nhà vệ sinh ký túc liền cắt điện, ánh sáng vụt tắt, không biết từ nơi nào đó trong ký túc xá phát ra một tiếng hét to, rơi vào bóng tối vô tận.

Đinh Tuyết Nhuận sờ soạng đóng cửa lại, dùng bật lửa chiếu sáng, châm thuốc.

Lâu Thành đang nằm trên giường dùng điện thoại tìm kiếm: "Tự hành hạ mình thuộc dạng tâm lý gì."

Kết quả lập tức nhảy ra rất nhiều hình ảnh, đều là những hình ảnh làm cho người ta cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Lâu Thành cảm thấy tâm hồn nhỏ bé của mình đã bị đánh một đòn nặng nề.

Anh nhịn xuống nhìn một chút, sau đó phát hiện đây là một loại biểu hiện của áp lực lớn, hơn nữa bện tình mà những người trên mạng miêu tả, dường như đều vô cùng nghiêm trọng, cắt từng vết từng vết vào cánh tay mình, nhìn thấy rợn người.

Cho nên tình trạng của Tiểu Đinh cũng coi như nhẹ rồi.

Lâu Thành thoải mái hơn một chút.

Anh nhìn thấy có người tự xưng chuyên gia giải đáp: "Nếu như phát hiện mình có khuynh hướng tự ngược, nhất định phải chữa trị sớm."

Nhưng vẫn làm tâm lý Lâu Thành cảm thấy không thoải mái, cũng không thể nói rõ đây là cảm giác gì, có chút tức giận phẫn nộ, lại không biết vì sao, tâm tình này của anh có chút không nói rõ được nguyên nhân.

Lúc này, anh đột nhiên ngửi được mùi thuốc lá từ bên ngoài ban công bay tới.

"Hôi chết mất." Lâu Thành từ trên giường ngồi dậy.

Anh bịt mũi, sắc mặt vô cùng âm trầm, sau khi ngồi được vài giây, đột nhiên bước rầm rầm xuống giường mắng: "Con mẹ nói, thật sự là một tên bệnh thần kinh."

Anh bước nhanh qua đó, túm lấy nắm của nhưng mà nhà vệ sinh bị khóa ở bên trong.

Lâu Thành không mở được bắt đầu phá cửa: "Ra đây cho tôi."

Đinh Tuyết Nhuận rất bình tĩnh, nắm lấy tay nắm mở cửa ra, ngón tay cậu đang kẹp thuốc lá, biểu tình hờ hững: "Sao thế?"

"Ông cảm thấy khó ngửi." Lâu Thành ngừng thở, túm lấy tay cậu.

Đinh Tuyết Nhuận hút thuốc sẽ không mặc đồng phục, cậu sẽ không để đồng phục dính bất kỳ chứng cứ nào, thời tiết lạnh, cổ tay cậu vô cùng lạnh lẽo, Lâu Thành sợ nắm vào vết thương của cậu, cho nên anh nắm lấy bàn tay cậu.

Anh thấy trên cổ tay Đinh Tuyết Nhuận đeo đồng hồ, trong lòng thở phào một hơi, không tự làm bỏng mình la tốt rồi. Nhưng cũng đồng thời cẩm thấy rất tức giận: "Có bệnh, thật sự có bệnh, họ Đinh kia, tàn thuốc làm bỏng hết cả da cậu rồi, cậu không băng vết thương lại thì bỏ đi, ban ngày còn đeo đồng hồ che lại, không phải cậu bị ngu đấy chứ?"

"Thật sự là ngu ngốc." Anh khẳng định nói.

Thể chất Lâu Thành dễ đổ mồ hôi, không làm gì thì lòng bàn tay cũng sẽ ra mồ hôi, bàn tay ướt sũng nóng rực cầm lấy bàn tay trắng nõn của Đinh Tuyết Nhuận

Tay phải Đinh Tuyết Nhuận cầm thuốc, lại hút một hơi, từ từ nhả khói ra, phun lên mặt Lâu Thành.

Cả trường đều cắt điện rồi, kéo rèm cửa sổ lên, trong ký túc xá chỉ còn ánh trăng mỏng manh, tàn thuốc phát ra tia sáng, yếu ớt chiếu vào người cậu có chút lạnh lùng, nhưng khóe miệng cậu lại khẽ nhếch lên.

Lâu Thành cúi đầu nhìn thẳng cậu, nhìn chăm chú vào đôi mắt đen láy của cậu, lại mắng một câu: "Cậu có bệnh."

"Lâu Thành." Đinh Tuyết Nhuận đối diện anh, kỳ thật cậu không nhìn rõ lắm, bởi vì thị lực của cậu không được tốt, cộng thêm trời tối, chỉ có hình dáng anh tuấn mơ hồ. Bởi vì không nhìn rõ, cho nên cậu nhìn rất chăm chú, muốn nhìn anh thật rõ.

Lâu Thành trừng mắt nhìn cậu, tức giận kêu lên một tiếng, nói: "Gọi ông làm cái gì?"

Anh thầm nghĩ, Lâu Thành người mù dở này bỏ kính xuống lại có một đôi mắt đen vô cùng sâu và đẹp, hơn nữa đáy mắt còn có sao.

Đinh Tuyết Nhuận buổi tối và Đinh Tuyết Nhuận ban ngày giống như hai người hoàn toàn khác biệt.

Làn khói từ miệng Đinh Tuyết Nhuận phun vào mặt anh.

Lâu Thành giống như bị bóp chặt lấy cổ họng, có lẽ anh cho rằng mình là người phải hít thuốc lá thụ động, cho nên sắc mặt vô cùng khó coi, lại mắng: "Hôi chết đi được, con mẹ nó cậu hút phân đấy à! Tắt ngay đi cho ông!"

"Lâu Thành," Đinh Tuyết Nhuận lại gọi hắn thêm một lần nữa, cậu dừng một chút, cảm nhận một chút cảm giác ấm áp cùng ướt át trong lòng bàn tay, giọng khàn khàn ở trong bóng tối vang lên: "Cái thứ dính dính trên tay cậu là gì thế?"

Tác giả có lời muốn nói:

Lâu Thành: Tiểu Đinh, Tiểu Đinh, đã thấy đầu thuốc lá lớn của anh chưa? Bỏng chết em!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi