TÌNH ĐẦU DUY NHẤT - MỘ NGHĨA

Mặt Tang Lê đỏ bừng bởi những lời anh nói, cô xấu hổ đến mức không muốn nói nữa.

Bỏ đi, nếu phòng đã được gia hạn, thế thì chỉ có thể tiếp tục ở đây.

Hai ngày tiếp sau đó, Tang Lê và Quảng Dã sống trong thế giới hai người, cùng nhau xem phim, cùng nhau trò chuyện, tất nhiên càng thường xuyên hơn là cùng nhau tìm kiếm những niềm vui mới.

Thời gian như chìm trong mật ngọt, đẹp như ảo mộng.

Tựa như đang bước vào giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt hoàn toàn mới, cả hai bỏ hết tất cả sự ngại ngùng và đề phòng, sự thân mật tan vào xương tủy hết lần này đến lần khác, khiến họ càng thêm gần gũi.

Thế giới điên cuồng như giấc mộng, và lần cuối cùng kết thúc, hơi thở Quảng Dã nặng trĩu, mồ hôi như mưa, đôi mắt đen rừng rực chỉ phản chiếu hình ảnh cô, giọng nói lại hết sức dịu dàng: "Tang Lê, tốt nghiệp xong chúng ta kết hôn nhé, được không em?"

Quảng Dã nói, ngay khoảnh khắc anh quyết định ở lại với cô vào tối thứ sáu, anh đã suy nghĩ kỹ càng, cả đời này chính là cô.

Từ lúc đầu Quảng Dã nói thích cô, cho đến bây giờ anh nói họ tốt nghiệp xong sẽ kết hôn, từ trước đến nay anh không hề vui đùa với mối tình này.

Đầu mũi Tang Lê cay cay, chớp đôi mắt hạnh nhân nhìn anh: "Được."

Cô đã từng nói, cô muốn ở bên anh mãi mãi, và giờ đây, suy nghĩ này cũng càng ngày càng kiên định.

Họ là kế hoạch duy nhất của nhau cho đến tương lai.

Sau hai ngày ở cạnh nhau, cuối cùng như Quảng Dã nói, quả thật anh đã dùng hết một hộp, dường như khi trên người cô, người này có được nguồn sức lực vô tận.

Sáng thứ hai, khi Tang Lê lên lớp buổi sáng, cô thấy gần như không thể nhấc nổi bước chân để đi, xương cốt cả người đều mềm nhũn cả ra.

Vui thì vui, nhưng mệt thì cũng mệt thật.

Chàng trai mười chín tuổi, cô thật sự không chịu nổi.

Khi đó, cho đến cuối cùng, cô chỉ còn lại một suy nghĩ, tại sao anh lại khỏe như vậy...

Cô không nhịn được mà quở trách anh, nhưng những lời này lọt vào tai chàng trai nào đó lại thấy đây không phải lời khen, Quảng Dã nhướng mày, hỏi vặn lại với giọng lười biếng: “Không phải em nên thấy vui sao?”

“Hơn nữa... Anh cười nhẹ một tiếng: “Bé cưng, chẳng phải em rất hưởng thụ sao?”

Mặt Tang Lê đỏ bừng, cô bịt miệng anh lại, không cho anh nói nữa.

Cuối tuần kết thúc, hai người lại trở về với cuộc sống ở trường, cuối tuần tiếp theo, cả hai cùng về nhà với Giản Thư Niên.

Bây giờ, cách hai ba tuần họ sẽ về nhà một lần, Giản Thư Niên khá bận, sau khi nhập học, cậu ấy tranh cử vào Ban cán sự lớp, tham gia Hội sinh viên, ngoại trừ việc học, cậu ấy còn tham gia đủ các hoạt động ngoại khóa, cậu ấy vừa nỗ lực cần cù, vừa tốt bụng ấm áp, rất được giảng viên và các bạn học quý mến, nhân duyên ở trường cũng rất tốt.

Ban đầu Giản Thư Niên còn lo lắng mình từ nơi hoang vu hẻo lánh đến đây sẽ bị người ta xem thường, nhưng sau khi mọi người biết về gia đình cậu ấy, họ không hề chế nhạo coi thường mà ngược lại còn khen ngợi và quý trọng cậu ấy, ai ai cũng thích làm bạn với cậu ấy.

Được học chuyên ngành mình thích, tham gia các hoạt động ngoại khóa yêu thích, gặp gỡ nhiều bạn bè, đây là cuộc sống đại học mà Giản Thư Niên tha thiết mơ ước, mặc dù bận nhưng lại đầy đủ và thỏa mãn.

Cuối tuần về nhà, bốn người họ trò chuyện, Giản Thư Nhiên lắng nghe những chuyện thú vị trong cuộc sống mà Giản Thư Niên chia sẻ, không nhịn được mà nói đùa: "Anh ơi, bây giờ cái gì anh cũng tốt, chỉ thiếu mỗi bạn gái, anh nên học hỏi anh A Dã, tìm được một người tốt như chị Tang Lê thì thật là hạnh phúc."

Giản Thư Niên nhìn Quảng Dã ở đối diện, nói đùa: "Đúng rồi A Dã, tớ còn chưa hỏi cậu, làm sao cậu theo đuổi được Tang Lê thế? Cho tớ chút kinh nghiệm đi."

Quảng Dã thản nhiên nói: "Không có kinh nghiệm gì cả, chỉ đơn thuần là sức hấp dẫn cá nhân thôi."

Mấy người họ cười nhạo nói anh tự luyến, Tang Lê ở một bên trêu đùa: “Thư Niên, dù sao cậu cũng đừng học theo kinh nghiệm của Quảng Dã, ban đầu anh ấy khiến người ta rất chán ghét, sau đó kiềm chế tính cách của mình một chút thì mới có thể làm bạn, sức hấp dẫn cá nhân ở đâu ra chứ.”

Quảng Dã liếc nhìn cô: "Tang Lê, nói chuyện phải dựa vào lương tâm."

Tang Lê nhếch khóe môi: “Chẳng lẽ em nói không có lý sao?”

“Vậy nói xem em có thích anh không?”

Đáy mắt ngập tràn ý cười, không thể không thừa nhận: "Ừm, thích…”

Quảng Dã thong thả nói: “Nếu không thích anh vì sức hấp dẫn cá nhân, vậy em phải suy nghĩ kỹ xem, rốt cuộc em thích anh ở điểm gì.”

Anh em nhà họ Giản đều bật cười, Tang Lê xấu hổ không nói nên lời, nhận ra lại bị người này đưa vào bẫy.

Khoảng mười giờ tối, Tang Lê về phòng tắm rửa, tắm xong đi xuống lầu, quản gia gọi cô đến nhà ăn uống canh hầm, bây giờ họ hiếm khi về nhà, lần nào Tống Thịnh Lan cũng dặn trong nhà nấu nhiều món ngon hơn cho họ.

Tang Lê uống một ít, quản gia nhận được tin nhắn thì nói với cô: "Lê Lê, Tiểu Dã nhờ cháu đem một phần lên cho cậu ấy."

Sao người này không tự xuống...

Cô đáp lại rồi bưng canh hầm lên lầu bốn, chỉ có Quảng Dã ở lầu bốn, hết sức yên tĩnh, người giúp việc cũng sẽ không tùy ý lên trên quấy rầy.

Cô gõ cửa phòng ngủ rồi đưa canh hầm đến: “Cho anh này”

Anh cầm lấy, đặt lên tủ thấp bên cạnh, Tang Lê chớp mắt về phía anh: “Vậy em xuống lầu nhé.”

Cô vừa định rời đi, thì bị anh nắm chặt rồi kéo lại, ầm một tiếng cửa bị đóng đi, Quảng Dã một tay ôm cô chống phía sau, giọng nói trầm khàn: "Không định để em đi."

Tang Lê đỏ mặt tía tai: "Là anh cố tình…”

Người này lại lừa cô đến phòng ngủ!

Quảng Dã không cho cô nói nữa, một nụ hôn phong ấn đôi môi hồng của cô, trái tim Tang Lê như thể bị kích thích, tràn ra những suy nghĩ sâu xa, cô nhắm mắt, vô thức ôm lấy cổ anh, vài giây sau Quảng Dã khóa cửa lại, bế cô lên rồi đi vào trong.

Cô rơi vào cảm giác mềm mại xám xịt, chàng trai nghiêng người, cô nhìn vào đôi mắt đen cuồn cuộn ngập tràn sự tấn công của anh, nhịp tim tăng tốc, muốn đẩy anh ra: "Quảng Dã, không được..."

"Sợ cái gì?"

"Đang ở nhà đó..."

Lúc này, chú dì và cả anh em nhà họ Giản đều đang ở dưới lầu, người này đúng là quá to gan.

Anh cười một cách điên cuồng: “Không sao, không có ai phát hiện đâu.”

Anh hôn lên môi cô không ngừng, thấp giọng nói: “Mấy ngày nay, mỗi đêm anh đều suy nghĩ về chuyện cuối tuần trước.”

Ở tuổi này lại vừa nếm trải cảm giác đó, cộng thêm việc sau khi khai mở khẩu vị lại phải ăn chay một tuần, làm sao Quảng Dã có thể nhịn được, chưa bế cô gái nhỏ vào phòng ngủ khi vừa về nhà thì đã là nhịn hết sức rồi.

Lời nói không mang theo sự giấu giếm của anh lọt vào tai Tang Lê, như ngọn lửa lan ra tận xương tủy, hai má cô hiện lên màu quả đào.

Anh cố ý hỏi đi hỏi lại xem cô có muốn không, Tang Lê bị trêu đến mức không còn sức, cũng không nỡ đẩy anh ra, vài giây sau ngượng ngùng ậm ừ mở miệng: "Muốn.."

Cô vô cùng xấu hổ với chuyện như vậy, cô cũng là một cô gái ngoan, trong nhận thức trước đây không nên làm chuyện đó sớm như vậy, nhưng với Quảng Dã, cô không thể chống cự, cũng không kiểm soát được mà muốn đến gần anh hơn.

Rèm cửa trong phòng ngủ đóng chặt, bờ vai rộng lớn cường tráng của chàng trai khóa chặt cô, đôi mắt đen bình thường giống như ngọn núi băng giờ đây đã nhuộm đỏ, chỉ riêng ở trước mặt cô sẽ như vậy. 

Không phải Tang Lê không nhớ đến, lần đầu tiên cô lỡ xông vào phòng ngủ của anh, ánh mắt anh lạnh lùng mất kiên nhẫn bảo cô ra ngoài, mà bây giờ, cô lại bị anh giữ ở đây, không cho cô chạy trốn.

Sau đó, Tang Lê nhìn thấy Quảng Dã lấy chiếc hộp đó ra, cô mới biết người này đã có âm mưu từ lâu, vậy mà vừa rồi anh còn hỏi cô có muốn hay không, đúng là quá đáng.

Giống như đang lén lút mập mờ làm chuyện xấu, tim Tang Lê đập thình thịch, trong hoàn cảnh đặc biệt lại càng tăng thêm kiểu không khí khác biệt, Quảng Dã nhìn thấy biểu cảm vừa trong sáng lại vừa sợ hãi của cô gái nhỏ, ái tình lại trào dâng.

Sau đó, anh vừa cố ý vừa xấu xa hỏi cô thích gì ở anh, Tang Lê đỏ mặt, cố tình nói bây giờ như vậy, thì sẽ khiêu khích anh bắt nạt cô.

Cuối cùng, Tang Lê bị bế lên, bộ dạng uể oải nói không muốn quan tâm anh nữa, Quảng Dã mỉm cười hôn cô: “Đây là do em tự chuốc lấy.”

Đáng ghét, rõ ràng là anh mà...

Đến khoảng hai giờ sáng, tắm rửa xong, Quảng Dã mới bế cô xuống lầu, Tang Lê xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, cô kinh hồn bạt vía, sợ bị người khác nhìn thấy.

Sáng hôm sau, hai người xuống lầu ăn, bề ngoài mọi việc vẫn bình thường, không ai biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, Tang Lê trò chuyện với Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy, hai người họ bảo Quảng Dã chăm sóc tốt cho cô, thật không nghĩ tới sau lưng người này đã chăm sóc như thế nào. 

Trong sự lén lút mập mờ, cả hai giống như đang chơi trò chơi, Tang Lê không lay chuyển được anh, bị anh dụ dỗ hết lần này đến lần khác, xấu hổ đến mức ngồi vào lòng anh quở trách: "Quảng Dã, có phải anh là lưu manh không…”

Anh nhếch môi, cười theo kiểu lưu manh: "Ừ, đúng rồi đó."

Anh vốn đã không phải là chính nhân quân tử gì đó, ở trước mặt cô lại càng không phải.

Hai ngày cuối tuần mãn nguyện qua đi, không một ai nhận ra chỗ “không ổn” giữa hai người họ, vì căn biệt thự đủ rộng, làm chút gì đó quả thực không dễ dàng bị người khác phát hiện.

Nhưng Tang Lê vẫn còn hơi sợ, vì vậy sau này có thêm thời gian, khi họ chưa về nhà đều đến khách sạn, như thế sẽ tự do hơn.

Thời gian vẫn tiếp tục tiến về trước trong im lặng, sau khi nhập học hơn nửa học kỳ, mọi chuyện ở trường dần dần ổn định, hai bên cũng không quá bận rộn, khi Quảng Dã rảnh rỗi không làm gì đều sẽ đến ở cùng Tang Lê.

Ban đầu có một số người suy đoán, liệu hai người họ có yêu đương một đoạn tình yêu như thức nhanh rồi chia tay hay không, nào ngờ qua mấy tháng sau, trông Tang Lê và Quảng Dã vẫn ngọt ngào trước sau như một, trong cuộc sống của Tang Lê, bình thường có thể nhìn thấy hình bóng của Quảng Dã tham gia, ngược lại cũng vậy.

Mọi người không nhịn được mà cảm khái, hóa ra trai đẹp khi yêu cũng bám lấy người ta đến vậy.

Nhưng trong thế giới của họ không chỉ có tình yêu, sau khi hai bên vào đại học đều trở nên ưu tú hơn, Quảng Dã không cần phải nói, đối với Tang Lê, cô càng có nhiều không gian để phát huy tài năng, máy tính và múa, hai lĩnh vực này một trời một vực, nhưng Tang Lê đều có thể kiểm soát hết.

Trong trường có rất nhiều người ngưỡng mộ cô, Tang Lê cũng càng ngày càng tự tin, không còn nhiều người đi bàn tán về gia đình cô nữa, đánh giá cô và Quảng Dã có xứng đôi hay không, bởi vì càng đi lên chỗ cao, những tiếng nói chất vấn càng ít đi, người gặp được tương đối mà nói cũng càng thanh cao.

Giờ đây, cô không còn nghĩ mình và Quảng Dã có xứng hay không nữa, cô chỉ muốn trở nên chói sáng hơn, cố gắng cho một tương lai tốt đẹp hơn, hơn nữa, từ trước đến nay Quảng Dã không hề để bụng gia cảnh của cô, vậy hà cớ gì cô lại tự coi nhẹ mình, tự thương xót, tự tự ti chứ.

Quảng Dã rất tốt với cô, đưa cô đi chơi khắp mọi nơi, đi ăn đủ các món ngon quanh trường, mua cho cô đủ thứ quà, tạo ra rất nhiều bất ngờ nhỏ bé.

Tang Lê vui thì vui, nhưng đôi khi cũng thấy đau đầu, bởi vì khi ra ngoài, cô hoàn toàn không giành được cơ hội trả tiền, đều do Quảng Dã trả hết, cô cảm thấy như vậy không hay, từng cố gắng nói chuyện này với Quảng Dã.

Đối phương bất lực gõ đầu cô: “Lại nói chuyện này?”

“Chủ yếu là em nghĩ...”

“Không có gì phải nghĩ hết, anh tiêu tiền cho bạn gái mình thì có vấn đề gì sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi